Hứa Tiên Chí

Chương 474: Sương mù dày đặc (2)

Lưỡi đao đã xoẹt qua lần nữa, Hứa Tiên đang muốn nói cái gì đó, lại cảm giác được Nguy Nguyệt Yến ở giữa không trung xẹt qua một đường cong, dùng tốc độ nhanh hơn chém về phía Hứa Tiên.

Nhanh đến mức Hứa Tiên không thể sử dụng pháp thuật gì, nhưng trong ngọc bài của Hứa Tiên, đột nhiên xuất hiện một bóng người màu vàng ngăn cản loan đao, chính là thân thể của Ngao Hạo.

Tiếng kim thiết vang lên, minh hưởng vang vọng, Ngao Hạo có thân thể được xưng là bất hoại, bị một đao chém lên một vết thương thật dài, có máu tươi bắn ra ngoài, nguyên nhân trong đó cũng bởi vì mất đi nội đan. Nhưng cũng nhìn thấy đao kia lăng lệ ra sao.

Nhưng cho dù đao có lăng lệ ra sao, đánh lên một thứ cứng rắn như vậy cũng phải trì hoãn lại a.

Kim ưng đã mang theo Hứa Tiên nghênh đón, cho dù như thế nào cũng phải bắt giữ nàng mới được.

Nguy Nguyệt Yến thấy tình thế không ổn, đôi chân mang ủng da bò bước lên thân thể của Hứa Tiên, đột nhiên thân hình xoay tròn, dễ dàng né qua công kích của Hứa Tiên.

Nhưng Hứa Tiên không thể bỏ qua cơ hội lần này, giẫm mạnh lên lưng chim ưng, đánh về phía Nguy Nguyệt Yến.

Nguy Nguyệt Yến giữa không trung chỉ vặn người một cái đã dễ dàng né tránh được, chỉ trong nháy mắt đã né tránh qua, mau lẹ không thể tưởng tượng nổi.

Đột nhiên Hứa Tiên phát ra tiếng rống to như lôi minh.

- Oanh!

Đột nhiên sương mù bốn phía bị đẩy ra, mà thân hình của Nguy Nguyệt Yến cũng chấn động một chút..

Tay của Hứa Tiên bắt lấy mắt cá chân của nàng, mặc dù Nguy Nguyệt Yến cả kinh bất loạn, phản ứng cũng không chậm, loan đao màu tím trong tay giống như cầu vồng.

Hứa Tiên giơ lên tay cầm chặt lưỡi đao, đau đớn trong lòng bàn tay, có máu tươi chảy ra, nhưng tốc độ phi hành cũng không tăng lên, rõ ràng không đủ gây sợ, cận chiến hắn tự nhận không thua người ngoài. Nhưng Nguy Nguyệt Yến lại không chút do dự vứt bỏ loan đao, vặn người dùng cai ngón chân cái đâm vào mắt của Hứa Tiên.

Hứa Tiên lớn tiếng nói:

- Mười vạn Vôn!

Nắm mắt cá chân của nàng truyền dòng điện vào người của nàng, thân hình của Nguy Nguyệt Yến cứng đờ, cảm giác sợ hãi lan ra khắp toàn thân, nhưng cho dù giãy dụa như vậy cũng không vô lực.

Hứa Tiên thừa cơ kìm hai tay của nàng lại, tịch thu loan đao, hạ xuống lưng của chim ưng.

- Vì sao ngươi công kích ta.

Nguy Nguyệt Yến dốc sức liều mạng giãy dụa, nhưng sức lực của Hứa Tiên quá lớn cho nên nàng vô lực, chỉ có thể dùng đôi mắt oán hận nhìn qua Hứa Tiên, há miệng nói ra:

- Hứa Tiên, ngươi đáng chết!

Thần trí vô cùng thanh tỉnh. Không hề giống như bị mê hoặc.

Hứa Tiên cảm thấy ảo não, ta nhận ra ngươi là ai à? Nhưng nhớ tới vừa rồi Nguy Nguyệt Yến hỏi đường của mình, rồi đột nhiên kịp phản ứng. Những cảnh tượng kia có thể là giả, âm thanh cũng là giả.

Nhưng có một loại âm thanh không cách nào làm giả, lôi âm có thể kích phát nội tâm. Phật tổ giảng kinh, miệng phun kim liên, có thể khuyến dụ dã thú hung mãnh, nói đến cùng cũng là ma âm, Hứa Tiên theo tu vi cảnh giới đề cao, cũng đạt tới cảnh giới này, đã không cần tận lực sử dụng, cũng có thể dung nhập vào trong lời nói hằng ngày. Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn

Chỗ tốt lớn nhất của chuyện này, chính là thời điểm dỗ ngột Tiểu Thanh và Tiểu Thiến, dăm ba câu liền có thể nói các nàng vui vẻ ra mặt, đương nhiên đây cũng là vì tâm thần của các nàng không bố trí phòng vệ với Hứa Tiên. Xem ra giống như sử dụng một cách không đứng đắn, nhưng Hứa Tiên có cảm giác đứng đắn. Thời điểm này không khỏi nghĩ tới chỗ tốt mà Pháp Hải dạy cho hắn, tuy Pháp Hải không muốn hắn sử dụng theo cách này a.

