Hàn Lâm, tiến sĩ, thậm chí còn có Trình Tàng Kiếm, Phan Ngọc đều tập trung tinh thần, khi bọn họ nhìn Hứa Tiên, Hứa Tiên chỉ cảm thấy như đang ở trong hang sói, thật sự là sói đói bốn phía a, trong nội tâm đã giật mình, ngay cả vị đại học sĩ kia cũng lộ ra hứng thú bừng bừng với câu đối a, không có nghĩ ra một ít tên tuổi dính dáng tới bốn chữ "Đệ nhất thiên hạ" lại hấp dẫn như thế này.

Hứa Tiên xiết tay ho nhẹ một tiếng, cất cao giọng nói:

- Có nước không có!

Mọi người cười ngất, mấy tiến sĩ đang tập trung tinh thần cao độ suýt té nhào. Phan Ngọc giận tím mặt, trên mặt Hứa Tiên lại lộ ra vui vẻ.

Hứa Tiên sờ sờ đầu, giống như xấu hổ vì tác phẩm đáng hổ thẹn.

- Chỉ là nói đùa.

Tên tiến sĩ làm khó dễ hắn nãy giờ lên tiếng:

- Ngươi mau nói đi.

Hứa Tiên nói:

- Lần này là thật a! Vừa rồi ta nhìn cảnh sắc tại hồ nước, đột nhiên nghĩ ra một vế trên, gọi là - - yên tỏa trì đường liễu.

Hứa Tiên vừa dứt lời, trong đám người lập tức có tiếng đối lại vang lên.

- Vụ nhiễu sơn nhạc tùng!

- Vân phong khung vũ nguyệt!

Có rất nhiều, không bao lâu thì đã có hơn mười vế đối dưới. Loại tư thế được nhiều người ủng hộ này, làm cho Hứa Tiên cảm thán mị lực của mình đúng là quá lớn a.

Phan Ngọc, Trình Tàng Kiếm, đại học sĩ còn có một chút Hàn Lâm trầm ổn, không khỏi lộ ra thần sắc suy tư.

Tên sĩ ngũ kinh bước ra, không có để vượt cơ hội này, cho nên đối cũng hơi muộn, khinh thường nói:

- Hứa thám hoa, như vậy cũng quá giản...

Đột nhiên tỉnh ngộ lại, trong năm chữ này, phân biệt bao hàm "Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ". Dùng năm thứ chỉ Thiên (trời) làm câu đối, cho nên những câu đối vừa mới ra không chính xác.

Mà những người vừa đưa ra câu đối nghe hắn nhắc nhở cũng trầm tư, cũng lập tức hiểu được, sắc mặt đỏ lên, gấp rút nhớ tới.

Thời điểm này, chỉ có Hứa Tiên không làm gì cả, quan sát biểu hiện trên mặt của mọi người, hắn biết rõ một câu đối được công nhận là gần với đáp án nhất - - pháo trấn hải thành lâu. Nhưng loại câu đối này, chẳng những để ý cảnh ăn ảnh chênh lệch quá lớn, cho nên bằng trắc vận luật chênh lệch quá nhiều, chỉ có thể coi như miễn cưỡng, chớ nói chi là những câu đối khác.

Trung Quốc có hơn mấy ngàn năm phong kiến, chính thức có thể được xưng là là tuyệt đối chỉ có số lượng ít mà thôi. Nhưng trong đó, hoặc là ý cảnh chưa đủ, hoặc là giỏi về cơ quan, chính thức có thể được văn nhân thừa nhận là đúng là thôi, kỳ thật cũng chỉ câu "Yên tỏa trì đường liễu", ý cảnh ưu mỹ, hồn nhiên thiên thành, muốn xuất ra câu đối chuẩn, gần như là hy vọng xa vời.

Thiên cổ tuyệt đối, chỉ có một câu này.

Hứa Tiên đưa ra câu đối này, quả nhiên là vạn đối với chi vương, thần phật lui tránh. Trong nội tâm cười nói: xem ra ta lại sắp nổi danh nữa rồi.

Ngày mai thăng chức, xuyên thấu qua tùng bách cổ thụ. Một ít hào quang lóng lánh, cùng Thái Dương Tinh trong chủ hồn của Hứa Tiên hô ứng lẫn nhau.

Ngày hè tới gần, thái dương chi lực ở trong thiên địa càng dày đặc hơn, đây cũng là chỗ tốt có khả năng giúp Hứa Tiên vượt qua thiên kiếp. Text được lấy tại Truyện FULL

Trong Hàn Lâm Viện, trước Vân Uyên Đường, tất cả Hàn Lâm và tiến sĩ nhíu mày không nói, trong nháy mắt trong đầu nghĩ ra vô số câu đối, nhưng không câu nào đối chuẩn với năm chữ kia cả.

Phan Ngọc cũng không suy tư nữa, chỉ cười mỉm nhìn qua Hứa Tiên. Nàng nhìn ra được, Hứa Tiên làm ra câu đối này tinh xảo tới cực điểm, không phải dễ dàng phá giải như vậy.

