Ân Bái cười lạnh nói với Chu Phỉ:

– Đám mũi trâu thối của Tề môn không lo niệm kinh đàng hoàng, lại giấu một con Niết Bàn cổ trong cấm địa, lời xằng bậy của loại người này nói mà ngươi cũng tin!

Chu Phỉ xuất liên tục ba đao, trong “Phong” mang theo hơi hướm của Bắc đao, đao nào đao nấy nối liền không ngớt, chuyên chọc vào chỗ sơ hở của Ân Bái, lần nào cũng chui vào chỗ hắn ta khó bảo vệ, đao pháp của nàng theo đạo Vô Thường, “khí” trong đao phong càng vô hình vô ảnh, dù nội lực Ân Bái có thể thâm hậu đến mức đao thương bất nhập, nhưng cổ mẫu kia vẫn chỉ là một con sâu yếu ớt, đao phong sắc bén mấy lần suýt đụng trúng cổ mẫu.

Võ công của Ân Bái hoàn toàn do cướp đoạt mà có, chưa từng nghiêm chỉnh tu luyện, không thể đọ đao thuật với Chu Phỉ, hắn ta bèn dứt khoát đơn giản thô bạo, đẩy ngang song chưởng ra, dùng sức mạnh sấm vang chớp giật đánh về phía Toái Già mảnh khảnh, muốn dùng sức mạnh thô bạo bẻ gãy đao.

Bất luận chủ nhân của Toái Già khi còn sống là kỳ tài cỡ nào, dù sao cũng đã chết mấy trăm năm, tam xích thanh phong (1) dẫu còn dư hận thì suy cho cùng vẫn chỉ là một khối sắt bình thường, hơn nữa vì đao cực sắc, lưỡi cực mỏng, nên trông hơi yếu ớt hơn miêu đao thông thường, tuyệt đối không chịu nổi sức mạnh thuần túy tàn phá.

(1) Tam xích thanh phong: có 2 nghĩa, một là tên thanh kiếm của Lưu Bị, hai là từ chỉ kiếm nói chung. Có lẽ ở đây dùng để nói về vũ khí.

Đao mà Chu Phỉ dùng hỏng gom lại chắc có thể xếp một vòng quanh 48 trại nên nàng kinh nghiệm đầy mình.

Nàng lập tức thu lực, giơ ngang đao tránh thế tiến công, nhưng vào lúc này, cổ mẫu nơi ngực Ân Bái như cuối cùng không chịu nổi nữa, vỗ cánh bay lên, lướt như chớp qua mu bàn tay Ân Bái, không mảy may bị sức mạnh dữ dội của hắn ta ảnh hưởng, nó như một chiếc lá cây nhanh nhạy, xuyên qua gió bão một cách tinh chuẩn, không hề bị tổn thương chút nào.

Trong thời gian một hơi thở, Chu Phỉ đã nhìn trực tiếp vào hình dáng con quái trùng kinh khủng ấy, nhưng nàng không hề cảm thấy sợ hãi hay buồn nôn.

Quỹ tích mà quái trùng tránh khỏi chưởng phong của Ân Bái kéo dài vô hạn và vô cùng rõ rệt trong mắt nàng, cảm giác luôn như ẩn như hiện trước giờ trong lòng nàng đột nhiên bị một cây bút vô hình vẽ ra đậm nét.

Lần đầu tiên nàng thành công xoa dịu Khô Vinh chân khí muốn tạo phản trong cơ thể, khiến hai luồng nội tức song song lưu động trong kinh mạch.

Lần đầu tiên nàng đối diện với đối thủ mạnh, sức đã kiệt, Khô Vinh chân khí tự động vận chuyển người đao hợp nhất.

Lần đầu tiên nàng chạm đến ngưỡng cửa mỗi một thức trong Phá Tuyết đao.

Lần đầu tiên nàng lĩnh hội được sự ảo diệu biến hóa của đao Vô Thường…

Trên vách núi cheo leo, trong rừng sâu núi thẳm, nơi tuyết băng vạn trượng, vô số lần nàng lướt qua lằn ranh sinh tử.

