Ba tháng sau khi Tào Ninh bị bắt, lính liên lạc cấp báo tám trăm dặm đập mở cổng thành Kim Lăng, xông vào nhanh như chớp, người đi đường hai bên thi nhau tránh ra, không ít người hay hóng hớt ló đầu nhìn hướng con ngựa kia lao đi, xôn xao bàn tán.
Vài canh giờ sau, tin tức như lửa lan trên giấy, nhanh chóng quét tan sương mù sáng sớm đầu xuân, được truyền tai nhau khắp đầu đường cuối ngõ: vương đô đã bị thu phục.
Mấy mươi năm loạn lạc, rất nhiều người đã chết, đã không thể đợi được ngày này, người còn sống thì tóc mai cũng đã pha sương, hoặc mất người thân, hoặc xa bạn cũ.
Non sông hoang phế tiêu điều, muôn dân trăm họ chịu nhiều phân ly.
Một ông lão tóc hoa râm chợt lảo đảo chạy ra đường cái, nằm rạp xuống khóc ròng.
Ưng Hà Tòng nhìn, dứt khoát đưa tay đóng cửa sổ, đưa một đơn thuốc cho Chu Phỉ trong tiếng người huyên náo:
– Đổi đơn thuốc này thử xem. Cô thật muốn đi gấp thế à? Người vẫn chưa tỉnh, để hắn tĩnh dưỡng không tốt sao?
Chu Phỉ nói:
– Đêm dài lắm mộng. Dù sao ai cũng thấy Ân Bái giao vỏ Sơn Xuyên kiếm cho ta, “vị kia” trước mắt nhờ cha ta đánh lại giang sơn cho ổng, đám bị thịt bên người lại không làm gì được ta, ta tới lui ra vào vẫn xem như trót lọt, nhưng dây dưa nữa thì khó nói lắm.
Ưng Hà Tòng nhịn hồi lâu vẫn không nhịn được bản tính chua ngoa đanh đá, xỉa xói nàng một câu:
– Cô mà sợ ổng à?
– Sợ chứ, sao lại không sợ?
Mặt Chu Phỉ không cảm xúc:
– Lỡ ổng đi tìm chết mà phạm vào đồ của ta, ta chắc chắn sẽ không tha cho ổng giống mấy đại hiệp vì nước vì dân như bọn ông ngoại ta đâu, lỡ ta đâm ổng ba đao sáu lỗ, há chẳng phải là phá hủy khổ tâm nhiều năm của mọi người ư? Vậy sao ta an tâm được chứ?
Ưng Hà Tòng:
– …
Chu cô nương từng gác đao lên cổ hoàng đế, sau đó mấy lần trắng trợn kháng chỉ ngó lơ đế vương triệu kiến, bây giờ còn định không thèm nói tiếng nào bắt cóc Đoan vương điện hạ suýt trở thành thái tử đi… nghe nói một loạt hành động có thể xưng là “yêu nữ” hắc đạo này của nàng suýt khiến Mộc Tiểu Kiều xem như tri kỷ.
Ưng Hà Tòng luôn tưởng là nói điêu quá mức, bây giờ xem ra có khi là thật chứ chẳng chơi.
Hắn hỏi:
– Nếu thật… cô thật dám coi trời bằng vung mà hành thích vua à?
Chu Phỉ không trả lời thẳng, chỉ trầm mặc một lát, nói:
– Quá nhiều người mệt mỏi vì danh tiếng, nhất cử nhất động đều nằm trong toan tính của người khác. Ngươi đoán xem tại sao Lương Thiệu lại tìm những kẻ không chính không tà như bọn Mộc Tiểu Kiều làm “nhân chứng” cho Hải Thiên Nhất Sắc? Quân tử sợ tiểu nhân, tiểu nhân sợ lưu manh, đơn giản vậy thôi.
Ưng Hà Tòng:
– Nhưng…
– Nhưng Lương Thiệu không hề muốn bảo toàn tính mạng cho những quân tử kia, thậm chí kẻ ông muốn giết người diệt khẩu nhất chính là bản thân ông, nhưng ông lại lợi dụng bọn lưu manh và hoa văn sóng nước chỉ có ý nghĩa tượng trưng dệt nên một bệnh đa nghi khổng lồ, để sau khi ông chết nhiều năm mà Triệu… vị kia không mảy may dám chệch khỏi chính kiến do ông để lại, đủ thấy ông đã thành công. Bây giờ khắp nơi vẫn đang lan truyền khúc hát “Bạch cốt truyện” mà vị kia không dám công khai cấm, vừa không tìm được thi thể Lương Thiệu vừa không tìm được hoa văn sóng nước… ha ha, cũng phải cân nhắc chứ.
Chu Phỉ lắc đầu cười, thu lại đơn thuốc mà Ưng Hà Tòng đưa cho, quơ quơ với hắn:
– Đa tạ, ngươi có dự tính gì?
