Sau khi Khấu Đan ra hư chiêu thì nối gót Cự Môn, khép ống tay áo dài đứng lại.
Ngoài mặt bà ta vẫn mỉm cười không mất phong độ nhưng trong lòng lại nổi lên sát ý điên cuồng với Chu Phỉ. Dù là đối đầu với đám Triệu Thu Sinh, dựa vào Yên Vũ Nồng quỷ thần khó lường, bà ta cũng tự tin không rơi vào thế hạ phong, nhưng Chu Phỉ này, ngoài sáng là dùng Phá Tuyết đao nhưng trong tối lại có ý quỷ quyệt kế thừa của Minh Phong, mấy lần Khấu Đan thử hạ sát chiêu nhưng đều bị Chu Phỉ tránh như linh cảm được.
Hơn nữa khi nha đầu thối tha không biết từ đâu chui ra này động thủ, Khấu Đan rõ ràng cảm giác được, ban đầu Chu Phỉ đơn thuần là dựa vào vận may và chút nỗ lực ứng biến khi lâm trận, nhưng sau đó đao pháp của nàng càng lúc càng hòa hợp.
Điều này khiến Khấu Đan cực kỳ tức giận – tiểu nha đầu chưa dứt sữa này lại dùng bà ta để nâng cấp võ công!
Minh Phong lâu nói canh ba giết người thì tính mạng người đó ắt không qua được canh năm, hai mươi năm trước khiến người ta nghe danh đã sợ hãi, nhưng giờ đây đường đường là Minh Phong lâu chủ lại bị một hậu bối to gan xem là con rối gỗ để nâng cấp võ công!
Cốc Thiên Toàn dường như cảm giác được lửa giận của Khấu Đan, đưa tay ra sau lưng khoát nhẹ với bà ta.
Khấu Đan hít sâu một hơi, khóe môi khẽ co giật, khuôn mặt diêm dúa hơi vặn vẹo, thầm nghĩ: “Đúng rồi, dù sau chúng cũng là châu chấu cuối thu, không nhảy nhót được bao lâu, đến lúc đó rơi vào tay ta…”
Một đệ tử trong trại chạy gấp lên núi, liên tiếp đẩy mọi người ra, hổn hà hổn hển chạy đến cạnh Triệu Thu Sinh đứng đầu Trưởng Lão Đường, nhỏ giọng nói nhanh:
– Triệu trưởng lão, dưới núi chợt có đại quân xâm lấn, hơn mấy vạn người, khắp nơi đều có, hình như là người của ngụy triều.
Triệu Thu Sinh:
– …
Chu Phỉ miệng quạ đen, nói không sai chữ nào, thiên lý ở đâu?
Khuôn mặt đầy kinh ngạc của Triệu trưởng lão không may bị Cốc Thiên Toàn hiểu sai, tưởng rằng ông “kinh hãi thất sắc”, lập tức hợp thời mở miệng:
– Cao thủ hai phái Thiên Chung, Xích Nham, tại hạ đã đích thân lĩnh hội, chuyến đi này cũng xem như không uổng, ta kính chư vị đều là anh hùng.
Nói rồi, Cự Môn vô cùng nho nhã vung ống tay áo, “soạt” khép quạt lại, chắp tay với mấy người có mặt, cố ý hơi dừng lại trước mặt Chu Phỉ, nói tiếp:
– Bởi vậy Cốc mỗ không muốn tạo ra hi sinh vô nghĩa, không giấu gì, khi ta và các vị thử tay với nhau ở đây, một huynh đệ của ta đã mang phục binh đến bao vây núi… haiz, đại quân đã động thì can hệ rất lớn, đường Thục lại khó đi, làm thế nào để nhân lúc Lý đại đương gia không có đây mà đem người trà trộn vào một cách thần không biết quỷ không hay, việc này từ đầu đến cuối khiến hai huynh đệ ta rụng không ít tóc – lỡ xảy ra sự cố gì, chúng ta cũng không tiện ăn nói trước mặt thánh thượng. Nói ra thật xấu hổ, hành động vây núi hôm nay, chúng ta không thể không cực kỳ thận trọng, thậm chí không dám thăm dò chính diện phòng ngự như thùng sắt của quý trại, vì để không chút sơ hở, tại hạ bất tài đành đích thân lên núi, gặp gỡ chư vị anh hùng trước, điệu hổ ly sơn chốc lát cho người huynh đệ kia của ta dễ đi hơn chút chút.
