Hứa Tiên không khỏi thờ dài trong lòng, cũng rất vui mừng cho bản thân, giờ phút này hắn cũng muốn hỏi mình, mình hối hận không? Kiếp trước bao chuyện hiện lên trước mắt hắn, nhưng chính hắn cũng không rõ ràng là hối hận hay không, nhưng chuyện cũ cũng khó thay đổi. Nếu trời đã định cuộc sống này, thì phải sống sao cho vô oán vô hối.

Hứa Tiên đang trầm tư, đạo sĩ dùng kiếm, điểm một chút giữa mi tâm Hứa Tiên. Hắn cũng ý thức trong đầu giống như thiên băng địa liệt, muốn kêu đau, nhưng thân thể lại không sao điều khiển được. Hứa Tiên cảm giác lâu như thiên cổ, nhưng chỉ ngắn ngủi có một khoảnh khắc, giống như một cái chớp mắt, Hứa Tiên lại giống như cá bị vớt lên khỏi nước, cả người ướt đẫm mồ hôi. Hắn chỉ càm thấy trong đầu dường như có rất nhiều thứ, nhưng không thể nào tìm được, ngẩng đầu lên ý hỏi sư phụ.

Nhưng đạo sĩ chỉ nói:

- Ngươi đi đi!

Cũng không tiếp tục nhìn hắn.

Hứa Tiên cảm giác khó hiểu, thật sự nghe lời đi về nhà, vừa đi được hai bước bỗng giật mình quay đầu lại:

- Sư phụ, sách đâu?

Quay lại hỏi quyển bí tịch.

Đạo sĩ nghe xong hơi sững sờ, rồi sau đó cười mắng:

- Thế mà cũng không quên được sao?

Rồi rút một cuốn sách trong ngực ra ném cho Hứa Tiên, Hứa Tiên nhận lấy nhìn, bìa mặt sách có ba cỗ triện, loáng thoáng cũng đọc được, là ba chữ " Đạo đức kinh".

Đang muốn bàn một chút với sư phụ, lại phát hiện ra trên cầu đã trống không, sớm không còn thấy bóng dáng đạo sĩ. Trong lòng Hứa Tiên cũng bất đắc dĩ, nhưng cảm giác hiện tại lại mệt mỏi giống như cả ngày lao động, thân thể trầm xuống chỉ muốn lăn ra ngủ, đành cố gắng đi về phía nhà.

Lúc này ngọn đèn khắp nơi cũng đã tắt, chỉ có ánh sao trên trời mãi trường tồn. Đạo sĩ nhìn bóng dáng Hứa Tiên tập tễnh rời đi, âm thầm trầm ngâm.

- Tiên sơn miểu miểu, nhân thế mịt mờ, dẫn ngươi tới con đường này là đúng hay sai. Hứa Tiên, Hứa Tiên, ngươi có thật là đúng như tên, chịu đem tấm thân nguyện cùng pháp với tiên đạo hay không?

Đêm khuya người tĩnh lặng, mọi âm thanh cũng tĩnh lặng.

Hứa Tiên ngủ say trên chiếc giường nhỏ, đúng vào lúc không ai hay biết, một chút thanh quang lưu chuyển trong thân thể hắn, không theo bất kỳ kinh mạch nào. Thân thể Hứa Tiên giống như cái bình đựng nước, chút ánh sáng xanh đó giống như chú cá trong nước, không ngừng lưu động, lúc đầu còn nho nhỏ chút, giống như chú cái bột, nhưng lưu động mấy canh giờ, liền lớn hơn một chút, cho tới khi trời sáng thì ánh sáng đó cũng biến mất theo.

Hôm sau tỉnh lại, Hứa Tiên xoa bóp đầu, nghi ngờ tối qua chỉ là một giấc mộng. Đột nhiên trong tay chạm vào quyển sách, cần lên nhìn, đúng là cuốn " Đạo Đức Kinh" kia. Mặc dù vừa thấy chính là cuốn sách cố hiếm có, nhưng bí tịch này không khói quá lạ lùng, ít nhất cũng nên có tên như kiểu "Như Lai Thần Chưởng" chứ!

Hứa Tiên loáng thoáng nhớ lại chuyện tối ngày hôm qua, đạo sĩ kia dường như thả thứ gì đó vào đầu mình, thà lão đưa cái gì như Tứ thư Ngũ kinh, còn dễ biết, nhưng hết lần này tới lần khác cái gì cũng không biết, thật là nhức đầu.

- Hứa Tiên, mau đến lớp đi, đi chậm thầy mắng đấy.