Ưng Hà Tòng:
– Ta đã đáp ứng lời mời của Dương huynh, đến Kình Vân Câu sống một thời gian, học hỏi với người đồng đạo nhiều hơn.
– Tốt quá, xem như Đại Dược cốc dọn tới Nam Cương, hợp làm một với Tiểu Dược cốc, sau này đỡ phải phân lớn nhỏ gì nữa, để các hậu bối sinh sau đẻ muộn đỡ phải khốn đốn.
Chu Phỉ:
– Núi xanh còn đó, nước biếc chảy dài, tương lai có đến Thục Trung, ta mời ngươi uống…
Nàng vốn muốn nói “mời ngươi uống rượu”.
Ai ngờ Ưng Hà Tòng lại hất mặt lên tại chỗ, nói:
– Rượu làm tổn hại đến khứu giác và vị giác, ta không uống rượu, chỉ nếm thuốc.
Chu Phỉ nói không thiện ý:
– Ờ, vậy ngươi khỏi tới.
Nói xong, nàng xách Hi Vi, xoay người rời khỏi tửu lâu nhỏ trong nỗi hưng phấn huơ tay múa chân của đám đông, dáng người lóe lên liền không còn tung tích. Các đại nội thị vệ phụng mệnh truy theo nàng khó khăn lắm mới đuổi kịp, nhưng còn chưa thấy hôm nay nàng mặc y phục gì thì lại bị lạc mất, thực khóc không ra nước mắt.
Cách ngày, một chiếc xe ngựa chậm rãi rời kinh, không chào hỏi ai.
Bên trường đình quan đạo, liễu nhỏ xanh um, thỉnh thoảng có người rề rà lưu luyến tiễn biệt nơi đây, dần dà, xung quanh có các quán trà mọc lên cho khách dừng chân nghỉ lại.
Một cơn mưa xuân vừa qua, đất đai lầy lội, bên cạnh có người đưa tiễn người thân đang lệ rơi ướt áo, quán trà thành nơi tránh nắng cho các hán tử Hành Tẩu Bang thuộc đội xe ngựa, mấy hán tử mỗi người một bát trà thô, hăng say bàn tán.
– Cho nên thái tử đó vẫn chưa lập thành! Vì sao vậy?
– Hầy, thì nói là Bắc Đẩu ám sát bệ hạ nên hỏng thôi.
– Hỏng vẫn có thể lập tiếp, rõ ràng là Đoan vương điện hạ kiên quyết từ chối không chịu nhận.
– Chậc, ta còn nghe nói…
Trong lúc họ nói chuyện, một chiếc xe ngựa từ từ đi qua, Chu Phỉ từ trên xe nhảy xuống.
Trên đường đâu đâu cũng là nam nhân hôi thối phong trần mệt mỏi, ít khi thấy đại cô nương xinh đẹp, lời tán dóc linh tinh của các hán tử im bặt, cùng nhau duỗi dài cổ ngóng.
Chu Phỉ bước vào nói:
– Ông chủ, phiền cho ít nước… nước lạnh, có gì ăn không? Không kén chọn, gói lại một ít.
Ngay cả ông chủ quán trà cũng ít khi thấy nữ tử xinh đẹp, vội ân cần lo liệu cho nàng. Chu Phỉ đa tạ, lại quay về xe ngựa.
Chờ nàng đi xa, mấy người ban nãy tán dóc như thật mới vừa lưu luyến nhìn theo bánh xe vừa nói tiếp:
– Ta nghe nói Đoan vương điện hạ mắc bệnh nặng, e không sống được bao lâu.
Hán tử kia tự cảm thấy đã ép giọng xuống rất thấp nhưng Chu Phỉ vẫn nghe được, sắc mặt nàng lập tức ảm đạm, không kìm được trở tay vén màn xe.
Không ngờ mới nhìn một cái, tay nàng run lên, quăng màn xe trở lại.
Nàng nhìn tay mình một cách khó tin, qua một lát mới như sợ làm kinh động thứ gì đó, lại vén màn xe lên từng tí từng tí.
Lần này, nàng xác định mắt mình không bị hoa.
Người trong xe luôn hôn mê bất tỉnh không biết đã mở mắt từ khi nào, đang mỉm cười nhìn bóng lưng nàng, vừa mở miệng, giọng hắn vô cùng yếu ớt nhưng lời nói lại không chịu đàng hoàng:
– Sao 20 năm không thấy già gì hết… nàng rốt cuộc là rong ở sông nào thành tinh thế?
Chu Phỉ nắm chặt Hi Vi trong tay, nhất thời không thốt nên lời.
Tạ Doãn hỏi:
– Tuyết Kim Lăng tan rồi à? Cuối cùng ta cũng thấy hơi ấm áp lại rồi.
– Ừ, xuân đã về.
HOÀN