Triệu Thu Sinh hừ lạnh:
– Ngươi muốn thế nào?
Cốc Thiên Toàn cười nói:
– 48 trại nhân tài ẩn nấp, bao nhiêu cao thủ hàng đầu hiếm gặp trên đời đều ẩn náu nơi đây, kẻ hèn cho rằng, có thể không động thủ thì tốt nhất chúng ta đừng động thủ, mọi người thái bình ở bên nhau, nói cho rõ ràng, biến chiến tranh thành tơ lụa, chẳng phải là chuyện tốt sao?
Chỉ trong thời gian dăm ba câu ấy, đạn tín hiệu khắp nơi liên tục bắn lên trời, dường như càng lúc càng vang, càng lúc càng cấp bách.
Lúc này, là Chu Phỉ mèo mù gặp cá rán hay đám Triệu Thu Sinh từng nghe trọn vẹn suy đoán của Chu Phỉ, miễn cưỡng xem như có dự tính, trong lòng đều không tự chủ loạn cả lên – Bắc Đẩu tới bao nhiêu người?
48 trại có phản ứng kịp không?
Tiểu thanh niên Lâm Hạo rốt cuộc đáng tin không?
Chu Phỉ lại lần nữa vô thức nhìn Tạ Doãn, có điều lần này, nàng chưa đợi hắn cho nàng bất kỳ phản ứng nào đã tự dời tầm mắt trước.
Chu Phỉ biết, những gì cần nói Tạ Doãn đã nói hết với nàng, chuyện còn lại chỉ có thể dựa vào chính nàng và một chút vận may, trong lòng nàng hồi tưởng lại những câu mà hắn nói với nàng: “Có câu “quân tử hiểu rõ về nghĩa, tiểu nhân hiểu rõ về lợi” (1), người thông minh biết chọn lọc, người ngu dốt dễ bị tình cảm tác động – nhưng đa số người trên đời này đều không phải quân tử cũng chẳng phải tiểu nhân, không thông minh mấy nhưng cũng chẳng tới mức dốt nát, muốn vô số người như vậy cam tâm tình nguyện tụ tập bên cạnh cô, việc đầu tiên là cô phải “tạo uy tín” với đám đông, cô phải nhớ, người nghe lệnh là người dễ bị người khác ảnh hưởng, người có thể ảnh hưởng đến người khác mới là người tập hợp được thiên quân vạn mã.”
(1) Câu của Khổng Tử.Chu Phỉ vừa quay đầu, đúng lúc bắt gặp ánh mắt hỏi dò của Triệu Thu Sinh nhìn mình, trong ánh mắt của lão bảo thủ vừa đáng ghét vừa cứng nhắc ấy không khỏi có chút lo âu và hoảng hốt, dường như muốn tìm được chút sức lực từ chỗ nàng, vẻ âu sầu ấy thực giống như nàng đang soi gương vậy, chỉ trong khoảnh khắc, Chu Phỉ liền bỗng dưng không còn hoảng nữa.
Hòn đá nhỏ như nàng đã mơ hồ tích tụ thành một ngọn đồi.
Chu Phỉ trầm ổn gật đầu với Triệu Thu Sinh, nàng chống đao đứng đó, rất có ý trấn tĩnh tuyết lở chẳng lung lay.
Ánh mắt căng thẳng của Triệu Thu Sinh lập tức hơi buông lỏng, rõ ràng cảm giác được áp lực trên người mình nhẹ đi không ít.
