Đều có thể trở thành lý do, chỉ cản bản thân cảm thấy thỏa mãn, vậy thì ôm trong chốc lát a!

Nhưng mà...

- Meow!

- NGAO!

- Meow!

- NGAO! truyện được lấy tại TruyenFull.vn

...

Tiếng động lớn truyền vào trong tiểu viện không dứt, hoàn toàn phá hư không khí hiện giờ. Hứa Tiên thở dài, lúc này mở hai mắt ra.

Thường Hi nằm trên lưng của Úc Lôi, Úc Lôi mở hai cánh của mình ra, sau đó bay lên trời, lại phát ra tiếng kêu gào, sau khi rơi xuống dất lại bay lên, chơi không biết trời đất, vô cùng vui vẻ.

- Các ngươi đang làm gì đó?

Thường Hi xoay đầu lại, thấy một nữ hài đang đứng bên hồ. Trên người mặc bộ quần áo trắng thêu những hình văn kỳ dị, bộ dáng rất khả nhân.

Lỗ tai Úc Lôi khẽ động, cũng chú ý tới sự tồn tại của nữ hài này, vẫy đôi cánh trắng măng theo cuồng phong bay tới nữ hài này.

- Coi chừng, mau tránh ra!

Thường Hi lớn tiếng nhắc nhở, thân thể của nữ hài này chỉ bằng cái bắp chân của Úc Lôi, nếu như bị quái vật khổng lồ như thế này áp lên người thì đó không phải chuyện đùa.

Nhưng móng vuốt của Úc Lôi còn chưa chạm vào thân thể của nữ hài, thân hình của nàng vọt qua một bên, duỗi một bàn tay nhỏ bé ra, đè đầu của Úc Lôi xuống mặt cỏ, mặc cho Úc Lôi giãy dụa thế nào, cũng không thoát thân được.

Thường Hi trừng to mắt, hình thể của cả hai chênh lệch với nhau lớn như thế, nhưng lại có kết quả này, đó là bởi vì Thường Hi chưa nhìn thấy bản thể nguyên thủy của Ngao Ly a.

Ngao Ly kinh hỉ xoa đầu của Úc Lôi.

- Oa, không gặp chẳng bao lâu, đã lớn như vậy!

Úc Lôi cũng sung sướng đáp lại một tiếng "NGAO!"

Nhìn thấy các nàng vui sướng chơi đùa cùng một chỗ, Thường Hi mới thở ra một hơi, thì ra là quen nhau, cũng không khỏi lặng lẽ cảm thán một tiếng, trong nhà của Hứa Tiên quá kỳ dị.

Bỗng nhiên Ngao Ly nhìn nàng đặt câu hỏi:

- Ngươi là ai?

Úc Lôi vội vàng giới thiệu:

- Nàng tên là Thường Hi, cũng là lão hổ!

Thường Hi cẩn thận từng li từng tí ngâm:

- Meow... NGAO...

- Lão hổ?

Ngao Ly vuốt càm nói:

- Đúng là rất giống bộ dáng của ngươi khi còn bé nha, Nhưng mà...

Lời nói tới đây, hàn quang trong mắt lóe lên.

- Nhưng mà?

Ngao Ly chỉ thẳng vào Thường Hi, trên thân thể nhỏ nhắn của nàng xuất hiện khí thế to lớn.

- Quá ngây thơ. Dù cho người bình thường nhìn không ra, ngươi cho rằng có thể lừa gạt Long tộc cơ trí sao? Chân tướng chỉ có một, đó chính là... Ngươi thật sự là con mèo a!

Cho dù rất ít sinh hoạt trên đất bằng, nhưng khi Úc Lôi còn bé đã nhậm lầm là con mèo, nhưng quả nhiên, không ai phạm sai lầm hai lần a.

- Xong, lại bị nhìn thấu!

Nhưng đây không phải là đương nhiên sao? Đây chỉ là thưởng thức a!

Ngao Ly từng bước một tới gần Thường Hi, quát:

- Nói, ngươi đến đây có ý đồ gì?

Thường Hi co lại thành một đoàn.

- Ta... Ta không có ý đồ gì cả.

Cô bé trước mặt này còn mạnh hơn Úc Lôi nhiều, chẳng lẽ cô bé này là..

Trong mơ hồ nàng nhớ tới, Vân Yên từng đề cập với nàng một người, nhưng giới hạn trước mắt của nàng là trí nhớ của mèo a, chỉ rõ một thân quần áo trắng, rất mạnh, khái niệm bao nhiêu đây thôi

- Meow, ngươi là Bạch Tố Trinh? Bạch... Tỷ tỷ?

Mặc dù đối phương hoàn toàn không có bộ dáng của tỷ tỷ, nhưng vẫn ứng phó một chút! Đại phụ quả nhiên là rất hung dữ a! Nhưng tuổi tác hơi nhỏ, chắc đây là yêu thích đặc biệt của Hứa công tử!

Ngao Ly sững sờ.

- Cáp?

