Tốc độ ứng biến của võ tông quả nhiên bất phàm, cũng may Diệp Phong đã chuẩn bị sẵn một viên kim nguyên đơn. Một đòn không được thì thêm một đòn nữa xem sao.
Tuy tàn phế một chân nhưng tốc độ nhảy lùi của Âu Dương Ngột vẫn không chậm. Võ tông tuy không thể phi hành nhưng mượn nguyên lực bay nhảy thì vẫn rất dễ dàng. Lão không bỏ chạy ngay mà đồng thời với lúc bật lùi thì hai tay cũng dồn một dải thủy nguyên năng lượng khổng lồ, chuẩn bị ứng đối đòn tấn công của gã.
Nhảy lui thêm một bước là cự ly song phương sẽ thành hơn bốn mươi thước, dù kim cung có lợi hại đến đâu thì cũng không uy hiếp đến lão được. Kim quang bắn tới chăng nữa, lão cũng nắm chắc chặn dược.
Kim mang rực lên trên thần cung, năng lượng tiễn cực kỳ sắc bén hình thành. Diệp Phong nheo mắt đợi cơ hội.
Thịch. Âu Dương Ngột giẫm một chân xuống đất, nguyên lực tràn ra, lại nhảy lui một lần nữa. Bất quá thân hình lão hơi lệch sang một cách quỷ dị, nếu Diệp Phong vẫn bắn thẳng như lúc trước, tất sẽ hụt. Kinh nghiệm chiến đấu mấy chục năm của lão cực kỳ phong phú, dù bỏ chạy cũng phải đưa ra lựa chọn thích hợp nhất.
Ảo ảnh tiễn, xuất. Ngay lúc Âu Dương Ngột chuyển biến thân hình, gã liền xuất thủ. Cơ hội gã đợi là khi lão quyết định nhảy lùi lại.
Kim quang lóe lên, vùn vụt lao tới.
"Năm mũi tên?" Âu Dương Ngột hơi kinh hãi nên ngẩn người ra một chốc.
Nhưng lần này tốc độ của kim quang không như lúc trước, tuy lão hơi kinh hoảng nhưng không ảnh hưởng đến phản ứng. Âu Dương Ngột giơ hai tay, lam sắc thủy lãng lập tức trào lên, hình thành một lớp chướng ngại trước mặt.
Mũi tên ban nãy khiến lão hiểu sơ qua về uy lực của đạo kim quang. Bị thủy lãng giảm bớt uy lực rồi, cộng thêm quanh mình lão còn có ma vân thủy giáp hộ thể, chắc miễn cưỡng đỡ được. Diệp Phong ngồi dưới đất bất động, chỉ cần chặn được đợt công kích này, lão sẽ ung ung đào thoát, đợi khi xử lý vết thương trên đùi xong, lão thiếu gì cơ hội rửa nhục.
Hết lần này đến lần khác thiếu niên này khiến lão nếm đòn. Lần tới dù Mộ Dung Tử Thanh đem tính mạng ra uy hiếp, cũng phải giết gã. Đich nhân nguy hiểm như thế, không thể để lại trên đời.
Phập, phập, phập, phập, phập!
Năm tia kim quang va vào sóng nước, tan biên lập tức, thậm chí không gợn sóng.
Đơn giản vậy là hóa giải được? Âu Dương Ngột chưa kịp định thần thì khóe mắt chạm vào kim quang.
Sao lại… như thế?
Lão không kịp nghĩ ngợi gì nữa, một mũi kim tiễn từ từ cắm vào tim lão. Sát cơ thật sự là mũi năng lượng tiễn vòng qua thủy lãng.
Độ phòng ngự của Ma vân thiên giáp không kém nhưng lực sát thương của Tru thần tiễn thì hộ thể nguyên lực bình thường sao chặn được? Quan trọng ở điểm vì vạn vô nhất thất, Diệp Phong nuốt cả một viên kim nguyên đơn, uy lực của mũi tên này e trung giai võ tông cũng khó đỡ được.
"Phù!" Diệp Phong thu Tru Thần cung lại, ngã ngửa xuống khe suối, thở hồng hộc.
