Vừa rồi còn chưa phát giác, vào lúc này chợt phát hiện, tư thái này của Vân Yên, là kinh diễm thế nào, nàng bị trói thành một chữ "Nhân", chân ngọc tách ra, quần áo tán loạn, đai lưng trói tay chân của nàng. Thân thể của nàng căng lên, bởi vì hai tay bị trói lại, đôi ngọc phong đẩy đà, càng hiển lộ ngạo nhân.

Hứa Tiên lộ ra nụ cười "Tà ác", hai tay cũng ngừng cỏi trói giúp nàng, ngược lại đặt tay lên hông của nàng.

Vân Yên lập tức hiểu được ý đồ của hắn, đỏ mặt giãy dụa nói:

- Phu quân, mau cởi bỏ giúp ta.

Nhưng không biết nàng vặn vẹo cái eo thon của mình, càng kích thích thú tính của Hứa Tiên như thế nào.

Hứa Tiên cười nói:

- Chuyện này không được a, đêm nay ngươi nên phục thị phu quân ta thật tốt mới được.

Khi đang nói chuyện liên cởi áo của nàng ra, ngón tay nhẹ nhàng giật cái yếm xuống, thân thể tuyết trắng kiều nộn của nàng, bộ ngực quả nhiên cao ngất ngưỡng. Đang vươn lên ngạo nghễ như thách thức Hứa Tiên.

Bởi vì bị buộc chặt, quần áo không cách nao cởi ra hoàn toàn, nhưng bộ dáng quần áo nửa khép nửa mở, thoạt nhìn đặc biệt mê người.

Vân Yên bị trói hai tay lại, y phục rực rỡ tầng tầng lớp lớp bị mở ra hai bên, váy dài đổ xuống giống như đuôi phượng, bộ dáng của nàng lúc này chẳng khác gì phượng hoàng tung cánh trong truyền thuyết, đẹp đẽ quý giá mà tuyệt diễm. Nhưng vào thời khắc này, đây là con phượng hoàng bị trói chặt.

Vân Yên không chịu nổi ánh mắt của Hứa Tiện, nhận mệnh nhắm mắt lại, đời này chỉ tiếp nhận đủ loại "Khi dễ" của hắn mà thôi. Nếu như hắn nguyện ý làm, nàng cũng nguyện ý an tâm thừa nhận. Huống chi, tuy loại thể nghiệm này rất cổ quái, nhưng cũng không tính là khó chịu.

Hứa Tiên yên lặng thưởng thức một phen, hai tay khẽ vuốt da thịt của nàng, tán thán nói:

"- Yên nhi, ngươi đẹp quá.

Nàng vào lúc này, vô cùng đẹp đẽ.

Vân Yên mở to hai mắt ra, nói:

- Vậy sao? Chỉ cần phu quân ưa thích.

Hô hấp đã có chút dồn dập hơn trước.

Hứa Tiên cúi hạ thân, vuốt ve cái trán của nàng, nói:

- Cũng muốn Yên nhi ưa thích, ít nhất không khó chịu là được.

Nhớ tới lần trong thư phòng, nàng nhịn đau phục thị mình, đã cảm thấy rất áy náy.

- Nếu như cảm thấy không thoải mái, nói cho ta biết, biết không?

Vân Yên gật gật đầu, nói:

- Ân... Phu quân, có chút lạnh đấy!

Hứa Tiên vuốt ve ngọn tuyết phong của nàng, nghe vậy khẽ mĩm cười nói:

- Lập tức sẽ nóng lên.

Đột nhiên động tác của hắn biến thành kịch liệt, da thịt của Vân Yên biến thành đỏ ửng.

Đợi cho nàng nhịn không được phát ra tiếng rên rỉ động lòng người, có chút ai oán nhìn qua Hứa Tiên, Hứa Tiên cũng lật váy nàng lên, váy lụa tuột đến mắt cá chân, bắt đầu phiên vân phúc vũ.

Thời điểm này Hứa Tiên không vào được, Hứa Tiên hơi cảm giác khó chịu, Vân Yên nói:

- Phu quân, thả ta ra a, một lát sau cột ta lại cũng được.

Hứa Tiên cười nói:

- Không cần.

