Tinh quang chập chờn, bầu trời đêm như mặt nước phẳng lặn đột nhiên bị gợn sóng, không ngừng ba động. Ngược lại, tại thời điểm này, chỉ gặp thời không dồn dập như sóng ngầm dũng động, điên cuồng nghịch chuyển, trong nháy mắt mọi thứ như biến mất, vạn đạo trăm pháp, cứ thế đều bị xóa sạch đi đồng dạng.

Tại dưới bánh xe luân hồi không ngừng quay, cả trời đất đều mịt mờ, giang sơn thay đổi, thiên địa đổi mới, toàn bộ thế giới như trở nên mờ ảo không chân thật.

“Không...”

“Aaa!”

Toàn bộ sinh linh ở thế giới cảm nhận được bản thân mình đang trở nên mờ ảo, thần trí phiêu hốt liền cảm thấy vô cùng bất an. Có người không nhịn được mà thét lên kinh hãi.

Ngay sau đó lại thấy từng cảnh hư ảo hiện ra, có sơn hà uốn lượn, có cảnh phồn hoa thịnh thế, đại đạo vạn pháp thay đổi...

Tịch diệt lại luân hồi, luân hồi rồi tịch diệt, một vòng luẩn quẩn cứ thế tiếp diễn mãi mãi.

Thời điểm này, không chỉ thế giới thay đổi, mà ngay cả sinh linh trong thế giới này cũng thay đổi.

Bánh xe càng quay càng điên cuồng, từng cảnh như xẹt qua trước mắt, thời đại này lụi tàn thì thời đại khác nổi lên, không có tận cùng, cũng không có kết thúc, vĩnh viễn tiếp diễn.

“Răng rắc, răng rắc...”

Bỗng nghe từng tiếng như gãy nát vang lên, trong tinh quang, bánh xe tựa như đã tới cực hạn, không cách nào chịu nổi nữa mà nứt ra từng vết. Bất quá, bánh xe vẫn không dừng lại, tựa hồ còn có thể tiếp tục quay.

“Oanh!”

Chín đầu kiếm long phá thiên chém tới, trong nhất thời kiếm hải bao trùm lấy tinh quang, đem toàn bộ bánh xe bao phủ vào bên trong.

Không biết trải qua bao lâu, chỉ nghe thấy một tiếng long ngâm, lập tức thấy trên bầu trời nứt ra, đại giang sơn hà vỡ nát thành từng mảnh vỡ, cũng thấy được thời đại này đến thời đại khác nứt vỡ, phồn hoa thịnh thế cảnh tượng cũng biến mất.

Hết thảy biến mất, chỉ còn lại mỗi một cảnh tan hoang chân thật. Toàn bộ sinh linh vốn hư ảo cũng trở nên chân thật.

“Phanh!”

Vị diện chi linh bay ngược lui sau, thân ảnh trở nên mờ ảo, đồ án như huyết nguyệt sau lưng cũng trở nên hư ảo. Dưới lực lượng kinh khủng kia, vị diện chi linh cũng không chịu nổi.

“Ngươi đã ở đây quá lâu rồi, cũng nên có người thay thế đi! Ta cũng muốn xem, rốt cuộc thập tự chân quyết ngươi lý giải thế nào!”

Lão đầu gầm một tiếng, thời không chi lực không ngừng dâng trào, tại trên bầu trời hóa thành một cự chưởng vô hình đánh xuống. Cự chưởng phun ra nuốt vào tinh quang, thời gian chảy xuôi, không gian lập lòe, tựa như có khảm lấy bảo thạch đồng dạng.

Dưới cự chưởng này, không gian lập tức nứt vỡ, từng tiếng gào thét liên tiếp gầm gừ. Với thực lực của lão đầu, một quyền này có thể nói là đánh nát cả không gian, mười phần mạnh mẽ, Truyền Kỳ cường giả cũng không dám để dư uy của nó đánh lên người.

“Ta không ngại thay đổi, ta chỉ cần một lý do...”

Cũng ngay lúc này, vị diện chi linh sắc mặt không đổi chầm chậm lên tiếng, hai tay đưa ra như muốn ôm lấy trời đất đồng dạng.

Nhìn hành động này của vị diện chi linh, lão đầu biến sắc, nghe thấy “ông” một tiếng vang lớn, toàn bộ thế giới như bị lay động, đồ án sau lưng vị diện chi linh chấn động phóng lên trời, trong nháy mắt đem toàn bộ thế giới đều thu vào trong tầm mắt.

Huyết quang rọi xuống thế giới, bao trùm hết thảy mọi thứ, ngay thời điểm này bất kể là một sinh linh nào, một góc chết nào đều bị huyết quang chiếu rọi lên.

Những thứ bị huyết quang rọi lên, sinh cơ đều bị hút ra, trong chớp mắt đại địa khô kiệt mà nứt nẻ, cây cối héo rũ, sông cạn nước, núi thành không.

“Aaa!”

Chúng sinh hét lớn, sinh cơ trong người bị rút ra, hóa thành khô lâu, bất kể trước đó là Hắc Kim hay Hoàng Kim, là người của các thế gia hay bình thường cũng đều bị rút đi sinh cơ mà chết.

