Hứa Tiên cao giọng nói:

- Hôm nay dừng lại ở đây.

Làm cho mọi người khôi phục tinh thần lại, mấy vị bình phán hai mặt nhìn nhau, còn vì tiếng đàn không thể tưởng tượng nổi của Vân Yên, trận đấu này căn bản không cần bình phán.

Hứa Tiên đã thu Lục Khỉ Cần giúp Vân Yên, sau đó chắp tay với Hàn phu tử

- Hàn phu tử, xem ra ngươi không làm sư phụ của ta được rồi!

Trong nội tâm Hàn phu tử khổ sở, không nghĩ tới nữ tử này có tài đánh đàn thế kia, lần này đúng là bồi phu nhân lại gãy binh. Mà Thái Cổ Di Cầm chính là mệnh căn của đời hắn, làm sao có thể dứt bỏ. Mắt thấy Hứa Tiên mang theo Vân Yên rời đi, trong nội tâm còn có mấy phần may mắn.

Bỗng nhiên Vân Yên quay đầu lại, làm cho hắn giật mình.

- Hì hì, Thái Cổ Di Cầm trước đặt ở chỗ của ngươi, đợi đến lúc ta muốn có, sẽ tìm ngươi để lấy!

Vân Yên hôm nay có vài danh cầm trong tay. Hơn nữa cũng là vật có tâm linh thông linh, cũng không phải cầm bình thường có thể so sánh, muốn lấy Thái Cổ Di Âm hiếm có kia, chủ tâm chỉ muốn hù dọa Hàn phu tử mà thôi.

Hàn phu tử cười lớn một tiếng, nói:

- Dễ nói, dễ nói!

Quyết định chủ ý, sau khi xuống đài, lập tức lên thuyền, có thể đi bao xa thì đi thật xa! Tuyệt đối không bao giờ có mặt trên mảnh đất Chiết Giang này, nhưng nghĩ đến tiếng đàn vừa rồi, trong nội tâm vẫn cảm thấy thổn thức không thôi, nói:

- Vân cô nương, chớ để cô phụ tuyệt nghệ này, còn có thanh Lục Khỉ Cầm a.

Vân Yên ngoái đầu nhìn lại cười cười, nói:

- Đó là đương nhiên, cũng không thể cô phụ Hào Chung cùng Bôn Lôi, phu tử ngươi cũng sắp tiến thêm một bước a.

- Hào... Hào Chung!

Hứa Tiên bất chấp người bên ngoài suy nghĩ cái gì, liền tự tiện gián đoạn trận tỷ thí này. Mà những sĩ tử tới khiêu chiến cũng thở ra một hơi, giống như được đại xá, mà người bình thường xem trận tỷ thí này, cảm thấy hào khí rất khác thường, cần phải nghỉ ngơi trong thời gian ngắn mới có thể bình tĩnh lại được, cũng không thèm ngăn cản. Cảm giác, cảm thấy hôm nay xem những gì diễn ra, đã đủ giá trị mua vé vào xem rồi. Trở về có thể khoác lác với người bên ngoài suốt ba ngày ba đêm.

Cũng có kẻ không đầu óc, hét lớn:

- Chớ đi, chúng ta còn không có chọn... Ô ô!

Lòi nói còn chưa dứt đã bị những người bên cạnh che miệng lại.

Trở lại phủ đệ, bỗng nhiên trong Lục Khỉ Cầm có một thiếu nữ xuất hiện, chính là cầm mị của Lục Khỉ Cầm, quỳ gối trước mặt Vân Yên, vẻ mặt kích động nói:

- Đa tạ chủ nhân, để cho ta có thể phát ra tiếng đàn như vậy.

Hứa Tiên nói:

- Đây là?

Vân Yên giải thích một phen với Hứa Tiên, vỗ vỗ vai của Lục Khỉ nói:

- Không cần cám ơn ta, nếu không phải các ngươi trong những ngày này đánh đàn cho ta nghe, nếu như không phải dùng thanh Lục Khỉ Cầm này, hôm nay cũng không xuất ra làn điệu như thế.