Khi thân thể bình thường, nuốt thất phẩm nguyên đơn, gã cơ hồ không thấy ảnh hưởng gì nhưng giờ đang bị thương, viên kim nguyên đơn này càng làm vết thương thêm nặng. Cũng may năng lực khôi phục của gã kinh nhân, một hai ngày nữa là bình thường.
"Ngươi… vừa dùng võ kỹ gì?" Mộ Dung Tử Thanh há miệng, tỏ vẻ kinh hãi cực độ, cách tới hơn bốn mươi thước mà gã vẫn giết được nhị giai võ tông. Kể việc này ra e rằng sẽ bị người ta coi là chuyện cười.
Nên biết dù là cửu phẩm võ kỹ cũng không thể kho trương đến vậy.
"Cây cung này là thần khí." Gã cười nhạt, đã quyết định tin cô thì không nên giấu, khi gặp Thẩm Lan thì gã cũng sẽ cho cô biết bí mật này.
Thần khí! Mộ Dung Tử Thanh cảm giác đầu óc choáng váng, ngồi phệt xuống nước.
Thần khí là gì? Cả Võ Nguyên đại lục, số lượng thần khí còn lại không đầy mười món, hơn nữa võ giả có được đều là võ hoàng cường giả. Chỉ có cường giả như họ mới đủ tư cách sở hữu. Diệp Phong lấy được thần khí từ đâu?
"Được rồi, đừng ngẩn ra nữa, một món thần khí thôi mà, có cần vậy không, cả mông mà cũng không chú ý." Diệp Phong cười tà quái, ánh mắt đảo lên đảo xuống khắp người cô, ra vẻ hưởng thụ.
Trước đó vì gạt Âu Dương Ngột nên cô cởi y phục đầy vết máu xuống, nhưng gã vẫn lấy một tấm áo trắng khác cho cô mặc. Dù gì cũng không thể để lão thất phu đó chiếm tiện nghi.
Giờ cô ngã xuống nước, tà áo trắng được dương quang chiếu vào, lớp vải mỏng gần như trở thành trong suốt, dính sát vào tấm thân linh lung yêu kiều. Ánh sáng chói mắt như ánh đèn soi tỏ mọi xuân quang trong y phục.
So với lúc ở trong nhà thiếu nữ trần trụi thì bức tranh này có thêm mấy phần mông lung, kín đáo nên càng quyến rũ. Nguồn: http://truyenfull.vn
"Nhìn cái gì!" Cô quát yêu, vội che những bộ vị quyến rũ lại, nhưng không tránh né gã. Mặt cô ửng đỏ khiến người ta chỉ muốn cắn vào.
"Hắc hắc hắc!" Diệp Phong tuy bất động nhưng nắm trong nước ngắm "cảnh đẹp" cũng không tệ. "Việc về thần khí chỉ có hai chúng ta biết, ngàn vạn lần học thư đừng nói cho ai khác, cả tộc nhân cũng không được."
Mộ Dung Tử Thanh tâm tư mẫn duệ, biết việc này quan trọng, nếu để các cường giả ở đại lục biết trên mình một võ sư nhỏ nhoi lại có một món thần khí thì gã sẽ bị cả đại lục truy sát. Thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội!
Nghe nói chỉ mình và gã biết bí mật về thần khí này, lòng cô ngọt lịm. Có lẽ chỉ mẫn cảm đặc hữu của nữ tử mới giúp cô nhận ra giữa hai người tựa hồ khác mấy ngày trước.
"Ở đây nước trong, trên mình ngươi toàn là huyết tích, chi bằng tắm đi." Mộ Dung Tử Thanh nhìn những vết máu trên mình gã, cỏ vẻ đau lòng.
"Tại hạ không có ý kiến… Bất quá hiện giờ tại hạ không động đậy được, phải có người giúp mới xong." Gã nheo mắt nhìn đối phuong.
"Ngươi nhắm mắt lại…" Mộ Dung Tử Thanh càng đỏ mặt, vẫn đến cạnh gã.
"Cô. Cô nương định làm gì? Cời y phục tại hạ ra làm gì? Ối chà… quần tại hạ đấy."
"Ngươi nhìn hết thân thể bản tiểu thư, ta phải nhìn lại mới công bằng." Thấy gã cuống lên, cô đâm ra bớt thẹn, đắc ý hơn hẳn, cởi hết đồ trên mình gã.
