Trong tầng hầm mờ tối, Hạ Mộ ngồi dưới đất, có chút hoảng sợ nhìn người trước mặt.

“Chúng ta lại gặp nhau rồi .” Khóe miệng Vương Vũ Hằng giương lên, nhìn cậu nghiền ngẫm, “Còn nhớ tao không?”

Hạ Mộ theo bản năng muốn lui đến góc tường, lại bị gã một phen túm qua.

“Ông buông tôi ra!” Hạ Mộ gần như phát điên thét chói tai, nhưng bất kể như thế nào cũng giãy không thoát.

Áo sơmi trắng hơi mỏng bị xé rách, lộ ra tấm lưng thon gầy trắng nõn của thiếu niên, sạch bóng, hoàn mỹ không có một tia tì vết.

“Cư nhiên đem hình xăm tao tặng cho mày tẩy sạch.” Nam nhân lắc đầu tiếc nuối, ngón trỏ nhẹ nhàng lướt qua trên lưng cậu.

Hạ Mộ liều mạng giãy dụa, cả người đều bị sợ hãi chiếm lĩnh.

Thời gian giống như quay trở lại mười năm trước, cũng là người đàn ông này, cũng là ánh mắt âm lãnh giống như vậy.

Ở trong gian tầng hầm ẩm ướt kia, mình bị trói chặt giống như con chó, bị bắt nuốt xuống đủ loại thuốc, bị bắt mặc quần áo của con gái, bị bắt lặp lại không ngừng đủ loại lời văn khuất nhục dơ bẩn, hơi phản kháng chút một chút, liền sẽ bị một trận đòn hiểm.

Sống ngày tháng sống không bằng chết qua hai năm, cho đến có một ngày, bản thân bị một đống người đặt trên giường, cưỡng ép xăm một bức họa ở trên lưng, cái loại đau đớn này tựa hồ vĩnh viễn cũng sẽ không có hồi kết, cả đời này cũng không thể quên được, đợi cho toàn bộ quá trình chấm dứt, mình đã đau đến mất đi ý thức.

Trong nháy mắt trước khi hôn mê, tựa hồ nghe thấy nam nhân nói một câu.

“Đợi nó hoàn toàn đần độn, liền tặng lại cho Hạ gia.”

Biến thành đứa ngốc, liền có thể về nhà sao?

Vì thế trong những ngày sau này, Hạ Mộ trở nên vô cùng biết điều, không khóc nữa cũng không nháo nữa, càng không nghĩ muốn chạy trốn, chỉ là cả ngày ôm đầu gối lui ở góc tường, đối với trần nhà ngây ngô cười.

Sẽ không ai nghĩ đến, một thằng bé bị giam cầm hai năm sẽ ngoan cường như vậy, càng thêm không ai có thể nghĩ tới, cậu lại có đầu óc như vậy.

Tất cả mọi người đều cho rằng cậu thật sự ngốc rồi, Vương Vũ Hằng thử thăm dò vài lần, cũng không nhìn ra sơ hở, vì thế liền lợi dụng bóng đêm, ném cậu vào trong công viên.

..

“Không nghĩ tới, nhiều thuốc như vậy lại có thể không khiến mày ngốc.” Vương Vũ Hằng vừa nhớ tới sai lầm năm đó, liền nghiến răng nghiến lợi.

Bản thân vốn là chờ xem vở kịch hay Hạ Vân Dương sụp đổ, lại không dự đoán được Hạ Mộ bị mang về nhà còn chưa tới một giờ, một đội cảnh sát liền đột kích bao vây công ty mình.

May mà bản thân ngày đó có việc không đến công ty, mới may mắn thoát khỏi, chỉ là người tuy rằng đã chạy thoát, nhưng vẫn chú ý hết thảy Hạ gia, mình cư nhiên bị một thằng nhãi con mười tuổi lừa, quả thực chính là vô cùng nhục nhã.

