Nhưng đêm qua Hứa Tiên thu nạp kim linh chi lực trên đỉnh núi, thật sự rất thưa thớt, Kim tinh còn chưa đạt tới mức bảo hòa, thì không cần nói tới Lượng Tinh.
Hơn nữa Hứa Tiên tính toán một chút, dù là thật sự đứng bên trong quặng mỏ, muốn tu đến Lượng Tinh, không mất thời gian vài chục năm là không làm được. Nhưng khi phát hiện Kim Luân này, đã làm cho hắn vui mừng. Năng lực đặc thù của Kim tinh, chính là thôn phệ, hoặc là nói hấp phệ, chỉ cần đụng phải những thứ liên quan tới kim loại, trực tiếp thu nạp kim linh chi lực ở bên trong, kể cả pháp khí kim hệ của Kim Lũ Pháp Vương.
Điều này mặc dù không có lực công kích gì, nhưng lại trực tiếp đề cao tốc độ tu luyện của bản thân, theo Hứa Tiên tính toán, chỉ cần đem Kim tinh đạt tới mức Lượng Tinh, thì có thể bắt đầu độ thiên kiếp, trở thành Địa Tiên, còn sợ không có lực lượng sao?
Linh khí màu vàng tiến nhanh vào trong Kim tinh, Kim tinh từ từ biến lớn. Lực hấp dẫn cũng càng ngày càng mạnh, tốc độ của kim linh chi lực tràn vào cũng vo cùng nhanh chóng, hình thành một vòng tuần hoàn, Kim tinh giống như bị bỏ đói lâu ngày. Mà Kim Luân của Kim Lũ Pháp Vương biến thành bữa ăn ngon. Cho nên không ngại biến Kim Luân của hắn thành cục sắt vụn.
Tiểu Thanh nằm trong ngực của Hứa Tiên, nhìn gương mặt chăm chú của hắn, trong nội tâm có tư vị khác thường, hắn quả nhiên là đáng tin cậy. Nhớ tới hắn vừa rồi liều lĩnh đáp mây bay tới cứu mình, ôm mình vào trong ngực, còn lấy thân ngăn cản Kim Luân đánh tới, trong nội tâm vui mừng càng sâu hơn một ít. Ngay cả một chút ít điểm đáng hận, trong khoảng thời gian ngắn cũng không còn đáng hận nữa.
Hồi lâu sau, kim linh chi lực của Kim Luân bị Hứa Tiên thôn phệ không còn một mảnh, phù văn ở phía trên cũng theo đó mà tan biến. Nhưng pháp khí bảo này chỉ còn tài liệu của bản thân. Trừ đen ra bán sắt vụn, không cần dùng nữa. Mà Kim Lũ Pháp Vương dùng thời gian mấy trăm năm, rót kim linh chi lực vào bên trong, không còn một tia nào, tất cả đều tiến vào trong Kim tinh của Hứa Tiên.
Thời điểm này, Kim tinh trong thần hồn của Hứa Tiên sáng hơn trước, lớn hơn gấp mười lần, chính thức đạt tới trình độ bảo hòa, kế tiếp. Có thể dùng kim linh chi lực dung hòa với thần hồn, bắt đầu tiến cấp Lượng Tinh, chuyện cấp bách của hôm nay. Chính là thoát ra khỏi động phủ này, đạo hạnh của Kim Lũ Pháp Vương không thấp, cho nên bằng vào thực lực của bản thân, Hứa Tiên cùng Tiểu Thanh chưa chắc là đối thủ của hắn, nhưng lại có nhiều tiểu yêu như vậy, cùng xông lên một loạt thì phiền toái.
Hứa Tiên giao một đống phù triện cho Tiểu Thanh, cũng phân phó với nàng một phen. Lại hỏi Mị Nương và Thải Nhân.
- Các ngươi biết đánh nhau không?
Kỳ thật tu vi của hai con thỏ này không thấp, so với Hứa Tiên lúc ban đầu gặp Tiểu Thanh, cũng kém không nhiều lắm. Nhưng tính công kích quá kém, chỉnh thể trừ ăn củ cải trắng, thì chính là ngủ. Còn nhân sâm tinh kia, chạy trốn là cao thủ nhất lưu, đương nhiên không cách nào dạy cho các nàng năng lực chiến đấu. Nhưng hôm nay nhiều hơn một người, chính là nhiều hơn một phần trợ lực.
Mị Nương cùng Thải Nhân liếc nhìn nhau, cùng một chỗ lắc đầu.
Hứa Tiên nói:
- Vậy các ngươi biết làm cái gì/ Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn
Âm thanh hơi lớn một chút. Làm cho các nàng co thân thể lại.
Mị Nương vội nói:
- Biết ăn củ cải trắng, ân, còn biết ăn rau cần.
Thải Nhân bổ sung:
- Còn dưa leo nữa!
Hứa Tiên bất đắc dĩ, dưa leo hữu dụng thì ra và Tiểu Thanh không cần phải lo lắng như vậy.