Mới đầu ông cho rằng Chu Phỉ rất không có nhãn lực hay sức lực, không sớm không muộn mà cứ nhè lúc này về 48 trại, chỉ biết thêm phiền phức, nhưng chưa quá nửa đêm, ông phát hiện mình đã bắt đầu quan tâm đến ý kiến của nàng. Triệu Thu Sinh cảm thấy có chút vi diệu, giống như mình là một đóa bọt sóng dẫn đầu đầy khí thế, còn chưa kịp ập vào bờ đê đã bị bọt sóng sau đè xuống, đúng là vừa thở phào nhẹ nhõm nhưng cũng vừa bứt rứt.
Triệu Thu Sinh đưa kiếm trong tay ra sau lưng, cười lạnh:
– Đừng động thủ? Chẳng lẽ các ngươi ngàn dặm xa xôi chạy tới, tính hết mọi đường lẻn vào trại ta là để ăn tiệc tất niên sao?
Cốc Thiên Toàn không để ý tới ngữ khí khiêu khích rõ ràng của ông, thong thả nói:
– 48 trại thuộc lãnh thổ triều ta, chư vị chiếm núi làm vương đã là vô pháp vô thiên, nhưng ngô hoàng có lòng yêu người tài nên phái bọn ta đến trước, lấy “chiêu an” là việc quan trọng hàng đầu. Chỉ cần chư vị bỏ tối theo sáng, triều đình tất nhiên không trách lỗi xưa, chắc chắn sẽ không bạc đãi chư vị, tại hạ dám cam đoan.
Triệu Thu Sinh thầm phỉ nhổ, dùng tấm lòng bao la khoan dung người khác đánh rắm trong phòng mà kiềm chế không phát tác tại chỗ, hỏi:
– Còn gì nữa không? Ả phía sau ngươi không thể nào vô duyên vô cớ làm phản đồ, thứ ả muốn là gì?
Khấu Đan dùng mấy cây châm nhỏ như lông trâu may ống tay áo bị Chu Phỉ cắt rách, nghe hỏi, bà ta cúi đầu, cắn đứt sợi dây nhỏ trên châm, hàm răng trong môi đỏ ẩn hiện lộ vẻ khiến người ta thương yêu… nếu châm trong tay bà ta không phải thứ đòi mạng.
Khấu Đan cười nói:
– Ta ấy hả, ta không muốn gì hết, chỉ muốn đòi một thứ ở chỗ Lý đại đương gia thôi. Nói ra thật cười chết, người đời đều biết trên đời có kho báu “Hải Thiên Nhất Sắc”, ta cầm một chìa khóa trong đó lặng lẽ ở núi rừng Thục Trung hơn mười năm, nếu không có Cốc đại nhân cho hay thì ta cũng không biết chuyện này, quả là chuyện nực cười nhất thiên hạ, đúng không?
Triệu Thu Sinh và Trương Bác Lâm nhìn nhau, đều ù ù cạc cạc, nghĩ: “Ả này nói vớ va vớ vẩn gì thế?”
Cốc Thiên Toàn gật đầu, nói góp vào:
– Không sai, năm xưa Minh Phong lâu đại nghịch bất đạo, tay vươn quá giới hạn, tiếp nhận ngay cả chuyện bẩn thỉu như ám sát thánh thượng, vụ làm ăn bẩn thỉu đó do đích thân hai huynh đệ lão lâu chủ ra tay, may có Liêm Trinh huynh kề cận thánh giá nên lần ám sát ấy không thành công, ngược lại hai nghịch tặc kia lại trúng độc “Thấu Cốt Thanh” của Liêm Trinh huynh.
Khấu Đan nghe ông ta gọi sư phụ sư thúc của mình là “nghịch tặc” mà vẻ mặt hờ hững, mí mắt không thèm chớp lấy một cái.