Những ngày này, ba cầm mị thay phiên đánh đàn cho Vân Yên nghe, tiếng đàn đều là danh tác của cổ đại, Vân Yên nghe những âm thanh này lâu, quả nhiên đạt được lợi ích không nhỏ. Mà Lục Khỉ là cầm có linh tính, cho nên mới có hiệu quả như thế này.

Hứa Tiên cũng cười nói:

- Không nghĩ tới Yên nhi ngươi quả thật có đột phá trên cầm đạo a...

Bỗng nhiên Vân Yên xoay đầu nhào vào ngực của Hứa Tiên.

Hứa Tiên khẽ giật mình, cảm giác được nàng trong ngực của mình có chút run rẩy, không khỏi khẽ vuốt lưng ngọc của nàng, lại nói khẽ vào tai của nàng: Text được lấy tại Truyện FULL

- Như thế nào, có cái gì không tốt sao?

Vân Yên ngẩng đầu lên, trên mặt còn mang theo nước mắt, nói:

- Ta chỉ rất cao hứng.

- Này uy...

Hồ Tâm Nguyệt ở một bên nhắc nhở sự tồn tại của mình, mà Lục Khỉ đã sớm trốn vào trong cầm.

Vân Yên có chút xấu hổ buông Hứa Tiên ra, dáng tươi cười đẹp chói mắt, trong mấy ngày này, giống như biến thành người khác. Không biết có phải bởi vì vừa rồi đạo pháp tăng cao hay không, chỉ thấy nàng càng trở nên xinh đẹp động lòng người a.

Hồ Tâm Nguyệt nói:

- Ngươi vốn có tuệ căn. Nói không chừng mấy đời trước ngươi là thần tiên yêu ma gì đó. Nhưng cách đời này của ngươi quá xa, một mặt là thế sự tươi sáng, nhưng đồng dạng cũng chịu ảnh hưởng sâu kín, hôm nay có thể mở khúc mắc, tự nhiên cảm thấy rộng mở trong sáng. Tâm tính tăng cao, đạo pháp cũng thông suốt.

Hứa Tiên giờ mới hiểu được, vì cái gì Vân Yên lại là người thông minh tuyệt đỉnh thế này, cũng không phải đặc biệt trầm mê trong tục sự, tại sao khi vừa bắt đầu tu hành lại chậm như thế? Thì ra còn có nguyên nhân như thế này.

Vân Yên không quan tâm nhiều, dựa vào người của Hứa Tiên, cho dù là thời điểm gì, chỉ cần nàng đứng ở bên cạnh hắn là đủ rồi, hơi sầu lo, nói:

- Nhưng mà, lần này rước lấy phiền toái cho phu quân rồi.

- Không có sao, không có gì lớn cả, có thể làm tu vi của ngươi tiến thêm một bước, chút phiền phức này có đáng là gì.

Ba người đi qua hành lang gấp khúc, đi vào chính sảnh.

Đã thấy Bạch Tố Trinh đang ôm Thường Hi ngồi ở chỗ kia, thậm chí ngay cả Tiểu Thanh cũng ở đây.

- Yên nhi muội muội có học vấn thật thâm sâu a.

Bạch Tố Trinh cười cười nói nói dịu dàng.

Bỗng nhiên Hứa Tiên có dự cảm không tốt, nói:

- Nương tử, chẳng phải ngươi nói không đi sao?

Bạch Tố Trinh mỉm cười, vuốt ve Thường Hi trong ngực.

- Vốn là không đi, nhưng nàng trách các ngươi đi ra ngoài chơi, chỉ đem nàng ném ở nhà một mình, bảo ta nhất định phải mang nàng đi. Chúng ta cũng cưỡi mây trên trời nhìn xem, nhưng không nghĩ tới, quan nhân uy phong như thế.

Hứa Tiên cảm giác, cảm thấy trong lời của nàng vẫn còn ý khác, Thường Hi thì dùng ánh mắt thập phần ai oán nhìn qua Hứa Tiên, giống như ánh mắt của nữ nhân bị "Hiếp", nói: "Ngươi phải chịu trách nhiệm."