“Ông cái đồ điên này! !” Hạ Mộ theo dưới tay hắn tránh ra, cánh tay bị véo đỏ một mảng lớn.

Vương Vũ Hằng cười lạnh, kêu mấy nam nhân ngoài cửa vào, đem Hạ Mộ đè trên giường.

“Không sao, mấy năm trước không làm được, hiện tại chúng ta tiếp tục.” Vương Vũ Hằng cầm một ống tiêm bên cạnh qua, ở trước mắt cậu đẩy ra sạch khí trong ống, “Từ từ sẽ biến mày thành con gái, được không?”

Hạ Mộ mở to hai mắt hoảng sợ, sống chết muốn giãy ra, cánh tay lại bị chặt chẽ cố định .

“Nếu lộn xộn, kim tiêm sẽ gãy ở bên trong nga.” Vương Vũ Hằng cười âm trầm, đem ống nước thuốc tràn đầy bơm vào thân thể cậu.

Hạ Mộ tuyệt vọng nhắm mắt lại, cơ thể run rẩy như lá rụng trong gió.

“Đừng vội, ngày mai chúng ta còn càng vui hơn.” Vương Vũ Hằng vứt bỏ ống tiêm, đứng lên đi ra khỏi tầng hầm.

“Tam ca.” Gã đàn em canh giữ bên ngoài nghênh đón, “Đại ca tìm anh.”

Vương Vũ Hằng tiếp điện thoại, nghe xong vài câu liền có chút buồn bực.

Việc làm ăn gì mà khẩn cấp như vậy, đối phương sao lại phải để mình trở về đích thân đàm phán?

Nhưng buồn bực thì kết buồn, mệnh lệnh của đại ca vẫn bắt buộc phải nghe, sau khi cúp điện thoại, Vương Vũ Hằng liền phái người đi giúp mình đặt vé máy bay.

“Thằng nhãi bị chộp tới kia làm sao bây giờ?” đàn em hỏi.

“Kêu Triệu Hưng đến coi chừng, chờ tao quay về tiếp tục trừng trị nó.” Vương Vũ Hằng cũng không sốt ruột đối phó Hạ Mộ, dù sao thằng nhãi này ở đây không thân không quen lại cô tịch, cho dù là cảnh sát muốn tìm, cũng không thể có manh mối.

Xế chiều hôm đó, Vương Vũ Hằng liền lên máy bay bay đi D thị.

..

Mà ở một nơi hẻo lánh khác của thành phố, Hạ Dịch đang cùng Hứa Đình chờ tin tức.

“Cậu nói Vương Vũ Hằng hiện tại đang ở D thị lẫn trong hắc đạo, đổi tên thành Vương Hằng?” Hạ Dịch hỏi hắn.

“Gã ta thì tính là hắc đạo cái gì, cùng lắm chỉ là một tên thuộc hạ dưới trướng có mấy tên côn đồ, nhưng mà cái người bên trên gã kia ở D thị coi như có chút địa vị.” Hứa Đình hiển nhiên rất quen thuộc bọn người này, “Trước đây có một tên họ Triệu từng theo dõi Mộ Mộ, lúc ấy tôi không biết là ai, giờ ngẫm lại, phỏng chừng chính là một tên thủ hạ của Vương Hằng, tên Triệu Hưng.”

“Sao cậu có thể biết rõ ràng như thế?” Hạ Dịch có chút ngoài ý muốn.

“Tôi là người D thị, từ nhỏ lớn lên ở đó.” Hứa Đình mạnh mẽ dụi thuốc lá vào gạt tàn thuốc, “Nếu thật sự là bọn người kia làm, lão tử trở về phế từng người bọn hắn.”

Hạ Dịch còn chưa kịp nói tiếp, ngoài cửa lại đột nhiên có một người xông vào.

“Tìm được rồi? !” Trong lòng Hứa đình vui vẻ.

