Dương Tiễn nhấc chân đã dẫm lên đầu nó, Khiếu Thiên khuyển không quan tâm, cầm chặt lấy thần ấn truyền tin tức vào trong.
Giữa trán Dương Tiễn co rút nổi lên không chỉ là con mắt, còn có cả gân xanh.
- Ầm!
Đám Thảo Đầu Thần lại cảm thấy mặt đất truyền đến một trận rung động, mắt thấy một con bạch lang phá ra, hướng về phía xa bay đi, lung lay truyền đến một trận kêu rên:
- Ta còn chưa nói nói xong đấy!
Đám Thảo Đầu Thần vẫy tay nói:
- Khuyển gia đi may mắn!
Thân ảnh Dương Tiễn xuất hiện ở chỗ động khẩu, bọn chúng cũng không muốn Khiếu Thiên khuyển trì độn như vậy, nhanh chóng nằm trên mặt đất tiếp tục giả chết.
Dương Tiễn hừ lạnh một tiếng, bay trên trời rời đi.
Đám Thảo Đầu Thần không hẹn mà cùng thở phào một hơi, từ trên mặt đất bò dậy:
- Khuyển gia tự mình xuất thủ, Tam Thánh Mẫu nương nương lần này chỉ sợ là có khó khăn rồi!
Lúc này Hứa Tiên đang ở địa phương giống như nhân gian tiên cảnh, chung quanh đều là Lạc Anh rực rỡ, đủ loại màu sắc. Cánh hoa như tuyết bay lả tả từ trên bầu trời rớt xuống. Hương hoa nồng đậm xông thẳng vào mũi, lại không chút nào khiến người ta cảm thấy chán ghét. Hương hoa kia lúc thì thanh nhã như liên, lúc lại hương vị ngọt ngào như quế, trăm loại khí tức dây dưa cùng một chỗ, hương vị cũng liên tục thay đổi, làm cho người ta ngửi thế nào cũng thấy không đủ.
Tất nhiên một nữ tiên động nhân nhưng tuyệt không phải chỉ như vậy, mà là một thân lăng la, xinh đẹp như hoa như ngược, đang mở miệng, dùng thần sắc cảnh giác lại hiếu kỳ nhìn hắn. Phảng phất như hắn đang đi vào động vật quý hiếm trong vườn bách thú.
Mà trên thực tế tình huống cũng không sai biệt lắm. Hứa Tiên bị nhốt ở trong Hoa chi biên thành lao lung, vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn nữ tiên bốn phía so với hắn cao to gấp mấy chục lần. Lao lung này hơi có chút cổ quái, hắn thân ở bên trong như là bị thu nhỏ lại. Tình cảnh này phảng phất như đi tới một đất nước cự nhân vậy.
- Đây là Hứa Tiên a, thoạt nhìn cũng không có gì đặc biệt.
Mân Côi tiên tử kéo sợi tóc đen láy xoắn cuộn lại nói rằng, nàng thoạt nhìn như một mỹ nữ lang tuổi đôi mươi xinh đẹp.
- Ngươi đừng quên hắn vừa rồi đã hung hăng cỡ nào!
Lô Hoa tiên tử lòng còn sợ hãi vỗ vỗ bộ ngực cũng không coi là lớn, đang có thể dùng năm đến để hình dung.
- Thế nhưng, thế nhưng, thi từ của hắn rất tốt.
Bách Hợp tiên tử thoạt nhìn còn muốn nhỏ hơn một ít, trên mặt mang theo phong độ của người trí thức nhỏ giọng nói rằng.
- Bách Hợp a, ngươi cũng không nên phạm hoa si, nam nhân chính là như thế này. Làm chút thi từ chó má đến lừa gạt loại thiếu nữ ngây thơ như các ngươi. Chờ đem bao tử muốn làm lớn mới ném xuống không để ý tới!
Bách Hoa tiên tử vẻ mặt chính sắc giáo huấn, để Bách Hợp tiên tử run rẩy nhanh chóng lui ra phía sau vài bước, cách Hứa Tiên xa một chút.
Các tiên tử khác cũng nhanh chóng lui ra phía sau, như tránh né hổ xa, đem xung quanh lồng sắt nháy mắt biến thành một vòng trống rỗng.
Hứa Tiên nói:
- Các ngươi đây là muốn nháo cái gì vậy a?
Chỉ có Bách Hoa tiên tử còn đứng lại tại chỗ, hưởng thụ ánh mắt kính nể của những tiên tử khác, nàng cao ngạo ngẩng đầu lên, đem ngón tay ngọc nhỏ và dài khẽ chỉ Hứa Tiên:
- Hứa Tiên, báo ứng của ngươi đến rồi!
Hứa Tiên từ góc độ này nhìn qua đó, ánh mắt chỉ có lướt qua đôi nhũ phong cao ngất kia, mới có thể thấy được khuôn mặt mỹ lệ của nàng.
- Tỷ tỷ, tỷ tỷ, hắn đang nhìn bộ ngực của ngươi!
Quỳ Hoa tiên tử tuổi còn nhỏ, khuôn mặt tròn tròn nhấc tay lớn tiếng nói.
Bách Hoa tiên tử sắc mặt đỏ lên, thu hồi ngón tay chỉ Hứa Tiên, đưa tay bảo vệ bộ ngực, tức giận trách Hứa Tiên nói:
- Hạ lưu!
Hứa Tiên không khỏi suy xét, chính mình là làm sao rơi xuống tới mức độ này: hắn ra khỏi Lư Sơn, lập tức bay đến cao không cực cao, hạ quyết tâm không hề dừng lại chút nào cả, bay thẳng tới Thanh Thành sơn. Thậm chí cố ý né qua Động Đình hồ vốn nên điều tra một phen, miễn cho lại xảy ra chuyện gì khác.
Cứ như vậy một đường phi hành, tốc độ cực nhanh, không bao lâu sau đã bay lên vùng trung du Trường Giang, sau đó ngửi thấy một cổ hương hoa kỳ dị, có người hô to tên của hắn.
- Hứa Tiên! xem tại TruyenFull.vn
Hứa Tiên kinh ngạc quay đầu lại:
- Là ai?
- Chính là ngươi!
Nữ tử khuôn mặt xa lạ mà mỹ lệ kia lộ ra dáng tươi cười xán lạn lại mang theo hận ý nhàn nhạt kia.
Trong thiên địa, Bách Hoa hỗn loạn...
Nàng kia hóa thành cánh hoa bảy màu, theo gió thổi bay qua đây, Hứa Tiên lòng mang cảnh giác, giơ tay chống đỡ, nhưng cánh hoa này chỉ là lả tả bay lượn, không có chút lực công kích, hắn giơ tay tiếp được một cánh hoa. Khi đang có chút kỳ quái, trên bầu trời đã toả muôn tía nghìn hồng, một mảnh hoa hải đem hắn bao phủ.
Tuy rằng cũng từng ra sức tranh đấu qua, nhưng ở trong một mảnh biển hoa đó, hắn căn bản không tìm ra được vị trí của địch nhân. Năng lực thích ứng của hắn vốn định cứng đối cứng chính diện quyết đấu, mà không quen với phá giải loại trận pháp này.
Một Thần Tiên, mấy Địa Tiên, lại thêm hơn mười Nhân Tiên, trước đó thiết hạ trận thế, cho dù là Hứa Tiên có bản lĩnh lên trời xuống đất, cũng vẫn là thất thủ bị bắt, bị nhốt ở trong Hoa chi biên thành lao lung.
Hứa Tiên cao giọng hỏi:
- Các ngươi đều là tiên tử trong Dao Trì đi sao, xin hỏi các ngươi vì sao phải đối phó tại hạ?
- Hừ, vẫn còn không chịu khai, giả bộ!
- Tỷ tỷ!
- Thủy Tiên ta không phải đang nói ngươi!
Hứa Tiên thở dài:
- Ta thật không rõ tại hạ có chỗ nào đắc tội chư vị?
Bách Hoa tiên tử nói:
- Chuyện tới nước này vẫn còn dám chống chế, được rồi, ta để ngươi chết tâm phục, khẩu phục! Ngươi nhận biết tiểu Tam, Tam Thánh Mẫu chứ?
- Hừ, miễn cưỡng xem như nhận biết.
Hứa Tiên không cam lòng không nguyện ý muốn nói, thầm nghĩ: quả nhiên vẫn là không quen biết tương đối tốt hơn.
- Xem xem, thừa nhận rồi chứ!
- Ta thừa nhận muội ngươi a, nói rõ ràng chút cho ta!
Hứa Tiên rốt cục cảm thấy không thể nhịn được nữa, cầm lấy hoa chi rít gào. Chịu đầy đủ cùng nữ nhân không quen biết này dây dưa với nhau.
Rõ ràng cũng coi như là người trong Tiên đạo, còn là một Thần Tiên. Thần Tiên hắn đã gặp qua, Lã Động Tân, Pháp Hải gì đó, mỗi người đều có chỗ siêu thoát, mà nữ nhân trước mặt này ngoại trừ pháp thuật cao minh ra, quả thực cùng nữ nhân bình thường không có gì khác biệt.
Nguyên bản nữ tiên đã thối lui một vòng lại đều lui về phía sau.
- Nam nhân quả nhiên thật hung ác!
- Đúng vậy, đúng vậy!
- Muội ta?
Bách Hoa tiên tử thất thần sửng sốt nói:
- Tiểu Tam chính là muội muội của ta.
Đột nhiên minh bạch hàm nghĩa chân chính của những lời này, lông mày dựng ngược thẳng lên, ngọc diện mang sát ý:
- Được, lá gan thật lớn, dĩ nhiên ở trước mặt ta miệng phun ô ngôn uế ngữ. Hoa cốt!
Nàng còn chưa dứt lời, Hứa Tiên đã cảm thấy trong lồng sắt hoa chi mở rộng ra, đem hắn quấn quanh một vòng, cánh hoa mềm mại so với tinh cương còn cứng rắn hơn. Trên hoa chi mang theo gai nhọn thật nhỏ, dĩ nhiên thứ pha da thịt của hắn mang đến đau đớn nhè nhẹ.