Tiếng nói của tỷ tỷ truyền tới, Hứa Tiên bất đắc dĩ nhảy xuống giường, vội vã ăn sáng, đi tới trường học. Cái gọi là "thầy" chẳng qua là lão tú tài, người ta còn dậy sớm hơn lão, hắn hết lần này tới lần khác ham ngủ, cho nên bắt đầu bài giảng cũng muộn, cũng làm cho quỷ lười như Hứa Tiên có thể ngủ thêm một chút.

Mơ mơ màng màng đi theo mười mấy đứa trẻ từ lớn bé rung đùi lắc đầu chi, hồ, giả, dã, tâm tư Hứa Tiên sớm đã bay đi tận thiên sơn vạn thủy.

"Ba" một cây thước hung hăng nện xuống trên bàn của Hứa Tiên. Hứa Tiên cũng là người đã trải qua bao nhiêu chuyện, đương nhiên sẽ không vì cái này mà bị dọa, chậm rãi ngẩng đầi, nhìn về phía lão tú tài, dáng vẻ như muốn hỏi "lão có chuyện gì" vậy.

Lão đầu này hận nhất chính là cái loại không tôn sư trọng đạo này, tức giận tới mực râu mép cũng run lên, nói:

- Đem toàn bộ những gì vừa học đọc lại một lần, sai một câu đánh một thước.

Lập tức có vô số tiếng cười khúc khích vang lên. Hứa Tiên chậm rãi đứng lên, khí độ ung dung, không có chút dáng vẻ hoảng hốt lo sợ nào, điều này càng làm cho lão tú tài thầm bất mãn. Nguồn tại http://Truyện FULL

Hứa Tiên đã chuẩn bị tâm lý bị đánh, sau đó ngân nga đọc:

- Thành giả, thiên chi đạo dã; thành chi giả, nhân chi đạo dã. Thành giả, bất miễn nhi trung, bất tư nhi đắc, tòng dung trung đạo, thánh nhân dã...

Lúc đầu Hứa Tiên còn có chút khó hiểu, nhưng sau đó, những từ ngữ kia giống như tự nhiên nhảy tới trước mắt hắn, dễ dàng đọc ra.

Ánh mắt lão đầu trừng lớn, càng lúc càng lớn, cảm giác giống như không nhận ra được người đang đứng trước mặt. Nhưng mà mới một đêm không thấy, học sinh dốt nhất của hắn lại có thể đọc bài làu làu.

Hứa Tiên khoái ý, trong lòng thầm nghĩ: " chẳng lẽ điểm chỉ của đạo sĩ kia chính là thêm trí lực? Ồ! Cái này cũng không phải trò chơi, sửa dở thành hay, vậy mà có thể luyện loại sỏi đá như mình thành vàng thoi.

Hắn lại không biết, cái chỉ điểm đơn giản kia bao hàm không biết bao tâm huyết của đạo sĩ. Loài người tu tiên nếu muốn thành tiên chứng đạo, nhất định phải trải qua Tam đại Tiên kiếp. Đạo sĩ kia đã vượt qua hai lần, nhưng bản thân lão biết mình bất luận thế nào cũng không thể vượt qua được lần thứ ba, cho nên đi tìm một truyền nhân, truyền thừa lại đạo môn của mình, mang một chút đạo tính trực tiếp độ vào hồn phách của Hứa Tiên. Những người tư chất tầm thường, muốn bắt đầu tu hành bước đầu tiên cũng là ngàn khó vạn hiếm, vậy mà hắn ngủ một giấc là đã nhập môn rồi.

Nhưng chỉ điểm này cũng bao hàm biết bao hung hiểm, người ý chí không kiên định, phúc nguyên không thâm hậu là cho dù thế nào cũng không thể dùng thuật này. Nhưng vừa may Hứa Tiên lại là người có công đức thâm hâụ, mới có thể chịu được uy lực của chỉ điểm này. Trong lòng có cộng hưởng thì một chút là thông suốt, dùng một tia ý thức đạo môn tâm pháp ấn vào hồn phách của Hứa Tiên. Chẳng qua là lúc đạo sĩ truyền đạo, còn lo lắng về tâm tư của Hứa Tiên, chỉ truyền đường, cũng không truyền pháp, giống như tập luyện võ thuật chỉ tập nội công, hoàn toàn không biết gì về chiêu thức vậy.