Cốc Thiên Toàn lại nói:
– Thấu Cốt Thanh là một trong bát đại kỳ độc thiên hạ, đại la kim tiên nếm phải cũng phải ngoan ngoãn đầu thai, nhưng hai tên nghịch tặc kia lại sống rất tốt, một người trong đó còn vô cùng cường tráng, giờ đây râu tóc bạc trắng, không giết không chịu chết. Trăm nghe không bằng một thấy, theo ta thấy, “Hải Thiên Nhất Sắc” quả là có công dụng khởi tử hồi sinh.
Mơ hồ đoán được kết cục của Ngư lão là một chuyện, nghe kẻ địch nhắc tới trước mặt mình lại là một chuyện khác.
Tay cầm đao của Chu Phỉ chợt siết chặt.
Khấu Đan đưa tầm mắt nhìn nàng, cười nói:
– Đợt trước trạm ngầm của Minh Phong truyền đến vài tin tức, nói 48 trại chúng ta cho ra một truyền nhân Nam đao cực kỳ lợi hại, giết Thanh Long chúa Trịnh La Sinh, ta còn khó hiểu là vị cao nhân nào, bây giờ xem ra, chính là A Phỉ nhỉ?
Triệu Thu Sinh:
– Cái gì?
Trương Bác Lâm gần như đồng thanh cùng ông ấy:
– Con làm thịt thằng rùa núi Hoạt Nhân Tử Nhân rồi?
Chu Phỉ:
– …
Việc này đúng là không thể nào giải thích, có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng tẩy không sạch.
Móng tay dài của Khấu Đan cụp vào lòng bàn tay, bà ta cười nói:
– Nếu ta đoán không sai, tín vật của Hải Thiên Nhất Sắc, đại đương gia có một món, Trung Vũ tướng quân Ngô Phí có một món, năm xưa Sơn Xuyên kiếm chắc chắn cũng có một món – sau này tám chín phần mười là rơi vào tay Trịnh La Sinh. Đại đương gia tranh phái người đi đón con côi Ngô thị, lại tùy tiện mượn một chuyện gì đó phái khuê nữ ruột ra ngoài tìm Trịnh La Sinh giết người lập uy, một tên hai đích, trước mắt, trong tay bà ta nhất định đã có đủ ba tín vật… hoặc nhiều hơn nhỉ? Lý đại đương gia thật giỏi thủ đoạn, ta vô cùng khâm phục, có điều một người thì không tiện quá tham lam, chiếm hết lợi ích trong thiên hạ, có đúng không?
Chu Phỉ lòng đầy sát ý, lạnh lùng nhìn bà ta, nhẹ giọng nói:
– Toàn là nói bậy.
Khấu Đan không tranh luận với nàng, bĩu môi rất điệu đà, quay đầu nói với Cốc Thiên Toàn:
– Đại nhân, ta thấy canh giờ cũng được rồi.
Cốc Thiên Toàn chưa mở miệng đã nghe cách đó không xa có tiếng bước chân nghiêm chỉnh truyền đến, vẻ mặt ông ta lập tức dạt dào đắc ý vì đã chuẩn bị đầy đủ, ung dung nói:
– Thứ nhất, mời chư vị bỏ đao kiếm xuống, quy thuận triều đình, thứ hai, mời Chu cô nương giao ra món đồ lấy được từ người Ngô gia và Trịnh La Sinh, thứ ba, vất vả chư vị truyền một phong thư cho Lý đại đương gia, bảo bà ấy mau chóng quay về, tiện thể dâng lên tín vật Hải Thiên Nhất Sắc trong tay, cùng hai huynh đệ ta vào kinh thỉnh tội, thánh thượng khoan hồng, nhất định sẽ không làm khó bà ấy. Chỉ vậy thôi, mấy điều này, chư vị xem, không hà khắc chứ?
Trương Bác Lâm nghe liên hoàn rắm này thì vểnh râu trợn mắt, muốn chửi ầm lên.
