Đủ loại biểu diễn vừa rồi, vào lúc này giống như khói thoáng qua, mờ ảo tiêu tán, trong mắt mọi người chỉ còn thân ảnh của nàng, tình ý cuồn cuộn, cảm xúc theo đó phập phồng.

Hồi đầu nhất tiếu bách mị sinh,

Lục cung phấn đại vô nhan sắc.

Dịch:

... Bạn đang xem tại Truyện FULL - truyenfull.vn

Một cười trăm đẹp nở đua,

Sáu cung phấn nhạt, son mờ, kém duyên.

...

* Đây là trích đoạn Trường Hận Ca của Bạch Cư Dị, miêu tả sắc đẹp của Dương Ngọc Hoàn, chính là Dương quý phi.

Dương Ngọc Hoàn cười cười, nhưng dung mạo của nàng vào lúc này không lộ ra, cũng đã tươi đẹp che hoa thơm cỏ lạ. Dung nhan không hiện. Nhưng lại tuyệt đối là sắc đẹp khuynh quốc khuynh thành. Dang tiếng hoa khôi, tuyệt không có nửa phần may mắn.

Hứa Tiên lại chú ý tới, đem toàn bộ tâm thần nhìn vào thân hình của Thường Hi, muốn tìm ra một tia dị thường, nhưng hoàn toàn không có kết quả. Vừa rồi Thường Hi từ trên trời rơi xuống, đó chính là nhờ bóng tối che dấu dây thép, trừ thứ đó ra, những điểm khác hoàn toàn không có gì che dấu, cũng bởi vì hắn chưa quen thuộc với Thường Hi. Nhưng hồi tưởng lại chuyện đêm hắn tới tìm Thường Hi lần trước, đúng là có một ít dị thường.

Không khỏi nhìn về phía Phan Ngọc bên cạnh, nàng am hiểu nhìn mặt mà nói chuyện, hơn nữa còn kết giao với Thường Hi nhiều hơn một ít.

Phan Ngọc khẽ lắc đầu, tỏ vẻ khoảng cách quá xa, không nhìn ra mánh khóe gì cả. Hứa Tiên cũng dứt khoát tĩnh hạ tâm lai, thưởng thức kỹ thuật nhảy uyển chuyển của Thường Hi, nếu thật là hồ ly, sẽ có ngày ló đuôi ra ngoài thôi. Nhưng hắn còn chút do dự, có nên theo như lời của Phan Ngọc nói, tiên hạ thủ vi cường. Hắn và Hồ Tâm Nguyệt có ước hẹn trong mộng không xâm phạm nhau trong một thời gian, nếu như hắn xuất thủ trước, thì hắn đã phá hư ước định

Nhưng nếu Hồ Tâm Nguyệt thật sự giả trang Thường Hi, thì Thường Hi chân chính ở nơi nào, không thể nào hại nàng được. Công việc như vậy, hắn nói cái gì hắn cũng không làm.

Ánh trăng mênh mang, điệu múa cuối cùng. Sau khi yên tĩnh một lát là tiếng vỗ tay như sấm rền.

Sau khi Thường Hi thi lễ lui xuống đài, ánh mắt dường như ngưng thần nhìn về phía Hứa Tiên một cái.

Sau đó dưới ánh đèn dầu lại bay lên không trung. Trên đài cao, những nữ tử vừa biểu diễn xếp thành hàng, tiếng vang vang lên rập rạp, đột nhiên tiếng chiêng vang lên với tư cách chung kết.

- Keng...

Phẩm hội hoa xuân, vào lúc này xem như chính thức bắt đầu.

Yêu Yêu cao giọng nói:

- Chư vị khách quý, thỉnh quăng hoa mẫu đơn a! Đừng quên quăng cho ta đấy.

Những thuyền nhỏ đi bán hoa mẫu đơn vừa rồi, lúc này đi thu lại hoa mẫu đơn trên tay của khách nhân, mọi người đã sớm có lựa chọn trong lòng, cho nên cầm mẫu đơn trong tay và tên của người được chọn đưa cho gã sai vật, đưa lên lâu thuyền, chất đống trước mặt nữ tử được chọn. Sau đó liên tiếp có hoa xuất hiện, thật sự là "Tặng người hoa hồng, tay lưu dư hương!", nhưng tiêu tiền chẳng khác gì nước đỏ lá môn.

- Hứa công tử, không biết ngài muốn chọn ai?

Hứa Tiên mắt to quét qua, đang định bảo gã sai vật phân bình quân ra, đã thấy dưới chân một nữ tử chỉ có rải rác mười đóa hoa, nói là nữ tử, kỳ thật mới mười bốn mười lăm tuổi thôi, xem như là nữ hài. Trên mặt còn có tàn nhan nhàn nhạt, mặc dù cũng được xem là tú lệ, rõ ràng còn mang theo nét ngây thơ. Vừa rồi nàng biểu diễn quá kém, cho nên mới có kết quả như thế này, trên mặt vẫn còn cười vui miễn cưỡng, nhưng bộ dáng giống như sắp khóc lên.