Khóe miệng xuất hiện nụ cười câu dẫn, nói:

- Ngươi cảm thấy ta, khục khục, bị ngươi khám phá. Xem như ngươi thông minh! Hôm nay nên tha cho ngươi một mạng, tiếp tục chơi trò chơi ngây thơ kia đi

Bằng ta hiện giờ, bị người hiểu lầm như thế, cũng không có biện pháp a.

Thường Hi: "..."

Đột nhiên cảm giác thời điểm này cái cằm của mình cong lên, có bộ dáng như vậy a!

- Ha ha ha ha, mời sáng sớm nơi này đã ồn ào rồi nhỉ.

Hứa Tiên cười lớn đẩy cửa sổ ra, mặc kệ Ngao Ly có tức giận thế nào, ánh nắng tươi sáng chói mắt, có chút nheo mắt lại, cảm thán nói:

- Khó được ah, lại là một ngày nắng.

Ánh mặt trời chiếu sáng thảm cỏ xanh biết, đem thời tiết mưa dầm nặng nề mấy ngày nay quét sạch.

Với một nơi mưa dầm như Giang Nam khó có được thời tiết thế này, thời tiết nắng sáng chói chang quá hiếm, sau lưng truyền tới âm thanh của Bạch Tố Trinh.

- Chắc đây là công lao của Ngao Ly a.

Hứa Tiên kinh ngạc nói:

- Ngao Ly? Không thể nào!

Ảnh hưởng tới thời tiết phạm vi lớn như vậy, cho dù là hắn cũng không làm được. Nhưng cẩn thận quan sát bầu trời biến hóa có thể nhận ra điểm khác thường, những đám mây lớn đang chồng chất tại chân trời, giống như có cột khói bốc lên, chỉ có bầu trời trên đỉnh đầu là có nắng chói chang a.

Bạch Tố Trinh ngồi bên cạnh cái gương đồng, đang cày châm lên tóc mình, nói:

- Quan nhân không nên duy trì chấp niệm cũ, sĩ biệt tam nhật (chia tay ba ngày) phải lau mắt mà nhìn đấy, Ngao Ly đã trở thành Long Vương, chỉ cần không phải thời gian quá dài, không thành vấn đề gì.

Hứa Tiên thi triển Thông Thiên Nhãn nhìn qua, quả nhiên, trên bầu trời của Hàng Châu hình thành một khoảng trống không mây, hơi nước không ngừng bị tản ra chung quanh, chỉ cần là ngươi có kiến thức phi phàm, nhìn thấy tràng diện rung động như thế này sẽ giật mình a. Ngao Ly thân là thủy quân của Thái Hồ, Tiền Đường và vô số nhánh song nhỏ. Cho nên hình thành năng lực đồ sộ như thế này!

Ngao Ly nắm tay của mình lên, nói:

- Biết rõ ta lợi hại chưa!

Hứa Tiên nói:

- Như vậy, chẳng phải Giang Nam vĩnh viễn không có lũ lụt sao?

Bạch Tố Trinh nói:

- Làm sao có thể, chỉ cực hạn trong khu vực này mà thôi, Ngao Ly có thể làm cho Hàng Châu không mưa, nếu như có pháp lực như gia gia của nàng, thậm chí có thể ảnh hưởng cả vùng Giang Chiết. Nhưng mặc dù nàng có thật sự là thủy quân, cũng không thể khiến cho Giang Nam không có mưa dầm.

Hứa Tiên cũng hiểu được, có lẽ có thể cải biến thời tiết, nhưng không cải biến khí hậu quá lớn. Bởi vì mưa có thể hình thành lũ lụt, ảnh hướng tới phạm vi cả ngàn dặm, làm sao cải biến dễ dàng chứ, cho dù có thể gạt hơi nước ra, cũng sẽ có mưa ở nơi khác thôi.

Nông canh thời đại này nhìn bầu trời mà ăn cơm, nếu có uy năng như thế, sẽ được vạn vạn người thờ phụng hương khói rồi. Nếu có một ngày, nàng có được pháp lực giống như Ngao Kiền, thống lĩnh thủy vực trong thiên hạ, nói không chừng thật sự có thể cải biến thời tiết, làm cho thiên hạ Cửu Châu mưa thuận gió hòa.

Mặc dù bằng Ngao Ly hiện tại, có thể làm việc cũng nhiều vô số kẻ. Tuy chỉ điều chỉnh trong phạm vi nhỏ, nhưng người hiểu nông nghiệp sẽ biết, có chút thời điểm mưa dầm vài ngày, muộn vài ngày, sẽ quan hệ tới thu hoạch lương thực, chất lượng lá trà. Thậm chí ảnh hưởng tới sinh hoạt của ngàn vạn bá tánh.

Hứa Tiên âm thầm tự định giá, không thể nào cho nàng thỏa mãn với trình độ này được, với tư cách lão sư của nàng, cũng có nghĩa vụ dạy bảo nàng tư cách của thủy quân chân chính.

Hứa Tiên đang tự định giá, Bạch Tố Trinh đã mặc xong trang phục, cười nói:

- Quan nhân, thời điểm ngươi độ kiếp, cũng cần ngày nắng như vậy a.