Hứa Tiên cảm thấy càng bất an, mang một tia hi vọng cuối cùng, nói:

- Các ngươi đến lúc nào?

Bạch Tố Trinh không chút nghĩ ngợi nói:

- Từ đầu tới cuối đều ở đó.

Ha ha, đây chẳng phải là cái gì cũng thấy sao, kể cả chính mình "Xúc động là ma quỷ" hôn Hồ Tâm Nguyệt, mồ hôi lạnh không tự chủ đổ khắp người.

Vân Yên nói:

- Thanh nhi, ta còn tưởng rằng ngươi sẽ không tới đấy.

Tiểu Thanh lau bảo kiếm, nói:

- Nếu không phải tỷ tỷ ngăn cản, hừ hừ!

Đôi mắt đẹp của Bạch Tố Trinh nhìn quanh, nói:

- Ta bây giờ đang chờ các ngươi xin lỗi.

Sau đó dừng một chút.

- Hơn nữa không nhất định sẽ tha thứ cho nàng.

Hứa Tiên cảm thấy một cổ áp lực như thiên quân vạn mã ép tới..

Mà từ đầu tới đuôi, Hồ Tâm Nguyệt với tư cách là người trong cuộc, đang tựa vào cánh cửa giống như không liên quan tới mình, nhàn nhạt nhìn qua một màn này, thần sắc so với người qua đường còn muốn người qua đường hơn.

Vân Yên dắt tay của Bạch Tố Trinh, nói:

- Tỷ tỷ, phu quân cũng là tình thế cấp bách, ngươi cũng đừng trách cứ hắn.

- Được rồi, vậy xem mặt mũi của muội muội. Nếu có người quỳ trước mặt của ta, ta không chịu nổi đâu.

Bạch Tố Trinh cười nói, nhìn qua Hứa Tiên, dùng ánh mắt "Buông tha ngươi" nhìn hắn, làm cho Hứa Tiên thở ra một hơi.

Hứa Tiên nhìn Hồ Tâm Nguyệt quát:

- Còn không mau đi làm cơm, đừng quên thân phận của ngươi!

Hồ Tâm Nguyệt khinh miệt cười cười. Quay người đi vào trong phòng bếp.

Bạch Tố Trinh vỗ vỗ tay nói:

- Đợi một chút, hôm nay là ngày vui của Yên nhi, cho nên cùng xuống bếp, đến chúc mừng Yên nhi tu hành càng tiến thêm một bước a!

Mọi người cùng ra tay trong phòng bếp, cho nên làm đồ ăn rất nhanh, sau đó mang ra đại sảnh.

Trong hành lang gấp khúc, Bạch Tố Trinh nhìn thấy Hồ Tâm Nguyệt, sau đó đi nhanh đuổi kịp nàng, nói:

- Tiểu Nguyệt, cảm giác như thế nào?

Hồ Tâm Nguyệt làm như không biết.

- Cảm giác gì?

Bạch Tố Trinh nói:

- Ngươi biết ta đang nói cái gì, không nên giả ngu!

Hồ Tâm Nguyệt thản nhiên nói:

- Cũng chỉ là dùng miệng đụng miệng, nhưng lại cso nước miếng rất buồn nôn a...

Bỗng nhiên dừng bước lại, nói:

- Ta nói, chẳng lẽ ngươi nhìn tận mắt còn không có cảm giác sao? Ngươi là ngu ngốc à?

Bạch Tố Trinh vuốt vuốt sợi tóc, làm ra bộ dáng suy nghĩ, nói:

- Vốn trong lòng có chút là lạ, nhưng nhìn thấy biểu lộ của ngươi, cảm thấy...

Trên mặt làm ra bộ dáng không nhịn cười được.

Hồ Tâm Nguyệt dậm chân một cái, bước nhanh hơn, chỉ để lại một câu.

- Ngu ngốc!

Bạch Tố Trinh nhìn qua bóng lưng của nàng, cười lên.

Cơm trưa qua đi, Bạch Tố Trinh điều hòa khí tức giúp Vân Yên.