Váy dài dưới hông của nàng rách, âm thanh vải vóc bị xé rách vang lên trong màng đêm, thân thể màu hồng mềm mại của nàng cũng hiện ra.

Vân Yên thét lên kinh hãi, không kịp đáng tiếc quần áo của mình, lúc này đã bị hắn tiến hành chinh phạt, chỉ tiếc không được ứng chiến, chỉ có thể bị động tiếp nhận tất cả công kích của hắn, hưởng thụ cảm giác bị chinh phục triệt để mà thôi.

Hồi lâu sau, đã đưa nàng lên đỉnh phong của cực lạc một lần, trong mơ màng nàng cảm thấy cổ tay được buông lỏng, mở to đôi mắt ra, nói:

- Phu quân?

Hứa Tiên mỉm cười nói:

- Hôm nay cứ như vậy đi!

Miễn cưỡng khắc chế lợi khí của mình. Tuy dục hỏa trong thân thể bành trướng, nhưng nữ tử dưới thân của Hứa Tiên, năng lực thừa nhận có hạn, đương nhiên không thể thấy lợi trước mắt được. Trói buộc hai chân của nàng lúc nay cũng được mở ra.

Hoàn toàn khôi phục tự do cho nàng, hơi có chút ngây người, giống như còn đang đắm chìm vào trong thể nghiệm kỳ dị vừa rồi.

Bỗng nhiên Hứa Tiên nhíu mày. Chỉ thấy cổ tay trắng nõn của Vân Yên, lưu lại hai đạo thanh ngấn nhàn nhạt, hai tay khẽ vẫy, dấu vết nhanh chóng biến mất, loại trò chơi này về sau sẽ loại bỏ.

Vân Yên ôm Hứa Tiên, dán mặt vào trong ngực của hắn, nói:

- Phu quân, vừa rồi thực sự không khó chịu, nếu khó chịu, ta sẽ nói.

Đai lưng buộc mình không tính là quá chặt, dấu vết trên cổ tay là do lúc nãy giãy dụa cho nên mới sinh ra mà thôi, mà trong loại cảm giác cực lạc, thì làm gì có thể cảm nhận được trên tay của mình có khó chịu chứ.

Hứa Tiên vỗ vỗ lưng nàng, nói:

- Vậy là tốt rồi, ngủ đi!

Vân Yên vô ý thức liếm liếm đôi môi, trên bờ môi hồng nhuận phơn phớt, nói:

- Phu quân, ta sẽ phục thị ngươi thêm một lần.

Đêm tối vẫn còn tiếp tục, giống như còn chưa kết thúc. Thẳng đến khi sắc trời sáng rõ, Vân Yên trong ngủ say tỉnh lại, bên người đã không thấy Hứa Tiên.

Một âm thanh ôn hòa, nói:

- Ngươi tỉnh!

Vân Yên quay đầu đi, đã thấy Hứa Tiên ngồi cạnh một nam tử khác. Mạnh mẽ kích linh, chăn mềm bó sát ngươi nàng, sau đó mới kịp phản ứng, bất mãn nói:

- Phan công tử, sao ngươi tới đây?

Áo ngủ bằng tơ tằm lúc này để lộ ra bờ vai vẫn còn mang theo dấu vết hoan ái vào tối hôm qua.

Phan Ngọc nheo mắt lại, nói:

- Chẳng lẽ ngươi quên đêm qua ta nói gì với ngươi? Đúng là nữ nhân chỉ biết đắm chìm vào trong dục vọng.

Vân Yên thầm nghĩ: đứng nói chuyện không đau thắt lưng, trên mặt khẽ mĩm cười nói:

- Phu quân sủng ái, Yên nhi đành phải hầu hạ thôi, thiếp thân chỉ hiếu kỳ, không biết đến lúc đó, bộ dạng của ngươi sẽ như thế nào nữa đấy?

Ánh mắt đụng vào nhau, hoa lửa bắn tung tóe.

Tiên vội vàng điều đình, nói:

- Tốt, tốt, Yên nhi, nhanh chóng dùng cơm đi.

Vân Yên nói:

- Phiền toái phu quân giúp ta xuống giường.

