Hiển nhiên nó không hài lòng với quyết định của đầu rắn lớn nhất.

- Cho dù hòa hay chiến, quyết định nhanh một chút, ta cần nghĩ ngơi.

- Chúng ta vừa phục hồi như cũ, bây giờ là thời điểm chúng ta suy yếu nhất, không lẽ lúc này lại mạo hiểm, có lẽ trước tiên nghỉ ngơi dưỡng sức một thời gian đến lúc đó lại ăn bọn chúng!

Hiện giờ giữa chúng với nhau cũng không chỉ có dũng mãnh cùng nhát gan, có lười biếng, có lãnh đạm, có tư duy đơn giản, có suy nghĩ sâu xa, mỗi đầu rắn đều có một loại ý chí tồn tại.

Một đầu rắn nhìn qua phía của Bạch Tố Trinh:

- Thật sự là đẹp a. Thật muốn nhìn bộ dáng của nàng hóa thành nguyên hình.

Hứa Tiên chỉ thấy chúng phát ra âm thanh " ti ti " mà thôi, không khỏi hỏi:

- Nương tử, chúng đang nói cái gì?

Bạch Tố Trinh mỉm cười:

- Chúng suy nghĩ khác nhau.

Con rắn chính giữa tức giận hét lên:

- Ngươi muốn ly gián chúng ta sao? Ta hiện tại liền giết ngươi!

Nói xong mở cái miệng đầy máu cắn qua Hồ Tâm Nguyệt.

Nhưng không có đầu rắn nào phối hợp với nó, Hồ Tâm Nguyệt dễ dàng tránh qua một kích này.

- Không phải ta muốn ly gián các ngươi, mà là ngươi muốn vĩnh viễn thống trị Cửu Anh a!

Đầu rắn nói:

- Ta chính là đầu rắn tồn tại từ lúc ban đầu, cái thân hình này cũng là của ta. Tất cả sẽ do ta làm chủ.

Vào thời đại Thượng Cổ thì nó vẫn là con rắn bình thường, đầu rắn này tồn tại thẳng đến thời điểm Long tộc thí nghiệm nên sinh ra tám cái đầu khác, mới trở thành Cửu Anh hôm nay. Cho nên nó có thể xem như bản thể chính thức của Cửu Anh. Quyền uy của nó là chân thật đáng tin, nhưng nó dẫn theo Cửu Anh bị Hậu Nghệ đánh bại nên hiển nhiên uy tín giảm bớt đi nhiều.

Hồ Tâm Nguyệt nghe những lời này giống như bừng tỉnh đại ngộ:

- Ah, thì ra là thế, ta còn tưởng rằng thì ra ngươi cao hơn chúng một đầu chứ.

Tám đầu rắn khác lại nhìn qua đầu rắn chính giữa. Hiển nhiên cũng không đồng ý với cách nói của nó, thậm chí là đầu rắn có cừu oán với Hứa Tiên, nhất thời nói:

- Dựa vào cái gì do ngươi làm chủ?

- Danh tiếng Cửu Anh chẳng lẽ không phải chỉ chín chúng ta sao?

Đầu rắn chính giữa nói:

- Ta không có ý này, tình thế cực kỳ nghiêm trọng, hiện tại cũng không phải là thời điểm tranh chấp, các ngươi không nên bị yêu hồ...

Đầu rắn mưu tính sâu xa nói:

- Ngươi nói đúng.

Đầu rắn chín giữa chưa kịp cao hứng, nó liền nói tiếp:

- Nhưng chuyện này không phải do ngươi làm ra quyết định, chuyện này quan hệ tới toàn bộ chúng ta.

Hồ Tâm Nguyệt nói:

- Đúng vậy a, lục đục nội bộ là không tốt đâu. Ta ngược lại có đề nghị. Có thể cho các ngươi đạt thành nhất trí một lần, không biết các ngươi có muốn nghe hay không?

Đầu rắn chính giữa nói:

- Ngươi lại có âm mưu gì?

Hiển nhiên nó hận Tâm Nguyệt thấu xương.

Đầu rắn mưu tính sâu xa nói:

- Đề nghị gì?

Hồ Tâm Nguyệt nói:

- Các ngươi vừa vặn có chín, vậy có thể làm cách bỏ phiếu quyết định, đa số quyết định thiểu số, như vậy mới là công bằng nhất.

Đám đầu rắn hai mắt nhìn nhau, nhao nhao tỏ vẻ đây là phương pháp công bằng, làm như vậy ra quyết định ai cũng không thể nói gì.

Hồ Tâm Nguyệt nghiêm túc nói:

- Vậy thì tới đi, đồng ý thì quăng phiếu đồng ý, không đồng ý thì quăng phiếu chống, không ủng hộ thì quăng phiếu bỏ quyền. Mỗi người đều nói ra cái nhìn của mình rồi quyết định cuối cùng.

Trong nội tâm Hứa Tiên tán thưởng một tiếng, Hồ Tâm Nguyệt chơi một chiêu này lợi hại, một gia hỏa như Cửu Anh từ chế độ tập quyền trung ương biến thành dân chủ phổ thông đầu phiếu, nhìn thì trừ khử tranh chấp của Cửu Anh, nhưng mà kỳ thật là chôn mầm mống tranh chấp của chúng.

