Hai người đi trên quan đạo, trên đường dần dần náo nhiệt hơn. Khách thương vãng lai nam bắc đi trên đường, xe ngựa xe trâu nối liền không dứt.
Vân Yên thu liễm hoa dung, nhìn không chớp mắt, vui cười với Hứa Tiên. xem tại TruyenFull.vn
Nhưng dù vậy, ánh mắt nhìn nàng ở chung quanh chưa từng giam xuống. Nhưng có phu quân là Hứa Tiên ở bên cạnh, dáng người cao lớn uy vũ, cho nên không có người nào lỗ mảng, tiến lên trêu chọc.
Nhưng Hứa Tiên lúc này chọn con đường núi nhỏ vắng vẻ không người, hắn muốn thưởng thức phong cảnh cuối xuân đầu hè bây giờ, cũng thuận tiện né tránh ánh mắt của người ta. Đây là đã là Chung Nam Sơn, không bao lâu sau sẽ tới Thạch Tỉnh Trấn quên quán của Thần Chung Quỳ.
Thời điểm này. Vân Yên lại kêu khổ, bởi hôm nay là ngày đầu tiên nàng cưỡi nhựa, bắt đầu còn khá tốt, nhưng thời điểm đi thời gian dài thì khó chịu rồi. Trên yên ngựa chạm trổ hoa văn tinh tế cũng đã lót mấy tấm đệm, nhưng đùi của nàng lúc này cũng đau nhứt không thôi, đáng thương nhìn qua Hứa Tiên.
- Phu quân.
Hứa Tiên cười lắc đầu, cúi người ôm lấy nàng, sau đó đặt lên người của mình.
Nhưng kế tiếp, người khó chịu chính là Hứa Tiên, eo thon mềm mại trong tay, mông ngọc của nàng ngão nghễ, có mùi thơm quanh quẩn trong mũi.
Ôm hương nhuyễn ngọc trong lòng, hơn nữa nếu như ôm kiều thê xinh đẹp nhường này, lại không mang theo chút tạp niệm nào thì đó là thánh nhân. Ôm thân thể mềm mại này, cho dù đã làm không biết bao nhiêu lần, cũng không nhịn được, lửa tinh nhen nhóm.
Vân Yên cảm giác rất rõ ràng các biến hóa của Hứa Tiên, không khỏi nâng bờ mông lên, lại bị Hứa Tiên dùng sức kéo vòng eo của nàng về chỗ cũ, lúc này có cảm giác rất khác lạ.
Sợi tóc tung bay nên cổ trắng như ngọc hiện rõ, Hứa Tiên nhịn không được hôn lên.
Vân Yên vội vàng xoay đầu lại, nói:
- Phu quân, đừng, Thường Hi!
Hứa Tiên quay đầu đã thấy Thường Hi đang ngồi xổm trên lưng ngựa, sững sờ, ngẩn người khi nhìn thấy màn này, bắt gặp Hứa Tiên nhìn qua, vội vàng dùng hai bàn tay mèo che mắt lại, tỏ vẻ mình không thấy cái gì cả.
Hứa Tiên thoả mãn xoay đầu lại, Thường Hi lặng lẽ dời móng vuốt, hắn cũng không quản tới, dù sao nàng cũng là nữ tử.
Bởi vì giai nhân trong ngực quá mê người, chỉ cần hưởng thụ qua, thì dù là người hiền lành cũng phải biến thành ác thú.
Mặt mũi của Vân Yên lúc này đã đỏ bừng lên, bộ ngực cao phập phồng bất định, nói:
- Đây là bên ngoài, nếu như bị người ta nhìn thấy thì không hay, đợi khi trở về Hàng Châu, thiếp thân, thiếp thân mặc cho ngươi...
Hứa Tiên không đợi nàng nói xong, đã cúi đầu hôn lên bờ môi đỏ mọng của Vân Yên hiện giờ, làm cho những lời Vân Yên muốn nói biến thành những tiếng nức nở nghẹn ngào. Tay phải lượn quanh cái bụng trơn nhãn. Tay trái thì đặt lên ngọc phong, cách mấy lớp quần áo cũng cảm giác được vẻ to tròn của nó, hình dạng lúc này đang biến ảo bất định.
Thời điểm này, ánh mặt trời tươi đẹp đang chiếu qua khẽ lá, chiếu lên dung nhan tuyệt thế và quần áo cao quý của nàng. Trong khu rừng yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng nước suối và chim hót mà thôi, nhưng lúc này đã có tiếng vó ngựa ầm ĩ và tiếng rên rỉ phá tan sự hài hòa của nơi đây, từ xa tới gần, sau đó lại là từ gần tới xa.
Hứa Tiên buông tha bờ môi đỏ mọng của nàng, hôn lên cái cổ trắng ngần.
Vân Yên "Ưm" một tiếng, vội vàng cắn ngón trỏ của mình, đôi chân của nàng không ngừng đạp lên chân của Hứa Tiên, nhẹ nhàng vặn vẹo lưng áo, váy ngắn của nàng hiện giờ đã ướt đẫm.