Sinh cơ không ngừng chui vào trong người vị diện chi linh, lập tức thấy vị diện chi linh càng lúc càng lớn, giống như cự nhân đồng dạng.

Nói thì lâu nhưng quá trình không tới vài giây, từ lúc lão đầu vừa lao đến thì cũng đã xong rồi.

Vị diện chi linh khẽ đưa tay chỉ đến phía lão đầu, chậm rãi bóp chặt lại.

“Uỳnh!”

Không gian như bị bóp nát, thời gian ngừng chảy, thời không lúc này cũng bị rút đi lực lượng, có thể nói, thế giới bây giờ đã không còn tồn tại, mà là một thế giới chết chóc, là một thế giới tử vong, cho nên không gì có thể tồn tại được ở trong này.

Lão đầu một thân thời không chi lực cứ thế bị triệt để mất tác dụng, ở trong thế giới này không chút nào dùng được. Thực lực của lão đa phần đều từ thời không mà ra, nay mất đi cũng khiến lão chật vật một hồi.

Lão đầu vội vàng quay người bay lui sau.

“Kiếm Ngạo Hồng Trần – Vạn Lý Đồ Thiên!”

Lục Viêm quát lớn, đây là một chiêu kiếm thức mạnh nhất hắn có thể dùng lúc này.

Dưới chân Lục Viêm hiện ra kiếm ảnh, đạp kiếm ảnh mà đi, tốc độ tuyệt luân không gì bì kịp. Trên tay hắn Thiên Vẫn Thần Lôi Kiếm chậm rãi chém ra, tốc độ rất chậm, thế nhưng tựa hồ không gì có thể đỡ được.

Một kiếm này, quản chi là trời cao đất xa, bất kể là ngươi ở chỗ nào trong trời đất này đều bị một kiếm này chém chết.

Kiếm khí hoành hành, dọc ngang trời đất không kẻ đỡ được. Một kiếm này hắn từng chém giết một Tiên Đạo đỉnh phong, từng một kiếm bổ đôi Bát Hoang, phân ra Âm Dương. Chẳng qua lúc này thực lực không như trước, nên uy lực cũng không giống trước.

Nhìn một kiếm này vị diện chi linh cũng không khỏi híp mắt, dù nói hắn chỉ là một tia ý chí của mấy trăm năm trước, mọi thứ đều giảm đi, ánh mắt cũng không còn sắc bén như trước, nhưng hắn vẫn nhìn ta được một kiếm này khủng bố cỡ nào.

Nhưng, hắn không có hành động như né tránh.

Kiếm khí hoành không mà ra, chém tới phía trước.

“Không, ngươi... Aaa...”

Âm thanh không thể tin được kèm theo sợ hãi vang lên.

“Phốc xuy!”

Máu tươi bắn ra, huyết hoa chớp động, một đầu lâu cứ thế rơi xuống, ngay sau đó thi thể không đầu cũng ngã xuống mặt đất, rơi vào một vết nứt sâu, biến mất.

Trong đầu Lục Viêm đột nhiên oanh bạo một tiếng, một luồng lực lượng thần bí truyền vào đầu, kèm theo từng âm thanh mờ mịt chầm chậm vang lên trong đầu.

“Đây chẳng lẽ chính là lý giải kia?”

Lục Viêm lẩm bẩm, ngay sau đó lại nhìn đến bóng người kia, trầm giọng nói:

“Cũng nên đến lúc ngươi thực hiện lời mình nói đi!”

Bóng người này chính là vị diện chi linh. Đúng vậy, người vừa rồi chết không phải là vị diện chi linh, mà là lão đầu điên kia.

“Không cần gấp gáp, ta cũng không muốn thất hứa... Ta chờ đợi ở đây cũng là vì một ngày này... Để ta nói cho ngươi nghe một chuyện.”

“Thế giới này thật ra là một phiến thiên địa do Không Minh Đại Đế tạo ra, ta cũng trong lúc vô tình mà đến đây, rồi trở thành kẻ chưởng khống thế giới này.”

Vị diện chi linh lúc này không giống như trước, thay vì vẻ mặt như sương thì lúc này có đầy đủ cảm xúc hơn. Sắc mặt vị diện chi linh trở nên phẫn nộ:

“Trước đó ta còn tưởng bản thân gặp cơ duyên lớn, vô cùng mừng rỡ. Thế nhưng dần dần, khi thập lý chân quyết ta ngộ được càng sâu thì càng phát hiện, đây là một âm mưu, một đại âm mưu của Không Minh Đại Đế.”

“Năm đó khi ta đột phá thời điểm, ta vô tình nhìn thấy được một chút bí mật của tinh không này, biết được có kẻ muốn thôn phệ tinh không này. Bất quá, khi ta muốn tìm hiểu tiếp thì thị thần của hắn phát hiện ra, khi đó thực lực chỉ mới là Thiên Mệnh, nên ta đành phải dùng thời không nghịch mệnh, che dấu bản thân đi.”

“Bất cứ kẻ nào lý giải thập tự chân quyết đến mức nào đó thì sẽ bị kẻ đó phát hiện rồi tiêu diệt, bởi vì đây là một lực lượng có thể đối chiến với kẻ kia. Nhưng, ta còn phát hiện một thứ kinh khủng cũng ghê tởm hơn là...”