Sắc trời hết sức âm u, Tạ Linh Dụ tỉnh lại, chuẩn bị cùng Sở Hiêu Trần đi nhà ăn ăn cơm.

Trên đường đến nhà ăn, Tạ Linh Dụ cảm giác được mọi người chung quanh đang chỉ chỉ chỏ chỏ bọn họ.

Tạ Linh Dụ không để ý chút nào, tiếp tục đi.

Lúc đến nhà ăn, Tạ Linh Dụ gặp được La Ninh, người đang đi tìm họ cả ngày hôm nay.

La Ninh đi rất vội vàng, thoạt nhìn có vẻ rất gấp, hắn nhìn Tạ Linh Dụ đi vào nhà ăn, liền ngừng chân lại, kéo bọn họ đến một góc trong nhà ăn.

Lúc này nhà ăn không có nhiều người, có vẻ như sắp đóng cửa.

"Tại sao các anh lại chọc cho Tô Lai tức giận rồi? Hiện tại toàn căn cứ đều đang âm thầm nghị luận về các anh đấy?" La Ninh hạ giọng hỏi.

"Vậy sao?" Tạ Linh Dụ nhàn nhạt đáp, "Anh ấy muốn bắt tay với tôi, tôi từ chối thôi."

Sở Hiêu Trần bên cạnh hết sức tận chức tận trách mà đóng giả một người vừa câm vừa điếc.

La Ninh cứng họng, quả thật có chút ngượng ngùng, nhưng việc kia cũng chỉ là việc nhỏ, tiểu huynh đệ Tạ có lẽ là xấu hổ, Tô Lai tốt như vậy, nhất định sẽ không để ý.

"Lúc ý bên cạnh các anh có nhiều người không?" La Ninh lại hỏi.

"Còn tốt." Tạ Linh Dụ trả lời, cảm thấy có chút đói, "Còn vấn đề gì không?"

"Không có." La Ninh thất thần đáp, xung quanh không nhiều người lắm, vậy tại sao sự việc nhỏ như vậy lại bị bàn tán lợi hại nhiều đến thế.

La Ninh nhìn Tạ Linh Dụ đứng dậy, vội vàng ngăn lại: "Hai người mới tới, thông tin của hai người còn chưa được nhập vào hệ thống, không có thân phận thì không thể đi lấy cơm đâu, tôi đi lấy hộ hai người vậy."

Tạ Linh Dụ nghe vậy liền ngồi xuống, chờ La Ninh đi lấy cơm, rất nhanh, La Ninh đã quay lại.

"Cảm ơn anh." Tạ Linh Dụ nói.

"Không có gì không có gì, nếu sau này có việc, có thể đến tìm tôi." La Ninh nói, sắc mặt đột nhiên có chút rối rắm, hắn dừng lại một chút, tiếp tục nói: "Bởi vì anh không bắt tay với Tô Lai, có lẽ hiện giờ người trong căn cứ đều có ý kiến với các anh, nếu rảnh thì hai người vẫn nên đi nới xin lỗi với Tô Lai đi."

Nói xong, La Ninh không đợi bọn họ trả lời, liền vội vàng rời đi.

Tạ Linh Dụ cảm thấy cơm trong miệng trở nên cực kỳ vô vị, nhưng đồ ăn trân quý, Tạ Linh Dụ vẫn ăn hết phần cơm của mình.

Rời khỏi nhà ăn, Tạ Linh Dụ mang theo Sở Hiêu Trần đi tản bộ quanh căn cứ, tìm hiểu một chút tình hình đại khái về căn cứ này.

Mặt trời hoàn toàn lặn xuống, người trong căn cứ lần lượt trở về phòng ngủ của mình, trên đường chỉ còn lại Tạ Linh Dụ cùng Sở Hiêu Trần.

Rất khó để tưởng tượng, một cái căn cứ khổng lồ như vậy lại không có đèn đường, chỉ có mấy chiếc đèn hiệu ở phía xa xa chỉ dẫn phương hướng trong đêm, Tạ Linh Dụ bất tri bất giác nắm lấy tay Sở Hiêu Trần.

Trong đêm không thấy rõ đường, đi tới đi lui, Tạ Linh Dụ liền đi lạc.

Đánh bậy đánh bạ thế nào, lại đi đến phòng tắm trong căn cứ.

Cửa phòng tắm không khoá, ánh đèn mờ nhạt, xung quanh không hề thấy người trông coi.

Rất khả nghi.

