Ta đập thùm thùm lên cánh cổng to đỏ choét của Nhân Duyên Phủ, tiểu tiên thị gác cửa trông thấy ta thì ngẩn cả người, đỏ mặt ngượng ngùng nói: “Vị tiên tử này có phải đến tìm tiên nhân nhà ta không? Thật không đúng lúc tiên nhân của ta hôm nay có khách, không bằng tiên tử hôm khác trở lại đi.”

Ơ ~ ta ra vào Nhân Duyên Phủ này tốt xấu cũng có đến trăm năm, đều là tiểu tiên thị này mở cổng, hôm nay sao lại làm như không nhận ra ta vậy, lẽ nào… Ta nhìn hắn lòng đầy thương cảm, thì ra cái chứng hay quên của Hồ Ly Tiên cũng là một căn bệnh lây lan.

“Ta là Cẩm Mịch. Nếu Nguyệt Hạ Tiên Nhân đã hẹn người khác, ngày mai ta trở lại vậy.”

Tiểu tiên thị gác cổng miệng há hốc, đứng ngây ngốc tại chỗ như khúc gỗ.

Ta xoay người định đi, nhưng khúc gỗ kia lại giơ tay ra chặn ta lại, rồi đột nhiên hắn giống như cảm thấy không được ổn cho lắm, liền rụt tay về, sốt ruột nói: “Cẩm… Cẩm… Cẩm Mịch? !”

Ta thương hại gật gật đầu.

Hắn cũng thương hại thì thào: “Quả nhiên nam biến thành nữ, nam biến thành nữ, nam biến thành nữ, càng ngày càng suy đồi…”

Đương lúc chúng ta còn đang thương hại lẫn nhau thì Hồ Ly Tiên người chưa tới mà tiếng đã tới: “Có phải Cẩm Mịch đến không?”

Ta còn chưa kịp lên tiếng trả lời, Hồ Ly Tiên đã cỡi một đóa mây hồng bay tới cửa, nhìn thấy ta nét mặt cũng sửng sốt, tiện đà quan sát một cách kỹ lưỡng, “Chậc chậc chậc! Húc Phượng nhà ta nuôi nữ oa oa này lớn nhanh ghê! Nhanh quá nhanh quá!”

Ta bỗng cảm thấy có điều gì đó bất bình thường, sờ tay lên đầu, hóa ra cây Tỏa Linh Trâm ta cài sáng nay chẳng biết biến đi đằng nào, khó trách chả ai nhận ra ta. Cây trâm này có lẽ là lúc đáp mây trên đường bay đi vội quá ta làm rơi mất rồi, chẳng sao, chỉ là một cây trâm thôi mà.

Ta cười ha ha, tiên thị trông cửa lại hít một hơi quay mặt đi chỗ khác. Hồ Ly Tiên ân cần nói: “Vào đây vào đây, chúng ta vào trong nói chuyện.”

Ta thấy Hồ Ly Tiên lần này hình như gầy đi rất nhiều, hai ống tay áo bay phất phơ, cái đuôi cũng không còn trơn bóng bồng bềnh như trước kia, liền chúc mừng nói: “Nguyệt Hạ Tiên Nhân dạo này giảm cân rất có hiệu quả, thật là đáng mừng.”

Hồ Ly Tiên mặt mày ủ dột, dừng bước lườm ta một cái, “Lẽ nào lúc trước nhân gia béo ú sao?”

Không đợi ta lên tiếng đã nói tiếp: “Đều tại điểu tộc kia, mấy ngày nay toàn đưa tới mấy con gà nhỏ còn hơn cả chim bồ câu, gầy xơ gầy xác. Ta ngày nào cũng ăn không đủ no, đêm đến đều vì đói quá mà ngủ không được yên, mấy hôm trước còn đói đến mức ngất đi nên đã bỏ lỡ chuyện đại sự của ngươi.”

Thảo nào hôm nay mới gọi ta tới.

“Ơ, lẽ nào là bệnh gà toi?” Ta hiếu kỳ.