“Tôi để mấy tên côn đồ tìm họ Triệu đòi tiền, đem gã dẫn ra.” Người vừa đến chạy tới mức thở dồn dập, “Người của chúng ta đã đi theo, phát hiện gã trước tiên quay về khách sạn, sau đó liền đến một tòa nhà lầu khu nhà dân cư đổ nát ở Song Liên Khu.”

“Có phải là Triệu Hưng không?” Hứa Đình hỏi.

Người tới sửng sốt, sau đó tỉnh ngộ vỗ bàn: “Chính là gã! Tôi đã nói, sao lại nhìn quen mắt như vậy!”

“Trước báo cảnh sát đi, sau đó chúng ta lại nghĩ biện pháp trà trộn vào.” Hứa Đình lấy điện thoại di động ra, cấp tốc bấm số cục cảnh sát.

Song Liên Khu là khu nhà ở lâu đời ở phía Bắc thành phố, ngư long hỗn tạp, cũng là nơi trị an kém nhất cả thành phố.

Tòa nhà lầu khu dân cư Triệu Hưng đến kia rất cũ cũng rất cổ, tổng cộng chỉ có hai tầng, nếu muốn giấu một người, hẳn là rất dễ tìm được,

Nhưng mấu chốt của vấn đề chính là, phải làm thế nào mới có thể thần không biết quỷ không hay chui vào, hơn nữa còn phải đảm bào an toàn của Hạ Mộ.

Thời gian đã đến 6 giờ tối, bọn cướp khẳng định phải ăn cơm tối, cảnh sát trao đổi một lúc, quyết định giả dạng thành người đưa cơm trà trộn vào. May mà nhà hàng nhỏ gần chỗ này tổng cộng cũng chỉ có ba hàng, cũng không khó giả dạng, lại qua nửa giờ, một nhà hàng trong đó quả nhiên liền nhận được điện thoại đặt cơm đến từ tòa lầu khu dân cư kia.

Ông chủ nhà hàng nói tòa lầu kia hiện tại cơ bản bỏ hoang, từ trước cho tới bây giờ đều không có người đặt cơm, cũng chính là hai ngày nay mới xảy ra chuyện này.

Trong lòng mọi người đều có cơ sở, Hạ Mộ tám chín phần mười bị giam ở nơi này.

Bởi vì Triệu Hưng nhận ra Hứa Đình, cho nên đóng giả thành nhân viên đưa cơm cũng chỉ có ba vị cảnh sát, hai người bưng thức ăn nhanh, một người xách một túi bia.

Mà lúc này ở trong gác xép, Hạ Mộ cả người đều bị trói ở trên giường, trên bàn bên cạnh chất đầy dụng cụ xăm hình.

“Buông tôi ra!” Hạ Mộ sắc mặt trắng bệch.

Khóe miệng Triệu Hưng nhếch một cái, tiếp tục in thuốc màu lên lưng cậu, Tam ca trước khi đi đã dặn dò, chỉ cần không đùa chết, tùy mình dày vò như thế nào cùng được.

Vẽ xong một bức họa, Triệu Hưng cầm con dao nhỏ, dùng lưỡi dao lạnh lẽo vỗ vỗ trên sườn mặt cậu.

Đã từng trải qua địa ngục lại phải diễn một lần nữa, Hạ Mộ hai mắt nhắm nghiền, gần như thét lên một tiếng suy sụp, lại bị nhét một miếng vải vào miệng.

“Yên tâm, tao sẽ đâm cho mày thật đẹp.” Triệu Hưng cười *** tà, lấy di động chụp lại ảnh cho Hạ Mộ xem, “Mày cảm thấy bức hình này thế nào?”

Hình ảnh dơ bẩn trong màn hình vô cùng khó coi, Hạ Mộ liều mạng muốn giãy dụa, lưỡi dao sắc bén lại vẫn là cắt vào da.

Thân thể bị trói chặt chẽ, trốn không thể trốn.