Lúc nửa đêm khó ngủ, nàng gối đầu lên Toái Già nơi hoang vu, màn trời chiếu đất, cô độc ngửa mặt nhìn dãy ngân hà xa xăm, vô số lần sau khi bị kẹt nghĩ không thông, nàng cảm thấy đao pháp của mình không tiến bộ mà ngược lại còn thụt lùi, nội lực nhiều lần tôi luyện tích lũy như sỏi cát giữa ngón tay, nàng ngẩn ngơ đau khổ khó lòng chịu nổi, tưởng mình cứ thế đi đến hồi kết trên con đường võ học.

Nhiều lắm những trăn trở và chất vấn trong thinh lặng lướt qua từng cái một như bùng nổ trong đầu Chu Phỉ, sau đó chợt co lại thành một điểm, tụ lại nơi con cổ mẫu tham lam gần trong gang tấc.

Chu Phỉ chợt di chuyển, chân nàng dịch đi nửa bước như không chút quy luật, không thèm nhìn con cổ mẫu kia, Toái Già nghiêng nghiêng lướt tới, như nét bút thần tìm được con đường yếu nhất trong chưởng phong của Ân Bái, trượt qua không chút trở ngại, lưỡi đao với ánh sáng lạnh toát ra tứ phía sượt qua người, đao phong rơi lại cắt đứt nhúm tóc buông xuống nơi quai hàm hắn ta.

Sau đó mũi đao nàng vạch ra nửa vòng tròn tao nhã, chân bước theo Phù Du trận, bóng Chu Phỉ lóe lên không hiểu sao đã lướt qua người Ân Bái, vòng qua một bên khác của hắn ta, vừa vặn vòng quanh hắn ta nửa vòng tròn, mũi đao ẩn sau lưng Ân Bái buông tha chính chủ, nhắm thẳng vào Niết Bàn cổ mẫu.

Ân Bái đột nhiên biến sắc, liều mạng dùng thân che chở Niết Bàn cổ mẫu, “phụp” một tiếng, Toái Già cắt rách y phục, bả vai gầy trơ xương lập tức da tróc thịt bong, đao phong chưa tan hất mặt nạ sắt trên mặt hắn ta ra, lộ một gương mặt gầy đến biến dạng… với vành mắt đen bị mặt nạ che chắn và xương gò má nứt nẻ.

Ân Bái nhất thời ngây dại, hắn ta vốn tưởng mình đã thiên hạ vô song, không ngờ lại có người dùng thanh đao chưa lớn bằng lòng bàn tay làm bị thương được hắn ta.

– Ta mặc kệ Niết Bàn cổ của ngươi từ đâu mà có, cũng không muốn tìm ngươi báo thù cho ai, càng không biết ngươi và Tề môn có ân oán gì, hôm nay ta không truy cứu tiền căn hậu quả, cũng không bàn thiện ác âm dương.

Chu Phỉ quét mắt qua gương mặt gần như bị hủy dung của Ân Bái, bàng quan nói:

– Chỉ cần ngươi thu hồi tất cả dược nhân và cổ trùng ở Liễu gia trang, dù bây giờ ngươi muốn mang con sâu tổ tông kia đi, ta cũng không cản.

Một tay Ân Bái cào vào vai mình, ngón tay gầy đét chọc vào vết thương, máu biến màu đen tuôn ào ạt, cổ mẫu ban nãy suýt bị chém thành hai nửa yên tĩnh ngắn ngủi, lẳng lặng nằm hút ăn lớp máu tươi của hắn ta.

Mắt Ân Bái hơi đục, tơ máu như nổi lên thành mạng lớn chi chít, mắc lại những sướng vui đau khổ bên trong, sau đó hắn ta há miệng to, bật cười ha hả như điên như dại.

Ân Bái nói:

– Ta không làm đấy. Nói thật cho ngươi biết, dù ta chết thì dược nhân của ta vẫn tràn trề sức sống, đủ giết sạch bọn danh môn chính phái đại nghĩa hào hùng kia. Ngươi làm gì được ta? Chu Phỉ, những kẻ các ngươi vì dân vì nước, ra vẻ đạo mạo, danh lợi đều có, nói ai đáng chết thì kẻ đó đáng chết, đúng không? Các ngươi thật uy phong, thật lợi hại… ta muốn xem các ngươi có thể lợi hại đến khi nào!

Chu Phỉ cau mày:

– Hại người không lợi mình có ích gì với ngươi, có bệnh à?

Nụ cười của Ân Bái như cái cửa, mở ra là nước lũ cuộn trào, khép lại là biến mất không còn một mống, ban nãy hắn ta còn cười ló răng mà liền sau đó, da mặt lập tức căng như mặt trống.