Tạ Linh Dụ nhấc chân đi vào, nhanh nhẹn như một cái bóng, không phát ra tiếng động nào.

Sở Hiêu Trần làm vua zombie, lỗ tai so với người bình thường nhanh nhạy hơn mấy phần, hắn nghe thấy trong tiếng nước ào ào, còn có tiếng va đập dây dưa không rõ ràng cùng với âm thanh la hét.

Hắn không cảm xúc mà đuổi kịp Tạ Linh Dụ.

Nhà tắm là kiểu phòng tắm lớn, chỉ có một tấm mành ngăn ở giữa mỗi cái vòi hoa sen.

Chỉ có tấm mành ở trong cùng kia đang phát ra âm thanh.

Tiếng nước che đi hành động của bọn họ, Tạ Linh Dụ đi đến nơi đối diện với cặp người kia, chọn một cái phòng tắm không xa lắm, mang theo Sở Hiêu Trần đi vào, kéo mành lại.

Ôi, còn tưởng là cái gì? Hoá ra có người đang biểu diễn ở đây.

Mặc dù thần kinh Tạ Linh Dụ có chút thô, nhưng anh cũng không thể ở loại thời điểm này mà thản nhiên tắm rửa được.

Anh còn đang nghĩ khi nào màn drama* này mới kết thúc, bởi vì thật sự rất cay lỗ tai, lúc này một giọng nói truyền ra từ phòng tắm cuối cùng.

(*: nguyên gốc là 抓马, là một từ phổ biến trên internet, phiên âm của drama, có nghĩa gốc là kịch và kịch bản, cũng có thể ám chỉ những âm mưu kịch tính.

Theo Baidu)

"Anh...!anh nhất định phải giúp em đấy...."

Vậy mà là Tô Lai.

Cậu ta ở trong đó với ai?

Phòng tắm bên kia nhanh chóng cho Tạ Linh Dụ đáp án.

"Yên tâm đi Lai Nhi, hai người kia liền giao cho anh, anh nhất định sẽ khiến cho bọn chúng không có những ngày tháng tốt đẹp ở trong đây."

Là Chu Lạc....

"Làm cho bọn họ chết yên lành sao? Đừng làm bọn họ quá thống khổ..."

"Đều nghe theo em, Lai Nhi à, em cũng quá lương thiện rồi..."

Thanh âm đứt quãng mà truyền đến, rất nhanh liền yên tĩnh trở lại.

Tô Lai cùng Chu Lạc rời đi.

Theo sau chính là toàn bộ đèn trong phòng tắm, trong nháy mắt tối om.

Ngay lúc đèn tắt, Tạ Linh Dụ gắt gao túm chặt quần áo Sở Hiêu Trần, áp đầu vào ngực hắn.

Sở Hiêu Trần cảm nhận được thân thể ấm áp tinh tế đang dán chặt vào người mình phát run.

Khác với vừa rồi ở ngoài phòng tắm, bên ngoài tuy rằng chỉ có ánh đèn mỏng manh, nhưng cũng có ánh trăng soi rọi, có thể mơ hồ thấy được đường đi, nhưng nơi này không có đèn xũng không có ánh trăng, là một mảnh tối thui.

Chẳng lẽ, Tạ Linh Dụ sợ tối?

Phỏng đoán được xác định ngay lập tức, Sở Hiêu Trần đứng nơi đó, lại giống như cái gì cũng không biết.

Tối!

Tối thui!

Trong đầu Tạ Linh Dụ hiện lên vô số chuyện ở quá khứ, chân liền mễm nhũn.

Làm một vong linh pháp sư, quỷ cũng không sợ, nhưng lại sợ tối, nói ra còn không sợ mất mặt à.

Ta không sợ!

Tạ Linh Dụ ở trong lòng cổ vũ chính mình.

Sở Hiêu Trần cảm nhận được hô hấp của Tạ Linh Dụ ngày càng dồn dập, đôi bàn tay khẩn trương nắm chặt lấy vạt áo của hắn, đồng thời cả người anh không tự chủ được trượt xuống.

Sở Hiêu Trần siết chặt tay lại, thầm than, rốt cuộc vẫn duỗi tay ra đỡ Tạ Linh Dụ.

Mềm lòng với một kẻ muốn giết chết mình, hắn đúng là điên rồi, Sở Hiêu Trần phỉ nhổ bản thân ở trong lòng.