Cho dù ở trong thanh lâu, nhưng giai cấp cũng rất sâm nghiêm, mà thành tích trên phẩm hội hoa xuân, trực tiếp quan hệ tới địa vị của nữ tử trong Tử Vân Lâu sau này. Nếu như là hoa khôi giống như Thường Hi, cũng có vốn liếng chiến đấu với tú bà, nếu như là người thấp nhất, chỉ có thể nói khổ không thể tả.

Trong nội tâm Hứa Tiên thở dài, chỉ một tay, nói:

- Đem hoa này cho nàng đi!

Gã sai vặt ngẩn người, cười nói:

- Hứa công tử thật sự là hảo tâm a!

Sau đó cất cao giọng nói:

- Hứa công tử tặng hoa Vũ Lộ cô nương, một vạn đóa!

Lời này vừa ra, toàn trường xôn xao. Tất cả mọi người cho rằng hắn sẽ quăng hoa cho Thường Hi để chiếm được hảo cảm, nhưng không nghĩ lại lựa chọn như vậy.

Phan Ngọc nói:

- Ta cũng vậy!

Một vạn năm ngàn đóa hoa dễ dàng đưa ra ngoài như vậy, mà Vũ Lộ cô nương kia, kinh hỉ nhìn sang, trong mắt tràn đầy lòng cảm kích. Trên mặt xuất hiện nét đỏ ửng, không biết là hưng phấn hay ngượng ngùng, trong lòng của nàng, tối nay Hứa công tử sẽ mua nàng rồi! Nàng vốn là ngươi dứng cuối cùng, chỉ trong chớp mắt, đã tiếp cận Thường Hi ở vị trí đầu não, tuy khoảng cách lập tức bị kéo xa, nhưng cũng không đứng cuối, ít nhất tối nay đã không lo.

Nhưng trong lòng của Hứa Tiên không chút vui mừng nào, tình cảnh này không phải thứ hắn nguyện ý nhìn thấy. Tất cả mọi người cười vui, hắn lại cảm thấy bi ai. Đây cũng là nguyên nhân hắn không muốn tới, hắn có thể nhẹ nhõm cứu vớt một phàm nhân, nhưng đối mặt với sự thật đen tối này. Hắn lại bất lực. Với khả năng của mình rốt cuộc có thể cứu được bao nhiêu người, cứu hết được không? Hôm nay chính mình cứu giúp, chẳng qua chỉ có một người mà thôi.

Hắn có thể thấy chuyện bất bình rút đao tương trợ, hắn có thể vào nước cứu người không tiếc tánh mạng, hắn cũng có thể viện thủ cho Thường Hi khi nàng cần cứu giúp, nhưng không hơn, không cách nào làm được như những anh hùng trong điện ảnh và manga, có thể làm chỉ l đả kích tội phạm, cũng không thể cứu được tất cả người bất hạnh.

Hứa Tiên không nghĩ tới, nếu như mình có được năng lực cải biến những chuyện này thì tốt.

Tham Lang vỗ vỗ vai của Hứa Tiên, cười nói:

- Như thế nào, nhìn trúng nàng sao?

Phan Ngọc nhìn ra tâm sự trong lòng của hắn, khuyên giải nói:

- Bây giờ chúng ta có công danh trên người, tương lai ra làm quan, cũng nhiền hơn một phần sức lực!

Hứa Tiên gật gật đầu, tỏ vẻ minh bạch.

Đáng tiếc, trên thế giới này, có lẽ thiện lượng sẽ mang tới ôn hòa, mà bản thân của người thiện lượng sẽ cảm thấy vô lực và cô độc, thậm chí sẽ bị người ta trách móc nặng nề, giống như chuyện hắn làm không được thập toàn thập mỹ thì đó chính là chuyện xấu xa nhất trên đời. Giống như thời điểm hắn vào nước cứu người, còn phải cân nhắc tới cảm thụ của thân thích và quần chúng vây xem, chẳng phải là quá bất cận nhân tình sao? Người thiện lương đi hướng đơn giản trực tiếp. Những người phức tạp thì hơn phân nửa sẽ đứng trên bờ nhìn xem, ai rất cao quý, không cần giải thích cũng biết.

Trong nội tâm của hắn tràn ngập bi ai, cho nên khát vọng với ý chí tăng lên tận cùng. Nhân cách phụ trong thức hải vốn yên lặng, lúc này lại rung rung lên. Rất nhiều trí nhớ lạ lẫm như sóng cồn truyền vào trong thần hồn của hắn, xuất hiện trong thức hải của Hứa Tiên. Những hình ảnh lạ lẫm và quen thuộc, nhưng lại quán triệt một cổ ý chí cường đại, loại ý chí này không thể nào hình dung được, chỉ cảm thấy giống như trong bóng tối hỗn độn, mở ra một cánh cửa ánh sáng.

Nếu như phải hình dung, thì nó từ bi giống như phật gia, là đạo đức của đạo gia.