Tuy đầu rắn chính giữa không muốn, nhưng không thể lay chuyển được ý chí của tám đầu rắn khác, đành phải mở miệng trước tiên. Mọi người ủng hộ thì tụ cùng một chỗ, cùng bọn người Hứa Tiên quyết nhất tử chiến, thuận tiện đem Hồ Tâm Nguyệt tiêu diệt luôn.

Hứa Tiên thấy chín đầu rắn gom lại làm một, "Tê tê" không ngừng, trong nội tâm thì sinh ra suy nghĩ chiêu này quá diệu, lại có cảm giác dở khóc dở cười, thì ra chín đầu rắn là chín phiến não a!

Đôi mắt và dáng người quen thuộc kia làm cho Cửu Anh thoáng chốc sợ hãi, nó chợt nhớ tới chẳng những Hậu Nghệ suy yếu như vậy, hiện tại chính mình cũng suy yếu cực độ, thân phận thợ săn và con mồi trong chốc lát hoán đổi với nhau, căn bản không cần quyết định bỏ phiếu cái gì nữa, Cửu Anh như một cái lò xo cực lớn bắn lên trời cao, bay về phía Thanh Khâu Chi Trạch.

"Oanh" một tiếng, sóng gió ngập trời hiện ra, Cửu Anh lại một lần nữa lẻn vào trong Thanh Khâu Chi Trạch sâu không đáy, quyết định sau khi khôi phục lực lượng sẽ thương lượng kỹ hơn, hồ nước thật lâu không yên tĩnh được.

Mà Hứa Tiên vẫn đứng nguyên tại chỗ như cũ, một tay cầm kiếm trực chỉ trời xanh, thân hình của hắn như điêu khắc mà thành.

- Quan nhân!

Bạch Tố Trinh nhanh chóng bước lên phía trước, nhưng nàng phải dừng bước lên, một đạo vết kiếm đang ở trước mặt của nàng.

Hồ Tâm Nguyệt nói:

- Hứa Tiên, ngươi điên rồi!

Hứa Tiên quay đầu nhìn về phía Hồ Tâm Nguyệt, toàn thân Hồ Tâm Nguyệt chấn động dừng bước lại, đôi mắt của hắn như lợi kiếm đâm vào tâm linh của nàng, làm cho nàng không tự chủ được sinh ra cảm giác sợ hãi, rốt cuộc nàng hiểu vì sao Cửu Anh không chút do dự chạy trốn, loại cảm giác này giống như gặp phải thiên địch vậy, người trước mắt tuyệt đối không phải Hứa Tiên.

Trên phàm trần, người dùng nghiệp giết chó thì có lẽ thân hình còng xuống không chịu nổi, nhưng con chó hung ác thế nào ở trước mặt của hắn tất cả đều run rẩy không thể đứng thẳng. Hậu Nghệ đồ sát vô số yêu thần cự thú, hiệu quả này không sai chút nào.

Bạch Tố Trinh nhắm đôi mắt lại, kêu gọi trong lòng mình:

- Quan nhân!

Âm thanh kia vang vọng trong tim của hắn, thân hình của Hứa Tiên biến đổi, quỳ một chân trên đất, một tay trụ kiếm, một tay nâng trán, toàn thân rung rung không thôi, giống như vừa rồi đang giao chiến với ông trời.

Bạch Tố Trinh cùng Hồ Tâm Nguyệt chỉ đứng ở một bên, hồi lâu sau Hứa Tiên quay đầu, hắn nở nụ cười quen thuộc nhìn các nàng, nói:

- Ta không sao!

Hồ Tâm Nguyệt kỳ quái hỏi:

- Ngươi mới vừa rồi là?

Hứa Tiên làm sao có thể trong nháy mắt thu liễm được khí thế vừa rồi?

Bạch Tố Trinh nói:

- Là Hậu Nghệ a!

- Ân, thanh kiếm này có linh tính, không ngờ lại nhận ra ta, giống như nó sợ ta sẽ quên nó đi vậy, nó dẫn xuất trí nhớ của Hậu Nghệ sâu trong thần hồn, khá tốt có kinh nghiệm ứng phó với Đông Nhạc, cuối cùng không tới mức bị mê hoặc quên mất bản tâm.

Hứa Tiên vào thời điểm khẩn yếu quan đầu liền mô phỏng cách giải quyết trí nhớ Đông Nhạc Đại Đế lúc trước, dụng công đức ngọc bài chế tạo ra một vật chứa mạnh mẽ chứa đựng trí nhớ này, hình thành một nhân cách mới. Chỉ đợi thời điểm tâm tình bản thân đủ cường đại thì lại đi tiêu hóa những trí nhớ vốn nên thuộc về hắn.

Hứa Tiên vừa nói vừa vuốt mũi kiếm, kiếm khí kia sẽ không tổn thương lấy hắn, tuy thế giới này không có pháp bảo nào nhỏ máu nhận chủ, hơn nữa thần kiếm này cũng không vì máu mà nhận ra hắn.