Bóng đêm dần buông, rời trường về tới nhà, Hứa Tiên vội vã ăn cơm tối, mang hết chuyện lý thu ngày hôm nay nói với tỷ tỷ, làm cho tỷ cười, ngay cả khen Hứa Tiên cũng cười, Hứa Tiên từ chối thì bất kính, nói liên tục, để cho tỷ tỷ mắng hắn là thiếu khiêm nhường, mắng cho một trận.

Ăn cơm tối xong, Hứa Tiên vội vã trở lại căn phòng nhỏ của hắn, vui vẻ tới mức miệng cũng không ngậm lại được, hóa ra mình đã gặp được thần tiên, không khỏi bắt đầu chú tâm với những thứ trong đầu. Làm tư thế Ngũ tâm triêu thiên, cố gắng tu luyện, nhưng chân đã tê rần cũng không luyện được cái gì.

Hứa Tiên tức giận, thiên phú của mình thật sự là kém tới thế sao? Người ta xuyên không cũng chính là học gì biết nấy mà? Lại cắn răng luyện thêm lúc lâu cũng chẳng có nửa điểm tâm đắc.

Cuối cùng rốt cục chán nản nằm xuống giường, nhụt chí nghĩ: chờ nương tử của ta tới, để nàng dạy ta là được rồi.

Bóng đêm thâm trần, Hứa Tiên đột nhiên nảy ra suy nghĩ, sư phụ đạo sĩ của mình không chừng đang ở đây đâu! Xỏ giày vào chạy ra ngoài, đầu cầu trống không, Hứa Tiên đi hai vòng hai bên, cũng không phát hiện được một bóng người. Nhưng hắn lại thấy mắt mình tinh tường một cách thần kỳ, những chỗ tối bình thường không thấy thì giờ lại có thể thấy được rất rõ ràng.

Đi tìm một hồi, Hứa Tiên tâm tư phiền loạn, bất đắc dĩ gục đầu ở lan can cầu, nhìn dòng nước tối đen chảy bên dưới, yêu tĩnh trôi. Gió thu hòa cũng nước song chảy qua vòm cầu, tinh tế tạo thành một khúc ca không tên, thiên cổ không dứt. Nhưng trong dòng nước sông tối đen này lại thấp thoáng ánh sáng lập lòe.

Hứa Tiên đột nhiên ngẩng đầu, tinh hà mênh mông lấp lánh, thiên địa trải rộng tâm tư lo lắng của Hứa Tiên bỗng chốc hóa thành nhỏ bé, không đáng nhắc tới. Hứa Tiên chẳng qua là sống trăm năm, nhưng nước sông ngàn năm không ngừng chảy, sáng sao sáng cũng muôn đời trường tồn.

Hứa Tiên đột nhiên có chút hiểu ra, cái gọi là tâm tiên chi đạo, không phải là muốn bỏ quên thế tục phiền nhiễu, cùng nước sông làm bạn, sánh vai cùng ánh sao hay sao? Chẳng qua là đừng nói người phàm, ngay cả Tiên Phật, lại so sánh với vũ trụ này thì đâu đáng gì? Cũng chẳng bằng chút bụi sao! Phù du sớm sống chiều chết, giống như thờn bơn chê trai méo mồm. Quan hệ người với Tiên Phật chính là như vậy sao! Thờn bơn chê trai thì chính nó cũng nông cạn thế nào đâu? Thân ta "hữu nhai", mà đạo lại "vô nhai", dùng tấm thân "hữu nhai" đi tìm "vô nhai chi đạo", chẳng lẽ không phải là u mê hay sao. (nguyên văn câu Ngô dã hữu nhai, nhi đạo dã vô nhai)

Mọi người không biết, cái gọi là đêm tối bây giờ, chẳng qua chỉ là bị che mất ánh sáng, mà mặt trời cũng không vì đêm tối mà biến mất.

Hứa Tiên đại khái không ngờ tới, những kiến thức thiên văn học được ở kiếp trước, lại có thể vận dụng như vậy ở kiếp này, thế giới quan hoàn toàn đặc biệt, làm cho hắn càng ngộ ra được nhiều hơn cả đám Tiên Phật ở kiếp này. Bất luận là Đạo Phật, hay tu luyện gì cũng đều quy về chỉ một chữ tâm, chỉ cần tâm tinh thông thì vạn pháp cũng tinh thông.

Trong bóng tối, một đôi mắt đang chằm chằm nhìn cảnh tượng này, trong lòng hắn cũng rung động không kém gì lão tú tài kia. Tối nay hắn định chỉ điểm một chút cho đệ tử này, trước tiên không hiện thẩn để thử một chút tâm tính của hắn. Nhưng Hứa Tiên không có nghị lực mà bỏ cuộc, chán nản gục đầu bên thành cầu, đạo sĩ cũng đang thất vọng, có cảm giác mình đã tin tưởng nhầm người.

Nhưng vừa rồi, hắn tận mắt nhìn thấy chút thanh quang trong hồn phách Hứa Tiên đột nhiên tăng vọt, từ xanh chuyển sang đỏ, tỏa ra ánh sáng nóng bỏng, không hề di chuyển nữa, mà đứng yên, chiếu khắp chỗ tối trong hồn phách.

- Thái Dương tinh! Thật sự có người có thể thắp sáng Thái Dương tinh sao?

Đạo sĩ lẩm bẩm tự hỏi, môn phái của bọn họ là "Tinh Túc hải", luyện tập đạo pháp tương hợp tới tinh tượng, mặc dù là đồng dạng pháp môn, nhưng ở trong những người khác nhau thì cũng sẽ có những con đường bất đồng. Mà quyết định con đường này chính là thanh quang đó ứng với sao nào, chính là cửa ải lớn thứ hai cho việc tu hành: "Điểm tinh".

Bất đồng tinh cũng sẽ có bất đồng công hiệu, nhưng cũng có thể phân ra mức độ cao thấp, kẻ cao nhất thắp sáng Bắc Đẩu Nam Đẩu mười ba loại tinh. Những kẻ bình thường cũng chỉ là những tạp tinh khác. Mà rất lâu về trước có người thắp sáng Tử Vi Tinh đế, đó là chuyện ngàn năm khó gặp. Tinh chính là tính, tinh chính là mạng, ngôi thứ nhất liền quyết định con đường tu hành cả đời.

Mà đạo sĩ pháp danh chính là Thái Âm chân nhân, chính là vì hắn đã thắp sáng Thái Âm tinh, cũng chính là mặt trăng. Thái Âm tinh ánh sáng vô lượng, còn cao hơn cả Nam Đẩu Bắc Đẩu, nhưng lại lệ thuộc vào mệnh số, nếu là đêm trăng tròn, lực lượng Thái Âm tinh mạnh nhất, chính là Tử vi cũng chỉ sợ có chút không sánh kịp, nhưng nếu là đầu tháng cuối tháng, lực lượng của Thái Âm tinh vô cùng yếu, nhiều nhất cũng chỉ có sức mạnh của tạp tinh nhỏ bé. Đạo sĩ đã đoán được thiên kiếp thứ ba của hắn lại chính là vào lúc Thái Âm tinh yếu nhất, âu cũng chính là mệnh đã định sẵn, chính hắn cũng không thể làm gì.

Nhưng có một ngôi sao chỉ tồn tại ở trong ý niệm "tinh hà", đó chính là mặt trời. Tinh thần chính là ở ban đêm, môn phái của bọn họ cũng là tu hành ở ban đêm, điểm tinh dĩ nhiên chính là ban đêm, lúc này mặt trời biến mất, chính là lúc cực âm.

Lấy ý niệm của bọn họ, mặt trời đã lặn, thì làm sao có thể thắp sáng chứ? Hứa Tiên nhưng lại ở ngày thứ hai đã điểm tinh thành công, đây đã là thiên tư hiếm có, mà dĩ nhiên lại thắp sáng Thái Dương Tinh, chính là ánh sao thần không thể bị điểm. Quả thật cũng làm cho đạo sĩ như mình cũng có chút cảm giác bất khả tư nghị.

Trong môn phái đã từng có người cố gắng điểm tinh vào ban ngày, điểm Thái Dương tinh, nhưng điểm dễ dàng, cũng dễ dàng bị Thái Dương chân hoa thiêu cháy tại chỗ, cho nên không còn ai thử nữa.

Tử Vi cũng tốt, Thái Âm cũng tốt, nhật xuất tinh trầm, nhật xuất nguyệt ẩn. cho dù quần tinh của ngươi đứng đầu thì sao? Ở trong Thái Dương hệ, chỉ có Thái Dương mới là chủ.

Đạo sĩ nhẹ than thở:

- Dường như đã thu một đồ đệ khó lường rồi!

Vẫn muốn chỉ điểm cho Hứa Tiên một chút, nhưng bây giờ nhìn thấy ánh sáng chói mắt trong hồn phách Hứa Tiên, thậm chí có chút muốn từ bỏ, chỉ điểm của mình chỉ sợ ngược lại lại dẫn Hứa Tiên đi vào lối rẽ, lại lặng lẽ biến mất trong bóng đêm.