Viễn Quang bỗng nhiên chuyển trường im hơi lặng tiếng, chẳng ai biết vì sao hắn lại nghỉ học. Trong khi đó giới kinh doanh bùng nổ một sự việc động trời, chính là Viễn gia sắp xong rồi.

Tin đồn ngầm dần lan truyền giũa các công ty, nghe nói Viễn gia đắc tội Thiên gia, mọi hợp đồng đều bị hủy sạch chỉ trong một đêm, giá cổ phiếu sụt giảm thảm hại. Viễn Lộc chạy đôn đáo cả ngày tìm đối tác vay tiền nhưng tất nhiên chẳng ai dại mà không nhận ra thâm ý của Thiên gia, suy cho cùng trên thương trường đao kiếm sống sót được tới hôm nay đều toàn là hồ ly.

Thiên Kì không tán tận lương tâm đuổi cùng giết tận, hắn theo tổ huấn gia tộc, không truy đến cùng, chừa đường lui cho Viễn gia cũng như cho chính mình, chỉ là việc đông sơn tái khởi ở Trung Quốc đối với Viễn Lộc có lẽ không còn khả năng. Hắn không ra tay thì những nhà thầu còn lại không dại gì bỏ qua miếng bánh này, dù rớt xuống đất thì vẫn còn phần bánh mềm bên trong, Viễn gia thật sự xong đời rồi.

Những ngày sau đó tiếp diễn bình thường trôi qua rất yên ả, Thiên Văn vẫn đi học đều đặn xem lời đồn phảng phất như có như không.

Sau vụ việc, trong trường luôn nhìn hắn với ánh mắt khác, có người đoán già đoán non Viễn Quang chọc vào Thiên Văn không biết thế nào mà Hiệu trưởng tức giận đến đuổi người. Thế lực nhà họ Viễn không phải tầm thường dù kinh động đến Hiệu trưởng vẫn chưa chắc bị đuổi, có người còn bảo nhà Thiên Văn còn cao hơn Viễn Quang một nấc, lời đồn cứ truyền miệng nhau ngày càng biến tấu thêm nhiều chuyện khác. Thực hư chưa rõ bảo trì khoảng cách là việc tốt nhất, sợ chọc vào cậu ấm này lại rơi vào thảm cảnh như Viễn Quang.

Hiệu trưởng Trần và Đàm Duệ Hàn làm rất tốt công cuộc bảo vệ danh tính của đại thiếu gia họ Thiên, trừ người chứng kiến mọi việc xảy ra hôm đó, Phương Tần. 

"Đầu chỉa, mua giúp tôi hai hộp nước ép đào".

Phương Tần nhận tiền nhăn nhó mặt, lủi thủi đi ra ngoài. Từ sau khi hắn biết được thân phận Thiên Văn thì không khỏi kinh sợ, hóa ra mình ở gần với Hỗn thế ma vương đến vậy. Mà người kia không khách khí cứ hết nhờ cái này lại nhờ cái kia, xuất phát từ sợ hãi, a không đúng, nể phục mà Phương Tần mới chịu giúp đỡ hắn thôi.

Nhìn bóng dáng xiêu vẹo kia rời khỏi lớp Diệp Tử Thanh bất đắc dĩ hỏi

"Cậu làm khó Phương Tần à?".

Ma vương chớp mắt ngây thơ lắc đầu giống như mình cái gì cũng không biết, việc nhờ vả Phương Tần càng không.

"Muốn đi vệ sinh không?".

Ma vương sáp lại hỏi han, hắn dạo gần đây có thú vui mới chính là mang Diệp Tử Thanh đi...WC. Còn bản thân mình thì đứng bên cạnh mặt không đổi sắc nhìn cậu.

Diệp Tử Thanh trừ bỏ lần đầu bất lực triệt để không biết nói làm sao thì lần sau tuyệt tình hơn dứt khoát vào thẳng trong phòng khóa trái cửa lại để xả nước, cậu không tin Thiên Văn dám đu bám lên cửa để nhìn.

Phương thiếu nhiều lần chạm mặt cúi đầu rủa thầm, hắn tự nhiên không dám nói trước mặt a, Thiên Văn ngoài thế lực ra còn có đánh nhau rất giỏi.

