Tuy hắn không quan tâm giang sơn của ai, nhưng cục diện hiện giờ rất ổn định, chuyện này liên quan tới sinh kế của hàng ức thương sinh. Hôm nay thái hậu nương nương có rất nhiều khúc mắc với hắn, nếu như tiểu hoàng đế lại ngăn cách với hắn, chỉ sợ biến thành ngược lại, dù sao đạo hạnh của hắn thâm sâu cũng cần phải đi lại trên thế gian.
Hứa Tiên sau khi cân nhắc xong nói ra:
- Được rồi, ta có thể dạy ngươi một ít luyện khí chi thuật, nhưng có thể thành công hay không cũng không dám cam đoan, dù sao tu hành chi đạo nằm ở con người.
Tiểu hoàng đế kinh hỉ nói:
- Thực sao? Quá tốt!
Hứa Tiên nói:
- Đừng cao hứng quá sớm, có ba sự chuyện cần phải nhớ.
Tiểu hoàng đế nói:
- Tốt, ta toàn bộ nghe ngươi, đừng nói ba chuyện, ba trăm chuyện, ba ngàn chuyện cũng được.
Hứa Tiên cũng không nói nhảm.
- Thứ nhất không thể đem việc này nói cho bất luận kẻ nào, thứ hai không thể hoang phế chính sự, chuyện thứ ba ta chưa nghĩ ra, sau này sẽ nói cho ngươi biết.
Tiểu hoàng đế cũng bất chấp khinh bỉ hắn, liên tục gật đầu đáp ứng.
Hứa Tiên cũng đem một ít đạo pháp giảng dị dạy cho tiểu hoàng đế, những luyện khí chi thuật này cường thân kiện thể là đủ, nhưng có thể vấn đỉnh tiên nhân thì phải xem thiên tư và cố gắng của ngươi rồi, nếu thiên tư tốt thì tu hành tám năm mười năm sẽ có chút thành tựu, hơn phân nửa là không được sa vào nữ sắc và quyền thế, tu đạo cũng không phải nói suông.
Cuối cùng Hứa Tiên lại dặn dò một ít chính vụ, muốn tiểu hoàng đế nên phòng bị Lương vương gia cùng Bái Hỏa Giáo nhiều hơn. Những lời này trước kia dã nói rồi, nhưng mà hôm nay thì khác hơn nhiều. Mà tiểu hoàng đế tuy không có chính thức cầm quyền, nhưng có thể ảnh hưởng tới quyết định của thái hậu nương nương.
Ra khỏi hoàng cung, Hứa Tiên đáp mây bay mà đi, trong nội tâm thì cảm thán, mục đích hoàn toàn khác với Thái Âm chân nhân, nhưng mà chuyện lại vô cùng giống nhau, thế sự đúng là vô thường.
Chuyện thiên hạ trước ném qua một bên, bây giờ làm chuyện của mình.
...
Trong trong quân trướng, một lính trinh sát mang theo tin tức quay về, trong doanh Hồ hôm nay bao phủ một ít bụi mù màu vàng, từ bên ngoài căn bản không nhìn ra cảnh đó, âm thanh thao luyện cũng không nghe rõ ràng, mười vạn đại quân giống như biến mất.
Phan Ngọc cau mày nói:
- Tất cả đội ngũ bao lâu nữa sẽ đuổi tới.
Cấp dưới hồi báo:
- Chỉ sợ còn phải năm ngày nữa.
Phan Ngọc nói:
- Lệnh cho bọn họ trong ba ngày phải đuổi tới, nếu không dùng quân pháp xử trí.
Chúng tướng lo lắng nói:
- Đại soái, đem toàn bộ nhân mã điều tới nơi này, các quan ải khác sẽ trống không, nếu như người Hồ vượt qua chúng ta, hậu quả không tưởng tượng nổi.
Hội nghị quân sự này đưa ra quyết định, cho dù không phải quân tướng am hiểu binh lược cũng hiểu hậu quả là thế nào.
Phan Ngọc lại nói:
- Người Hồ không phải quang co vòng vèo, nơi này chính là nơi quyết chiến! Một trận chiến này quyết định trăm năm hưng suy.
Trong đôi mắt của nàng như có hỏa diễm dang thiêu đốt, cháy lan tới chúng tướng, cũng ai dám phản đối, đều quay về doanh trướng chuẩn bị công việc.
Trong trướng lại không yên tĩnh, bỗng nhiên vang lên âm thanh vỗ tay, thân hình Hứa Tiên hiện ra, cười nói:
- Minh Ngọc thật là uy phong!
Khí thế trên người Phan Ngọc vừa mất, gõ mảnh vỡ Âm Dương Kính xuống khôi phục thân hình con gái:
- Cảm giác này cũng không tệ, nhân sinh trên đời, rốt cuộc làm nam nhân khoái ý hơn nhiều.
Hứa Tiên nói:
- Nếu ngươi thành nam nhân thì ta sẽ thế nào?
