Chỉ thấy đó là một tên mặc áo gai trắng, lưng đeo hắc kiếm, râu tóc lù xù xù, tang thương lão giả, hắn bước chân chậm chạp, tựa hồ thần du thiên ngoại, chầm chậm từ biên giới hướng trung tâm thiên đài.

Hai bên tân khách vậy mà không tự chủ nhường đường cho hắn.

“Lớn mật, nắm lấy tên ăn mày này”

Một người thị vệ thống lĩnh ra lệnh, mấy chục tên hắc giáp hộ vệ vội vàng xông đến muốn trục xuất tên ăn mày vô duyên vô cớ quấy phá hôn lễ.

“Hừ” Nhưng tang thương ông lão chỉ hừ lạnh một tiếng, xống tới thị vệ dồn dập thổ huyết ngã xuống đất hôn mê.

“Chân Nhân”

Tất cả tân khách đều giật mình khiếp sợ nhìn vị này khách không mời, ngay cả Quận chủ, hai vị Chân Nhân hoặc là áo xanh thư sinh đều ghé mắt.

Vô thanh vô tức đánh gục một gã Kim thân, mấy chục tên Đồng cốt cảnh hộ vệ, chỉ có sinh ra thần thức Chân Nhân mới làm đến, người này xuất hiện lai giả bất thiện.

Vị kia lão giả ngẩng mặt lên, đó là một cái nhăn nheo khuôn mặt, đôi mắt đục ngầu nhưng vẫn thâm thúy đến đáng sợ, bên cạnh người hắn thiên địa nguyên khí dập dờn. Hắn một người cùng thiên địa như hòa làm một, khiến người ta không tự chủ sinh ra sợ hãi ý tứ.

Quận chủ Trần Thừa Phong không nhận ra Khương Ly, nhưng dù sao cũng là thành danh lâu năm cao thủ, lập tức đứng dậy, trầm dọng hướng lão giả hô lớn:

“Các hạ là ai không biết đến đây có việc gì”

Lão giả không để ý đến hắn, mà ngước mặt lên hướng về đang sững sờ Hạ Tuyết Đình cười nhẹ:

““Đình Đình, không khóc, Khương Thúc ở đây, không ai có thể bắt nạt ngươi”

“Khương thúc thúc..” Hạ Tuyết Đình ngẩn ngơ nhìn trừng trừng lão giả, nước mắt tuôn trào ra hô lớn, vùng vẫy thoát khỏi đám thị nữ, xông xuống thiên đài. Nàng chưa bao giờ nghĩ tới, chính mình quý mến Khương thúc thúc lại là người khiến cho quận chủ, Chân Nhân đều kiêng kỵ cao thủ.

“Về nhà thôi”

Khương Ly nói nhẹ, hắn bước ra một bước, nếp nhăn trên mặt biến mất.

Bước thứ hai, tóc bạc biến thành đen.

Bước thứ ba, dung mạo từ già nua trở về thời thanh niên tuấn tú.

Hắn cười nhạt, nụ cười này Hạ Tuyết đình lần thứ nhất gặp, xa lạ mà quen thuộc.

Mà một bước thứ ba vừa bước ra, cái cảm giác mông lung huyền huyễn, hòa hợp với thiên địa biến mất, mà thay vào là một tia ngột ngạt khí cơ tràn ra toàn trường.

Theo Khương Ly dung mạo thay đổi, trên thiên đài Quận chủ, cùng dưới thiên đài vài vị Chân Nhân, mấy vị tuổi cao võ giả đều trừng mắt đứng dậy, trong lòng khẽ run lên.

“Là hắn…là..là hắn…hắn vẫn còn sống”

“Không thể nào…. hắn sao vẫn còn sống..”

Nhiều người bỗng nhiên thì thào, ứa mồ hôi lạnh không tự chủ nghĩ đến năm đó khủng bố cảnh tượng, máu chảy thành sông, xác chất thành núi, cả Vị Hà quận sống trong nơm nớp lo sợ.

Mà ở bên góc Thanh Thạch phái đoàn người cũng ngay lập tức nhận ra người đến thân phận, vừa sửng sốt vui mừng lại sầu lo.

Mà nhị trưởng lão Điền Bất Vi vội dẫn người chạy đến trước mặt Khương Ly dập đầu.

“Đệ tử bất hiếu gặp qua lão tổ”

Nói rồi dập đầu liên tục, đằng sau mấy tên trưởng lão đệ tử cũng theo đó quỳ mọp xuống.

