Trong lòng của hắn ẩn núp một tia khát vọng mà trước đó không thể cảm nhận được trở lại thế giới đã từng.
Lừa gạt người khác rất khó, bất luận là một lỗ thủng nào cũng có thể trở thành sơ hở, lừa gạt mình lại rất đơn giản, người trong mộng luôn khó có thể phát giác ra mình đang ở trong mộng, cho dù là giấc mộng vớ vẩn cũng không phát hiện được.
Không cách nào đào thoát hư ảo, bẩy rập lừa gạt bản thân mình, ngay cả hắn cũng chỉ có thể trầm mê vào trong đó khó có thể tự kềm chế, lại bởi vì nàng xuất hiện mà sinh ra khác biệt.
Hắn cảm thấy trên mặt ướt át, chỉ thấy trong mắt của nàng có hai hàng nước mắt chảy xuống, trầm luân trong giấc mộng không chỉ có mình hắn.
Hắn ôn nhu mỉm cười, giúp nàng lau nước mắt trên mặt:
- Vô luận ta an bài như thế nào đều không thể vì ngươi tìm được nhân vật phù hợp, bởi vì xinh đẹp như vậy là không thể xuất hiện trên thế giới này, chỉ có thể lưu tồn ở trong tưởng tượng.
Vì vậy hắn không miêu tả vớ vẩn về sự tồn tại của nàng, nhưng kết quả làm như vậy lỗ thủng càng ngày càng lớn, cho đến ngày không cách nào đền bù được nữa.
Vì sao tình không thể giải thích được? Tại sao phải trầm mê vào trong mộng của người khác? Có phải là vi một tia mong chờ trong lòng của nàng hay không, có thể vĩnh viễn không chừng mực đem cảnh trong mộng kéo dài mãi mãi.
Hắn đứng lên, cao giọng nói:
- Không biết đây có phải là giấc mộng Trang Chu hồ điệp hay không? Giấc mộng của hồ điệp sai sao?
Ngay sau đó nói khẽ:
- Ta là Hứa Tiên!
Chỉ nói một câu cả thế giới sụp đổ.
Cái bầu trời rộng lớn này, biển cả bao la kia cũng chỉ là thủy tinh mà thôi, qua trong giây lát bị nghiền nát thành từng mảnh nhỏ.
Những mảnh vỡ này hiện ra đủ loại cảnh tượng, đều là Hứa Tiên đang ở trong mộng và Hồ Tâm Nguyệt trải qua tất cả, bất kể là thám hiểm trong sa mạc hay là người ngoài hành tinh vớ vẩn gì đó đều khiến bọn họ trầm mê vào trong đó, không thể tự ngộ, không thể tự kềm chế.
Làm bạn với nhau, trong thoáng chốc cũng không biết trôi qua bao nhiêu năm tháng.
Hứa Tiên cúi đầu xuống, chỉ thấy Hồ Tâm Nguyệt đã hoàn toàn khôi phục thái độ bình thường, đã giật mình lau nước mắt trên mặt, trông thấy Hứa Tiên đang nhìn mình thì thẹn quá hóa giận hô lên:
- Còn không quay về, tiểu Bạch đang chờ ngươi đấy.
Hứa Tiên mỉm cười quay lại với tràng diện sấm sét.
Âm thanh Bạch Tố Trinh kêu gọi lúc này trở nên rõ ràng hơn.
Hứa Tiên nhìn qua Hồ Tâm Nguyệt nói một tiếng:
- Cho dù kiếp trước như thế nào, kiếp nầy như thế nào, ta chỉ dùng danh nghĩa Hứa Tiên tồn tại, mà hiện giờ càng không cần dùng danh nghĩa khác.
Không đợi Hồ Tâm Nguyệt hắn cũng quay về phiến chiến trường lôi đình, trong lòng nói với Bạch Tố Trinh:
- Nương tử, ta trở về.
Bỗng nhiên Hứa Tiên mất đi ý thức, Bạch Tố Trinh lập tức lâm vào trong nguy cấp, trong lôi đình né tránh công kích của Ngao Nghiễm, nếu hôm nay không phải thể chất của nàng vượt qua bình thường thì chỉ sợ đã mất mạng rồi.
Thiên Hành kiếm không giống những bảo kiếm khác. Bởi gì có năng lực nhận chủ nên cần phải là Hứa Tiên mới có thể sử dụng, mà không có Thiên Hành kiếm sử dụng một mình. Nàng cũng không có biện pháp tạo thành bất cứ thương tổn nào cho Ngao Nghiễm, lập tức lâm vào trong cục diện xấu hổ.
Khá tốt là uy lực của đại thiên kiếp đã gần đạt tới đỉnh rồi, mặc dù là Ngao Nghiễm cũng không có biện pháp phân thần, đem Long Châu thu hồi ngăn cản đại thiên kiếp mới cho nàng một tia cơ hội thở dốc.
Mà Hứa Tiên khi tỉnh dậy chính là lúc đồ long tốt nhất.
