Hứa Tiên nói:
- Cái gì?
Hắn vượt qua trung thiên kiếp trở thành Thần Tiên, lại đem sao Mộc tu đến Hợp Tinh đại thành, hôm nay lòng tin bành trướng, sao có thể tất bại như lời Ngư Huyền Ky vừa nói chứ.
Ngư Huyền Ky đột nhiên hỏi:
- Ngươi biết đánh cờ không?
Hứa Tiên ngạo nghễ nói:
- Ta sẽ thua quân cờ?
Ngư Huyền Ky không thể làm gì nói:
- Ngươi nha ngươi!
Hứa Tiên nói:
- Này, chuyện này có quan hệ gì tới đánh cờ.
Ngư Huyền Ky cười thần bí:
- Tự nhiên là có quan hệ lớn, nhưng ta sớm không trông cậy vào người được rồi, đưa lỗ tai tới đây.
Hứa Tiên bán tín bán nghi đưa lỗ tai qua, nghe nàng nói nhỏ vài tai, ôn hòa nói vào tai, làm cho hắn cảm thấy ngứa ngứa, nhưng nghe nọi dung nàng nói hắn liền thu liễm tâm tư, trong chốc lát mỉm cười, trong chốc lát trầm tư.
Thẳng đến khi nói xong thì Hứa Tiên khen từ đáy lòng:
- Quả nhiên diệu kế.
Ngư Huyền Ky nói:
- Việc này có thể thành công, còn không cần làm gì thêm.
Hứa Tiên nói:
- Ta tự nhiên tin nàng rồi.
Ánh mắt cũng nhìn qua người của Ngư Huyền Ky băn khoăn:
- Ngược lại là ngươi...
Ngư Huyền Ky nói:
- Ta thì không cần các ngươi quan tâm.
Bốn mắt nhìn nhau, trầm mặc trong chốc lát.
Muốn biểu đạt lo lắng sao? Muốn biểu đạt cảm tạ sao?
Giờ này khắc này đột nhiên Hứa Tiên cảm giác được nói cái gì cũng dưa thừa, có khả năng an ủi chính mình, hắn tiến lên ôm ngang nàng tiến vào trong phòng.
Ngư Huyền Ky chỉ an bình nhìn qua hắn, giống như hoàn toàn không lo lắng hắn sẽ làm ra chuyện gì với mình.
Quả nhiên Hứa Tiên ôm nàng lên giường, đắp kín lại, nói ra:
- Nên ngủ một giấc thật tốt, tất cả sẽ không có việc gì.
Giống như trải qua kiếp nạn sinh tử không phải là hắn, mà là Ngư Huyền Ky.
Ngư Huyền Ky hỏi:
- Vậy sao?
Bỗng nhiên thần sắc lộ ra có chút suy yếu, không còn bình tĩnh tiêu sái như thường ngày.
Hứa Tiên khẳng định nói:
- Đúng, ta cam đoan!
- Vậy là tốt rồi.
Ngư Huyền Ky cười nhắm mắt lại, nàng thật sự rất buồn ngủ, không lâu sau liền chìm vào trong mộng đẹp.
Hứa Tiên ngồi ở bên giường chờ đợi, nhìn qua nàng ngủ thì cảm giác tâm tình có sóng lớn mãnh liệt, làm cho hắn muốn nhìn lên bầu trời la lên, vì nàng mà đại chiến với cường đại một trận. Nếu như hồ nước bình tĩnh thì hắn muốn ở bên cạnh nàng, vĩnh viễn làm bạn với nàng.
Ngay sau đó hắn cũng nhắm mắt lại, đem tinh thần lực thu vào trong thần hồn, tại đâu đó mặt trời yên tĩnh tỏa ra hào quang vô tận, bốn khỏa ngôi sao vây quanh nó chậm rãi xoay tròn.
Ngày thứ hai người Hồ không để ý hiệp nghị hòa thân, quấy nhiễu biên quan, khiến cho thiên hạ tức giận.
Đương nhiên triều đình cũng giải trừ chuyện hòa thân, đem quận chúa lưu lại tại quan nội, đem đặc phái viên người Hồ giết sạch.
Người Hồ giận dữ mắng mỏ Đại Hạ bội bạc, mang theo tinh binh thảo nguyên tiến vào thảo phạt.
Biên quan báo nguy, khói lửa vạn dặm.
Quận chúa loan giá quay lại kinh, Phan Ngọc thì nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy, lưu thủ biên quan. Rồi sau đó dùng thân phận văn sĩ tự mình lãnh binh ra khỏi thành chinh chiến với người Hồ, dưới thành ba chiến ba nhanh, ngăn cản quân Hồ tại quan ngoại, trong khoảng thời gian ngắn danh chấn thiên hạ.
Thế cục biến ảo như điện, chân tướng rốt cuộc như thế nào đã bao phủ trong bụi mù chiến tranh rồi, dĩ nhiên không có người để ý.
Một ngày này rốt cuộc loan giá của quận chúa cũng hồi kinh, nhưng mặc quần áo đơn giản xuất hiện.