Hắn ta khôi phục biểu cảm lạnh tanh, nhìn chằm chằm Chu Phỉ, nhẹ nhàng nói:

– Võ lâm Trung Nguyên từ xưa đã không dung được những kẻ tài năng xuất chúng, là các ngươi xem ta là dị tộc trước. Được thôi, ta phát điên phát rồ, ta muốn người người đều sợ ta như rắn rết, người người thấy ta đều hoảng hốt bỏ chạy! Sơn Xuyên kiếm tính là gì? Ông ấy chết rồi, các ngươi đều đem ông ấy lên bàn thờ tôn làm thánh nhân, chứ nếu ông ấy còn sống thì chưa chắc được vinh quang gì đâu. Trước đây ta cho rằng cha ta chết dưới tay Trịnh La Sinh, sau đó lại cảm thấy Kỷ Vân Trầm mới là thủ phạm, nhưng những kẻ này đều chết mà ta không mảy may vui sướng. Ngươi đoán xem, mãi đến gần đây ta mới hiểu, hóa ra Ân thị bị chôn vùi bởi “chính đạo” và “đại nghĩa”, xấu hổ biết mấy, buồn cười biết mấy?

Xung Tiêu Tử quát:

– Chu cô nương, đừng nghe người này đổi trắng thay đen! Bắt lấy cổ mẫu!

Chu Phỉ liếc mắt qua, thấy võ công Xung Tiêu Tử còn cao hơn nàng tưởng tượng, lão đạo sĩ tuy lúc này rất chật vật nhưng vẫn nhờ khinh công như ma quỷ và ám khí tầng tầng lớp lớp trong tay mà qua lại như con thoi giữa đám dược nhân đông đúc.

Chu Phỉ biết lời Ân Bái nói như đánh rắm nhưng nàng không quá tin Xung Tiêu Tử, nên dứt khoát xem lời cả hai người họ như gió thoảng qua tai, chỉ tập trung vào chuyện trước mắt, nói với Ân Bái:

– Nếu không thu hồi dược nhân của ngươi thì ta đành giết ngươi và con sâu kia thôi.

Ân Bái bình tĩnh nhìn nàng, chợt nói:

– Có phải ngươi biết được gì không?

Chu Phỉ biết rất nhiều chuyện, vì nguyên nhân Tạ Doãn nên lúc rảnh rỗi, ngoài nghiên cứu võ công, nàng còn nghiên cứu “Hải Thiên Nhất Sắc”.

Người dính líu tới “Hải Thiên Nhất Sắc”, hình như đều không ai có kết quả tốt.

Ngô tướng quân hi sinh vì nghĩa thì khỏi nói, nhưng Ân Văn Lam rõ ràng chết bởi âm mưu mà kẻ cầm đầu vẫn cần tranh luận. Lúc đó Chu Phỉ còn nhỏ, không thấy gì không ổn, nhưng sau này nhớ kỹ lại, kẻ tiểu nhân hèn hạ như Trịnh La Sinh nếu thật có trí tuệ và mưu kế để trù tính toàn bộ sự việc thì ông ta cũng sẽ không dễ bị họ liên thủ vây chết trong mật đạo Hành Sơn như vậy. Huống hồ đám người Trịnh La Sinh không vì gì khác ngoài bảo vật bí mật của Hải Thiên Nhất Sắc trong truyền thuyết, nhưng Hải Thiên Nhất Sắc trừ mấy viên thuốc của Đại dược cốc là đã biết thì còn bảo vật bí mật gì đây? Không ai nói rõ được. Nếu ngay cả nhân chứng như Nghê Thường phu nhân cũng giữ kín như bưng thì Hải Thiên Nhất Sắc làm thế nào truyền đến tai Thanh Long chúa núi Hoạt Nhân Tử Nhân?

Lại nói đến Lý Chủy, năm xưa ông hộ tống ấu chúa xong không bao lâu liền bị Bắc Đẩu ám hại, Đoàn Cửu Nương điên điên khùng khùng đầu óc không rõ ràng, quá nửa chuyện mà bà vú già kể là do bà kể lại, chỉ có thể nghe ý đại khái, còn chi tiết nhỏ thì đều đáng ngờ. Chẳng hạn như năm xưa Bắc Đẩu làm thế nào biết được hành tung của Đoàn Cửu Nương? Nếu Lý Chủy được tai mắt ngầm báo tin, biết có Bắc Đẩu hoạt động gần 48 trại, tại sao còn đơn thân mạo hiểm? Loại chuyện đầu óc ngu si, tứ chi phát triển này, Chu Phỉ cảm thấy đại khái chỉ có mình làm ra được chứ không giống lão trại chủ điềm tĩnh thận trọng trong lời kể của mọi người.