“Cũng không phải, việc này nói đến thì dài lắm. Nghe nói, một trăm năm trước, một con quạ đen của điểu tộc đã bắt cóc một tinh linh của Hoa Giới. Trường phương chủ Mẫu Đơn của Hoa Giới đến đòi người, thủ lĩnh điểu tộc liền đem tất cả những con quạ đen – từ đang bay trên trời cho đến trứng chưa nở – tra khảo một lượt, tất cả đều nói chưa từng làm chuyện này. Nhưng Trường phương chủ một mực khẳng định rằng có một tiểu hoa tinh 「©xmydux.」 chính mắt thấy việc này. Thủ lĩnh điểu tộc cảm thấy xấu hổ và giận dữ liền cãi vã vài câu, Trường phương chủ nổi cơn thịnh nộ, bảo là Khổng tước – thủ lĩnh điểu tộc – bao che thuộc hạ, sau đó hai bên nảy sinh hiềm khích. Trước đây, thức ăn của điểu tộc ngoại trừ sâu bọ ra thì chính là các loại ngũ cốc hoa lá; sau sự việc trên, Trường phương chủ ra lệnh cắt đứt nguồn thức ăn của điểu tộc, tuyên bố ngày nào điểu tộc còn không giao hoa tinh kia ra, thì ngày đó hoa giới không cung cấp thức ăn nữa.”

“Loài gà cũng thuộc điểu tộc, thế nên, cạn lương thực thì ăn ít, lúc này có thể lớn cỡ con bồ câu chắc cũng đã cố tranh ăn rất nhiều rồi.”

“Rắc rối nhỉ.” Ta thở dài thông cảm. Trường phương chủ xưa nay tính tình nóng nảy, thủ lĩnh điểu tộc kia ngàn lần vạn lần không nên, thực sự không nên chống đối lão nhân gia người.

“Ừm, Hoa-Điểu tranh chấp, hại cập hồ ly! Lão phu thật là oan khuất.” Hồ Ly Tiên đang bày tỏ nỗi bất mãn một cách bừng bừng khí thế, bỗng nhiên đổi giọng, “Đi đi đi, chúng ta đi nghe kịch thôi.”

Vở kịch hôm nay nghe chính là một vở mới tên là “Võ Tòng đả hổ “, vừa mới nghe được tiếng nam tử thô lỗ trong Quan Trần Kính quát lên: “Con hổ kia! Mày trốn chỗ nào!” ngoài cửa liền xuất hiện một cái bóng màu vỏ quýt tiến vào, tiểu tiên thị trông cửa theo phía sau sốt ruột gào lên: “Ái! Vị tiên gia này sao lại vô lễ xông vào nhà người ta như vậy! Đã nói tiên nhân nhà ta hôm nay có khách…”

Quả quýt kia sau khi vào liền đóng cửa cài then, cuối cùng, còn thậm thụt dò xét phía bên ngoài một lát, rồi dường như xác nhận không có người theo sau, mới yên tâm thở phào cuộn tròn thân thể xoay tít vòng tròn hiện ra.

“Lão Hồ!”

“Lão Hồ!”

Ta và Hồ Ly Tiên đồng thanh thốt lên.

Lão Hồ nhấc chung trà uống một ngụm cho thông giọng, sau khi đã khát mới vỗ vỗ vào ngực nói: “Hồng Hồng a, làm ta sợ muốn chết! Ngươi có biết ta vừa gặp ai hay không?” (hồ ly tiên tên là Hồng Hồng, chết cười :lol: )

“Không phải là Thỏ Ngọc của Quảng Hàn Cung chớ?” Hồ Ly Tiên tuy rằng vẻ mặt ‘nhất định là đúng’, nhưng vẫn rất phối hợp chống cằm tỏ vẻ hứng thú muốn biết.

“Không phải nó thì ai!” Lão Hồ mặt mày tái mét, “Con thỏ này gần cả ngàn năm không gặp, béo lên rất nhiều, không biết là đã làm hại bao nhiêu cây củ cải rồi! Hằng nga tiên tử sao không quản nó vậy không biết. May mà ta chạy nhanh, may thật may thật.”

“Nhưng không biết hôm nay ngọn gió nào lại thổi lão huynh đến chỗ ta lịch kiếp nạn này vậy?” Hồ Ly Tiên vỗ vỗ vào bụng lão Hồ.

Lão Hồ thổn thức: “Ài, lão phu lần này thảm hại đến nơi rồi. Ta bị Trường phương chủ đuổi ra khỏi thủy kính. Nghĩ tới nghĩ lui hay là đến nương nhờ chỗ lão huynh.”

Ta cùng lắm chỉ rời khỏi Hoa Giới có một trăm năm, sao lại xảy ra nhiều chuyện thế này. Trường phương chủ đúng là có chút cứng rắn. Ta hỏi lão Hồ: “Trường phương chủ vì sao lại đuổi lão ra vậy?”

“Vị tiên tử này là… ?” Lại một người nữa không nhận ra ta…

“Cẩm Mịch.” “Tức phụ nhi (cháu dâu) của ta.” Ta và Hồ Ly Tiên lại đồng thanh trả lời.

Lão Hồ xoắn xoắn ria mép, “Cẩm Mịch? Là ai?”

Ta nhìn trời, nói: “Ta là Đào Đào.”