Tạ Linh Dụ thấy Sở Hiêu Trần đỡ mình, buông vạt áo ra, nhào lên gắt gao ôm lấy cổ của hắn.

Sở Hiêu Trần một tay ôm eo Tạ Linh Dụ, một tay chậm rãi vuốt ve tóc anh, mang đến cho anh tràn đầy cảm giác an toàn.

"Tôi ở đây." Sở Hiêu Trần ghé sát vào tai của Tạ Linh Dụ, chậm rãi nhẹ nhàng mà an ủi.

Chợt, hắn cảm thấy một thứ ấm áp rơi trên cổ mình.

Sở Hiêu Trần ngây ngẩn cả người.

Thứ ấm áp đó rơi càng ngày càng nhiều, tí tách lặng lẽ rơi xuống, Sở Hiêu Trần cảm thấy tim mình cũng theo nước mắt của Tạ Linh Dụ mà đập loạn đến không dừng được.

"Chủ nhân, tôi ở đây, không sợ." Sau một lúc, Sở Hiêu Trần lần nữa mở miệng.

Tiểu chủ nhân trong lồng ngực sụt sùi một hồi, cuối cùng cũng ngừng lại sự bi thương thầm lặng này.

" Ngươi sẽ...!sẽ...!vĩnh viễn ở bên cạnh ta sao?" Tạ Linh Dụ vừa mới khóc xong, nói chuyện không lưu loát lắm.

Sở Hiêu Trần trầm mặc.

Tạ Linh Dụ cũng không muốn nghe Sở Hiêu Trần trả lời, lập tức nói: "Quên đi, đừng nói nữa."

Tiểu zombie nhà mình có thể hiểu tâm tình của chủ nhân, còn vụng về mà an ủi anh, Tạ Linh Dụ rất vui.

Nhưng mà, anh không có khả năng vĩnh viễn là tiểu zombie của mình.

Bản thân anh rồi cũng sẽ rời đi.

Nghĩ đến điều này, tâm tình vừa mới tươi đẹp một chút của Tạ Linh Dụ lại trầm xuống.

Anh buông bàn tay đang ôm cổ Sở Hiêu Trần ra, chuyển sang nắm lấy tay hắn, hẳn là sẽ không sợ hãi như vừa rồi nữa.

Tạ Linh Dụ nói nhỏ: "Bọn họ chắc chưa đi xa đâu, chúng ta đi xem xem."

Sở Hiêu Trần nắm lấy bàn tay mềm mại nhiều thịt của Tạ Linh Dụ, tận lực không suy nghĩ đến điều anh vừa nói có ý gì.

Tại sao hỏi hắn lại không cho hắn trả lời?

-

Cửa phòng tắm đã khoá, may mà cửa sổ nơi này không có lắp lan can phòng trộm, Tạ Linh Dụ nhẹ nhàng leo cửa sổ ra ngoài.

Quả nhiên nhìn thấy ở phía xa còn có hai bóng dáng mơ hồ đang đi.

Tạ Linh Dụ vội vàng đuổi kịp.

Hai người họ càng đi càng xa, dựa vào trí nhớ ít ỏi của Tạ Linh Dụ, lúc này bọn họ có lẽ đang đi về phía đối lập với khu nhà hẻo lánh của bọn anh.

Đột nhiên, ở trước một một cái biệt thự cây cối rậm rạp, hai người họ dừng lại.

Nơi này cây cối rất nhiều, bụi cỏ cao ngất ngưởng, Tạ Linh Dụ kéo Sở Hiêu Trần ngồi xổm xuống.

Không nghĩ tới chính là, hai người kia lại bắt đầu màn biểu diễn!

Không thể nào! Lại nữa! Họ không sợ bị phát hiểu sao hả!

Nội tâm Tạ Linh Dụ muốn hỏng mất, anh không có hứng thú xem mấy cái này!

Sở Hiêu Trần đối với việc người yêu cũ mình làm loại chuyện này với người khác không có cảm xúc gì, chỉ đơn thuần là ghê tởm.

Hơn nữa toàn bộ sự ghê tởm là hướng đến bản thân Tô Lai.

Tâm tình của Sở Hiêu Trần vì câu nói vừa rồi của Tạ Linh Dụ vẫn luôn không tốt lắm, lúc này nhìn thấy khuôn mặt nhăn nhó không thèm che giấu của Tạ Linh Dụ, hắn bỗng nở nụ cười.

Tiểu chủ nhân của hắn đáng yêu quá đi.