Tuy biết rõ Phan Ngọc là nữ tử, nhưng hiển lộ thân hình trước mặt của nàng, Vân Yên cũng có cảm giác kỳ quái.

Hứa Tiên đi qua kéo nàng xuống giường, qua trong chốc lát, Vân Yên lại thò đầu nói ra, đỏ mặt, nói:

- Phu quân, y phục của ta.

Hứa Tiên vội vàng man bộ váy mới cho nàng, Phan Ngọc lại nói:

- Ngươi nên giúp nàng mặc quần áo đi.

Vân Yên nhìn hắn cươi ngọt ngào, mặc xong quần áo, mới thoải mái đi tới, vẻ mặt sáng bóng, bộ dáng vô lực rủ rượi, càng làm nàng xinh đẹp động lòng người. Tuy là một thân nam trang, cũng chỉ có mù lòa mới không nhịn thấy nàng hạnh phúc! Tuy dáng người của nàng cao gầy, nhưng cao lớn không bằng Hứa Tiên.

Phan Ngọc lấy tinh phiến trên cổ của mình ra, ném cho Vân Yên nói:

- Mang lên thử xem đi!

Vân Yên mang lên thử một lần, trên người của nàng có hào quang biến ảo một hồi, nhan sắc của nàng vặn vẹo, giống như cầu vòng.

Hứa Tiên nói:

- Đây là chuyện gì?

Phan Ngọc giải thích nói:

- Lần đầu tiên ta mang vào cũng như thế này!

Quả nhiên, sau một lát, quang ảnh đã bình tĩnh như nước. Lại nhìn Vân Yên, tuy chỉ có biến hóa rất nhỏ, Vân Yên đã hóa thành bộ dáng công tử tuyệt sắc, chính cô ta cũng cảm thấy ngạc nhiên, đứng dậy xoay tròn một vòng, lại đi tới gương đồng trước mặt, che miệng cười nói:

- Quả nhiên là thần kỳ.

Phan Ngọc lắc đầu, nói:

- Giống như ngươi thế này, nam nhân làm gì có bộ dáng của ngươi chứ? Ai, hôm nay ta còn khá nhiều chuyện phải làm, ăn cơm trước đi!

Vân Yên liền tháo tinh phiến xuống giao cho Hứa Tiên, cười nói:

- Phu quân cũng thử xem đi!

Hứa Tiên cầm tinh phiến, nói:

- Ta mới không thử.

Ai có hứng thú biến thành nữ nhân chứ!

Vân Yên làm nũng nói:

- Thử xem sao. Chỉ thử một lần. Phan công tử cũng muốn xem, đúng hay không.

Phan Ngọc cũng lộ ra thần sắc hiếu kỳ, nói:

- Chỉ là ảo thuật mà thôi, ngươi không xem trọng, linh lực của ngươi rất thâm hậu, xem như thí nghiệm thật tốt.

Kỳ thật cũng nên nhìn một chút.

Trải qua năn nỉ của các nàng, Hứa Tiên hơi hơi do dự một chút, nói:

- Được rồi, chỉ một lần.

Sau đó mang vào trong thân thể, lập tức xuất hiện biến hóa.

Vân Yên cảm giác trong bụng đói khát, cúi đầu ăn lấy bữa sáng. Phan Ngọc ngồi ở một bên, tiêu sái bắt chéo hai chân, uống một ngụm nước trà. Nhưng ánh mắt của hai người chưa từng rời khỏi Hứa Tiên.

Thẳng đến khi tâng thải quang kia hiện ra, muốn nhìn chân dung của Hứa Tiên.

- Phốc!

Cơ hồ là cùng một thời gian, Vân Yên cười sặc sụa, Phan Ngọc thì phun nước ra, ho khan vài tiếng, sau đó cùng một chỗ cười lên ha hả.

Hứa Tiên vội vàng cầm gương lên xem, lập tức toàn thân phát lạnh, sắc mặt đen tới đáng sợ, mặc dù hắn không có tuấn mỹ kinh diễm như Phan Ngọc, nhưng cũng xem như anh khí đầy mặt, rất có khí khái nam tử, nhưng sau khi mang tinh phiến này vào, lập tức biến thành một người thân hình cao lớn, là nữ nhân có tướng mạo xấu xí cổ quía, lập tức muốn tháo tinh phiến xuống.