Khương Ly nhàn nhạt liếc đám người một cái, khẽ thở dài.

“Còn nhớ năm đó Thanh thạch phái là một cái nho nhỏ môn phái, bị Ngạo gia uy hiếp vẫn ngoan cường chống trả. Mà hiện tại, Thanh Thạch phái, hèn yếu đến mức phải lấy một cái nữ đệ tử làm công cụ trừ tai, thật là châm chọc”

“Đệ tử có tội”

Nhị trưởng lão chẳng còn lời gì để nói, chỉ thật sâu cúi đầu.

Khương Ly không nhìn bọn hắn, mà đưa mắt nhìn về phía Quận chủ, bình thản nói:

“Nàng ta muốn mang đi”

Trần Thừa Phong nghe thế ban đầu là sầm mặt, xong đó bỗng nhiên cười phá lên, vươn tay chỉ Khương Ly quát lớn:

“ Đông Minh Chân Nhân uy phong thật to, diệt một cái Ngạo gia chấn nhiếp võ giới trăm năm, bây giờ lại càng ức hiếp đến ta Quận phủ chủ trên đầu rồI…nhưng ngươi dọa được vài kẻ tặc tử lại không dọa được ta Trần Thừa Phong, dọa được Việt quốc Trần gia”

Nói xong nhất phẩm hậu kỳ tu vi khí thế ầm ầm bắn ra, chấn ép khắp nơi môn khách liên tục lùi về sau.

Khương Ly có thể giết Ngạo Vô Thường nhất phẩm sơ kỳ một người, hắn cũng làm được, Khương Ly có thể đồ sát ngàn người máu chảy thành sông, mà hắn chỉ cần một câu liền trăm vạn người phải chết.

Người khác e ngại Khương Ly, hắn lại chẳng để vào mắt, bởi vì trên đời này xứng làm hắn đối thủ chỉ có Thành Thăng Long ngồi trên long ỷ vị kia. Đúng lúc này đứng ở hàng tân khách, Vô Cực chân nhân cùng Vương đại sư cũng tỏa ra chính mình khí thế. Bọn hắn nơi này ba vị chân nhân, 1 hậu kỳ, 2 trung kỳ tính toán đối phó Khương Ly một người dư dả. Mỗi người đều có tâm tư riêng nhưng hết thảy đều coi Khương Ly là cái đinh trong mắt, trước nay vì kiêng ky hắn mà không đưa Thanh Thạch phái hạ thủ, sợ rằng chọc giận 1 kẻ điên sẽ mang đến to lớn tai họa.

Nhưng nay Khương Ly đã tự mình chui đầu vào rọ thì cũng đừng trách bọn hắn không khách khí.

Không làm thì thôi, đã làm thì làm triệt để.

Nhìn thấy trận này khí thế, Khương Ly ánh mắt chìm xuống.

Lấy tâm trí của hắn, sao không nhìn ra đám này lão quái ý nghĩ. Ba tên Chân Nhân, nếu gặp hắn năm xưa đỉnh cao thời kỳ tự nhiên dễ dàng ứng phó, nhưng hiện tại vừa tuyệt địa phùng sinh, tu vi chỉ hồi phục lại Ngọc Mệnh cảnh, lại đối đầu với ba cái lâu năm cao thủ, dù hắn có một số át chủ bài vẫn không hề nắm chắc. Nhưng hắn bực kia tính cách, đã từng lấy chân nhân nhất phẩm dám cùng Kiếp Vương liều mạng, vẻn vẹn ba tên khí huyết bại phôi Chân Nhân cảnh, muốn chiến thì chiến ai sợ ai.

Lúc này, phía triều đình hàng ghế, áo xanh thư sinh cũng đứng lên, đưa mắt quan sát giương cung bạt kiếm hiện trường, mặt cười nở hoa.

“Vốn nghĩ trận này hôn lễ sẽ rất thú vị lại không đoán ra, đặc sắc như thế, người kia là Khương Ly đi, trăm năm trước đồ sát một cái Chân Nhân gia tộc mấy ngàn người, chó gà không tha hung nhân, ừm thật sự hạnh ngộ”

Phía trên đài ba vị Chân Nhân đưa mắt nhìn nhau như đạt chung nhận thức, âm thầm vận lực.