Phan Ngọc tức giận nhìn qua:
- Hứa đại quan nhân bên người giai lệ như mây, nhiều hơn và ít hơn mình ta có là gì chứ?
Hứa Tiên cười ôm nàng vào ngực:
- Mặc dù giai lệ như mây, nhưng ai co thể thay thế nàng?
Phan Ngọc nói:
- Lại học được cách dỗ ngon dỗ ngọt, chỉ vậy mới làm khó ta mà.
Hứa Tiên nói:
- Sao có thể nói là làm khó, Minh Ngọc có khoái ý của nam nhân, lại có nhạc thú của nữ nhân, chuyện tốt trong thiên hạ điều bị nàng chiếm cả rồi.
Sắc mặt Phan Ngọc đỏ bừng, nhẹ nhàng đẩy hắn ra:
- Chớ có hồ đồ, đây là quân trướng, nói cho ta biết Ngư đạo trưởng suy diễn thế nào.
Ba ngày sau, Hứa Tiên dùng danh nghĩa giám quân đi vào trong quân, tất cả đại quân đều chạy đến, chừng hơn mười vạn quân.
Phan Ngọc một thân nhung trang, tự mình dẫn quân xuất chinh, sau lưng hơn mười đại quân kỹ luật nghiêm minh, hướng về đại quân của người Hồ, chỉ thấy đoàn người như biển, bụi mù che mất mặt trời.
Thanh thế này ngay cả Hứa Tiên cũng sợ hãi thán phục, đặc biệt là ý chí chiến đấu và sát khí của mười vạn người hội tụ cùng một chỗ, hóa thành luồng sát phạt chi ý khủng khiếp, bay thẳng lên chín tầng mây, cho dù là người tu đạo cũng phải tránh mũi nhọn.
Rốt cục đi vào trong Hồ doanh, bụi mù màu vàng kia Hứa Tiên dùng Thông Thiên Nhãn cũng nhìn không thấu, biết rõ trận pháp này không phải chuyện đùa. Nếu không có chỉ điểm của Ngư Huyền Ky thì hắn không dám đâm đầu vào.
Nhưng cẩn thận nghĩ đến, bản thân Lữ Động Tân tiến vào Hồ doanh, chính là muốn ép Hứa Tiên ứng chiến, nếu không người Hồ sẽ tàn sát bừa bãi Trung Nguyên. Đây là chuyện lúc ban đầu đã không có lựa chọn nào khác rồi, thế trận dù hiểm ác thế nào Hứa Tiên cũng phải xông vào một lần.
Bỗng nhiên bên tai của Hứa Tiên vang lên âm thanh của Lữ Động Tân:
- Ngươi tới!
Hứa Tiên thì thầm:
- Đến rồi.
Lại than nhẹ một tiếng:
- Cần phải có một trận chiến sao?
Lữ Động Tân nói:
- Xem ra ngươi còn chưa có được toàn bộ trí nhớ của Đông Nhạc. Kết thúc đoạn ân oán này, cho dù ai thắng ai thua, đối với ngươi và ta cũng là chuyện tốt!
Hứa Tiên nói:
- Nếu ai thắng ai thua cũng tốt, vậy ngươi bại một lần đi, làm gì phải bày thế trận lớn như thế.
Bỗng nhiên âm thanh của Lữ Động Tân lạnh lùng uy nghiêm.
- Nhưng ta lại muốn thắng ngươi.
- Vậy thì thật là quá khéo.
Đột nhiên đôi mắt của Hứa Tiên trở nên âm trầm.
- Ta cũng thế.
Giờ khắc này, đối thoại đã không phải Hứa Tiên cùng Lữ Động Tân, mà là Đông Nhạc Đại Đế cùng Đông Hoa Thượng Tiên, kiếp trước kiếp nầy gút mắc phải có kết thúc.
Hứa Tiên có chút gật đầu, Phan Ngọc ra lệnh một tiếng, xua quân bắc tiến, xâm nhập vào trong bụi mù đầy trời.
Cao thấp hai bên, bốn phương tám hướng tất cả đều là cát vàng không ngừng nhấp nhô, trong màn cát hiện ra vô số bóng đen, hăng hái biến lớn tới gần, đại địa chấn động ầm ầm.
Hứa Tiên rất nhanh nhìn thấy Hồ kỵ, chúng cưỡi tuấn mã mạnh mẽ, tóc tai bù xù và ăn mặc phong cách người Hồ, nhưng trong đôi mắt đen lại lộ ra ánh mắt quỷ dị..
Phan Ngọc trở lại muốn trấn an binh sĩ, đã thấy trong mắt những binh sĩ kia trống rỗng, không đợi Phan Ngọc hạ lệnh.
- Sát!
Không biết là ai phát ra âm thanh đầu tiên, trong chốc lát tiếng kêu đã tràn ngập trời cao, đại quân như cuồng phong xoẹt qua người của nàng, tiến vào trong Hồ quân.
Hai cổ sóng biển trái ngược nhau, hung hăng đụng vào một chỗ, phát ra âm thanh nổ vang khắp thiên địa, máu tươi bắn ra tung tóe.