Phụ hoàng hạ chỉ phong vương nhưng không để chúng ta ra cung ở, là luyến tiếc xa Như Ý sao? Ta âm thầm phỏng đoán.

Theo phong hào ông ban cho có thể thấy được mong chờ của ông với chúng ta. Ông phong Như Ý là Vô Ưu vương, có lẽ là mong Như Ý một đời không sầu lo. Xem ra phụ hoàng không có ý định bồi dưỡng Như Ý làm thái tử hay một hiền vương, bởi dù là ai trong số hai vai đó cũng không thể “vô ưu”. Hiện tại ông thật dung túng Như Ý, mọi việc đều theo yêu thích của nó, không chút nào ép buộc, đích thực “vô ưu”. Thế nhưng còn có sau này, phụ hoàng trăm tuổi rồi, Vô Ưu vương còn có thể vô ưu? Ta không tin phụ hoàng là người thiển cận như thế.

Nay ta và Như Ý đều đã tròn 15, theo lí mà nói mỗi người đều nên có công việc riêng, thế nhưng phụ hoàng tựa hồ không có ý tách chúng ta ra, vậy là chấp nhận ta làm người bảo vệ nó?

Phong ta là Bình Dương vương, là một phong hào thông thường, các đời tổ tông đều có, có điều các đời Bình Dương vương đều là hiền vương hoặc dũng tướng, xem ra ông cũng đặt kì vọng ấy vào ta.

Tâ vốn tưởng rằng Như Ý trị độc xong rồi sẽ từ từ hiểu chuyện, không còn quấn lấy ta như hồi còn bé nhưng lại không phải. Không biết đó là thói quen của nó hay là bản năng tin tưởng ta nữa?

Ta đích xác sẽ chăm sóc nó nhưng chưa bao giờ nghĩ sẽ chăm lo tới mức “Tiêu không rời Mạnh” như thế này.

Không phải ta thấy nó phiền chán, mà là ta lo lắng cho nó. Nhân sinh luôn thay đổi, nếu sau ta không còn khả năng bảo hộ nó, hay là nếu ta chết, nó phải làm sao? Tuy nó hiểu dược lý, có thể bảo hộ chính mình, cũng khá thông minh linh hoạt, thế nhưng tâm linh lại trong trẻo như trẻ thơ, không có chút vẩn đục, không thể chịu nổi sóng gió đả kích.

Nhân dịp một năm mới khó có được là phụ hoàng không sai chúng ta làm gì, ta liền ở trong cung đọc sách, mà Như Ý ở bàn bên kia cầm một đống dược liệu xưng xưng xứng xứng (cân đo phối dược), lúc này không được cao giọng nói chuyện vì sẽ làm thổi loạn đám dược nó đang phối. Lúc nó làm việc này thực vô cùng chăm chú.

Ánh mắt đen láy cùng bàn tay như ngọc cầm cán cân, rất là đẹp mắt. Bề ngoài trông nó mềm mại nhỏ nhắn, khi không hài lòng thì lông mày và mũi đều cau cau, như trẻ nhỏ.

Nếu có khả năng, ta thật mong muốn bảo hộ ngươi suốt đời. Nhưng ca ca ta kính yêu nhất tương lai phải làm hoàng đế, vì anh ấy ta không thể chỉ biết lo cho chính mình, vũng bùn này ta nhất định phải bước vào rồi. Kể từ khi ta nhận người anh này, cuộc đời ta không còn khả năng cứ bình đạm trôi đi. Một ta như vậy, đến con đường của chính mình cũng có khả năng lạc lối, lại thế nào có thể bảo vệ tốt ngươi?

Như Ý cảm nhận được ánh nhìn của ta khi ta rời sách ngắm nó nên cũng ngẩng đầu khỏi đám dược cười ngốc ngếch với ta. Nụ cười khiến lòng ta mềm nhũn, thôi, có thể bảo hộ ngươi được ngày nào hay ngày đó. Vì ngươi và ca ca, ta sẽ nỗ lực khiến mình tốt hơn nữa.