Hứa Tiên bị nàng hữu ý vô ý câu dẫn làm dục hỏa bốc lên hừng hực thực sự không bận tâm tới cảm thụ của nàng, cho nên càng mạnh bọa hơn, khi nhìn thấy thần sắc mê loạn của nàng, càng thầm than mua dây buộc mình, chỉ có thể ổn định tâm thần.
Sắc mặt Vân Yên đỏ bừng, cảm thụ khác thường dưới váy, không dám nhìn thẳng ánh mắt ranh mãnh của hắn, cũng không ngờ hắn dám "Khi dễ" mình trong nơi sơn dã thế này, càng tức giận bản thân, bị hắn câu dẫn dục niệm trỗi dậy, trong bất tri bất giác, thân thể của nàng đã quen được hắn vuốt ve, cho nên đã hùa theo động tác của hắn.
Hứa Tiên nói nhỏ vào tai của nàng:
- Yên nhi, đợi đến khi về Hàng Châu, ngươi nên lưu lại a.
Vân Yên ảm đạm nói:
- Ngươi... Ngươi chê ta?
Hứa Tiên lại gõ lên đầu của nàng một cái.
- Sao ngươi thông minh như thế, lại nói ra những lơi ngốc nghếch thế này, ta hận không thể ở cùng một chỗ với ta đấy.
Vân Yên dí dỏm le lưỡi, nói:
- Ngươi đang lo lắng cho ta?
- Ta phải trở về kinh thành, phải giúp sư phó đi hái thuốc luyện đan, chỉ sợ không có bao nhiêu thời gian bồi tiếp ngươi, mà Minh Ngọc lại bận rộn hơn cả ta! Ngươi ở trong vương phủ không có một ai nói chuyện cả.
Vân Yên lập tức nói:
- Có Thường Hi cùng ta!
Đã thấy Thường Hi còn ngồi xổm trên ngựa, ngơ ngác nhìn qua nầng, lập tức kịp phản ứng, xấu hổ nói:
- Nha đầu chết tiệt kia, vừa mới thấy cái gì?
Nàng đã sớm bị Hứa Tiên xem là chim trong lồng, cá trong chậu, cũng không để ý.
Thường Hi lúc lắc cái đầu mèo như trống bỏi, tâm tình của nàng hiện giờ đã khôi phục bình tĩnh, những ngày này nàng ở bên cạnh Vân Yên, cùng nàng đánh đàn đọc sách, lại càng cảm nhận được tài hoa của nữ tử này, trong nội tâm có chút sùng bái nho nhỏ.
Nhưng khi tận mắt nhìn thấy Vân Yên bị Hứa Tiên vuốt ve, xuất hiện biểu lộ như vậy, tâm thần của nàng bị đả kích không nhỏ. Thậm chí xúc động suy nghĩ tới mình, nếu có một ngày mình khôi phục thân người, chẳng phải cũng giống như nàng sao? Loại tưởng tượng này làm toàn thân của Thường Hi run lên như bị điện giật, đã có chút ngượng ngùng cùng sợ hãi.
Nhưng khi Vân Yên bình yêu tựa đầu vào ngực của Hứa Tiên. Thì cảm giác bình tĩnh và hạnh phúc đó khiến cho nàng cảm thấy hâm mộ, trong suy nghĩ của nàng lúc trước, cũng không quá đáng là tìm một nam nhân phó thác chung thân mà thôi, lúc này, trong đầu rối loạn thành một đoàn.
Vân Yên dán mặt vào ngực của Hứa Tiên, nói khẽ:
- Nếu phu quân muốn ta ở tại Hàng Châu, ta sẽ ở lại Hàng Châu. Nếu để cho ta lựa chọn....
Nàng ngẩng đầu lên, chân thành nói:
- Ngươi đến đâu, ta sẽ đi theo đó.
Hứa Tiên thương tiếc vuốt ve gò má của nàng.
- Tùy ngươi!
Sau đó móng ngựa vẫy nhẹ, lúc này đã qua giữa trưa, rốt cuộc hai người đi tới trấn nhỏ, đây chính là Thạch Tỉnh Trấn của Thần Chung Quỳ.
Loại thị trấn nhỏ miền núi này không sánh được thành thị phồn hoa như Hàng Châu, nhưng khi thấy nhiều ngôi nhà bằng đá xanh xếp theo địa thế, thấp thoáng có thể thấy được sơn thanh thủy tú, thì u tĩnh hơn rất nhiều.
Trong trấn không có khách sạn nào, bởi vì nơi đây ít khi có người ngoài tới, cho nên khi thấy có người lạ, dân cư trong trấn đều ló đầu ra xem, thấp giọng nghị luận nhao nhao.
Hứa Tiên gọi một người trẻ tuổi lại, sau khi xuống ngựa móc ra một nén bạc vụn, nói:
- Gọi trưởng trấn của các ngươi lại đây!
Hiện tại hắn cũng có công dân tại thân, nếu không lợi dụng thật tốt, thì đó mới là lãng phí.
Người tuổi trẻ kia thấy Hứa Tiên khí độ bất phàm, ra tay xa xỉ, nói thẳng muốn gặp trưởng trấn, sao dám lãnh đạm. Lại cúi đầu nói: