Không được! Vận mệnh của ta tuyệt không thể bi thương như vậy. Hết thảy bi thương bên trong Họa Bích không là hắn thân bất do kỷ thống khổ mà phát sinh, hắn tuyệt không thể thừa nhận. Nhưng mình bây giờ cùng Họa Bích bất đồng là mình có thể tu luyện. Cho dù không thể chiến thắng Pháp Hải cũng có thể tự bảo vệ mình, tương lai trong trận chiến quyết định đó không giống một phế vật cần nữ nhân bảo hộ.

Mặt trời chiều ngã về phía tây, gió núi phần phật, Hứa Tiên lại ngơ ngác đứng ở bên vách núi nhìn về phía tây, cố gắng tìm kiếm vị trí sao Thuỷ. Hắn từng đọc một quyển tạp chí về tri thức thiên văn quan trắc. Chỉ có thời điểm lúc này mới là thời cơ tốt nhất tìm kiếm một ngôi sao, nhưng sao Thuỷ quang thường do mặt trời chiếu sáng mà tiêu tan tại tầng khí quyển Địa Cầu.

Cho dù với thị lực của Hứa Tiên đặt ở hiện đại có thể làm phi công, cũng không thể nào thay thế kính viễn vọng. Nếu như ngay cả không nhận ra lại không giống lực lượng mặt trời tràn ngập toàn bộ Thái Dương Hệ thì làm sao có thể dẫn động lực lượng sao Thuỷ.

Hứa Tiên thở dài:

- Nếu như có thể có một kính viễn vọng thì tốt rồi?

Chỉ là cái thế giới này mặc dù có thủy tinh, nhưng không có kỹ thuật chế tạo ra thuỷ tinh quang học, dù sao kính viễn vọng cũng không phải cầm hai khối thủy tinh trong suốt là có thể làm được. Đối với tính trong suốt của thủy tinh đều có yêu cầu cực cao.

Trong lòng Hứa Tiên đột nhiên linh quang lóe lên, nhớ tới sáu viên kim cương của Kim Vạn Thành, vô luận là tại công nghệ hay là kỹ thuật đều có thể xếp hạng nhất lưu. Nếu có thể tìm được hai mặt kim cương hoàn toàn trong suốt, sau khi cẩn thận đánh bóng thì có thể làm kính viễn vọng không? Điều này làm cho Hứa Tiên lại sinh ra hi vọng.

Bất quá ngẫm lại cũng biết đây là con số thiên văn:

- Ai, nếu như ta là Kim Khánh Kiệt - cái tên phá gia chi tử đó thì tốt rồi.

Nhưng điều này cũng chỉ là mơ mộng mà thôi, trên con đường tu luyện, đem tiefn tài đặt ở vị thứ hai quả nhiên là có đại đạo lý.

Hứa Tiên không khỏi đối với Pháp Hải chửi mắng không thôi, nếu như không phải ngươi tới phiền lão tử, lão tử đã sống phóng túng thong thả rỗi rãnh rỗi rãnh đến ăn cơm nhuyễn của Bạch nương nương là được rồi, sao còn phải đau đầu như thế.

- Hán Văn. Ngươi không sao chớ?

Thanh âm Phan Ngọc vang lên sau lưng Hứa Tiên. Hứa Tiên quay đầu lại thấy nàng chau mày, vẻ măt ân cần, dật vu ngôn biểu (tình cảm bộc lộ trong lời nói).

Trong nội tâm nàng có chút không vui:

- Cho dù ta là nam cũng không cần phát sầu như vậy a.

Hứa Tiên quay đầu lại nói:

- Chỉ là suy nghĩ chút chuyện thôi mà.

Hứa Tiên quay đầu lại đón gió đêm, nhẹ nhàng hỏi:

- Minh Ngọc ah, ngươi tin mạng sao?

Phan Ngọc nghĩ nghĩ cảm thán nói:

- Ta tin, có một số việc, làm không được chính là làm không được a!

Hứa Tiên có chút kinh ngạc, suy nghĩ này có vẻ như trái với một quý công tử không gì không làm được a, sao lại phiền não như thế?

Hứa Tiên đột nhiên như là nghĩ đến cái gì, không khỏi bật cười.

Phan Ngọc không vui nói:

- Ngươi cười cái gì?

Hứa Tiên lại một vui mừng mà nói:

- Thật giống như ta là nam nhân, ngươi cũng là nam nhân, dù thế nào cũng không thể cải biến.

Sắc mặt Phan Ngọc nhất thời cứng đờ, không biết nên trả lời như thế nào. Không nghĩ tới Hứa Tiên hội đàm đề tài này, thời điểm lúc này hắn vốn nên là tránh không kịp mới đúng chứ!