Như Ý đẹp lắm, so với An quý phi thậm chí còn đẹp hơn. Bởi không hay rèn luyện thể lực và phơi nắng nên làn da trắng mịn như kem. Dung mạo như vậy lại là nam có vẻ không phải điều hay. May mà là một vương gia, cũng may lại có thêm ta cũng là một vương gia, như vậy có thể bảo hộ nó.

An quý phi xuất thân không cao, từ trước lại luôn tự hạn chế mình, tuyệt không mù quáng đẩy người thân ra làm quan, mà chi ngoại thích nhà mẫu hậu đã bị đả kích hoàn toàn, các phi tần trong cung không có con trai cũng không thụ chuyên sủng cho nên hiện tại tình trạng ngoại thích trong triều không đáng lo. Chỉ là triều nội không được bình tĩnh lắm. Ba năm trước phụ hoàng không hề nhắc tới ta và Như Ý khiến cho mấy người này không dám ho he. Hiện tại chúng ta được phong vương, dĩ nhiên có người muốn lợi dụng chúng ta cùng ca ca tranh quyền. Hiện tại ca ca đã kéo được phân nửa triều đình, nếu bên kia có hai hoàng tử chúng ta gia nhập, lại một lần khuấy lên vũng nước đục này, bọn họ sẽ có cá ăn. Ta sao có thể để bọn họ như nguyện.

Phụ hoàng đạp tuyết mà đến. Ta buông sách, Như Ý thu dược lại, cùng nghênh đón phụ hoàng. Ba người ngồi vây quanh lò sưởi trong thư phòng. Như Ý tự giác đi tới chui vào lòng ta, may nó cũng nhỏ nhắn xinh xắn, ta liền ôm nó vào lòng như ôm em bé. Tuy như vậy có hơi bất kính với phụ hoàng nhưng chúng ta luôn thế này, cũng không ai để ý. Đông Nhi cũng đã quen, tiến lên dâng trà liền lui xuống.

Phụ hoàng nhấp một ngụm trà, mở miệng, “Như Ý có tính toán gì không? Có gì muốn làm không?”

Như Ý không suy nghĩ liền nghiêng đầu đáp, “Ta sau này muốn luôn cùng một chỗ với Tiểu Thu, làm việc gì sao? Sau này ta muốn làm dược sư.”

Ta biết ngay nó sẽ nói thế, có hơi đau đầu, nhưng bởi Như Ý ôm chặt thắt lưng ta nên cũng không thể làm gì khác hơn, đành kéo sát nó lại, vỗ vỗ lưng trấn an. Mỗi lần nó như vậy là trong lòng đang sợ hãi và không cảm thấy an toàn, tâm tư của nó quá dễ đoán.

Phụ hoàng hơi nhíu mi, lại hỏi ta, “Thu nhi thì sao?”

Ta lắc đầu, “Không có dự định gì đặc biệt, Thu nhi nghe phụ hoàng phân phó.”

Có dự định cũng không thể nói cho ngài a, bởi vì ngài đã sớm có quyết định, không bằng ta nghe thử xem quyết định của ngài thế nào.

“Ngươi đã 15 tuổi, cũng nên đại hôn, đã có cô nương nào vừa ý chưa?”

Ta có hay không ngươi còn không rõ sao? Ở ngoài suốt 3 năm có thể có cô nào mà vừa ý, ta vừa định mở miệng nói, “Phụ hoàng, nhị hoàng huynh còn chưa cưới vợ, Thu nhi không dám vượt qua.”

Nước mắt của Như Ý đã rơi xuống, hàm lệ mà nói, “Tiểu Thu, ta không muốn ngươi cưới vợ.”

Ta còn chưa kịp nói, nó đã xoay mặt nói với phụ hoàng, “Phụ hoàng, Như Ý không muốn Tiểu Thu cưới vợ đâu, Như Ý muốn vĩnh viễn ở cùng Tiểu Thu.”