Chợt, ánh mắt ông lướt qua đám Bắc Đẩu và Khấu Đan, nhìn về phía người tới, đầu tiên ông ngơ ngẩn, kế đó thần sắc bỗng thay đổi, trừng mắt tức giận biến thành cười hiền như Phật, ha hả nói:
– Không hà khắc, có thể làm được, nhi tử mất dạy, mày quỳ xuống gọi tiếng “cha”, dập đầu mười cái cho chúng ta như hiếu tử hiền tôn thì “sơn hào hải vị” gì chúng ta đều có thể làm cho mày.
Cốc Thiên Toàn khó hiểu, chợt nghiêng đầu thì thấy người tới không phải là đại quân ngụy triều đã ước hẹn với ông ta, mà là một đám đệ tử 48 trại.
Các đệ tử kia ai nấy đều được huấn luyện nghiêm chỉnh, từ bốn phương chạy tới, chỉnh tề như một, đứng cách xa mấy trượng, lớn tiếng hô:
– Trạm gác số 1 đông nam đã chém đứt cầu treo, địch không thể vào!
– Trạm gác số 2 đã thả hơi độc, chém mấy trăm địch, cẩu tặc không địch lại, đã rút lui.
– Trạm gác số 3 đã bố trí mai phục trong sơn cốc.
– Trạm gác số 4 đã giết tham tướng quân địch…
Cốc Thiên Toàn ban nãy cố ra vẻ huyền bí đủ kiểu, giờ đây mỗi ngụm nước bọt đều biến thành một cái tát lên mặt như Quan Âm nghìn tay, gương mặt tuấn tú tao nhã hết xanh lại tím, hết tím lại đen, gân xanh nhảy bần bật như muốn phá da tung ra.
Nếu bây giờ đóng lên đầu ông ta một cây đinh thì máu chó của vị “Cự Môn tinh quân” này chắc có thể bắn lên tới nóc nhà.
Chu Phỉ rung cổ tay, xách Vọng Xuân Sơn nhìn Cốc Thiên Toàn, như cười như không:
– Cốc… ờ đại nhân, xa xôi chạy đến không dễ dàng, hay là vào uống ly trà nhé?
Trương Bác Lâm vui hể hả:
– Nha đầu này xấu tính quá, hợp ý lão tử!
Cốc Thiên Toàn làm lơ, quát:
– Đi!
Ông ta ra lệnh, đám áo đen tản mác ban nãy tụ lại, bảo vệ ông ta lui về, Khấu Đan hét dài một tiếng, mấy thích khách Minh Phong lâu ai nấy đều thi triển khinh công, giống mấy con yêu quái nhền nhện to, ba chân bốn cẳng chống đỡ mạng lưới dây, ngăn bước chân mọi người.
Trương Bác Lâm giơ thẳng trường thương, muốn đâm vào mạng lưới đó:
– Tiện nhân, ngươi chạy đi đâu?
Ống tay áo vừa vá xong của Khấu Đan run lên, trong tay áo tuôn ra một làn khói trắng không rõ có độc hay không hướng về phía Trương Bác Lâm, Trương Bác Lâm vội nín thở lùi lại, đúng lúc này, một thanh trường đao xuất hiện trước mặt ông, hất, gẩy, chắn, đâm, toàn bộ châm nhỏ ẩn trong làn khói trắng đều bị ngăn lại, rơi xuống đất hiện ra ánh sáng xanh u.
Chu Phỉ nói:
– Trương sư bá, cẩn thận.
Lúc này Trương Bác Lâm mới nhận ra mình đắc ý vênh váo, nhất thời hơi ngượng ngùng.
Chỉ trong chốc lát như vậy, Cốc Thiên Toàn và Khấu Đan đã lùi xa mười mấy trượng, sắp nhảy vào sông Tẩy Mặc, chỉ còn lại một đám bọn áo đen vô dụng và đệ tử Minh Phong chặn hậu, không đuổi theo kịp nữa.