Trần Thừa Phong chân lực hóa hỏa, hỏa này chính là Tứ phẩm Chân hỏa “Huyền Long Hỏa”, một chưởng thành hỏa, linh hỏa như một đầu hỏa long màu vàng dài ba bốn trượng từ trên đài bay xuống, tiếng rồng ngâm vang vọng mấy dặm.

Hỏa long cường bạo vô cùng, đi đến đâu vạn vật thiêu đốt đến đó, ven đường võ giả nhao nhao chạy trốn.

Mà Khương Ly cũng há miệng phun ra một ngụm đen ngòm ma hỏa, cháy hừng hực tại trên trời cao lượn vòng. Này hỏa thế so với Trần Thừa Phong chưởng nhỏ rất nhiều nhưng lại khiến hắn biến sắc.

Bởi vì hỏa này vừa ra hắn bản thân Huyền Long hỏa vậy mà nhẹ nhàng run rẩy, trì trệ ở không trung không dám tiến tới, rõ ràng là đẳng cấp bị áp chế.

Hỏa diễm phân làm cửu chuyển, dưới tam chuyển là phàm hỏa, từ tứ chuyển trở lên là chân hỏa. Chân hỏa mỗi giai đều có uy lực khác biệt. Khương Ly ban đầu Phần Thiên ma hỏa đẳng cấp cũng chỉ là Tứ chuyển đỉnh cao, nhưng nhờ vào Thiên Nhân Hợp Nhất cảm ngộ, liền đem ma hỏa tăng lên nhất chuyển.

Ngũ chuyển chân hỏa, Chân Nhân khó cầu, uy lực hoàn toàn phát huy có thể đả thương nhị phẩm Chân Nhân. Chỉ có điều Khương Ly hiện tại tu vi mới Ngọc Mệnh cảnh sử dụng hỏa này còn phải cẩn thận từng li từng tí, nếu không hỏa diễm phệ thân.

Mặc dù như vậy, chỉ dựa vào hỏa diễm đẳng cấp vẫn vững vàng áp chế Huyền Long Hỏa uy lực.

“Đông Minh chân nhân quả nhiên thâm tàng bất lộ, Ngũ chuyển chân hỏa, Chân Nhân khó cầu vậy mà ngươi cũng nắm giữ”

Lời nói xong trong mắt sát khí rào rạt, lóe lên vẻ tham lam, đứng bên cạnh Vô Cực chân nhân, Vương đại sư cũng hằm hằm nhìn Khương Ly cùng chung ý nghĩ.

Giết Khương Ly, chiếm chân hỏa.

“Hừ” Khương Ly nhìn xem bọn hắn vẻ mặt, khinh thường hừ lạnh:

“Ma diễm, phần diệt thương khung”

Màu đen ma hỏa bỗng nhiên vù nù náo động, hướng về phía hỏa long bao khỏe lên, chợt nghe 1 tiếng rồng gầm thê lương. Trần Quận chủ màu vàng hỏa long, diệt.

Hỏa diểm bị diệt, Trần Thừa Phong sắc mặt thoáng cái trắng xám chuyển hồng hào, hiển nhiên bị thương nhẹ, nhưng ngũ chuyển ma hỏa uy lực càng khiến cả ba người thèm nhỏ dãi.

“Xem ra Khương mỗ cùng ba vị tất có một phen cuộc chiến sinh tử rồi…Đình Đình tại đây chờ ta. Ta đi một lát sẽ trở lại”

“Các ngươi bảo vệ nàng”

“Cẩn tuân lời lão tổ”

Khương Ly xoa xoa Hạ Tuyết Đình đầu, ánh mắt phát lạnh, nhìn về phía Trần quận chủ ba người.

“Vị Hà thành bên trong, bất tiện động võ, thương tới người vô tội nhưng là việc không hay, ba vị Chân Nhân nếu muốn giết Khương Mỗ, liền tới Vị Hà sông một trận chiến”

Khương Ly thân hình lóe lên, Túng Địa Kim quang vừa xuất như một tia sao sa bay vụt ra ngoài thành, tốc độ này khiến tất cả mọi người đều giật mình kinh, ngay cả Trần Thừa Phong ba người đều hơi nghiêm nghị.

Nhưng lời đã nói ra cũng không thể nuốt, ba người liếc mắt nhìn nhau, tất cả đều từ trong mắt đối phương nhìn thấy một tia tham lam. Hừ nhẹ một tiếng, tung mình dồn dập vọt người đuổi theo.