Nhưng mà lúc hắn tỉnh lại trong ảo cảnh không chỉ vượt qua biến hóa tâm tính, còn có mê chướng trong lòng của hắn. Trong nội tâm của hắn còn có một tia chấp niệm, hắn có cảm giác sùng bái, thần hồn đạt tới mức an bình trước nay chưa từng có, mặc dù trong sợ hãi tột cùng cũng không bất luận sinh ra dao động.
Một chủ ba phụ bốn khỏa ngôi sao đang xoay chuyển nhanh trong thần hồn, bỗng nhiên thu liễm hào quang.
Bỗng nhiên Hứa Tiên hiểu ra vấn đề mong mỏi đã lâu, thật lâu rồi không có thể ngộ, "Luyện Thần Hoàn Hư" chính là thứ hắn ước mong.
Nhưng mà toàn thân xuất hiện cảm giác xấu, bỗng nhiên Hứa Tiên ngẩng đầu nhìn kiếp lôi đang vần vũ, sau đó hắn dần dần dung nhập vào trong kiếp lôi, như một đạo thiểm điện đánh xuống.
Nếu nói hắn ngay từ đâu thu liễm trong thiên kiếp nhưng đây chỉ là dư âm mà thôi, bởi vì mục tiêu chủ yếu của thiên kiếp là Ngao Nghiễm.
Chỉ cần hoàn thành thể ngộ cuối cùng về "Luyện Thần Hoàn Hư" thì cho dù thiên kiếp có giáng xuống thì Hứa Tiên cũng có thể vượt qua nó, vấn đề lo lắng duy nhất là thiên ma quấy nhiễu.
Nhưng dưới loại tình huống này mà độ kiếp thì uy lực của kiếp lôi không chỉ tăng lên gấp mười lần, hắn lập tức lâm vào cục diện cực kỳ hung hiểm.
Thời điểm này một âm thanh vang lên trong lòng của hắn:
- Vừa rồi ngươi đã vượt qua khảo nghiệm rồi, hiện tại không có người nào quấy rầy ngươi, an tâm độ kiếp đi.
Âm thanh này không giống nam hay nữ, như già như trẻ, mờ ảo vô tung áp đảo âm thanh của Bạch Tố Trinh vang vọng trong tâm thần của Hứa Tiên.
Trong nội tâm Hứa Tiên chấn động, hắn lập tức đoán được thân phận của người này, lớn tiếng chất vấn:
- Đại Tự Tại Thiên Ma Chủ? Vì sao ngươi lại gây khó dễ cho ta?
Nhưng mà không có người nào trả lời, Ma Chủ đã rời đi.
Chỉ có lôi đình không ngừng vỗ lên người Hứa Tiên, nhắc nhở sự tồn tại của mình, Hứa Tiên lập tức có chút không chịu nổi gánh nặng và từng tấc da thịt trên người đau đớn, ngay cả thần hồn cũng ở biên giới tan rã. Nếu không phải Bạch Tố Trinh chia sẻ một bộ phận tổn thương thì hắn hiện giờ thần hồn câu diệt hài cốt không còn rồi.
Bạch Tố Trinh ôm lấy người Hứa Tiên rời khỏi phạm vi thiên kiếp, chỉ có tận lực rời xa Ngao Nghiễm độ đại thiên kiếp thì Hứa Tiên mới có thể không bị tổn thương" nhưng bởi như vậy chuyện đồ long cũng thất bại.
Bên bờ sinh tử này, trong nội tâm Hứa Tiên không có nửa phần bối rối, tỉnh táo nói với Bạch Tố Trinh:
- Đưa ta tới bên người của Ngao Nghiễm.
Bạch Tố Trinh nhìn thấy thần sắc kiên định của hắn thì khẽ cắn răng, ôm hắn bay qua chỗ Ngao Nghiễm.
Ngao Nghiễm cũng không hơn gì, vốn uy lực của đại thiên kiếp tăng lên tới đỉnh, bỗng nhiên nhiều hơn một cổ uy lực, uy thế cao hơn một trọng, đánh hắn không thể ngẩng đầu lên. Mà Hứa Tiên và thanh kiếm quái dị của hắn cũng đang điên cuồng cắn nuốt tinh khí của hắn, áp chế lực lượng của hắn, hắn nếm thử mấy lần muốn rút ra nhưng không thành công.
Chỉ cần lực lượng giảm đi một ít thì hắn sẽ nguy hiểm đi một phần, hắn sẽ lâm đại địch, hắn chỉ thấy Bạch Tố Trinh ôm Hứa Tiên chạy đến, giương nanh múa vuốt nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn họ tới gần mình.
Dưới sự trợ giúp của Bạch Tố Trinh thì Hứa Tiên cũng ngạnh kháng hơn mười đạo lôi đình, cầm chặt Thiên Hành kiếm và khôi phục cảm giác huyết nhục tương liên, hắn cảm giác được Thiên Hành kiếm sau khi hấp thu long lực thì trở nên cường đại hơn.