Một đám văn nhân mặc khách, tài tử phong lưu tự giác đứng ở của bắc thành Trường An, ngoài mười dặm đã có người đón nàng rồi.
Quận chúa ngay cả hoàng đế bệ hạ cùng thái hậu nương nương cũng chưa từng nhìn qua, lại càng không tiến vào phủ đệ của mình, liền trực tiếp đi vào đào viên, chuyện này đương nhiên cũng là ý chỉ của thái hậu.
Doãn Hồng Tụ lặng lẽ phái người nghe ngóng hạ lạc của Hứa Tiên, lại biết Hứa Tiên từ khi hồi kinh diện thánh xong liền ẩn cư không xuất ra, ai cũng không biết hắn ở đâu.
Có người khen hắn làm người khiêm tốn giữ mình, cũng có người phỉ báng hắn kể công tự ngạo lừa đời lấy tiếng. Duy nhất có một chuyện khẳng định là, danh tiếng của hắn truyền ra khắp thiên hạ, thậm chí dân chúng tầm thường trên phố cũng đang nghị luận, vì sao không cho Hứa đại quan nhân đi sứ tới Hồ một chuyến, có lẽ sẽ giải quyết được chuyện người Hồ.
Mà làm cho dân chúng kỳ quái là, triều đình tìm mà không thấy hắn lên điện, giống như đã biến mất..
Nhưng mà không gặp được Hứa Tiên nên dán bảng thông báo ở Trường An, triệu Hứa Tiên tiến cung.
Trường An lần nữa chấn động, một người làm quan cả họ được nhờ, chỉ chờ thi tiên lại xuất mã, dùng văn minh bát đại tinh thâm đến chinh phục những man di lỗ mãng này.
Doãn Hồng Tụ nghe những chuyện này thì thở dài, nếu lúc này vào trong hoàng cung, nói không chừng có thể nhìn thấy hắn, nhưng nàng không muốn lộ diện vào lúc này, bởi vì có thể không tìm được hắn, hơn nữa thái hậu nương nương có lệnh không cần hắn vào kinh. Nhưng nếu hắn thật sự tiến về hướng bắc, nàng không biết tâm tình sẽ như thế nào.
Doãn Hồng Tụ nói:
- Trừ việc đó ra còn chuyện gì nữa không?
Nàng nghe thị nữ báo cáo.
- Ta nghe dân chúng trong thành cũng khen quận chúa có thể vì nước hiến thân, là nữ anh hùng, may mắn lần này hòa thân không thành, bằng không thì tiện nghi đám Hồ cẩu kia rồi.
Doãn Hồng Tụ hé miệng cười cười:
- Chỉ có những tin êm tai sao? Ta cũng không quá tin tưởng, có phải ngươi không dám nói hồng nhan họa thủy, có tướng khắc phu, ngay cả Cừu Vương cũng bị diệt tộc nên Hồ Khả Hãn không dám lấy ta.
- YAA.A.A.., ngài làm sao biết!
Thị nữ nói xong vội vàng che miệng lại, sửa lời:
- Nô tài cho tới bây giờ chưa từng nghe qua cách nói này, chỉ là lời của một đám lang tâm cẩu vật, quận chúa không nên chấp nhất bọn chúng.
Doãn Hồng Tụ khoát khoát tay, từ khi Thù Vương bị diệt cả nhà, nàng làm goá chồng trước khi cưới về sau, nghị luận như vậy nàng nghe qua không ít, hôm nay những nghị luận này không vượt qua ngoài dự đoán của nàng, với tính tình của nàng đương nhiên sẽ không để trong lòng.
Lúc này lại cầm một tấm gương đông, vuốt đôi má soi gương, trong kính là một dung nhan vũ mị tuyệt thế,
- Ngươi cảm thấy ta thật sự khắc phu sao?
Thị nữ thấy Doãn Hồng Tụ không có tức giận, trong nội tâm thở phào, vội nói:
- Làm sao có thể chứ? Quận chúa không chỉ thiên hương quốc sắc hơn nữa ôn nhu thiện lương thông tình đạt lý, ai có thể lấy được quận chúa chính là chuyện may mắn nhất thiên hạ, nhưng mà ngài phúc mỏng nên không được hạnh phúc mà thôi.
Thị nữ nhìn qua Doãn Hồng Tụ, những lời này cũng hơn phân nửa là thật tình, Doãn Hồng Tụ với các thị nữ rất khoan hậu, hơn nữa cũng không mang các nàng làm của hồi môn tới chỗ của Khổ Hàn, làm các thị nữ này may mắn không thôi, về phần những man di kia, khắc chế cũng tốt.
Doãn Hồng Tụ cười xoa bóp đôi má của thị nữ.
- Thực biết nói chuyện, bản quận chúa nên ban thưởng cho ngươi thôi.
Tiện tay gỡ vòng ngọc xuống đưa cho thị nữ kia, thị nữ đại hỉ tiếp nhận, một hồi thiên ân vạn tạ.