Hứa Tiên trở về phòng nghỉ ngơi. Gối lên cánh tay nằm ở trên giường, âm thầm phỏng đoán hậu quả của chuyện ngày hôm nay mang lại, nhưng nghĩ tới nghĩ lui cũng nghĩ không ra môn đạo gì, liền dứt khoát không quản khỉ gió gì nữa, binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn.

Bỗng nhiên có một bóng dáng xinh đẹp trong trời chiều xuất hiện, thân thể lunh linh mềm mại đã bạo lộ thân phận của người tới.

Hứa Tiên nghiêng người nhìn qua hình bóng xinh đẹp đó, đợi thật lâu không thấy đập cửa, đi xuống giường ra mở cửa, nói:

- Yên nhi, đến tại sao không gõ cửa. Đứng ở chỗ này làm gì?

- Ah!

Vân Yên làm như giật mình, có lẽ bởi vì ánh chiều chiếu rọi, đỏ ửng lên.

- Phu quân, buổi tối hôm nay, có thể tới phòng ta không?

Hứa Tiên giật mình, những lơi này khiến người ta động tâm a. Tuy ở trên giường Vân Yên rất thuận theo, nhưng chưa bao giờ lên tiếng chủ động cầu hoan a. Chẳng lẽ đây là hảo cảm bạo tăng nên gia tăng dũng khí?

Không khỏi nhìn nàng từ trên xuống dưới, sợi tóc đen nhánh phủ xuống cái cổ trắng nõn, không hề giống "Vân cô nương" mà người khác vẫn thường gọi, mà chính là "Hứa phu nhân" mang theo nét phong tình vạn chủng. Đôi mắt phượng xuất hiện thẹn thùng, không dám nhìn thẳng ánh mắt của hắn, dung nhan xuất hiện nét đỏ ửng, quần áo hơi mỏng mùa hè bị ánh nắng chiều chiếu xuyên qua, nhìn thấy làn da bên trong, thân thể của nàng lúc này, giống như đẫy đà hơn chút ít, làm cho hắn hoài niệm cảm giác được vuốt ve nàng trong tay. Vòng eo nhỏ nhắn, càng thể hiện nét ôn nhu mềm mại, đôi chân ngọc dấu dưới váy, thứ duy nhất hiển lộ ra, chính là bờ mông vểnh lên mà thôi.

Bỗng nhiên hô hấp của Hứa Tiên có chút hỗn loạn, uy, ngươi đang dụ ta phạm tội à.

Vân Yên bị Hứa Tiên nhìn qua toàn thân nóng lên, phát nhiệt, vội vàng giải thích nói:

- Không phải như vậy, ta nghĩ thầm, muốn mời phu quân trông nom... Là Bạch tỷ tỷ bảo ta đi tới đây.

Nàng không còn dáng vẻ lạnh nhạt giống như lúc đứng tren đài cao.

Hứa Tiên cười tủm tỉm nói:

- Minh bạch, minh bạch.

Cũng không biết minh bạch cái gì.

Vân Yên vội vàng quay người muốn rời đi, lại bị một cánh tay đột nhiên kéo lại, gần sát Hứa Tiên.

Hứa Tiên cười nói:

- Hôm nay ngươi rất có mị lực a.

Nói xong, bờ môi đã ngậm vành tai của nàng, sau đó dời lên cổ trắng của nàng, lưu lại một đạo dấu vết ướt át. Bàn tay lớn dao động trên cái bụng trơn nhẵn của nàng, sau đó nhẹ nhàng tìm kiếm rốn của nàng.

Vân Yên hít sâu một hơi, nói:

- Chỉ cần phu quân ưa thích!

Sau đó cổ của nàng ngứa ngứa, làm cho nàng cảm thấy mông của nàng bị sờ lên, không biết nên đón ý nói hùa hay ngăn cản đây.

Cũng may Hứa Tiên cuối cùng không đến nổi háo sắc, hơi vuốt ve một chút, liền buông nàng ra.

Vân Yên chưa kịp cáo biệt, đã vội vàng rời đi. Nằm ở bên cạnh giếng, dùng nước giếng mát lạnh xua tan cảm giác nóng bỏng trên gò má, nhìn mình trong nước giếng, trên mặt bao hàm tươi sáng và ấm áp, vui vẻ và hạnh phúc, bỗng nhiên chờ mong đêm nay.