Diệp Tử Thanh gật đầu, cậu chống nạng đứng lên tập tễnh bước đi, vết thương trải qua nửa tháng đã có dấu hiệu kéo da non, hôm kia Thiên Văn đưa cậu đến bệnh viện cắt lớp băng ngoài, Từ Khiêm gật đầu bảo ổn.

Hiện tại không có lớp băng dày cộm vướng víu, Diệp Tử Thanh bước đi có chút vững vàng hơn.

Nhanh chóng tìm thấy phòng trống lập tức đi vào khóa trái, Diệp Tử Thanh yên tâm cởi khóa quần. Ma vương đứng bên ngoài vô sỉ nhìn chằm chằm tấm cửa tính toán xông vào.

"Có nhìn thế nào cũng không đục được cái lỗ nào trên đó đâu".

Phương Tần lạnh giọng liếc xéo hắn, trông bộ dạng dê xồm của Thiên Văn mà kiềm lòng không đặng nhả ra hai tiếng

"Biến thái".

Diệp Tử Thanh xong xuôi thoải mái đi ra thì bắt gặp Thiên Văn đang đè đầu Phương Tần ra sức miết đến mức chỗ bị chạm qua cơ hồ muốn rụng hết tóc mà trở nên bóng loáng.

Phương thiếu thất thủ la oai oái, đến nước mắt cũng muốn rơi ra. Diệp Tử Thanh buồn cười can ngăn, ánh mắt chạm phải ánh mắt liền dừng lại.

Ma vương thả người đắc ý lẽo đẽo theo Diệp Tử Thanh về lớp bỏ lại Phương Tần ôm gối tự trách số phận hẩm hiu.

Tỏ tình thất bại không làm Ma vương chùn bước mà ngược lại có xu hướng thiên về tấn công, Phương Tần dĩ nhiên biết Ma vương thầm để ý Diệp Tử Thanh nhưng cái cách hắn theo đuổi làm người khác sợ a. Nhìn đi, giống như tên trộm nội y cứ lén lút trốn sau cột điện theo dõi con gái nhà lành rồi canh me trộm đồ lót vậy.

Diệp Tử Thanh đang uống nước nghe Phương thiếu phân tích thành công phun trở ra, cúi người ho khan. Thiên Văn mặt không đổi sắc vỗ lưng cho cậu tỉnh queo đáp

"Làm theo lời Ba".

Phương Tần run rẩy chỉ tay vào hắn nói

"Cậu điên à, chú lại chỉ cậu cách làm sai trái như vậy sao? ".

"Theo đuổi tới cùng mới là gia huấn của Thiên gia".

Vốn dĩ ngừng ho nghe Thiên Văn nói xong câu đó Diệp Tử Thanh càng ho lợi hại, thiếu chút nữa phổi cũng văng ra.

"Cậu...".

Diệp Tử Thanh lau nước mắt, cố gắng bình tĩnh nhưng vành tai đỏ bừng đã tố cáo chính mình, ngượng quá quay lưng lại không nhìn hai cái người kia chí chóe nhau.

Người này sau lần ở bệnh viện cứ nghĩ đã từ bỏ, Diệp Tử Thanh còn chưa biết phải đối mặt ra sao thì Thiên Văn hầu như không nhắc gì về chuyện tình cảm, thế giới của cậu có thêm một người bạn thứ hai ngoài Phương Tần.

Chính xác là bạn, không sai.

Không hiểu sao trong lòng tự nhiên mất mát, cậu vốn không dám hi vọng gì về những chuyện này nhưng thấy cách đối xử thản nhiên càng khiến Diệp Tử Thanh chạnh lòng, bề ngoài Thiên Văn bám dính lấy cậu, cùng Phương Tần trêu đùa giống như đang theo đuổi nhưng chỉ có chính Diệp Tử Thanh mới biết giữa hai người không còn những hành động thân mật như trước.

Chuyện xảy ra ở phòng Hiệu trưởng hôm đó cậu có hỏi Phương Tần nhưng Phương thiếu cứ õm ờ bảo không sao. Cậu không phải ngốc, nhất là những lời đồn thổi cứ chăm chăm vào cậu, miệng lưỡi thế gian nào ai quản được, Diệp Tử Thanh cũng lười nhưng cậu hiểu một điều những đồn thổi toàn bộ là ác ý.