Phan Ngọc cố nén cười, nói:

- Đừng... Không nên vội.

Sau đó đưa gương đồng tới cho hắn:

- Thử dùng linh lực cải biến một chút đi! Chỉ cần tưởng tượng trong lòng bộ dáng mình muốn biến thành là được.

Vân Yên ngẩng đầu nói:

- Nói không chừng sẽ biến thành mỹ nữ dấy!

Sau đó cúi đầu xuống mặt bàn mà cười to.

Hứa Tiên buông ngoan thoại.

- Lát nữa sẽ đánh đòn.

Sau đó cầm gương đồng. Bắt đầu truyền linh lực vào trong tinh phiến, ảo giác chấn động một hồi, bắt đầu thay đổi theo suy nghĩ của hắn.

Hứa Tiên không khỏi nhớ tới tràng cảnh ở kiếp trước xem trên TV, chính là dùng kỹ thuật máy tính biến ảo gương mặt, thuận theo tự nhiên bày ra bộ dáng của rất nhiều người, hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi tuổi, màu da và giới tính, nhưng không làm cho người nào cảm thấy đột ngột.

Bản thân của Hứa Tiên muốn biến lại thành hình dáng của mình, đột nhiên phát hiện, nhưng trong khoảng thời gian ngắn, không cách nào biến ảo được, dứt khoát tưởng tượng ra dung mạo của ác quỷ, biến thành gương mặt ác quỷ mặt xanh nanh vàng, trong gương giương nanh múa vuốt một phen, mới cảm thấy thoả mãn. Sau đó bắt hai nữ nhân bên cạnh, sau đó khuyển trách, đại chấn phu cương.

Vân Yên ăn cơm xong, bắt đầu thử vặn vẹo ảo giác kia, trong đó cần đại lượng linh lực, nhưng không cách nào nhẹ nhàng như Hứa Tiên. Hứa Tiên nắm tay nàng truyền vào một cổ linh lực, mới có thể kiên trì, dù vậy, đầu của nàng cũng mệt mỏi đầy mồ hôi.

Hứa Tiên đưa mặt tới trước mặt Vân Yên, thuận tiện tham khảo phương hướng biến ảo.

Phan Ngọc đứng ở một bên không ngừng đề điểm, Vân Yên khi thì dừng lại tiến hành so sánh với tấm gương. Trong nội tâm nghĩ đến, mặt còn muốn rộng một ít, bả vai cũng giống như vậy, cứ như vậy giống như nặn tượng đất, chậm rãi đem tầng ảo giác kia biến ảo thành Hứa Tiên, có lẽ thân thể to lớn, bắt đầu châm chước chi tiết, tỉ mĩ, cái mũi cao hơn nửa tấc, con mắt thì phải lớn hơn một chút, bờ môi cũng dày hơn một ít...

Hứa Tiên có chút kinh ngạc nhìn qua bộ dáng của Vân Yên chậm rãi biến thành chính mình, một ít sơ hở cũng cần tiến hành đền bù. Đến cuối cùng. Hứa Tiên có cảm giác như mình đang soi gương.

Vân Yên mỉm cười, nói:

- Phu quân, như thế nào đây?

Vội vàng che miệng, nói: Text được lấy tại Truyện FULL

- Âm thanh còn cần phải điều chỉnh.

Đợi đến lúc âm thanh của mình biến đổi hoàn toàn, trong phòng có tới hai Hứa Tiên.

Vân Yên ngả ngớn câu dẫn cái cằm của Phan Ngọc, nói:

- Phan Minh Ngọc, ta chán ghét ngươi.

Hứa Tiên: "..."

Phan Ngọc lạnh lùng nói:

- Ngu ngốc, bộ dáng của ngươi làm gì có điệu bộ của Hứa Tiên, động tác vừa rôi ít nhất có ba sơ hở. Sơ hở tích lũy càng nhiều, thì người bình thường cũng có cảm giác không đúng, chớ nói đường đường là Văn Xương Đế Quân. Nếu như bị khám phá, cũng sẽ bị coi là dùng pháp thuật ăn gian, còn lại vài ngày nên học tập tốt một chút!

