Người bên ngoài không biết còn tưởng rằng có người nào chết, lại đều tới khuyên Tam hoàng tử thu hồi mệnh lệnh đã ban ra.
Nhưng mà Tam hoàng tử lại là không hề nghe vào, mặc cho người khác một khóc hai nháo ba thắt cổ, hoàn toàn không chịu buông tha.
Mà khi hắn chính thức tuyên bố thời gian đại hôn, trong phòng lại có chút vắng vẻ, tất cả mọi người đều cho rằng hắn điên rồi, dĩ nhiên muốn vào ngày sinh của bệ hạ làm loại sự tình này. Có người lập tức không hề khuyên bảo nữa, cáo từ rời đi.
Trong nháy mắt đó là chín ngày đã qua, trong hoàng cung giăng đèn kết hoa, trong phủ Tam hoàng tử cũng là như vậy.
Mấy ngày nay, tất cả mọi người đang chờ đợi ý chỉ của Gia Ngự hoàng đế, nhưng Gia Ngự hoàng đế dừng lâm triều, nấp trong trong thâm cung, hoàn toàn không có phản ứng. Mặc cho bao nhiêu đại thần cầu kiến, chỉ là không để ý tới.
Kiệu tấm người khiêng đi tới dưới Tử Vân Lâu, pháo chiêng trống rung trời, chuyển đất, khắp nơi người xem tập hợp.
Khi Thường Hi đầu đội mũ phượng, choàng khăn chùm đầu đi xuống dưới lầu, tiếng kinh hô nối thành một mảnh giống như sóng biển gầm vậy. Bạn đang xem tại Truyện FULL - truyenfull.vn
Thời khắc chứng kiến kỳ tích đã đến, tất cả mọi người đang mỏi mắt mong chờ, ôm tâm tình xem kịch vui, xem nó rốt cuộc sẽ có kết cục ra sao.
Mà ở trong hoàng cung, yến tiệc chiêu đãi quần thần vừa mới triển khai, các đại thần sắc mặt khác nhau. Tâm tình lúc này cùng bách tính bên ngoài Hoàng thành không có gì khác nhau, chỉ là trong đó không ngoài liên quan càng nhiều quyền lợi biến ảo mà thôi.
Sắp tới chính ngọ, yến hội đã mở, lại chậm chạp không thấy Gia Ngự hoàng đế đến.
Mà ở bên kia, kiệu tám người khiêng cũng đã đi đến trước cửa phủ đệ của Tam hoàng tử, xốc lên rèm kiệu, Hồ Tâm Nguyệt giả trang thành Thường Hi từ trong đó bước ra, hơi liếc mắt nhìn bên phía tây, liền ở trong vòng vây của mọi người đi vào trong phủ.
- Gia hoả kia hẳn là ở đó trông coi đan dược đi sao!
Mà trong Bạch Vân Quan, Hứa Tiên ngồi ở bên cạnh đỉnh lô, đang nhắm mắt ngồi ngay ngắn, Hồ Tâm Nguyệt nguyên thần xuất khiếu, tựa như có chút suy nghĩ. Sau đó mỉm cười, từ trong Công Đức Ngọc Bài lấy ra một vật, lại là Long Khu của Kháng Kim Long Ngao Hạo kia.
Hắn trước đưa tay che trên mặt, lại đem nó mở ra, liền đã thay đổi diện mạo, bằng pháp lực của hắn, dễ dàng là có thể làm được. Chỉ là khí tức Chân Long trên người Ngao Hạo còn có chút chói mắt. Nếu là bị người nhìn ra chân thân, đó chính là một hồi phiền toái lớn.
Hứa Tiên ngẫm lại, cắn đứt ngón tay, điểm trên mi tâm của Long Khu. Huyết dịch dần dần rót vào trong Long Khu. Hắn tu luyện Long tộc bí pháp cho tới bây giờ,, cường hãn giống như ở trên lòng tộc tầm thường, liền có thể dùng khí tức của chính mình áp qua khí tức của Ngao Hạo. Trang điểm dung nhan một phen như vậy, chính là Đông Hải Long Vương Ngao Nghiễm nhìn thấy, sợ rằng cũng không nhận ra được.
Hứa Tiên cười hắc hắc, như vậy cũng đã không sai biệt lắm.
Hoàng cung thịnh yến, tại thời khắc các vị đại thần chờ không nhịn được, Gia Ngự hoàng đế rốt cục hiện thân, quần thần lập tức ồ lên một mảnh, Gia Ngự hoàng đế dĩ nhiên mặc một thân đạo bào, cùng Thái Âm chân nhân đứng chung một chỗ, giống như sư huynh đệ.
Vốn dĩ các đại thần còn đang lo lắng việc Tam hoàng tử, lúc này lại đều bị cảnh tượng trước mắt này quấy rầy tâm tư, có cựu thần nước mắt lưng chòng, tiến lên khuyên nhủ:
- Bệ hạ, ngươi không thể như vậy a, bệ hạ.