Hứa Tiên quay đầu đi cười nói:

- Lòng thích cái đẹp, mọi người đều có a, có khi ta sẽ muốn, nếu như ngươi thật là Chúc Anh Đài, ta có thể sẽ yêu mến ngươi đi!

Ở chung vô số cả ngày lẫn đêm, chẳng biết lúc nào trong mộng thường xuất hiện một thân ảnh xinh đẹp, chính mình tựa hồ thật sự gặp một người dịu dàng thanh tao là nàng.

Phan Ngọc chân tay luống cuống, tay chân đều không biết nên để vào đâu, dù sao nơi đây cũng là cổ đại bảo thủ. Nàng dù có tiêu sái thong dong, cũng không có khả năng đối mặt Hứa Tiên nói những lời không thể giữ vững bình tĩnh như vậy. Trong lòng lại có một loại xúc động như muốn nói cho hắn biết:

- Ta sẽ là Chúc Anh Đài của ngươi a.

Nhưng chỉ là nhất thời xúc động mà thôi.

Hứa Tiên kiên định mà nói:

- Ta không tin mạng

Sự hiện hữu của hắn ở nơi này chính là một loại chối bỏ vận mệnh.

- Nhưng ta tin tưởng trách nhiệm, ta có một trách nhiệm rất trọng yếu không thể trốn tránh, cũng không muốn trốn tránh.

Phan Ngọc nghe hắn nói, không khỏi nuốn hỏi xem trách nhiệm của hắn là gì? Lấy sự hiểu biết của nàng đối với nam nhân thì trách nhiệm đó nàng cũng minh bạch. Nhưng còn trách nhiệm của mình thì sao? Chẳng lẽ cũng giống hắn không thể nào tránh được.

Nàng nghĩ đến: có lẽ trong lòng của hắn cũng chưa hẳn không có tâm động a, có lẽ hắn còn mơ hồ tràng cảnh lần kia cứu mình. Bằng không thì ở bên trong Họa Bích vì sao phải lấy nàng, vì sao phải yêu nàng.

Chỉ là rõ ràng là khoảng cách có thể đụng tay đến, lại bởi vì hai loại trách nhiệm mà biến thành rãnh trời không thể bước qua.

Nàng không dám nói cho hắn biết chính mình thương hắn, hắn cũng không dám nói chính mình yêu mến nàng. Chỉ có thể ở vậy mơ mơ hồ hồ hư mịt mù trong mộng cảnh gắn bó với nhau, sau đó lúc tỉnh mộng thì đã quên.

Phan Ngọc bỗng nhiên ngẩng đầu cười nói:

- Chúng ta sẽ là bằng hữu vĩnh viễn a.

Hứa Tiên gật đầu nói:

- Ừ. Vĩnh viễn là bằng hữu.

Bằng hữu? Cái chữ này khiến trái tim hai nươời rối rắm, sẽ có tiếc nuối sao? Sẽ có thở dài ư? Có phải vốn là hai bàn tay trắng.

Sáng sớm ngày thứ hai, Pháp Hải trước của phòng. Vốn Hứa Tiên nên đối với hắn tránh không kịp lại đẩy ra một cánh cửa, Pháp Hải y phục chỉnh tề, hiển nhiên chỉ ngồi xuống một đêm.

- Pháp Hải thiền sư, ta muốn học tập Phật pháp của ngươi.

Hứa Tiên ngóc đầu lên nói một câu như vậy.

Pháp Hải không nghĩ tới Hứa Tiên ngủ một giấc lại nói muốn quy y ngã phật, nhưng trên mặt vẫn cảm thấy thản nhiên nói:

- Khổ Hải vô biên, quay đầu lại là bờ. Ngươi có thể có nghĩ như vậy, lão nạp rất vui mừng.

Vì đề phòng đêm dài lắm mộng, Pháp Hải nói ngay:

- Ân, lão nạp sẽ quy y cho ngươi.

Hứa Tiên mau chóng giải thích nói:

- Không. Tại hạ cũng không muốn xuất gia, chỉ là muốn hỏi ngươi có muốn thu một tục gia đệ tử không?

Đây là kết quả hắn suy nghĩ một đêm lấy được, hiện tại hắn cần có nhất không phải lực lượng mà là địa phương sử dụng những lực lượng này.

Nhưng trên đời có thể dạy hắn điều này chỉ đếm được trên đầu người, Ngư Huyền Cơ cùng hắn không phải một đường, Hứa Tiên tuy rằng từ nàng đạt được một quyển « Mặc Lục Thư », có thể đem lực lượng của mình phát huy ra một bộ phận. Nhưng thật sự không đủ, vẫn cảm thấy khuyết thiếu rát nhiều thủ đoạn.