- Ta là Hứa Tiên, là Ngư Nhi cũng là bằng hữu cua a Bích, là các nàng bảo ta tới đây tìm ngươi, bất luận ngươi đang nhìn thấy cái gì, nghe được cái gì cũng có thể là giả. Vừa rồi ngươi lầm người khác với ta.

Yến Tử giãy dụa lập tức yếu bớt chút ít, nháy động đôi mắt nhìn cảnh sắc chung quanh, một đám tin tức rơi vào trong nội tâm của Hứa Tiên.

- Ngươi không phải tên khốn Ngao Huyễn kia!

Thanh âm thanh thúy, giống như tiếng yến gáy.

Hứa Tiên ra lệnh:

- Hiện tại phong bế ngũ giác. Chỉ dùng tâm thần trao đổi, trừ việc đó ra, không nên tin cái gì khác, ta đoán tên kia hiện tại đang ở nơi bí mật gần đây nhìn qua.

Chậm rãi buông Nguy Nguyệt Yến ra, cũng trả loan đao lại cho nàng.

- Tại sao ngươi bị vây ở chỗ này?

Yến Tử thấy Hứa Tiên không có địch ý, cũng tin lời hắn nói, nếu thật là địch nhân, căn bản không cần nói như vậy, đem tao ngộ của mình ở dưới biển nói ra, sau đó đi chung quanh, lại đụng Ngao Huyễn đang săn chin yến. Bắt đầu tranh đấu.

Ngao Huyễn không địch lại nên nấp dưới biển sâu, nàng không cách nào đuổi kịp muốn đi về tiếp tục trong côi Tiên Cung, nhưng bị lạc trong sương mù dày đặc này!

- Ngươi vừa nói như vậy, ta mới cảm thấy với tốc độ của ta làm sao bị lạc được?

Hứa Tiên cười khổ, chẳng lẽ vừa rồi ngươi hỏi đường ta không cảm giác có cái gì không đúng sao?

Đang muốn nói chuyện, bỗng nhiên thần sắc biến đổi, một tấm phù lục cháy lên, là tấm của Tiểu Thanh, nhưng phương vị cụ thể không rõ ràng lắm, căn bản không cách nào phán đoán, xem ra trong ảo trận này cũng bị mất phương hướng.

Hứa Tiên nhăn mày, đứng dậy, thật sự quá coi thường ta!

Hắn hít sâu một hơi, hô lớn:

- Thanh nhi!

Kim ưng bay nhanh, đem âm thanh phát ra cực lớn, âm thanh tới đâu, sương mù ở đó biến mất không còn gì nữa, giống như chưa từng tồn tại qua vậy.

Âm thanh này của hắn cũng không phải bình thường, mà là lực lượng kiếp lôi chân chính bao hàm bên trong đó.

Bất luận là trận pháp gì, bất luận pháp thuật gì, bản chất của nó vẫn còn linh lực vận hành, mà kiếp lôi có thể làm tất cả lực lượng linh lực tán đi, phá hư căn cơ của trận pháp.

...

Tiểu Thanh cũng mất phương hướng trong sương mù dày đặc này, nàng không có thần thông như Hứa Tiên, càng không tìm được con đường ra ngoài.

Bỗng nhiên thấy một thân ảnh tới gần, người tới gần chính là "Hứa Tiên ", há miệng nói ra:

- Thanh nhi, phiến sương mù dày đặc này có cố quái.

Trong nội tâm cười lạnh nói: thì ra là tiểu bà nương này, khi ta bắt giữ ngươi lại, xem ta bào chế ngươi như thế nào?

Phiến ảo trận này chính là thủ bút của Ngao Huyễn, hắn thân là yêu quái cấp Địa Tiên, tuy không có sở trường chiến đấu, nhưng đây là bản lĩnh tự nhiên. Phiến ảo thuật này là thận khí hóa thành, chính là hang ổ của hắn a, có thể dấu diếm tai mắt của người khác, bỡn quá hoá thật. Bất cứ kẻ nào xâm nhập vào trong đó, đều mặc cho hắn làm gì cũng được.

Trên mặt Tiểu Thanh vui vẻ, nghênh tiếp "Hứa Tiên ", thời điểm đi tới gần, bỗng nhiên nhổ ra một ngụm thanh khí.

Ngao Huyễn tránh né không kịp, lập tức có cảm giác muốn ngất đi.

- Ngươi làm gì?

Tiểu Thanh lạnh lùng nói:

- Ngươi càng cổ quái!

- Vậy sao?

Một âm thanh âm trầm truyền vào bên tai của Tiểu Thanh, "Hứa Tiên" trước mặt vẫn ở đó, Ngao Huyễn chẳng biết khi nào đã ra sau lưng của nàng.

Tiểu Thanh giật mình phản kích, nhưng Ngao Huyễn kia đã hóa thành sương mù.

Ngay sau đó có vô số Ngao Huyễn xuất hiện tại bốn phía, cùng cười nói giống nhau: