- Cha ta không phải là để các ngươi đến đây điều tra sao? Các ngươi là muốn lừa ta đi, tiện để chuồn mất đi sao!

Đám bộ khoái bị nói trúng tâm sự, đều kêu oan không ngừng:

- Công tử thực sự là oan uổng cho chúng ta. Chúng ta là vì quý thể của ngài mà suy nghĩ a!

- Hừ, các ngươi những kẻ lười biếng này, muốn cái gì bản công tử còn không biết sao! Tìm địa phương nghỉ tạm một hồi, trở về thị trấn đi, những người đó sống hay chết, không liên quan tới ta!

Trong lòng đám bộ khoái đều là chửi ầm lên, trên mặt lại không có biểu lộ ra, chỉ hét lên:

- Công tử anh minh! Công tử anh minh!

Gần đây Thánh Sơn này thất tung rất nhiều người, có tiều phu kiếm củi, thương lữ qua đường, càng có một vị tiều phu nhà giàu, người nhà phái ra rất nhiều tôi tớ lên núi tìm kiếm. Không chỉ ngay cả sợi lông cũng không tìm được một cái, ngược lại những tôi tớ kia cũng đều một đi không thể trở lại.

Nói là mãnh thú làm lại tìm không được vết máu thi cốt. Nói là đạo phỉ gây nên, lại cũng không thấy đến thương thảo tiền chuộc. Sống không thấy người chết không thấy xác. Nháo đến nhân tâm hoảng sợ, đều nói là Thánh Sơn nhảy ra yêu quái. Tri huyện đại nhân không tin yêu tà, lại phái bọn họ, những tiểu binh này đi tìm cái chết, không tin làm sao không sợ cho được.

Vốn dĩ giả vờ đi ra ứng phó một chút cũng thôi đi. Nhưng hết lần này tới lần khác dẫn tới công tử huyện lệnh nạp thiếp cùng Huyện lệnh đại nhân bất hòa. Công tử chỉ vì hù doạ cha hắn nói muốn tới Thánh Sơn chịu chết, mới để cho bọn họ thoát thân không được. Hôm nay không cần lên núi, đều là như được đại xá.

Bộ đầu nói:

- Phía trước dưới chân núi Phượng Hoàng có motọ chỗ nghỉ ngơi, vừa lúc ở đó... Công tử?

Đã thấy bên cạnh huyện lệnh công tử bỗng nhiên ngây người bất động, hắn cũng quay đầu nhìn qua, không khỏi cũng sửng sốt theo!

Hứa Tiên đang cười nói với Vân Yên:

- Nguyên lai tùng thụ này là Phượng Hoàng Tùng, quả nhiên giống như Phượng Hoàng giương cánh, cùng Yên nhi rất xứng đôi.

Vừa rồi lời đối thoại của những người này đều bị Hứa Tiên thu vào trong tai, đạt được không ít tin tức, Thánh Sơn này quả nhiên có chút cổ quái, thảo nào không thấy một du khách. Lần này lên núi vừa lúc có thể nhất cử lưỡng tiện. Đồng thời cũng biết được thân phận của những người này. Chính là một gã quan nhị đại, chó săn có vài tên, cũng mất đi hứng thú bắt chuyện.

Cũng không phải hắn không đi bắt chuyện, đối phương lại tới bắt chuyện, huyện lệnh công tử kia sau khi phục hồi tinh thần lại, câu đầu tiên nói đó là chỉ vào Vân Yên:

- Ngươi là Thải Phượng cô nương!

Khiến cho Vân Yên đang hé miệng cười, nhất thời nhăn mặt nhíu mày, cùng Hứa Tiên trêu đùa cũng không sao cả. Nàng biết hắn cũng không ngại đoạn chuyện cũ này. Nhưng bị một nam tử xa lạ một ngụm gọi hoa danh năm xưa, cũng khiến nàng cực kỳ không thoải mái, lúc này cũng không thèm để ý tới.

Huyện lệnh công tử kia đúng là không lùi lại, mà là tiến lên đây, nhìn ẩm thực trên tảng đá một cái, khinh miệt cười, như là lần đầu thấy Hứa Tiên vậy, ngạc nhiên nói:

- Ngươi chính là Hứa gì đó đến...

Hắn làm sao không biết danh hào của Hứa Tiên, càng thêm biết hắn bị biếm đến Lĩnh Nam. Thấy Hứa Tiên hôm nay chán nản đến tận đây, bên người mà ngay cả một tôi tớ cũng không có, cùng chính mình phía sau tôi tớ như mây, là rực rỡ đối lập cỡ nào, liền không đem Hứa Tiên đặt ở trong mắt.

- Hứa Tiên!

Hứa Tiên mỉm cười, nắm chặt tay của Vân Yên. Vân Yên cũng cười khẽ.

Huyện lệnh công tử nhíu mày, bất mãn vì hai người vô cùng thân thiết, đơn giản đem Hứa Tiên bỏ qua một bên, quay phía Vân Yên thèm nhỏ dãi nói:

- Thải Phượng cô nương, ngươi so với lúc trước còn xinh đẹp hơn nhiều. Ẩm thực trong núi này quá mức đơn sơ, không bằng theo ta đến dưới chân núi tụ tập!

Lời này ngược lại cũng không phải hư ngôn. Năm xưa hắn gặp Vân Yên, đã cảm giác mỹ cực, hôm nay tái kiến, chỉ cảm thấy như thiên tiên hạ phàm.

Vân Yên cùng Hứa Tiên đạt được ăn ý, cũng sẽ không đem người trước mắt đặt ở trong mắt:

- Ta không nhận biết ngươi, ngươi mau mau lui ra, chớ để tự rước lấy nhục...

Nàng cũng thực không nhận biết huyện lệnh công tử này. Năm xưa cái tên Thải Phượng truyền bá Giang Nam, quan to quý nhân đều lấy việc có thể gặp mặt nàng một lần làm vinh quang. Mà Hoàng Sơn cách Hàng Châu không xa, huyện lệnh công tử này cũng là kẻ háo sắc, liền chuyên môn đi vào quan vọng. Chỉ là tư gia của cải không dày, chỉ ở vào phía xa thấy mặt một lần, ngay cả nói chuyện cũng không thể nói rõ.

Huyện lệnh công tử nhất thời biến sắc mặt nói:

- Thải Phượng cô nương, ngươi có người mới, đã quên người cũ, quả nhiên là kỹ nữ vô tình, con hát vô nghĩa!

Hứa Tiên nói:

- Ngươi như vậy, cũng coi như là người đọc sách sao?

Huyện lệnh công tử cười to:

- Người đọc sách? Ta đọc hiểu thi thư, nếu đọc thành du mộc ngật đáp như ngươi, sợ rằng ngay cả chuyện phòng the cũng đều không hiểu! Cũng chỉ đàn bà lăng loàn mới thích người đọc sách. Nói đến Lý Tú mới bỏ tức phụ, ở trên giường đúng là rất tao tinh a!

Đám sai dịch cũng cười ha ha theo.

Hứa Tiên thản nhiên nói:

- Nếu không có công danh trong người, sao dám gặp quan không quỳ, không biết có vương pháp sao?

- Ngươi đại khái không biết, gần đây trên Hoàng Sơn này mất tích không ít người. Ta đem ngươi giết chết, rồi ném xuống vách núi, ngươi sẽ biết cái gì là vương pháp!

Huyện lệnh công tử vừa nói chuyện, tàn bạo bức tới.

- Ngươi dám giết quan tạo phản?

- Giết quan? Ai biết ngươi là quan? Ngươi chính là chết rồi. Người khác còn tưởng rằng ngươi không chịu bị biếm đi Lĩnh Nam, đang chạy trốn đấy!

Huyện lệnh công tử giả dối cười, đối với đám nha dịch phía sau:

- Còn không lên cho ta, sau khi chuyện thành người người đều có phần!

Cái gọi là người người đều có phần, chúng nha dịch đều biết nói là cái gì, nhìn Vân Yên phía sau Hứa Tiên, không khỏi sắc đảm bao thiên, không còn biết gì đến sợ hãi vương pháp nữa!

Hứa Tiên thở dài thật sâu:

- Luật pháp triều ta, gặp quan không quỳ, đánh hai mươi trượng. Đánh hắn cho ta...

Huyện lệnh công tử dùng ánh mắt như nhìn người điên nhìn Hứa Tiên:

- Quả nhiên là đồ đầu gỗ!

Trong trường hợp đó hắn lời còn chưa dứt, một đám nha dịch đã như hổ lao lên, đem hắn ấn ngã xuống đất, một đao mang trượng, hung hăng đánh xuống!

Huyện lệnh công tử kêu rên nói:

- Các ngươi làm gì, các ngươi phát điên rồi sao?

Nhưng một đám nha dịch này bừng tỉnh không nghe thấy, chỉ lo hung hăng đánh tiếp, vẻ mặt đều là hận ý.

Hứa Tiên hơi chút ngoài ý muốn. Hắn chỉ là dùng Đại Lôi Âm Thuật thoáng dẫn động. Những nha dịch này đã xuất thủ vô tình, hiển nhiên cũng là oán hận chất chứa đã lâu. Đại Lôi Âm Thuật cùng loại với thôi miên. Nếu như chỉ là để người thụ thuật làm chuyện đơn giản, liền dễ thành công. Ngược lại nếu là để hắn làm hành vi cực đoan như giết cha mẹ vi phạm tâm ý của bản thân, vậy thì rất khó thành công. Bạn đang xem tại Truyện FULL - truyenfull.vn

Hơn nữa đồng dạng một việc trình độ cũng có khác biệt. Hứa Tiên cũng không có quy định phạt trượng nặng nhẹ ra sao, nhưng bọn nha dịch đều là liều mạng đem hết toàn lực mà đánh.

Quả thực như là hận đến nghiến răng nghiến lợi, hiển nhiên không có ai thật tình nguyện ý làm chó săn.

Huyện lệnh công tử vẻ mặt oán độc nhìn Hứa Tiên, đánh xong hai mươi trượng, bọn nha dịch cũng không dừng tay.

Hứa Tiên cũng không để cho bọn họ thu tay lại, mà là nói với huyện lệnh công tử trên mặt đất:

- Ý muốn giết quan mưu phản, chính là tử tội.

Ta có thân phận trong người, vốn không nên vọng khai sát nghiệt, nhưng hôm nay ta lấy quốc pháp giết ngươi, hợp thiên lý nhân tình, không nhiễm nhân quả!

Cũng giống như đại tướng lĩnh binh tại ngoại chinh phạt giết chóc. Phần nhân quả này cũng không dính vào trên người. Mà là cùng cả số mệnh quốc gia liên hệ với nhau. Chỉ vì đây là chỗ ti chức. Đương nhiên, nếu như làm được quá mức, tỷ như trắng trợn giết chết phù triện, cũng sẽ gặp báo ứng, lúc này mới có "giết xuống không may".

Huyện lệnh công tử cực kỳ sợ hãi, vừa đe doạ, vừa cầu xin tha thứ:

- Van cầu ngươi thả ta ra, cha ta là Tân An huyện lệnh, hắn sẽ không...bỏ qua cho ngươi!

Hứa Tiên trầm mặc không nói, con ngươi tối tăm quay về phía ánh mắt oán độc của huyện lệnh công tử, thần sắc không chút nào thay đổi, thẳng đến hắn khí tuyệt bỏ mình, mới nói với Vân Yên:

- Yên nhi, đi thôi!

- Phu quân!

Vân Yên nhỏ giọng hô một tiếng, thần tình có chút mất tự nhiên.

Hứa Tiên mỉm cười nói:

- Ngươi cảm thấy ta quá tàn nhẫn?