Hoàng hậu nương nương trợn trừng con mắt, phảng phất như không nhận thức, nhìn Gia Ngự hoàng đế, hiển nhiên hắn đã quyết ý viễn siêu ngoài dự liệu của nàng. Hắn xuất ra loại tư thế này, hiển nhiên tuyệt không bởi vì một trong rất nhiều nhi tử của chính mình mà nổi giận.
- Nương nương vạn phúc.
Thái Âm chân nhân khom mình hành lễ.
Hoàng hậu nương nương hung hăng nhìn chằm chằm vào hắn, từ trong hàm răng xuất ra một câu nói:
- Yêu đạo.
Thái Âm chân nhân chỉ là cười, thần thần phân biệt ngồi xuống.
- Hôm nay quần hiến đều tới, trong lòng trẫm vui mừng không kể xiết...
Gia Ngự hoàng đế mở miệng đang muốn theo thông lệ nói một phen tràng diện.
Hoàng hậu nương nương đã ngắt lời nói:
- Bệ hạ, hôm nay cũng không phải là quần hiền đều tới, Tam hoàng tử điện hạ chưa có tới.
Lời vừa nói ra, chúng thần thầm nghĩ "đến rồi", đều đem ánh mắt tập trung qua đây, muốn nhìn một chút Gia Ngự hoàng đế rốt cuộc sẽ xử lý việc này như thế nào.
- A, đây là vì sao?
Gia Ngự hoàng đế biết rõ còn cố hỏi.
Hoàng hậu nương nương nói:
- Tam hoàng tử lúc này lúc này chính đang ở trong phủ bày đại tiệc, muốn cưới một vị nữ tử thanh lâu làm vợ, thê tử người khâm điểm cho hắn, hôm nay đã bị bỏ rồi.
Thái Âm chân nhân cười nói:
- Nương nương không cần lo lắng, chuyện nghịch với nhân đạo bực này, tất không thể thành được.
Gia Ngự hoàng đế gật đầu nói:
- Chân nhân nói đúng.
Lại đem việc này nhẹ nhàng bỏ qua.
Hoàng hậu nương nương giận không thể át, rồi lại không biết phải làm sao.
Trong trường hợp đó đúng lúc này, một thanh âm to lớn bỗng nhiên vang lên:
- Chân nhân cũng biết có việc nghịch với nhân đạo sẽ không thể thành được, vì sao còn muốn chấp mê bất ngộ đây?
Pháp Hải đầu đội ngũ phật pháp quan, thân mặc cẩm lan áo cà sa, áo cà sa thiền trượng kim bát, long hành hổ bộ, đi lên điện, khí thế to lớn, đông đảo Kim Ngô Vệ thủ điện lại không một ai dám tiến lên ngăn cản.
Chúng thần kinh ngạc, Gia Ngự hoàng đế biểu tình lại không có bao nhiêu ngoài ý muốn, hỏi hướng Hoàng hậu nương nương bên cạnh:
- Ái phi, còn đây là người phương nào?
Lúc này, trên mặt Hoàng hậu nương nương cũng đã tiêu tán toàn bộ biểu tình, bình tĩnh giống như tờ giấy trắng, bàn tay trong ống tay áo dịu dàng giơ lên:
- Nô tì biết bệ hạ yêu thích kỳ môn pháp thuật, do đó hôm nay cố ý mời một vị Phật môn cao tăng, không chỉ tinh thông Phật lý, hơn nữa cũng tinh thông thuật pháp. Không biết so với vị Vô Nhai Tử chân nhân này lại thua kém bao nhiêu?
Gia Ngự hoàng đế không khỏi quay đầu lại nhìn Thái Âm chân nhân liếc mắt, Thái Âm chân nhân mỉm cười gật đầu, Gia Ngự hoàng đế nói:
- Vậy thì đa tạ ái phi, thỉnh vị đại sư kia tiến lên đây đi!
Pháp Hải tiến lên, hai tay tạo thành chữ thập, khom mình hành lễ nói:
- Bần tăng Pháp Hải gặp qua bệ hạ.
- Nguyên lai là Pháp Hải đại sư, thất kính, thất kính.
Gia Ngự hoàng đế tự nhiên biết đây là người mà hoàng hậu chuyên môn đến đối phó Thái Âm chân nhân, mà hắn tuy rằng chuyên tâm tu hành, đối với Tu Hành Giới mà nói lại chỉ xem như là người ngoài ngành, nhìn không ra cao thấp của Pháp Hải. Chỉ là khoảng thời gian trước, Thái Âm chân nhân từng nói với hắn, sẽ có cường địch từ phía nam mà đến.
Trong tay Pháp Hải thiền trượng dừng lại một cái:
- Vấn đề vừa rồi, chân nhân còn chưa có trả lời?
Thái Âm chân nhân nói:
- Trên nhân đạo, càng có Thiên Đạo.
Pháp Hải nói:
- Tôn hạ không nghe nhân định tắc thắng thiên sao?
Thái Âm chân nhân nói:
- Thiên định cũng có thể thắng nhân, mà nhân nan định, thiên hữu thường.