Từng đợt đau đớn từ trên lưng truyền đến, cho đến cuối cùng tê dại.

Triệu Hưng nhìn thấy máu tươi trên lưỡi đao màu trắng bạc, cả người cũng bắt đầu hưng phấn.

Mắt thấy thứ hoàn mỹ gì đó bị phá hư, trong lòng sẽ luôn có một loại khoái cảm không hiểu, huống hồ thiếu niên này da thịt trắng nõn tinh tế, trời sinh chính là vải vẽ tranh tốt nhất.

Ngoài phòng có người gõ cửa, tay Triệu Hưng vừa định hạ xuống liền dừng, đặt con dao nhỏ xuống đi ra khỏi phòng ngủ.

“Không có việc gì Triệu ca, là đưa đồ ăn bên ngoài.” Sau khi tên đàn em ngoài phòng khách từ lỗ mắt mèo trên cửa nhìn ra ngoài, tỏ ý không có nguy hiểm.

Triệu Hưng nhẹ nhàng thở ra, tiến lên mở cửa.

“Sao lại nhiều người đến như vậy?” Triệu Hưng nhíu mày.

“Buôn bán tốt, không còn khay lớn và túi plastic, đành phải nhiều người đưa tới.” Người ngoài phòng mặc quần áo đầu bếp đầu dầu mỡ, trong tay đang bưng bốn năm hộp cơm.

“Vào đi.” Triệu Hưng nghiêng người mở đường, để thủ hạ chuẩn bị tiền lẻ.

Đàn em đang đếm số tiền lẻ trong túi quần, đột nhiên chợt nghe bên tai truyền đến một tiếng thét : “Không được nhúc nhích, cảnh sát đây!”

Người trong phòng hồn phi phách tán, Triệu Hưng cũng không ngờ được cảnh sát lại có thể nhanh như vậy tìm tới cửa, phản xạ có điều kiện muốn tìm súng, lại bị một cước đạp bay lên tường, đụng đến thất điên bát đảo.

Còn lại những người mai phục bên ngoài nhanh chóng xông vào, Hạ Dịch cùng Hứa Đình đá văng cửa phòng ngủ, cơ hồ bị sợ tới mức ngừng hô hấp.

Hạ Mộ mặt úp xuống bị trói ở trên giường, thân trên xích lõa tràn đầy máu tươi, hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt tái nhợt gần như trong suốt.

“Mộ Mộ!” Hứa Đình xông lên trước cởi bỏ dây thừng, run rẩy thăm dò hơi thở của cậu.

Cảm nhận được hơi thở mỏng manh kia, Hứa Đình cởi áo khoác, bọc cậu chạy đến bệnh viện.

Hạ Dịch đi theo ra ngoài, ánh mắt nhìn về phía Triệu Hưng lạnh đến sắp đóng băng.

Cảnh sát trông coi bị ánh mắt của anh chấn động một chút, người này vẻ bề ngoài nho nhã, sao lại có một luồng tà khí.

..

Sau khi được xe cảnh sát đưa đến bệnh viện, Hứa Đình thật cẩn thận đặt người lên giường bệnh, nhìn theo cậu bị đẩy vào phòng cấp cứu.

Hạ Dịch không nói câu nào đứng ở cửa, thật lâu sau, nhấc chân hung hăng đạp lên tường, mở miệng mắng vài câu thô tục.

Hứa Đình ngồi ở một bên, trong đầu toàn là hình ảnh vừa rồi ánh mắt đầu tiên trông thấy Hạ Mộ.

Nắm tay bất tri bất giác nắm lại thật chặt, đáy mắt cũng dần dần nổi lên hơi thở nguy hiểm.

Tiểu Mộ lần này chịu thiệt, lão tử nhất định phải bắt toàn bộ các ngươi hoàn trả gấp mười gấp trăm lần.

Hơn nửa giờ sau, đèn phòng cấp cứu tắt, Hứa Đình cùng Hạ Dịch đồng thời vọt tới cửa, nhìn thấy Hạ Mộ được đẩy ra.