- Tướng công, giao cho ta đi. Ta sẽ huy các nàng, ngăn cản tiểu yêu ở bên ngoài. Ngươi cùng Tiểu Thanh cô nương chuyên tâm chiến đấu với Kim Lũ Pháp Vương đi.
Hứa Tiên chậm rãi mở Kim Luân ra, xem xét chung quanh, nhưng thấy đây là một cái sơn động. Cái hang này, lớn như một cái sân bóng, nên không phải tự nhiên hình thành, còn hoàn cảnh chung quanh, nếu đi lạc, chỉ có một con đường chết.
Kim Lũ Pháp Vương uống mấy hủ rượu, uống say chuếnh choáng, quay trở về động phủ nghỉ ngơi. Quét mắt nhìn qua Kim Luân, thời điểm đang định ngủ, bỗng nhiên con mắt nhìn thẳng, với vì Kim Luân vốn sáng bóng, nhưng màu sắc đã ảm đạm đi nhiều. Hắn đánh ra một chiêu pháp thuật, Kim Luân không có sứt mẻ gì. Trong nội tâm Kim Lũ Pháp Vương khẩn trương, liền bước lên phía trước xem xét, đây là pháp bảo giữ nhà của mình, không thể xảy ra chuyện được.
Hư? Trong nội tâm Kim Luân Pháp Vương khẽ động.
- Không tốt!
Muốn phản ứng cũng đã không kịp, hắn bị ngân quang của Nhiếp Hồn Kính chiếu vào người, lúc này một đạo thanh ảnh tiến lên, cũng không phải công kích, mà nhanh chóng dán Định Thân Phù lên trên người của Kim Lũ Pháp Vương. Cho dù đạo hạnh của Kim Lũ Pháp Vương rất cao, nhưng nhiều Định Thân Phù bình thường dán lên cũng có chút ít tác dụng, tình trạng này có thể so sánh được với Nhiếp Hồn Kính, hiệu quả cũng cao hơn không ít.
Cùng lúc đó, Hứa Tiên nói:
- Lâm. Binh. Đấu.
Hắn vận linh lực tới tận cùng, ngưng tụ linh lực vào tay. Bàn tay của Hứa Tiên bính thành màu vàng chói mắt, kéo một đạo kim quang, giống như ngôi sao băng nện vào ngực của Kim Lũ Pháp Vương.
Lực lượng của Kim Thân, lượng lượng thân thể, cùng với Kim tinh có chút thành tựu của Hứa Tiên, kim linh chi lực có năng lực phá hoại cường đại. Kim Lũ Pháp Vương ói ra một ngụm máu tươi, đụng vào thạch bích sau lưng, thạch bích lập tức rạn nứt nghiền nát. Hứa Tiên âm thầm kinh ngạc, thân thể của Kim Lũ Pháp Vương thật cường hãn. Kỳ thật chẳng phải thân thể hắn cường hãn, ở trong vùng núi này, hắn sẽ được kim linh chi lực bảo hộ.
Kim Lũ Pháp Vương kịp thời phản ứng lại, giận tím mặt, dám phá hủy pháp bảo của mình, so với thù giết con còn đau đớn hơn. Cho nên khi muốn phản kích, lại bị một đạo ngân quang chiếu vào người, lại có Định Thân Phù dán lên người của hắn.
Chúng tiểu yêu ở bên ngoài nghe được động tĩnh. Nhao nhao chạy đến, đã bị ba nữ nhân chặn trước cửa, hô quát muốn xé các nàng thành mảnh nhỏ, Tiểu Thiến dẫn theo Mị Nương cùng Thải Nhân đang sợ hãi rụt rè ngăn tại cửa động, ra lệnh:
- Nhanh dùng dây leo.
Mị Nương cùng Thải Nhân đối với đám tiểu yêu hưng thần ác sát rất sợ, nhưng đối với "Hắc Sơn lão yêu" này càng sợ hơn nữa, nhắm mắt lại thi khởi pháp, linh lực màu xanh rải đầy động phủ, mà trong động phủ này vốn có không ít dây leo bám vào, giờ phút này gặp được linh lực màu xanh này, đã sống lại. Giống như thủy triều cuốn về phía tiểu yêu, lũ yêu có lực lớn, cho nên không sợ dây leo nhỏ, xé rách tiến về phía trước. Nhưng khi dây leo càng ngày càng nhiều, càng ngày càng thô. Hành động của chúng biến thành cố sức.
Mị Nương cùng Thải Nhân chậm rãi mở mắt. Xem xét tình cảnh này, không khỏi hoan hô một tiếng. Tiểu Thiến nói:
- Tiếp tục!
Ý sợ hãi trong nội tâm Mị Nương cùng Thải Nhân đã tán đi không ít, sảng khoái hơn cả ăn củ cải trắng, dốc sức liều mạng thúc dục dây leo cuốn lấy đám tiểu yêu, đem huyệt động biến thành một biển xanh lá cây, bao phủ lũ yêu. Bỗng nhiên có thứ gì đó từ dưới mặt đất thoát ra, đánh về phía ba nữ nhân, thì ra là con chuột tinh, dùng độn thổ chi thuật.