Trên đường đủ loại sự vật càng là văn sở vị văn, đủ loại xe ngựa kim loại màu đen không cần ngựa cũng chạy được, khi tới một ngã tư đường, thì tất cả cùng ngừng lại.

"Ba ba ba" Hồ Tâm Nguyệt vỗ tay khen:

- Sức tưởng tượng không tệ lắm!

Nàng thân là người tinh thông ảo thuật, biết rõ muốn làm ra một ảo cảnh đẹp như thế này cần rất nhiều công phu, mà hắn lại có thể hoàn thành trong mấy hô hấp, đúng là khó có thể tưởng tượng nổi. Trong nội tâm âm thầm dè chừng và sợ hãi, ảo cảnh đáng sợ nhất không phải núi đao biển lửa, mà là dùng ảo cảnh đánh tráo hoàn cảnh lạ lẫm, có thể làm cho người ta trong bất tri bất giác trầm mê vào trong.

Nhưng không biết Hứa Tiên lại chẳng phí bao nhiêu công sức, chỉ dùng những hình cảnh xem trên TV trước kia tái hiện lại mà thôi, mà tư liệu về phương diện này, hắn có vô cùng nhiều.

Thời cổ đại lấy hội họa làm chủ đạo. Ngay cả Hồ Tâm Nguyệt là đại yêu quái chơi ảo thuật cả ngàn năm, cũng tuyệt đối không có năng lực tái tạo tràng cảnh hoành trắng như Hứa Tiên hiện giờ.

Hứa Tiên mỉm cười nói:

- Đầu năm nay, chú ý không phải là sáng tạo cái mới sao?

Thò tay giữ chặt cổ tay của Hồ Tâm Nguyệt, sau đó đi tới đầu đường, Hồ Tâm Nguyệt mỉm cười tùy ý cho hắn nắm cổ tay của mình. Bộ dáng của hai người lúc này, chính là một đôi tình lữ thân mật.

Bên đường thực sự có một đôi tình lữ, dường như đang cãi nhau.

Hứa Tiên cười nói:

- Đây là trạm thứ nhất a! Ngươi chậm rãi chơi đi!

Sau đó đẩy Hồ Tâm Nguyệt về phía cô gái kia.

Hồ Tâm Nguyệt không tự chủ được mà dung nhập vào ngươi của nữ tử kia, ngoái đầu nhìn lại, cười nói:

- Muốn chơi đùa thì chơi đùa.

Trong đôi mắt có hào quang bắn ra.

- Ngươi không phải muốn rèn luyện tâm tình sao?

Đây là át chủ bai cuối cùng của Hồ Tâm Nguyệt, nàng không trốn thoát khỏi thức hải của Hứa Tiên, nhưng Hứa Tiên cũng không dễ dàng đùa bỡn nàng được.

- Cho dù có tội tình gì, chúng ta cũng nên cùng chịu.

Tâm tính của nàng cứng cỏi hơn Hứa Tiên rất nhiều, cuối cùng làm cho Hứa Tiên sụp đổ biến mất, đó mới là chuyện tốt.

Hứa Tiên mỉm cười nói:

- Không cần, chúng ta cùng chơi mà!

Dùng sức muốn tránh thoát trói buộc của Hồ Tâm Nguyệt, nhưng tay của Hồ Tâm Nguyệt giống như sinh trưởng trên người của hắn, cho nên không kéo ra được, bộ dáng tươi cười cứng ngắc, xem ra mình vẫn xem thường năng lực của Hồ Tâm Nguyệt a.

Hồ Tâm Nguyệt đong đưa cánh tay của Hứa Tiên, âm thanh ỏn ẻn nói:

- Đừng á. Người ta muốn chơi cùng ngươi mà! xem tại TruyenFull.vn

Rồi sau đó biến sắc, dùng sức kéo một cái.

- Ngươi tới đây cho ta.

Hai người cùng tiến vào thân thể của đôi tình lữ bên đường, mà thần trí của bọn họ từ từ biến mất trong mông cảnh.

Sự vật trên đường cái vốn bất động đã vận chuyển lại, án theo câu chuyện trong đầu của Hứa Tiên mà vận chuyển.

Nữ nhân mở miệng nói:

- Ngươi vô tình, ngươi lãnh khốc, ngươi cố tình gây sự!

Nam nhân phản bác nói:

- Ngươi mới vô tình, lãnh khốc, cố tình gây sự!

Nữ nhân nói:

- Ta vô tình ở đâu, lãnh khốc ở đâu, cố tình gây sự ở đâu!

Nam nhân nói:

- Ngươi không gây chuyện ở đâu, không lạnh khốc ở đâu, không cố tình gây sự ở đâu!

...

Kết quả là, cảnh đầu tiên trong mơ bắt đầu.

Mặc dù vượt qua ngoài tưởng tượng của Hứa Tiên, nhưng đây cũng tính là lịch lãm khó có được.

Nhưng mà, độ khó tương đối lớn.

...

