Buổi tối chuẩn bị cho ngày hôm sau đi học mới nhớ là sách tham khảo còn chưa đưa cho lão Khoai sọ.

Thật sự ta không còn dũng khí bước vào P.314 nữa. Sự tình lúc trước rõ ràng đả thương ta sâu sắc. Kỳ thật đã sớm biết mình không có cơ hội, chỉ không nghĩ rằng nhanh đến thế. Ta vốn nghĩ mình có thể mơ mộng thêm chút nữa.

Dù mười vạn lần không muốn, ta vẫn phải sang P.314

Ta đi đến giường lão Khoai sọ, hắn đang nằm trên giường xem sách giáo khoa, thật là một sinh viên tốt.

“Sách của ngươi này.”

“Tiểu Tuyết Nhi thật mau lẹ nha.”

“Đương nhiên! Huynh đệ nhờ chuyện, nhất định ta sẽ nhanh nhất mà làm.” Ta hùa theo hắn.

Lão khoai sọ lấy ra hai mươi đồng tiền đưa ta: “Ngươi xem đủ không?”

“Vừa đủ, ta đi trước đây.”

Cho dù giường lão Khoai sọ cách giường Triệu Nghị khá xa, ta cũng cũng không muốn ở lại lâu.

‘Tiểu Tuyết nhi, đừng đi vội. Ta nghe nói ngươi học toán rất giỏi, giải thử cho ta mấy đề đi”

Nhìn ánh mắt tràn ngập sự tò mò của lão, ta không đành lòng cự tuyệt: “Được, ngươi nói đề đi.”

Ta thỏa hiệp ngồi xuống giải đề cho hắn.

Sau khi đọc đề, ta liền viết ra nháp quá trình chứng minh. Sau mười phút, một công thức phức tạp đã được ta chứng minh xong xuôi.

Lão khoai sọ dùng ánh mắt sùng bái nhìn ta: “Tiểu tuyết nhi, từ hôm nay trở đi ngươi là thần tượng của ta a.”

“Cái đề này không tính là khó, sau này ngươi càng học, đề càng khó hơn. Đến lúc đó với khả năng của ta cũng không giúp được. Với môn Toán, trình độ của ta chỉ coi là vừa đủ đạt tiêu chuẩn thôi”

“Tiểu Tuyết nhi đừng khiêm nhường, về sau cũng phải giúp ta nga!” Nói xong lão Khoai sọ liền đứng dậy ôm lấy ta.

“Không giỡn a, không giỡn a” Lập tức ta cùng hắn đứng lên đùa giỡn.

“Uy, các ngươi im lặng đi, có bệnh nhân mà!” Cải trắng nhịn không được chạy tới ngăn chúng ta lại.

“Đại soái còn sốt sao?” Lão Khoai sọ hỏi.

“Nhiệt độ có giảm chút, nhưng Ba Ba nói quan trọng là nửa đêm trời lạnh có thể làm tình hình nghiêm trọng hơn”

“Vẫn là đi bệnh viện thôi.”

“Đại soái không muốn đi, hắn bây giờ còn đang kêu rét kia.”

“Nếu bị lạnh sẽ sốt cao hơn.”

“Mỗi người chỉ được cấp một chăn, giờ kiếm đâu chăn nữa?”

“Thật là khó. Đêm nhiệt độ xuống thấp, không đắp thêm chăn sợ không chịu nổi.”

“Mấy đứa kia cũng không nói gì, nhưng kỳ thật cũng không nguyện cho mượn chăn. Ba Ba cũng đang bị cảm, đương nhiên không thể mượn của hắn. Quên đi. Ta nghĩ đem chăn của ta đắp cho đại soái đi”. Cải trắng nói đồng thời đi lại giường chuẩn bị chăn mang đắp cho Triệu Nghị.

“Cải trắng, ngươi gầy như cây gậy trúc, nằm không chăn được sao? Ta da dày, lấy của ta đi.” Lão Khoai sọ ngăn hắn.

“Vẫn là cho ta mượn đi, ta có hai chăn, trước cầm ở nhà đi 1 cái.” Ta nói.

“Tiểu Tuyết nhi ngươi không phải nói giỡn?” Cải trắng cùng lão Khoai sọ nhìn ta không tin tưởng.

“Thật sự, ta chưa nói qua ta là người bản địa sao?”

“Tiểu Tuyết nhi ngươi là người ở đây sao? Khó trách khẩu âm không giống với bọn ta.” Vẫn là Cải trắng nói ra.

“Các ngươi đến đây này được ba tháng, cũng chưa nghe ra?”

“Chúng ta không để ý, hơn nữa cũng không thấy ngươi về nhà a.”

“Nhà của ta cách xa trường học, đi xe bus cũng phải hơn 1 giờ, cho nên chỉ thỉnh thoảng về nhà ăn một bữa cơm.”

“Thực không nhớ nhà.” Lão khoai sọ oán giận nói.

“Cái này gọi là tự lực tự cường.” Cải trắng lườm hắn một cái.

“Được, ta đi lấy chăn đến.” Ta đứng dậy rời khỏi phòng, về giường mình mang chăn sang P314.

Kỳ thật ta nào có dư thừa chăn, thời điểm cho đi, ta bắt đầu lo lắng đêm nay sẽ chống lạnh như thế nào.

Giường KTX nhỏ, tuyệt đối không vừa hai nam nhân. Cuối cùng ta khoác cả cái áo lông to đùng, đắp tạm cái ga giường dùng cho mùa hè mà ngủ.

Buổi sáng sửa sang lại quần áo, nghe thấy thanh âm quen thuộc.

“Xin hỏi Phương Tuyết có ở phòng không?”

Nhìn ra cửa, ta thấy Triệu Nghị ôm chăn đứng ở đó.

“Ta ở đây.” Ta trả lời hắn.

Hắn đi đến phía ta: “Cám ơn ngươi, chăn của ngươi ta đắp rất tốt.”

Hắn đem chăn đưa cho ta, ta không cầm lấy mà trực tiếp sờ lên trán hắn rồi lại sờ trán mình: “Dường như là hạ sốt rồi.”

“Yêu yêu yêu, đây là lão bà quan tâm lão công!” Đó là Tiểu Mạ nói. Hắn vốn là bạn thân của ta, cái gì cũng đều nghe ta kể rồi.

“Ngươi ghen tị? Ai chẳng biết lão công của ta chính là ngươi!” Nói xong ta cố ý đạp đạp hắn.

“Ta cũng không hoa tâm như lão bà ngươi, thấy trai đẹp liền quên luôn lão công của mình.” Tiểu Mạ thuận thế vô cùng thân thiết đem đầu húc vào thắt lưng ta.

Loại tình cảnh này ở P313 xảy ra như cơm bữa, cũng chẳng khiến ai ngạc nhiên vì hành động như vậy đơn thuần cũng chỉ là vui đùa. Nhưng Triệu Nghị lại sợ tới mức mặt trắng bệch, buông chăn xuống, không một câu liền rời đi.

Ta rốt cục lại phát hiện ra hắn kỳ thật bài xích loại người như ta.

Còn có gì đáng giá để vọng tưởng đâu?