Đương nhiên cô vẫn chừa lại quần lót cho gã, đoạn lật người gã xuống, hai cánh tay mềm mại khẽ xoa lên.
Động tác của cô còng ngượng ngùng nhưng rất cẩn thận. Chưa bao giờ cô nghĩ mình sẽ tận tâm phục thị một thiếu niên, lòng ngập trong hạnh phúc.
oOo
Nửa canh giở sau, thân thể gã cũng hồi phục đôi phần, miễn cưỡng có thể đi được. Mộ Dung Tử Thanh cũng tắm rử sạch sẽ, mái tóc ướt nhẹp mang vẻ đẹp lăng loạn.
"Lão tặc Âu Dương Ngột hình như có một cái trữ vật yêu đái, tìm thử xem có bảo bối gì không." Là trưởng lão Âu Dương gia, thứ lão mang theo tất không thể kém quá.
Mộ Dung Tử Thanh đỡ gã đến cạnh thi thể lão, gã lần mò một hồi trong trữ đại vật.
"Tuyền qua thăng long quyết! Thủy long thăng thiên phá!" Một quyển sách cũ và một tấm lam sắc quyển trục phát ra linh quang bảo khí, thoạt nhìn là biết không phải phàm phẩm.
"Lục phẩm võ kỹ! Nguyên bản?!" Gã hớn hở. Nguyên bản của bí tích khá trân quý, đều là truyền thừa chi vật của tông phái hoặc thế gia, không phải như những vật có thể dùng linh thức phục chế hoặc hạn chế số người học tập.
Tạm thời gã chưa dùng đến nhưng truyền cho thủy nguyên tu luyện giả của Tụ Nghĩa xã tất sẽ giúp họ nâng cao thực lực. Võ kỹ này cần bí pháp để phối hợp, trước đó gã đã lĩnh giáo, uy lực không thường.
"Võ kỹ này tại Âu Dương gia cũng là trấn tộc chi vật, không ngờ Âu Dương Ngột lại mang theo." Mộ Dung Tử Thanh hơi cảm khái.
"Bất quá một môn lục phẩm võ kỹ mà thôi, sao đáng là trấn tộc chi vật!" Diệp Phong lấy làm lạ, Âu Dương Ngột còn biết một môn thất phẩm võ kỹ.
Mộ Dung Tử Thanh liếc gã đáp: "Ngươi tưởng Âu Dương Ngột biết một môn thất phẩm võ kỹ thì Âu Dương gia có thất phẩm võ kỹ bí tịch hả?"
"Lẽ nào không phải?" Gã không hiểu rõ nội tình các thế gia như cô.
"Mộ Dung gia cũng chỉ có bí tịch thất phẩm và bát phẩm võ kỹ, mỗi loại một bản, đó là do gia gia ta trở thành võ hoàng, sáng tạo ra hai môn hỏa hệ võ kỹ làm truyền thừa chi bảo của gia tộc. Âu Dương gia chỉ có bí tịch cao nhất là lục phẩm."
"Thất phẩm võ kỹ của cao thủ Âu Dương gia đều là linh thức phục chế phẩm tốn vô số tài vật lấy được từ mọi nguồn. Mộ Dung gia vì có bí tịch hai môn cao giai võ kỹ nên có thể trao đổi với bí tịch thuộc tính khác của các đại thế lực. Tại Võ Nguyên đại lục, học tập một môn cao giai võ kỹ, không có tài lực hoặc bối cảnh kinh nhân thì không thể nào."
"Vậy cơ à? Không phải chứ…" Diệp Phong hơi kinh ngạc, Thu Tố Nhã thản nhiên cho gã một thất phẩm võ kỹ, theo gã thì võ kỹ này tuy trân quý nhưng không đến mức như Mộ Dung Tử Thanh nói.
Bất quá gã quên mất một điều, Thu Tố Nhã là người thế nào? Bích Thủy cung nhất phong chi chủ, thực lực bản thân là võ hoàng, một môn thất phẩm võ kỹ, đương nhiên không đáng gì, hà huống lúc đó nàng ta không tra xét kỹ, chỉ cho rằng trong ngọc bội là một môn lục phẩm võ kỹ, nếu biết là thất phẩm, e rằng cũng phải do dự.