Như Ý tuy tính tình trẻ con nhưng rất ít rơi nước mắt, cảnh tượng nó rơi lệ này khiến ta cả kinh, vội ôm nó dỗ khẽ, “Sao lại khóc, phụ hoàng chỉ hỏi ta, còn chưa nói phải kết hôn mà.”

Như Ý nắm chặt thắt lưng ta, nước mắt tí tách rơi xuống, “Ta không cho ngươi lấy vợ, Tiểu Thu không được lấy vợ.”

Phụ hoàng lần đầu nghiêm khắc nói với Như Ý, “Hồ đồ, hoàng tử sao có thể không lấy vợ, ta chẳng qua thấy ngươi tính tình chưa định, dự định qua thêm vài năm nữa, tương lai ngươi cũng phải lấy vợ.”

Như Ý từ trong lòng ta đi ra, quỳ gối trước mặt phụ hoàng, khẩn cầu, “Cầu phụ hoàng, đừng bắt Tiểu Thu cưới vợ, ta cũng không muốn.”

Ta ngây dại một lúc, không ngờ nó bài xích việc chúng ta lấy vợ đến thế.

Vì vậy cũng quỳ xuống bên Như Ý, Như Ý chưa từng hành đại lễ với phụ hoàng, khiến ta có hơi giật mình, tâm trạng lại có điểm quái dị nói không nên lời, nhìn Như Ý khổ sở lại thêm vài phần yêu thương.

Phụ hoàng thở dài, “Ngươi không muốn thành thân, sao lại không cho Thu nhi thành thân, nếu Thu nhi muốn thì sao?”

Khuôn mặt nhỏ nhắn đầy mong đợi của Như Ý lập tức chuyển sang phía ta, ta thở dài xoa xoa đầu nó, nói với phụ hoàng, “Phụ hoàng, Thu nhi cũng thấy tuổi tác còn ít, hẳn nên học hỏi thêm.”

Phụ hoàng cứ bước từng bước thong thả, cuối cùng cũng không nhẫn tâm để Như Ý quỳ lâu, liền nói, “Các ngươi đứng lên đi.”

Ta liền đứng lên, đỡ Như Ý dậy, xoa đầu gối cho nó. Như Ý liền mềm người dựa vào ta, không nói lời nào.

Phụ hoàng lại ngồi xuống, mở miệng, “Các ngươi cũng ngồi đi.”

Ta lại ôm Như Ý ngồi xuống phía đối diện với ông, Như Ý vẫn đang nức nở, ta liền vỗ nhẹ lên lưng nó dỗ dàng, đứa bé này bị ta thương yêu từ nhỏ, chưa từng chịu bất cứ chuyện gì làm nó khổ sở .

Phụ hoàng nhàn nhạt mở miệng nói, “Các ngươi đều nói như thế, vậy đợi thêm vài năm nữa đi. Chỉ là như vậy khó tránh khỏi người ngoài nhàn thoại, không bằng Thu nhi nhập ngũ rèn luyện vài năm? Như vậy không thành thân cũng không ai nói gì.”

Nhập ngũ sao, cùng ta không bàn mà trùng ý, ta cũng muốn nhập ngũ, như vậy có thể hỗ trợ lớn nhất cho ca ca. Nhưng còn Như Ý phải làm sao? Biên cương nghèo nàn vô cùng, đến nơi đó sẽ vất vả hơn nhiều so với ba năm qua.

“Như vậy phụ hoàng có an bài gì cho nhị hoàng huynh?”

Như Ý nghe ta nhắc tới nó liền thò đầu ra khỏi lòng ta, nhìn phụ hoàng, biểu tình kia như là nói, “Nếu ngươi không cho ta vừa lòng, ta liền khóc cho ngươi xem.”

Phụ hoàng không trả lời mà ném củ khoai lang bỏng tay này lại cho ta, “Ngươi nói xem làm thế nào mới tốt?”