“Sao rồi?” Hứa Đình vội vàng hỏi tới.

” Miệng vết thương trên lưng cũng không sâu, hôn mê là bởi vì bị hoảng sợ, còn những trạng huống khác, vẫn là đợi sau khi cậu ấy thanh tỉnh mới có thể có kết luận.” Vị bác sĩ lớn tuổi tóc bạc an ủi, “Không có gì nguy hiểm.”

Hai người nhẹ nhàng thở ra, cùng đưa Hạ Mộ về phòng bệnh.

..

Hạ Mộ lần này ngủ một giấc thật lâu thật lâu, ngày hôm sau Hứa đình ở đồn cảnh sát làm xong biên bản, sau khi trở lại bệnh viện Hạ Mộ vẫn chưa tỉnh.

“Anh trước tiên ăn một chút gì đó đi.” Hứa Đình đặt túi plastic trong tay ở bên người Hạ Dịch.

“Lần này thật sự phải cám ơn cậu.” Hạ Dịch quay đầu nhìn hắn, “Nếu không có cậu tìm được manh mối, Tiểu Mộ còn không biết phải ăn bao nhiêu đau khổ.”

Hứa Đình cũng không nói gì, chính là cười cười.

..

Buổi trưa, Hạ Dịch ở ngoài hành lang hút thuốc, Hứa Đình vắt khăn mặt giúp Hạ Mộ lau mặt, lúc lau được một nửa, Hạ Mộ mơ mơ màng màng mở mắt.

“Tiểu Mộ!” Hứa Đình mừng như điên.

Tầm nhìn của Hạ Mộ có chút rã rời, nhìn chằm chằm Hứa Đình hồi lâu không có phản ứng.

“Bảo bối?” Hứa đình có chút hoảng sợ, muốn chạm vào cậu, Hạ Mộ lại giống như bị rắn cắn, liều mạng tránh vào góc tường.

“Tiểu Mộ, là anh a.” Hứa Đình không dám tiếp tục kích thích cậu, chỉ ngồi ở bên giường chìa tay với cậu, “Bảo bối đừng sợ được không?”

Cảm xúc của Hạ Mộ cực độ không khống chế được, ôm đầu thét chói tai.

Hạ Dịch ở hành lang nghe thấy tiếng kêu, vội vàng đẩy cửa xông vào, chỉ thấy Hạ Mộ đang liều mạng giãy dụa ở trong lòng Hứa Đình, vừa cào vừa cắn giống như phát điên.

“Bảo bối là anh là anh a.” Hứa Đình gắt gao ôm cậu, mặc cho cậu giãy dụa như thế nào cũng không buông tay, “Đừng sợ, không sao rồi , đã không sao rồi .”

Bác sĩ nghe tin mà đến muốn giúp cậu tiêm thuốc an thần, lại bị Hạ Dịch ngăn lại.

“Tiểu Mộ ngoan, không sao rồi , không sao rồi .” Hứa Đình ôm cậu dỗ dành liên tục, thử để cậu bình tĩnh một chút.

Hạ Mộ giãy giụa một trận, nhưng thật ra thật sự bình tĩnh lại, ngốc lăng đối diện với Hứa Đình.

Hứa Đình nhìn mà đau lòng, cũng bất chấp còn có những người khác ở trong phòng bệnh, sáp qua liền nhẹ nhàng chạm một cái trên môi cậu.

“Đừng sợ, có anh ở đây.”

Vị bác sĩ lớn tuổi kiến thức rộng rãi vẻ mặt rất bình tĩnh, mí mắt Hạ Dịch giật giật, nhưng cũng không có phản ứng gì quá kịch liệt.

Tiểu hộ sĩ (y tá) thực tập nước mắt lấp lánh, một màn này một màn này, quả thực manh đến cõi lòng run rẩy.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: = = vỗ nhẹ…

END 11.