Phan Ngọc giống như một con chim bay, bay bổng xuyên qua hành lang, một đèn lồng, một cột trụ hành lang dài hẹp xuất hiện trong mắt của nàng. Nàng đi vào góc đã chia tay với Vân Yên, nhìn qua mọi nơi, quả nhiên không thấy tung tích của Vân Yên, mà nơi phát ra tiếng náo động lớn cách đó không xa.

Phan Ngọc đang muốn đề khí chạy qua đó, lại nghe một tiếng âm thanh thật nhỏ truyên vào trong tai.

- Này!

Vân Yên từ phía sau cột trụ hành lang đi tới, phàn nàn:

- Ngươi tới chậm quá.

Phan Ngọc trước cầm tinh phiến giao cho nàng, mang vào trên thân thể của nàng, nói:

- Ngươi không sao chớ!

Vân Yên mang tinh phiến lên, mỉm cười nói:

- Đương nhiên!

Hai người cũng không quản tiếng động lớn kia là gì, đi về phòng.

Vân Yên hỏi:

- Giải quyết chưa?

Phan Ngọc gật đầu nói:

- Ân.

Sau đó đem đối thoại mơ hồ của Trình Tàng Kiếm nói lại một lần.

Vân Yên mỉm cười nói:

- Vị Trình công tử kia hật sự là người thông minh tuyệt đỉnh đấy! Đáng tiếc gặp được Phan đại công tử. Cũng chỉ có thể nuốt hận mà về. Ta dám đánh cuộc, vị Trình công tử nàng mang theo tâm tư nào đó, nhưng chứng minh tâm tư này sai, cho nên mới bỏ qua dễ dàng, bằng không cũng chẳng bị Minh Ngọc ngươi lừa gạt dễ như vậy.

Phan Ngọc dừng bước lại, quay đầu chân thành nói:

- Không giống nhau, ta cũng không lừa gạt hắn, hơn nữa, cũng không phải may mắn đâu.

Cho dù không có Hứa Tiên, nàng cũng không mở rộng cửa lòng với bất cứ nam nhân nào khác. Không, nếu không có hắn, nàng sớm đã không còn trên đời này nữa.

Nàng rất rõ ràng tài hoa của Trình Tàng Kiếm, cho dù là đạo lý đối nhân xử thế hay là văn chương thao lược cũng là nhân tuyển tốt nhất, có địa phương mà nàng không thể không bội phục. Mà Hứa Tiên ở phương diện này chẳng có gì đáng nhắc tới, trừ nhẫu nhiên linh quang lóe lên làm ra mấy bài thơ thiên cổ tuyệt cú, thì chẳng có gì đáng khen cả.

Thời điểm lần đầu tiên nàng động tâm tư, thì Hứa Tiên vẫn chỉ là một thư sinh nghèo mà thôi, căn bản không biết hắn có pháp thuật a.

Cho dù đêm đó gặp nàng thật muộn lại còn giúp nàng ngăn cản địch, hay sau đó nằm trên giường bệnh cực nhọc suốt một đêm, không thể yên ổn nghỉ ngơi chăm sóc, cho nên trải nghiệm của bọn họ không thể dùng hai chữ tài hoa để ước lượng, tâm địa của nàng không có khả năng vì vài câu thi từ mà dao động. Chỉ có người một mình cô độc cứu giúp nàng ra khỏi tai họa mới đáng cho nàng nhớ, cuộc đời này khó quên.

Vân Yên khẽ giật mình, sau đó cười nói:

- Ta hiểu rồi. Ai. Hiện tại thật sự muộn quá rồi đấy, trở về hảo hảo ngủ một giấc đi! Nhưng mà, cho dù nói như thế nào, cũng đừng hy vọng ta thả ngươi đấy.

Phan Ngọc dương dương tự đắc nhếch đôi mi thanh tú, không nói một lời đi thẳng về phía trước.

Ngày thứ hai, bọn họ cũng biết được, thư sinh hôm qua khiêu khích Phan Ngọc, bỗng nhiên buổi tối không ngừng ho khan, cuối cùng ho ra máu nữa, cho nên được người ta vội vàng đưa đi trị liệu, khi đó mới truyền ra âm thanh huyên náo lớn như vậy.

Phan Ngọc nghe cũng không thèm để ý. Bởi vì cuộc thi hôm nay đã bắt đầu.

Thời gian chín ngày trôi qua tức thì, sau một tiếng chiếng, thi Hội ba năm một lần cũng chấm dứt.

Biểu lộ của các thí sinh vô cùng khác nhau, nhưng cho dù là tự tin hay bàng hoàng, tuy nhiên cũng buông lỏng một hơi, nhao nhao rời khỏi trường thi, quay về chổ ở chờ yết bảng. Trong đó cũng có mấy người ăn gian cho nên bị ném ra ngoài, vĩnh viễn không được thi lại.

Phan Ngọc cùng Vân Yên thì không ngại, dễ dàng vượt qua tất cả các đề, chỉ còn chờ thi Đình một tháng sau.

Thi Đình lại không cần lo lắng quá mức, chỉ cần tiến vào bên trong, cũng đã đậu tiến sĩ