Tạ Linh Dụ cau mày, một bóng đen mát lạnh bỗng nhiên che trước mắt anh, là tay của Sở Hiêu Trần đang ngăn cách mắt anh khỏi cái thảm hoạ kia.

Ánh trăng như làn nước nhẹ nhàng xuyên qua bàn tay của Sở Hiêu Trần rơi xuống mí mắt của anh.

Tạ Linh Dụ cảm thấy bản thân có lẽ có thể chịu đựng được một màn cay mắt của đôi cẩu nam nam kia.

"Lai Nhi! Lai Nhi!" Chu Lạc lớn tiếng kêu tên của Tô Lai.

Tạ Linh Dụ bịt chặt tai lại.

Thật xin lỗi, thật sự chịu không nổi.

"Em nói cho anh, em nói xem anh có phải là ngưới khiến em sướng nhất không hả? Nói đi!" Giong điệu của Chu Lạc lộ ra vài phần gắt gỏng, "Ngày mai Ôn lão đại về rồi có phải chúng ta sẽ không gặp được nhau nữa! Em nói đi!"

Tô Lai ngữ khí đáng thương, trả lời: "Sẽ không, Ôn đại ca không phải người như vậy, chúng ta cùng nhau sinh hoạt không tốt sao?"

"Anh cũng muốn như vậy, nhưng hắn sẽ đồng ý sao? Em nói xem! Nói đi!"

"Sẽ, nhất định sẽ."

Chu Lạc cuồng loạn rống giận, Tô Lai lại dường như cực kỳ hưởng thụ.

Cùng với lúc nãy ở phòng tắm giống nhau, Chu Lạc* không kiềm chế được lâu lắm, hai người họ rất nhanh liền rời khỏi rừng cây đi vào biệt thự.

(*: Nguyên gốc là Tạ Linh Dụ,mình nghĩ chắc là tác giả ghi nhầm.)

Tạ Linh Dụ bỏ tay đang che lỗ tai xuống, nắm tay Sở Hiêu Trần, nhìn bóng dáng hai người từ từ biến mất.

Giỏi lắm!

Liên hoàn nón xanh còn tốt!

Không nói đến Sở Hiêu Trần, chỉ nói Chu Lạc cùng với vị Ôn đại ca không biết là ai kia, đã đủ thấy mối quan hệ này rối rắm cỡ nào.

Tiểu pháp sư độc thân mười tám năm Tạ Linh Dụ không thể hiểu nổi.

Anh quay đầu nhìn tiểu zombie nhà mình, nghĩ tới nghĩ lui vẫn thấy tiểu zombie nhà mình tốt nhất, cũng là một cậu bé trong sạch, thuần khiết, nguyên dương* giống như hắn.

(*: là nguyên zin á =)))

Nghĩ lại thì chuyện này cũng không có gì tốt, vẫn là có chút đáng thương.

Sở Hiêu Trần nhìn ánh mắt Tạ Linh Dụ thay đổi liên tục, không hề biết trong đầu cái tiểu quỷ này đang bách chuyển thiên hồi*.

(*: suy nghĩ rối bời, trăm lần nghĩ ngợi.)

Mặt trăng rất tròn, ánh trăng cũng rất sáng, lộ ra màn đêm xanh sẫm phá lệ sáng ngời.

Tạ Linh Dụ ngẩng đầu, nhìn ánh trăng không chút âm u, thầm nghĩ: Trăng tròn như vậy, hôm nay là ngày mười lăm sao?"

Ánh trăng bao trùm khắp nơi, bao gồm cả căn biệt thư kia nữa.

Một loại hơi thở âm u lãnh lẽo đột nhiên quét qua chung quanh.

Tạ Linh Dụ ngẩng đầu, là từ căn biệt thự kia phát ra.

Căn biệt thự kia tồn tại một trận pháp nào đó cực kỳ tà ác, hơn nữa hoàn toàn bất đồng với hơi thở trên người Tô Lai.

Ánh trăng thuần âm, càng làm tăng thêm uy lực cho trận pháp này.

Thảo nào nơi này có nhiều bóng râm, nhiều cây cối cao to như vậy.

Tại sao nơi này lại có trận pháp?

Chẳng lẽ trừ anh ra còn có một pháp sư khác sao?

Tất cả đều không thích hợp.

Đây không phải là một thế đơn giản, hệ thống đã không nói toàn bộ cho anh.

Hoặc có thể nói, hệ thống đã nói dối..