Còn Hoắc lão bảo chủ, chuyện ông bị Hoắc Liên Đào hạ độc cho ngu ngốc là điều chắc chắn, nhưng Hoắc Liên Đào lấy đâu ra gan đó, lấy đâu ra độc đó, ông ta chết, điều này trước sau vẫn là bí ẩn chưa có lời giải đáp.

Còn rất nhiều chỗ kỳ lạ khác nữa, nếu tất cả đều trùng hợp, thì cái gọi là “Hải Thiên Nhất Sắc” chỉ còn lại một lời giải thích – chắc chắn là lời nguyền do quỷ quái nào đó đạo hạnh thâm hậu để lại.

Ánh mắt chần chừ của Chu Phỉ trong nháy mắt khiến Ân Bái nhìn ra đầu mối, hắn ta chợt bước lên một bước, nhưng đúng lúc này, một mùi hương nhạt ngòn ngọt tanh tanh không biết từ đâu bay tới. Cổ mẫu hút máu Ân Bái xong đã an tĩnh lại giờ thình lình như phát điên, gào to cao vút, phía sau Chu Phỉ truyền đến một tiếng hầm hừ, những dược nhân kia cũng cực kỳ phấn khởi theo, hung mãnh hơn ban nãy gấp bội, Xung Tiêu Tử khó chống đỡ, bị hai dược nhân bên cạnh chưởng trúng hai bên sườn trái phải, lập tức bay ra ngoài, đụng trúng một cây đại thụ, ngã xuống đất, không rõ sống chết.

Các dược nhân giải quyết xong lão đạo sĩ, tự nhiên là cùng chạy về phía Chu Phỉ, Niết Bàn cổ mẫu dường như đã quên chuyện ban nãy suýt bị Chu Phỉ chém ngang hông, lại lần nữa bay lên nhào về phía Chu Phỉ.

“Vù” một tiếng, quái trùng trên người các dược nhân đều bay lên không trung theo cổ mẫu, bay về phía nàng chi chít, trong nháy mắt ấy, Chu Phỉ thấy sự kinh ngạc trên mặt Ân Bái, nhưng nàng đã không rảnh quan tâm nữa.

Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Toái Già chợt bổ tới, cổ mẫu dường như có thể đoán trước được đao pháp của nàng, tránh ra bên cạnh, nhưng liền sau đó, nó va đầu vào vỏ đao sớm đã chờ sẵn, vang nhẹ một tiếng, mọi khoảng trống tránh né của cổ mẫu đều bị vỏ đao không bắt mắt của Chu Phỉ phong bế.

Lúc này quái trùng đầy trời đã rơi xuống mái tóc dài của Chu Phỉ, dường như đã cuốn nàng vào trong, Chu Phỉ mặt không biến sắc, mũi đao đuổi theo cổ mẫu, không chút do dự chém nó làm hai.

Tập thể quái trùng mãnh liệt dừng lại, sau đó rơi ầm ầm như mưa, rớt xuống đầu, xuống vai Chu Phỉ… nhưng không thể làm nàng bị thương.

Chu Phỉ tung vạt áo hất hết quái trùng xuống đất, thân thể đám sâu bóng loáng trải đầy một lớp đất xám xịt với tốc độ mà mắt thường cũng có thể nhìn thấy, chớp mắt liền bất động.

Mãi đến lúc này, Chu Phỉ mới bất giác nổi da gà.

Chưa đợi nàng thở phào nhẹ nhõm đi xử lý Ân Bái thì sau gáy chợt truyền đến chưởng phong sắc bén, Chu Phỉ lướt ra ngoài ba bốn trượng, quay đầu, giật mình thấy mấy dược nhân kia chẳng những không ngỏm theo đám sâu mà ngược lại, ai nấy đều như bị oan hồn quái trùng nhập, liều mạng lao vào nàng, nháy mắt đã bao vây kín nàng.