Vân Yên ngồi thẳng lên, nhìn qua đám mây ngũ sắc trên bầu trời chiều, giống như phượng hoàng giương cánh, bay về phía ánh sáng mặt trời cuối chiều.

Mà bầu trời phương đông, mấy ngôi sao sáng sớm đã chiếu sáng.

Đêm rất nhanh đã tới.

...

Cùng lúc đó, chuyện phát sinh sau đó đã nhanh chóng lan truyền ra khắp thành.

Vốn là thời thịnh thế bởi vì Vân Yên ngang trời xuất thế, cho nên càng kinh thế hãi tục.

Hứa Tiên ngồi trên hội trường cười nhạo sĩ tử thiên hạ, Hứa Tiên muốn một người con gái so đấu tuấn kiệt thiên hạ, Hứa Tiên tuyên bố muốn đem vị thiếp thấp này nâng lên bình thê, mà vị nữ tử này thật sự không gì không làm đước, thắng được hào kiệt hôm nay. Chẳng những thi từ ca phú, thậm chí là trên cầm đạo, cho dù là Hàn phu tử có danh xưng cầm thánh cũng thúc thủ vô sách.

Trong đó tùy ý một tin tức nào cũng khiến cho người ta đỏ mắt. Người ở Hàng Châu nghị luận suốt mười ngày nửa tháng, hôm nay tất cả tin tức cùng bạo phát, thậm chí làm cho người ta có chút không tiêu hóa được.

Người thống mạ, mắng hắn không để ý lễ phép của người đọc sách, hủy hoại luân thường.

Người cười nhạo, cười hắn không biết nặng nhẹ, dám mạo hiểm chọc giận sĩ tử trong thiên hạ.

Trong mắt của sĩ phu, hình tượng của Hứa Tiên trong nội tâm ầm ầm sụp đổ, từ trích tiên hạ phàm đã biến thành bại hoại của văn nhân, dùng ngòi bút làm vũ khí, không thể đếm.

Chuyện này lan tràn ra khắp phố phương của nhân gian, là chủ đề say sưa của mọi người. Không phải quan tâm những luân thường đạo lý, mà thảo luận tài hoa của Vân Yên là có thật, tài hoa có thể thắng được vô số nam nhân trên đời.

Cho dù trong thời đại này, có khống chế tư tưởng rất nghiêm khắc. Nhưng trong sinh hoạt của người bình thường, bản năng truy cầu chính nghĩa vẫn còn tồn tại. Cho nên có thể lưu truyền tới nay, như Tôn Ngộ Không đại náo thiên cung, Trương Sinh thâu hương thiết ngọc, thậm chí yêu hồ quỷ đẹp trong Liêu Trai, anh hùng hào kiệt trong Thủy Hử.

Nhưng theo lẽ phải mà nói, có cái nao không phá hủy luân thường, bỏ qua lễ phép. Trong trường hợp đó những chuyện thần kỳ và thú vị. Sợ hãi thán phục mà quỷ dị câu chuyện lưu truyền tới nay, cũng không phải cưỡng ép gán ghép, Chu Lý Học thông ảo trình học. Nếu bàn về thu hoạch và địa vị đương thời, thì phụ nữ thường làm ra nhiều chuyện nổi bật, nhưng đương thời đều lên án, nhưng thiên cổ, đều có công luận.

Chỉ vì những câu chuyện này đều tại nhân tâm, không thẹn với bản tâm, cổ nhân khác với người thời nay, lại nói tiếp, quả thực không có một chỗ tương tự. Nhưng xé tất cả ngụy trang ra, kỳ thật nhìn thấy bản tâm, cũng không có gì khác biệt cẩ. Mà bản tâm, có khi một dân chính bình thường không biết một chữ, lại thể ngộ được.

Trong trường hợp đó thiên hạ chính thống, đều nắm giữ trong tay của một đám đọc sách, xem nó như tà đoan dị thuyết.