Mà nhìn chung toàn bộ quyển sách, thủ đoạn cao nhất ngoại trừ Quan Thế Âm cùng Tây Vương Mẫu những nhân vật câp bậc thần này thì chỉ còn lại Pháp Hải rồi, thậm chí Bạch Tố Trinh cũng chênh lệch với lão hòa thượng này không ít. Nhân đạo tu hành so với yêu tu thì càng rộng rãi hơn.

Mình và Pháp Hải bây giờ còn không có xung đột, vậy sao không hướng hắn học tập một hai, cho dù học không được nhiều cũng coi như có thể biết mình biết người, chuẩn bị tương lai. Tuy rằng không muốn gạt người, nhưng một bước đến nơi này, vì người kia, cũng vì chung thân hạnh phúc của mình.

Pháp Hải có chút thất vọng, cau mày nói:

- Tục gia đệ tử?

Nếu là những người khác nói như vậy, hắn chỉ sợ đã phẩy tay áo bỏ đi rồi, nhưng Hứa Tiên thật sự là trời sinh người trong Phật môn, làm hắn không đành lòng bỏ qua.

Vẻ mặt Hứa Tiên thành khẩn nói:

- Hôm qua thấy thủ đoạn của đại sư cảm thấy không ngừng hâm mộ, chắc hẳn ngài cũng đã nhìn ra, tại hạ cũng được chỉ điểm đôi chút tu hành, nhưng không có pháp môn rổng hợp cho nên muốn học phương pháp hàng yêu trừ ma.

Đến lúc đó khó tránh khỏi muốn ngăn cản lão nhân gia ngươi Hàng Yêu Phục Ma rồi.

Pháp Hải đứng nguyên tại chỗ, sau đó lại đi vài bước, sau khi suy tính một phen nói:

- Không thể truyền cho người ngoài, đạo lí này có lẽ ngươi cũng minh bạch.

Hứa Tiên có thể được Chủng Lê Đạo Nhân truyền đạo, dưới cơ duyên xảo hợp mà cùng Ngư Huyền Cơ học đạo, tức thì là Ngư Huyền Cơ là sư tỷ của hắn. Nhưng thế giới tu hành chính thức đối với khảo nghiệm thu đồ đệ được coi như rất nghiêm khắc.

Hứa Tiên nói:

- Đó là tự nhiên, có yêu cầu gì ngài chỉ cần nói, ta sẽ cố hết sức hoàn thành.

Pháp Hải nói:

- Tốt, ngươi đi theo ta!

Nói xong hắn xoay người đi tới Tàng kinh các ở Linh Ẩn tự.

Đại môn Tàng kinh các, nơi này chỉ thấy là một biển sách. Nào là "Kinh" "Luật" "Luận" tam tàng kinh thư. truyện được lấy tại TruyenFull.vn

- Kinh chính là ghi chép lời nói và việc làm của Phật tổ lúc sinh thời.

- Luật chính là đủ loại thanh quy giới luật của Phật môn.

- Luận chính là giảng các loại giáo lí đối với Phật gia là một bộ phận nhiều nhất.

Pháp Hải nói:

- Đã tu hành Phật môn ta thì không thể không biết điển tịch Phật môn, ngươi tuy rằng không chịu quy y xuất gia, mong rằng đối với Phật hứng thú cũng không lớn, hãy lận lưng Kinh cho ta.

Hứa Tiên sững sờ, điều này cũng quá khoa trương đi, người xưng kinh luân như Pháp Hải, mặc dù kinh ít hơn luạn, nhưng số luongj cũng cực kì khủng bố. Mình không phải là Computer, cho dù có bổn sự đã gặp qua là không quên được cũng có cái cực hạn. Hắn cười khổ nói:

- Pháp Hải thiền sư, xin hỏi có thời hạn không?

Hắn biết rõ Pháp Hải đã nói ra thì tuyệt đối sẽ không thu hồi.

Pháp Hải duỗi ra ba ngón tay nói:

-Ba ngày.

Muốn đạt được bao nhiêu, muốn giao ra bao nhiêu hoặc là tin tưởng vững chắc, hoặc là thiên phú, tổng không có duyên cớ lấy được đạo lý. Mà đại đạo mà Pháp Hải không nói những thứ khác, chỉ cần tuổi thọ ngàn năm chính là cái lợi lớn nhất, được coi là đế vương nhân gian. Từ loại nào trình độ nào mà xét thì đó chính là đại đạo sâu nhất.