Nhân lúc này, Ân Bái lẻn vào rừng mất tăm mất tích, Chu Phỉ không hơi đâu suy nghĩ hắn ta sau khi mất đi Niết Bàn cổ sẽ thế nào, nàng hơi luống cuống tay chân ứng phó chốc lát, bất đắc dĩ bước Phù Du trận.

Phù Du trận chính là trận pháp dùng khéo léo thắng sức mạnh, phát huy tác dụng lớn nhất vào lúc đối phương người đông thế mạnh hoặc võ công cao hơn, một hai năm nay Chu Phỉ rất ít dùng đến, không ngờ bây giờ lại bị những dược nhân điên cuồng này đuổi chạy té khói.

Nàng chém một đao đứt luôn hai cổ tay trái phải của một dược nhân nhưng kẻ đó hoàn toàn không biết đau, quyết quấn lấy nàng, cùng lúc đó, một dược nhân khác thò tay ra dưới nách đồng bọn máu me đầm đìa, tay cầm roi dài mà năm xưa Đinh Khôi từng dùng, cuốn lấy cẳng chân Chu Phỉ. Dược nhân thứ ba nhảy lên trên, từ trên cao chưởng xuống đỉnh đầu Chu Phỉ, Chu Phỉ không chỗ tránh né, đành gắng đón đỡ.

Quái trùng vừa chết, những dược nhân này giống như hồi quang phản chiếu, công lực nháy mắt tăng hai ba lần, Chu Phỉ lập tức cảm thấy luồng sức mạnh đối phương ngang tàng mạnh mẽ hơn cả Ân Bái ban nãy theo Toái Già trực tiếp truyền đến người nàng.

Mắt Chu Phỉ tối sầm, suýt đứng không vững, Toái Già rung mạnh, một ngụm máu nghẹn nơi cổ họng nàng.

May mà ứng phó với loại hoàn cảnh nguy hiểm “sắp tiêu đời” này, Chu Phỉ kinh nghiệm phong phú hơn người thường, càng là lúc tính mạng ngàn cân treo sợi tóc, nàng càng bình tĩnh.

Nàng cắn nhẹ đầu lưỡi, toàn thân chợt nghiêng người, Toái Già như ngân hà trĩu xuống đất, tháo gỡ sức mạnh chưởng từ trên cao xuống của dược nhân kia, sau đó nàng đổi tay cầm chuôi đao giữa không trung, trực tiếp đưa mũi đao vào cổ họng dược nhân, đẩy ra xa hơn nửa thước, đánh ngang về phía đồng bọn hắn. Đồng thời, nàng lấy cái chân bị trói làm trục tâm, trường đao gào thét vẽ ra một vòng, phát huy cực hạn toàn bộ tu vi cả đời trên mũi đao nhọn.

Đón, đỡ, chặn, phá, mượn lực chống lực… tất cả đều trong gang tấc, Toái Già dệt thành một tấm lưới kín kẽ, dược nhân phát điên chung quanh khó lại gần nàng nửa bước. Nháy mắt ấy, Chu Phỉ cảm giác trong ý thức mình chỉ còn lại một thanh đao, năm giác quan như nối thành một đường thẳng giữa mùi máu tanh đầy miệng, động tác của bọn dược nhân nàng vừa liếc mắt là hiểu ngay, thậm chí có thể nhìn ra điểm khác biệt nhỏ bé giữa chúng. Tầng giấy cửa sổ luôn quanh quẩn không rời kia vỡ ra không hề có điềm báo trước, Nam đao biến mất hơn 20 năm như lần nữa nhập vào ba thước sắt, khởi tử hoàn sinh.

Tiếc rằng Chu Phỉ nhanh chóng thoát ra khỏi cảnh giới giác ngộ ấy. Nàng và Ân Bái đấu nhau suốt cả đường, vốn đã gần đến mức sức cùng lực kiệt, ban nãy lại bị dược nhân làm trọng thương, giờ gần như cung đã hết đà.

Mà bọn dược nhân không sợ đau, không sợ chết, xông lên hết nhóm này đến nhóm khác, quyết vây chết nàng ở đây. Chu Phỉ hoàn hồn trong đao thuật như bộc phát, kinh mạch toàn thân đều âm ỉ đau, nội tạng bị thương lan đến cánh tay, “keng” một tiếng, thanh Toái Già suýt tuột khỏi tay.

Nàng lảo đảo, bị roi dài trên đùi kéo mạnh xuống đất.