Muốn lừa gạt được chính thần của thiên giới, cũng không phải là chuyện dễ dàng gì, ưu thế duy nhất chính là Văn Xương Đế Quân chưa quen thuộc với Hứa Tiên, hơn nữa cũng không thời khắc nào chú ý Hứa Tiên đang thi.

Vân Yên nói:

- Thực không thú vị, phu quân ngươi thích nữ nhân như vậy sao. Ưa thích mặt lạnh, thích ăn dấm chua...

Có Hứa Tiên bên cạnh, nàng không kiêng nể gì lải nhải, trả thù chuyện tối hôm qua.

Sắc mặt của Phan Ngọc càng ngày càng lạnh, Hứa Tiên trước khi Phan Ngọc bộc phát, đem Vân Yên kéo qua bên cạnh bàn, nói:

- Thử viết chữ xem nào!

Vân Yên tự tin nói:

- Chuyện này không cần lo lắng.

Cầm lấy bút ghi lên giấy mấy chữ, chữ viết có bảy tám phần tương tự với chữ của Hứa Tiên.

Vân Yên là người có tiêu chuẩn trên cầm kỳ thi họa, không phải Hứa Tiên có thể so sánh, bắt chước chữ viết đối với nàng mà nói không phải chuyện gì khó. Những ngày này nàng ở chung với Hứa Tiên, cho nên vô cùng rõ ràng với bút tích của Hứa Tiên, hôm nay bắt đầu bắt chước giống như ngựa quen đường cũ, tin tưởng chỉ cần luyện tập thêm một chút, có thể dùng giả đánh tráo.

Phan Ngọc gật đầu nói:

- Cho dù có chút tác dụng, chuyện này cứ quyết định như thế, cho dù Vân Yên thay thế phu quân đến trường thi đi thi, hiện tại chính là thời điểm tôi luyện tốt nhất.

Thời gian buổi trưa, dưới sự giám sát của Hứa Tiên, Vân Yên bắt chước động tác của Hứa Tiên, Phan Ngọc ở một bên chỉ ra chỗ sai. Vân Yên ngộ tính phi phàm, chỉ cần địa phương bị vạch trần sẽ bắt đầu sửa lại. Hơn nữa tuyệt đối không tái phạm, nàng bắt chước Hứa Tiên không chỉ cảm thấy hăng hái, càng muốn đền bù lỗi lầm mình dùng sắc đẹp câu dẫn phu quân.

Hứa Tiên ngồi ở một bên, trong đầu thở ra một hơi, Vân Yên ra tay, cầm danh tiến sĩ không thành vấn đề. Xem hai nữ nhân chuyên tâm vì mưu đồ của minbhf, chính mình chỉ cần ngồi ở một bên nhìn là được, xem ra ăn cơm mềm cũng thật ngọt ngào mà!

Hứa Tiên nói:

- Các ngươi ở chỗ này chậm rãi tập đi, ta đi ra ngoài một chút.

Hắn cũng không quên hứa hẹn vào ngày hôm qua.

Vân Yên, Phan Ngọc cùng một chỗ quay đầu nhìn qua hắn hỏi:

- Đi ra ngoài, đi nơi nào?

- Phủ quận chúa!

Phan Ngọc kinh ngạc nói:

- Ngày hôm qua không phải đã đi rồi sao?

Hứa Tiên liền đem chuyện của Nhu Gia công chúa nói một lần, cũng không dấu diếm hai nàng cái gì.

Trong mắt Vân Yên có hào quang bắn ra, nói:

- Phu quân thật đúng là ôn nhu ah!

Phan Ngọc hoài nghi nói:

- Không phải là sắc tâm không chết sao?

Hứa Tiên cười khổ nói:

- Làm sao có thể, nàng còn nhỏ như vậy.

Phan Ngọc từ chối cho ý kiến cười cười,

- Ta nói là Doãn Hồng Tụ.

Vân Yên cười nói:

- Ta thấy Doãn lão sư có ít nhất năm thành nắm chắc không thoát khỏi tay của phu quân rồi.