Hứa Tiên thở dài một tiếng, đây mới là phương thức thu đồ đệ chính thức của người tu hành sao? Không phải có đại trí lực, đại trí tuệ, đại đức, đại phúc nguyên. Chính là quỳ tam sơn, cầu biến ngũ nhạc cũng không được. Mình có thể gặp gỡ Lê đạo nhân xem như là có phúc duyên rồi.

Hứa Tiên suy tư một lát, hai tay hợp thành chữ thập, diện mục nghiêm túc nói:

- Tại hạ nỗ lực thử một lần a!

Tuy rằng cơ hồ là nhiệm vụ không thể hoàn thành, nhưng hắn quyết tâm vẫn muốn thử một lần, cũng không thể không chiến đã bại a.

Trong lòng Pháp Hải thoả mãn, Hứa Tiên không có câu oán hận mà chỉ suy nghĩ. Cuộc thi từ vừa rồi một khắc này bắt đầu, tuy rằng nhận định thiên phú của Hứa Tiên, nhưng tâm tính vi diệu còn cần tinh tế thể nghiệm và quan sát. Người giỏi tay nghề bắt đầu tạo hình trước, cũng nên thể nghiệm hoa văn và quan sát tài liệu đầu tiên, sau đó tùy theo tài năng mà dạy. Đây là nhân thế, liệu cơm gắp mắm, lấy dài tránh ngắn mới chính là khảo nghiệm lớn nhất của một thợ thủ công.

Mà Pháp Hải độ người thì như là thợ thủ công có tay nghề giỏi. Hiện tại đang gặp một khối tài liệu tốt, đương nhiên là phải hảo hảo cân nhắc một phen. Như Lê đạo nhân là mở cho Hứa Tiên một cánh cửa, xem như truyền đạo. Nhưng nay Pháp Hải muốn đưa Hứa Tiên vào bên trong cánh cửa đó, giải thích nghi hoặc.

Môn thị hà môn, đạo thị hà đạo. Quyết định bởi không phải Đạo gia hay Phật gia, mà chỉ lòng người tu hành quyết định mà thôi.

Khảo nghiệm xác nhận là thực cũng hư, quan trọng nhất là nhìn quá trình này người đựơc khảo nghiệm có tâm tính cùng ưu khuyết ra sao. Dù sao hắn muốn thu là một đồ đệ có thể làm ngã phật đại đạo mà không phải đồ đệ có thể đọc thuộc sách vở.

Pháp Hải nói:

- Ngươi vào đi thôi, bên trong có giường chiếu, trong ba ngày sẽ có sa di đưa đồ ăn tới.

Hứa Tiên gật đầu nói: "Vâng, đại sư. " cũng không do dự, tiến vào Tàng kinh các.

Phan Ngọc lúc này chạy đến nói:

- Hán Văn.

Hứa Tiên hôm nay ra người từ sáng sớm nói là muốn làm một việc.

Hứa Tiên cười cười nói:

- Minh Ngọc, làm phiền ngươi chờ ta ở đây ba ngày a! Thật có lỗi ba ngày này không thể tiếp ngươi.

Phan Ngọc biết hắn có việc quan trọng nên chỉ cười nói:

- Ngươi cứ làm việc của ngươi đi, ta sẽ chờ.

Trong lòng nàng yên lặng nói: nếu như đã cho rằng là trách nhiệm của mình, vậy thì hảo hảo gánh vác đi a!

Hứa Tiên mỉm cười, quay người tiến vào trong tàng kinh các, đại môn màu đỏ đóng lại vang lên một tiếng kẽo kẹt.

Hứa Tiên tràn đầy tự tin chợt suy sụp xuống, cười khổ mấy tiếng.

Ba ngày, vô số quyển kinh như thế thì phải như thế nào mới thuộc hết đây.

Ánh nắng xuyên thấu cửa sổ tràn vào trong phòng Tàng Kinh Các, bụi tro bay lơ lửng trong không khí.

Hứa Tiên ngồi ở sàn bằng gỗ trên nhà lầu các, chung quanh tán loạn chất đầy kinh thư.

Sách vở phát ra một mùi hương của mực và giấy, xung quanh đây cũng tản ra mùi đặc trưng của gỗ mục vây quanh Hứa Tiên. Nhưng hắn chỉ đi tới, phảng phất đã quên khảo nghiệm mà Pháp Hải đã đặt ra.

Dùng ba ngày thời gian đọc nhiều kinh thư như vậy kỳ thật cũng không phải là không có khả năng, nếu là Phan Ngọc đại khái không cần dùng tới ba ngày. Bởi vì nàng chẳng những đã gặp qua là không quên được, càng đọc nhiều sách vở kiến thức uyên bác. Những kinh thư này chỉ sợ nàng đọc qua một lần đã nhớ rõ, chỉ xác nhận thêm một lần nữa mà thôi.