*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lãnh Thiên Ngạo và Lãnh Thiên Tinh đối mắt với nhau, đồng thời lên tiếng: “Nhi thần tuân chỉ”.

“Được, xuất phát đi”.

Đội quân mấy trăm người bắt đầu ồ ạt tiến vào trong núi, Lãnh Thiên Minh thấy Trình Khai Sơn cũng ở phía sau, liền nhịn không được chạy qua hỏi.

“Lão Trình, ta còn tưởng chúng ta không vào núi, thời gian cuộc thi sao lại dài như vậy? Hơn nữa lời phụ vương nói vừa nãy, nhân mã hai bên không được động thủ là ý gì?”

Trình Khai Sơn nhìn quanh bốn phía, thấp giọng nói.

“Cuộc thi săn bắn ở núi Tuyết Sơn vốn là để đại vương kiểm tra và rèn luyện cho các hoàng tử, về phần nhị hoàng tử và tam hoàng tử, là do mấy năm trước xảy ra xung đột, khiến không ít người chết và bị thương, vậy nên đại vương mới dặn dò như thế”.

Lãnh Thiên Minh như nghĩ tới gì đó, gật gật đầu.

“Cuộc thi săn bắn không phải chỉ có người trong Vương thị và cận vệ mới được tham gia ư? Sao các người cũng đi theo vậy?”

Trình Khai Sơn cười khổ.

“Bởi vì đây dù sao cũng là vùng núi tập trung thú dữ, khó tránh gặp tình huống đặc thù, ta bám sát phía sau là để đề phòng vạn nhất, ở đây có không ít hoàng tử mà, đương nhiên chúng ta không được phép tham gia săn bắn, nếu không sẽ bị xử tội chết”.

“Ồ, xem ra vị Lãnh Liệt Vương này là một bậc đế vương đích thực, tâm tư thâm sâu, thậm chí còn sử dụng săn bắn để kiểm tra và thăm dò người kế vị.

Phải biết rằng kiểu săn bắn quy mô lớn này không chỉ đơn giản là đuổi giết con mồi, điều quan trọng hơn đó là khả năng lãnh đạo và năng lực quyết đoán”.

Nhị hoàng tử dẫn đầu đội nhân mã chừng năm sáu chục người, vào sâu trong núi không lâu sau, lại chia đôi hành động với ngũ hoàng tử, mỗi người dẫn đầu hai đến ba chục người để săn được càng nhiều hơn, Lãnh Thiên Minh thì luôn theo sát nhị hoàng tử.

Đây là lần đầu hắn tận mắt chứng kiến sự lợi hại của kỵ binh Bắc Lương, tốc độ cưỡi ngựa nhanh, kỹ thuật chính xác, thật khiến người ta phải há hốc mồm cảm thán.

Khó trách Lãnh Liệt Vương có thể mở rộng lãnh thổ Bắc Lương trong một thời gian ngắn như vậy, đặc biệt là tên Lãnh Thiên Ngạo đó, võ công thật quá lợi hại, Lãnh Thiên Minh nắn nắn bắp tay nhỏ nhắn của mình, haiz…e là cả đời không đánh nổi hắn ta rồi…

Có rất nhiều con mồi trên núi, đội quân dễ dàng săn được hàng chục con thỏ, gà lôi, và thậm chí cả một con linh dương.

Nhưng hiển nhiên nhị hoàng tử vẫn rất không hài lòng, đến gần trưa, hắn ta nói với hai người bên cạnh.

“Hai người đi xung quanh đây thăm dò một chút, xem có tìm được tung tích của con mồi nào lớn, tốt nhất là gấu, báo hoặc mãnh hổ, vậy mới chứng minh được năng lực của chúng ta cho phụ vương, bắt mấy thứ gà thỏ chẳng có ý nghĩa gì”.

“Vâng, thưa nhị hoàng tử”.

Nhận lệnh xong, hai người kia liền cầm theo một vật trông giống như xẻng đào hầm hiện đại rồi rời đi…

Chập tối, đội ngũ săn bắn bắt đầu tìm địa điểm dựng trại và nghỉ ngơi.

Lúc này đã săn được khá nhiều, động vật ra ngoài kiếm ăn dù đông, nhưng không có mãnh thú, sắc mặt nhị hoàng tử tối sầm, đúng lúc đó, hai người rời đi hồi trưa đã trở lại.

“Nhị hoàng tử, có phát hiện mới, dưới khe núi phía trước có xương thú và phân hổ tươi, nếu không có gì ngoài ý muốn, thì trong hang chắc chắn có hổ”.

Lãnh Thiên Ngạo lập tức phấn chấn.

“Được, ha ha, đúng là trời giúp ta, núi Tuyết Sơn đã nhiều năm không xuất hiện mãnh hổ, nếu năm nay ta có thể săn được, phụ vương nhất định sẽ trọng thưởng, chuẩn bị đồ, chúng ta lập tức đến đó”.

Hai tên đi thăm dò nhìn nhau, nói.

“Nhị hoàng tử, hay là chúng ta đợi đội ngũ của ngũ hoàng tử cùng đi? Loại hổ sinh trưởng ở núi Tuyết Sơn có kích thước lớn, sức lực và tốc độ cũng vô cùng kinh người, giờ có ít người quá, ngộ nhỡ xảy ra sơ xuất bị thương thì không ổn đâu”.

Lãnh Thiên Ngạo bất mãn.

“Sợ cái gì, chúng ta nhiều người như vậy lại sợ một con hổ? Hơn nữa các ngươi không tin tưởng võ công của bổn hoàng tử hay sao?”

Hai người kia lập tức biến sắc, căng thẳng nói.

“Không…không phải, võ công nhị hoàng tử đứng nhất nhì Bắc Lương, chúng ta nào dám không tin tưởng, vì an toàn thôi ạ, nếu nhị hoàng tử thấy không cần thiết, vậy chúng ta sẽ dẫn ngài đi, có cần thông báo cho đội bảo vệ đi cùng không ạ?”

“Không cần, bọn họ đi theo vướng chân vướng tay, không

giờ khiên chăn phòng thủ, những cung thủ tản ra tìm vị trí thuận lợi, sáu trường thương thu theo sau ta, những người khác giữ khoảng cách.

.