Hắn cũng không phải là người không có tâm đồng tình, nhưng tuyệt không lạm sát vô tội chút nào. Tại điểm này, hắn có thể so với thường nhân có vẻ càng thêm lãnh khốc vô tình hơn. Dù sao năm xưa hắn đúng là thiếu chút nữa lựa chọn cùng Yến Xích Hà học kiếm, học kiếm vì sao, tất nhiên là giết hết thiên hạ ác tặc. Cái gọi là dũng nhân nhất định hung ác, chỉ là phần tàn nhẫn này của hắn, cũng không thường phát huy ra mà thôi!

Vân Yên lắc đầu:

- Một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ mà thôi, bất quá ta không phải lo lắng người khác, mà là lo lắng cho ngươi. Ngươi vừa rồi thoạt nhìn có chút...

Hứa Tiên lại nói:

- Đáng tiếc ta không phải Đông Nhạc Đại Đế!

Không nhất định phải ở dưới hoàng tuyền mới theo số lỗi nhất nhất luận phạt, đừng nghĩ muốn chết.

- Có lúc ta sẽ muốn, loại tính tình đặc dĩ này, có vài phần là đến từ ảnh hưởng từ ký ức kiếp trước? Thoạt nhìn ôn hòa thiện lương cùng Đông Nhạc Đại Đế hoàn toàn là hai loại tính cách, thế nhưng không thuộc về kỳ thực là như nhau đây? Đông Nhạc Đại Đế biểu hiện ra ngoài u sâm lãnh khốc, có thể là bởi vì hắn tọa cư ở chỗ cao nhất của Địa phủ, chung quy phải đối mặt với cái ác vô cùng vô tận! Nếu là ta ở vị trí đó, có thể sẽ trở nên giống với hắn đi sao!

Vân Yên dừng lại cước bộ:

- Phu quân, ngươi chính là ngươi a, ngươi không phải bất kỳ kẻ nào khác!

Hứa Tiên cười, thản nhiên nói:

- Ngươi nói như vậy ta cứ yên tâm!

Mà ở dưới Phượng Hoàng Tùng, những nha dịch kia, như mộng mới tỉnh, kinh hãi chảy mồ hôi nhễ nhại. Nếu là để Huyện lệnh đại nhân biết công tử là bị bọn họ tự tay đánh chết, đó thực sự là chỉ có một đường chết. Sau khi thương lượng vẫn là dùng biện pháp của huyện lệnh công tử, trở lại bẩm báo chỉ nói bỗng nhiên mất đi dấu vết của hắn. Kỳ thực đem hắn ném vào trong thâm sơn u cốc, thì sẽ có dã thú hủy thi diệt tích.

Hứa Tiên cùng Vân Yên trong lúc nói chuyện, đã du ngoạn sơn thuỷ cao phong, chợt nghe một tiếng hét lớn:

- Nghiệt súc, trốn đi đâu...

Chỉ thấy hai đạo độn quang một đuổi một chạy, xẹt qua sơn cốc.

Trong đạo độn quang phía sau truyền ra âm thanh:

- Vị đạo hữu phía trước, con thỉnh trợ giúp ta một tay...

Mắt thấy đạo độn quang kia chạy tới trước mắt, Hứa Tiên đưa tay duỗi một cái, hóa thành một cái kim sắc đại thủ đem đạo độn quang phía trước nắm ở trong tay, giống như đang giãy dụa không ngớt là một con ly tinh thân thể như miêu, cả người đường vân hoa. Đạo độn quang phía sau lập tức vượt qua đến, hiện ra thực hình chính là một đồng tử thân khoác vũ y, cầm trong tay một thanh vổ kiếm tùng văn, giơ tay một kiếm đâm về phía ly tinh đang không thể động đậy kia.

Hứa Tiên đem ly tinh kia kéo xoay người lại, hắn cũng không muốn hỏi nguyên do liền làm đồng loã với người khác.