Như Ý lại lập tức đem ánh mắt ném cho ta, ta vừa giúp nó lau nước mắt còn vương trên má, vừa nhẹ giọng hỏi nó, “Biên cương gian khổ, ngươi muốn đi sao?”

Như Ý kiên định gật đầu, ta xoa xoa đầu nó nói, “Nghĩ kĩ chưa? Đến đó rồi không được khóc nhè nhé?”

“Ta không sợ, chỉ cần có Tiểu Thu ở đó.”

Đứa nhỏ này, ta bật cười khe khẽ, ngẩng đầu nói với phụ hoàng, “Thu nhi có thể đưa nhị hoàng huynh cùng đi không?”

Phụ hoàng nhìn Như Ý, “Ngươi xác định rồi? Thực ra không nhiều người biết độc trong người ngươi đã giải cho nên ngươi không cần phải đi, cứ ở trong cung phụ hoàng sẽ chăm sóc ngươi, vậy còn muốn đi sao?”

Như Ý lại kiên định gật đầu.

Cứ thế, chuyện này đã được quyết định.

Ta nói chuyện này với ca ca xong, anh ấy rất mất hứng. Ta vội vàng kéo tay anh, từ từ nói cho anh ấy suy tính của ta, như vậy mới là tốt nhất cho ca ca.

Ca ca mắt đã ươn ướt, “Tiểu Thu, trước đây ca ca hứa hẹn cho dù ngươi muốn cuộc sống thế nào, ca ca cũng sẽ cho ngươi. Thế nhưng hiện tại làm cho ngươi nỗ lực như vậy hoàn toàn là vì ta.”

Ta lắc đầu, tựa vào bên ca ca, “Ca ca, ngươi là thân nhân duy nhất của ta, không phải, giờ còn có thêm các cháu nữa. Những điều này đều là ta muốn làm, tương lai khi đại  cục đã định, ca ca phong ta làm một vương gia tiêu dao, để ta tiêu dao tứ hải, khi đó ta không bao giờ còn phải quan tâm những việc này nữa, có được hay không?”

Ca ca gật đầu, ôn thanh nói, “Ngươi muốn làm gì đều theo ngươi. Có điều biên cương nghèo nàn vô cùng, ca ca sợ ngươi chịu khổ.”

“Ta tuy lớn lên trong cẩm y ngọc thực nhưng cũng lại trưởng thành trong huấn luyện nghiêm ngặt của Thiết Y, ca ca còn sợ ta không chịu được khổ sao?”

Ca ca nghĩ tới những chuyện khi ta còn bé, không khỏi nở nụ cười, “Cũng đúng, với ngươi, ta có thể yên tâm. Nhưng còn Như Ý thì sao?”

“Trong ý chỉ của phụ hoàng chỉ có mình ta, cho nên Như Ý tuy đi cùng nhưng không quan không chức. Không cần huấn luyện, không cần ra chiến trường, cho nên Như Ý hẳn không có vấn đề gì. Hơn nữa ta được phong trực tiếp làm phó tướng, không phải từ một vị trí binh lính nho nhỏ đi lên, không phải chịu khổ gì.”

Ca ca lúc này mới thả tâm.

Hai ngày sau, ý chỉ của phụ hoàng ban xuống, lệnh ta đi tây bắc đốc quân, chức vị là phó tướng.

Hơn nữa, quả như ta dự đoán, ý chỉ đề cập tới mình ta, cho nên Như Ý chỉ tính là người đi cùng.

Đi biên cương cùng ta lần này còn có Thiết Y, Thanh Vân và sư phụ. Triệu Viễn không đi cùng, ta muốn ông ta lưu lại hỗ trợ ca ca, đi cùng thực quá lãng phí. Hơn nữa Triệu Viễn cũng đã nói, không còn gì dạy ta, những thứ còn lại cần ta tự mình lĩnh hội.

Ý chỉ hạ không lâu sau, chọn một ngày tốt, chúng ta liền cùng tướng lĩnh mới từ tây bắc trở về phục mệnh đồng loạt xuất phát.