Trình Tàng Kiếm cũng thở dài, lựa chọn buông tha cho, trong lòng của hắn mặc dù đã nghĩ ra một câu đối, miễn cưỡng có thể chống lại được câu đối nỳ, nhưng ý cảnh lại kém quá xa, nói ra thì cũng không có mặt mũi gì, ngược lại có làm trò cười cho người trong nghề. Nhìn qua Hứa Tiên, ánh mắt càng ngày càng phức tạp, thầm thở dài nói:

- Chẳng lẽ ta thực không bằngt hắn?

Đại học sĩ tay vuốt chòm râu suy nghĩ không ngớt, vốn định gõ gõ Hứa Tiên, sau đó ổn định hắn trong Hàn Lâm Viện. Hôm nay chẳng những không gõ được, còn bị người ta gõ ngược lại, nếu như ngay cả câu đối này còn không đối được, thì còn mặt mũi đâu nữa mà đưa ra câu đối khảo nghiệm Hứa Tiên..

Hơn nữa chỉ sợ quá mất mặt, khó mà làm gì được hắn, ngược lại còn tự rước lấy nhục. Trong nội tâm phiền muộn: ngày thường cũng chưa từng nghe hắn am hiểu câu đối, hôm nay lại đưa ra một tuyệt đối tinh xảo tới cực điểm thế này, xem ra tạo nghệ trên câu đối cũng cực sâu. Cho nên, dùng thi từ không đối phó được Hứa Tiên, nếu như cầm câu đối ra ứng phó tuyệt đối là nước đi dở. Cũng may hắn không làm náo động, không tính mất mặt quá lớn, chẳng lẽ hắn đang dùng câu đối này ám chỉ ta sao?

Đột nhiên cảm giác được dưới hàm đau xót, trong bất tri bất giác, nhìn xuống tay, mấy sợi râu trắng đang vân ve đã đứt rồi a.

Một nén nhang qua đi, bỗng nhiên Hứa Tiên chắp tay nói:

- Chư vị đại nhân, thời điểm không còn sớm. Ta thấy trong Hàn Lâm Viện, cảnh quá đẹp, bỗng nhiên phúc lâm tâm đến, ngẫu nhiên có được, cho nên làm ra câu đối tinh xảo như vậy, đệ tử cũng ngoài ý muốn. Chắc là anh linh của tiên hiền còn sót lại, có chủ tâm muốn khảo sát ta, không biết làm sao, tài học của đệ tử không tinh, không thể đáp lại, cho nên rất hổ thẹn với hai chữ Hàn Lâm, về sau cần tĩnh tâm học tập mới là chính đồ.

Nói xong nhìn Phan Ngọc bên cạnh, nhe răng cười cười, Phan Ngọc cũng mỉm cười gật đầu.

Vẻ mặt của ngũ tiến sĩ lúc này vô cùng đau xót. Hắn cũng bị câu đối của Hứa Tiên mê hoặc, cho rằng Hứa Tiên sở trường về đạo này, mình đưa ra chủ ý cúi bắp, đang ảo não không thôi, bỗng nhiên nghe Hứa Tiên nói lời này, chẳng khác gì cho hắn cầu thang đi xuống.

- Hứa thám hoa lời này thật đại thiện, không, là Hứa biên tu, Hứa đại nhân. Hứa đại nhân tài văn chương thông thần, đi tới địa phương văn nhã như Hàn Lâm Viện, thiên nhân giao cảm, mới xuất ra tuyệt đối.

Hắn nói lời này, chính là dùng thánh hiền hư vô mờ mịt biện luận a.

Ngũ kinh tiến sĩ cũng chỉ là bát phẩm, đương nhiên không bằng chính phẩm như Hứa Tiên, gọi một tiếng đại nhân mới đúng. Nhưng Ngũ kinh tiến sĩ có được chức vị này từ thừa kế, chuyên cung cấp cho một ít hậu duệ của đại nho đảm nhiệm, cũng không sợ chức quan của Hứa Tiên cao hơn hắn.

Đại học sĩ mặt già đỏ lên, ho nhẹ hai tiếng. Nếu là ngày thường hắn đã quát lớn:

- Ít nói mấy lời quái lực loạn thần.

Nhưng cái "Bậc thang" này quá thoải mái, cho nên hắn cũng phải xuống.

- Tiên hiền thay ta đưa ra câu đối. Chuyện này... Đây cũng là một đoạn giai thoại!

Hứa Tiên vừa nói ra lời như vậy, cũng không phải là Hứa Tiên ra đề mục, đám Hàn Lâm đáp không được, mà là tiên hiền đại đức đưa ra đề mục cho Hàn Lâm, tất cả mọi người đáp không được, trên mặt mũi không có mất mát, cũng là biến tướng năng mặt mũi của Hàn Lâm Viện. Hoa kiệu hoa tử mỗi cái đều có đài, tất cả mọi người cần mặt mũi.

Thâm chí đại học sĩ có một chút hoài nghi, có phải thật sự là do tiên hiền đưa ra hay không, bằng không thì làm sao có thể trong thời gian ngắn như thế, vừa mới nhìn thấy cảnh sắc như vậy, đã nghĩ ra một câu tuyệt đối, không khỏi quá khéo a, về sau có lẽ nhiều nên đi dạo hồ nước kia nhiều một chút.