Đồng tử kia đâm trúng khoảng không, thất thần sửng sốt, cầm kiếm hướng phía Hứa Tiên hành lễ:

- Ta là Hoàng Hạc đồng tử dưới trướng Nam Cực Tiên Ông, chưa hỏi cao tính đại danh của đạo hữu!

- Nguyên lai là cao đồ của Nam Cực Tiên Ông, nghe danh ngưỡng mộ đã lâu, tại hạ Hứa Tiên, các ngươi đây là vì sao...

Trong lòng Hứa Tiên khẽ động, hạc đồng tử này chẳng lẽ chính là hạc đồng tử trong nội dung vở kịch nguyên bản, vì tiên thảo cùng nương tử đánh nhau kịch liệt đó sao?

Quả nhiên danh sơn đại xuyên như vậy không có khả năng không ai chiếm cứ, hơn nữa địa vị cũng không nhỏ. Tuy rằng đối phương cũng là yêu quái, nhưng rốt cuộc là người trong Tiên đạo. Không thể dùng quy tắc đến xử lý như yêu quái. Đó thực sự là phiền toái cực lớn. Mà Long Hổ Kim Đan có thể không đả động vị cao đồ của Nam Cực Tiên Ông lấy linh dược nổi danh đã lâu này.

Hoàng Hạc đồng tử đã kiến thức pháp lực của Hứa Tiên, không dám chậm trễ:

- Nguyên lai là Hứa đạo hữu, thất kính thất kính. Ta ở trong núi này tu hành, nghiệt súc kia ỷ vào có chút đạo hạnh, dĩ nhiên nhân lúc ta bế quan. Ở trên núi này giết nuốt vô tội. Ta bị oán khí kinh hãi tỉnh giấc, xuất quan trừ khử yêu nghiệt này. Còn may mà Hứa đạo hữu, không phải suýt nữa đuổi nó bỏ chạy!

Ly tinh lại kêu to:

- Thượng tiên cứu ta, chớ để nghe hạc đồng này nói bậy. Ta ở trong núi này tiềm tu nhiều năm, chưa bao giờ giết người vô tội lung tung. Là hạc đồng này muốn độc chiếm Hoàng Sơn, muốn đưa ta vào chỗ chết...

Hứa Tiên nói:

- Chân nhân có từng có chứng cứ gì?

Yêu quái ăn thịt người sẽ là từ nhỏ đã ăn, sẽ chính là chưa bao giờ ăn. Từ lời nói của hắn vừa nghe được suy đoán. Hoàng Sơn này là gần đây mới bắt đầu có người thất tung, vậy thì có chút kỳ quái.

Hoàng Hạc đồng tử nhíu mày nói:

- Ta tận mắt nhìn thấy, sao còn có giả! Ly tinh này nguyên bản là tu hành ở trong núi, không biết vì sao đột nhiên lại đi làm chuyện ác này. Đạo hữu nghìn vạn lần chớ để bị lừa, thả đi yêu nghiệt...

Trong lòng Hứa Tiên suy nghĩ: dưới trướng Nam Cực Tiên Ông, không phải loại người làm ác. Vẫn là Hoàng Hạc đồng tử này nói càng có thể tin được chút. Trong trường hợp đó liên quan đến một tính mạng, không thể khinh thường, liền nói với ly tinh:

- Ngươi nếu muốn chứng minh chính mình trong sạch, không được chống lại, bằng không ta cũng không cứu được ngươi!

Hai mắt phóng xuất một đoàn kim quang, hướng phia sâu trong mắt con ly tinh kia nhìn lại.

Hoàng Hạc đồng tử cười nói:

- Đạo hữu đại năng lại thông môn Phật môn bí pháp này! Xem thằng nhãi này còn làm xảo ngôn biện hộ...

Hứa Tiên mới khẽ động dùng hắn tâm thông, lại lập tức cảm thấy một cổ tức cực kỳ hung lệ. Từ trong thần hồn của ly tinh phát ra, cái loại cảm giác này hoàn toàn không giống yêu quái bình thường.