Nghe vậy, ba tầng thịt trên bụng lão Hồ run lên kịch liệt ba cái, “Tiểu Đào Đào? !”

Ta gật đầu.

“Ôi chao ơi! Tiểu tổ tông của ta ơi! Cô hại ta thật thảm! Sao không nói lời nào mà đã biến mất tăm. Hai mươi bốn vị phương chủ thiếu chút nữa đã lột da củ cải già nua ta rồi! Hôm nay giáng cái tội trông nom bất lực lên đầu ta, phái ta đi ra ngoài tìm cô, còn nói là nếu tìm không ra sẽ ném ta vào hang thỏ, thật khổ thân ta…” Lão Hồ nước mắt đầm đìa.

Ha ha, hóa ra ta cũng có trọng lượng đó chứ, không khỏi cảm thấy có chút thụ sủng nhược kinh.

Lão Hồ không nói hai lời túm chặt cánh tay dưới nách ta, “Đi đi đi, cô lập tức trở về với ta. Cái mạng già này của ta có thể giữ lại rồi.”

Nhưng Hồ Ly Tiên lại không bằng lòng, “Này! Lão hồ đồ kia muốn dẫn Nhị điệt tức phụ của ta đi đâu!”

“Nhị điệt tức phụ?” Lão Hồ vô cùng kinh ngạc nhìn ta chằm chằm, tiếp đó vô cùng đau đớn nói: “Tiểu Đào Đào ơi! Không phải cô bị lão hồ ly mắt mũi kèm nhèm này buộc nhầm hồng tuyến rồi chứ? Nhị điệt tử nhà lão có tướng đào hoa, tương lai cơ thiếp e rằng không phải mười thì chí ít cũng đến bảy tám phòng. Chúng ta mau đi tìm Thái Thượng Lão Quân mượn thanh kiếm chặt đứt sợi hồng tuyến này thôi.”

“Ài?” Ta nghe mà lùng bùng cả lỗ tai, liền nói: “Ta chỉ theo Phượng Hoàng học nghệ mà thôi.”

Lão Hồ chợt dừng chân, “Thật chứ?” Thấy ta gật đầu, nếp nhăn trên mặt lão cuối cùng cũng giãn ra một chút, “Ha ha, vậy mau đi từ biệt hắn rồi theo ta về Hoa Giới.”

Mặc dù lão Hồ thường ngày di chuyện ục ịch, nhưng bữa nay đi đứng lại vô cùng nhanh nhẹn, vèo vèo vèo đã đằng vân đưa ta về Tê Ngô cung, Hồ Ly Tiên bay theo sau vừa đuổi vừa gào.

Vào đến Tê Ngô cung lại đang đúng lúc dùng bữa. Phượng Hoàng xưa nay vốn là người quen thong thả ung dung nên không khỏi bị “cuộc truy đuổi” của bọn ta làm cho kinh động, giơ đôi đũa bạc ngẩng đầu dừng luôn tại chỗ.

Thật bất ngờ, lão Hồ sau khi vào điện, liên buông tay ta ra, chạy thẳng đến chỗ bàn ăn, ôm lấy đĩa rau rồi bắt đầu khóc òa: “Thái Thái (rau) ơi, Thái Thái mệnh khổ của ta ơi, mới có hai ngày không gặp, sao ngươi đã bị hạ độc thủ rồi! Những thiên thần đoản mệnh lòng dạ hiểm độc này! Tạo nghiệt mà…”

Ack… Ta quay ra chung quanh cười hắc hắc, rồi ngồi xuống cạnh lão Hồ hỏi: “Thái Thái lại là ai nữa?”

“Chính là Kê Mao Thái (cải bẹ trắng) tình lang của rau hẹ muội muội ở thửa ruộng bên cạnh thủy kính đó! Lúc cô còn nhỏ, hắn còn từng khen cô có linh khí đó.” Lão Hồ nước mắt lưng tròng lên án.

Ta nhìn lại đĩa rau xào ướt mỡ xanh mướt, nghiêm túc nói: “Nói như thế, nhìn cũng có chút quen quen. Nhưng mà, làm sao lão nhận ra được?”

“Thái Thái có lá màu xanh xanh, cành trắng trắng, trên đầu tròn tròn, chính giữa mềm mềm. Chính là như cái này!” Lão Hồ một mực chắc chắn.

“Cải bẹ trắng chẳng phải đều có hình dạng như vậy hay sao?” Liễu Thính đứng bên cạnh rụt rè hỏi một câu.

“Xin hỏi vị tiên giả này là… ?” Phượng Hoàng sắc mặt có chút mất kiên nhẫn, lên tiếng ngắt lời.