Cục bông xấu hổ đưa tấm lưng lại, Thiên Văn mới lạ đắc ý giương mép cười. Ba hắn dạy bảo phải vừa tấn công vừa buông lỏng, lạt mềm buộc chặt, cứ nhìn tấm gương đi trước là hắn sẽ hiểu, thành công ôm mỹ nhân về nhà.

Tội nghiệp Ma vương lần đầu biết yêu ngoan ngoãn tin vào đạo lý của ông Ba thương con. Nếu hắn biết được những suy nghĩ trong đầu Diệp Tử Thanh bây giờ liệu chừng đem Thiên Kì ra hung hăng mà đánh bảy bảy bốn mươi chín kiểu, có trách cũng trách Ma vương tin nhầm quân sư đi.

Ấy vậy mà cũng có chút xíu hiệu quả, Diệp Tử Thanh rõ ràng để tâm, cậu nhạy cảm với cử chỉ thái độ của Thiên Văn hơn cậu tưởng. Thành công thì chưa thấy đâu chứ muộn phiền chất trong lòng Diệp Tử Thanh ngày càng nhiều, rõ sầu thảm a.

Tiết học thể dục hôm nay là đá cầu, ba người một đội. Thầy Phong để bọn họ tùy tiện chọn bạn bắt cặp, đây là môn thể thao hình thức đoàn kết nên hắn cứ để mặc bọn nhóc tự xử.

Chân Diệp Tử Thanh vẫn khó khăn trong hoạt động, thầy Phong dứt khoát để cậu ngồi đó cùng hắn quan sát.

Sức nắng của mặt trời ban trưa cũng không giảm đi nhiệt huyết của thanh thiếu niên, một hồi vờn chuột vờn mèo cuối cùng cũng nghiêm túc mà tập luyện.

Thiên Văn lười biếng tung hứng quả cầu, đôi chân thon dài thẳng tắp cứ thay phiên nhau đổi vị trí lên xuống, mang cả những trái tim thanh xuân thiếu nữ, trong có cả Diệp Tử Thanh.

Nhiên Từ nhìn đến ngơ ngác, bức ảnh sống động này thật mê hoặc lòng người, cuốn hút không thể rời mắt.

Trùng hợp là lớp đối kháng hôm nay thi đấu bộ môn này lại là 11-A3, lớp của cô nàng "hay đâm đầu" Diêu Ngọc.

Thiên Văn lạnh mắt nhìn kẻ đầu sỏ gây chuyện thiếu chút nữa đem Diệp Tử Thanh té hỏng.

Mà Diêu Ngọc nhìn thấy ánh mắt lạnh băng kia có phần sợ hãi và khó hiểu, cô chỉ là gây ấn tượng một chút với cậu thủ khoa này sao đổi lại giờ là thù ghét đến vậy, mím môi liếc qua Diệp Tử Thanh ngồi kế thầy giáo đang chú tâm ghi chép, nghi hoặc của Diêu Ngọc càng tăng, không phải là do người này chứ.

Mượn cớ thân thể không khỏe Diêu Ngọc liền được thầy Phong cấp cho thẻ bài miễn tử, ung dung ngồi kế Diệp Tử Thanh.

Diêu Ngọc ưu nhã ngồi xuống, bộ đồ thể dục có phần rộng hơn với cô nhưng không hoàn toàn làm mất đi những đường cong tuyệt mỹ. Dáng người nhỏ nhắn cộng thêm mái tóc dài ngang lưng được uốn nhẹ tinh tế tôn lên nét mặt trái xoan khiến cô nàng càng thêm thu hút người đối diện.

Lần trước đột ngột xảy ra chuyện khiến cô chưa nhìn rõ được người này, bây giờ có cơ hội ngồi gần cẩn thận quan sát, mũi cao mi dài, dù nhìn nghiêng thế nào cũng có hảo cảm. Diêu Ngọc tò mò muốn nhìn thẳng nhưng ngại mình thất thố, cô giả vờ chạm nhẹ lên vai Diệp Tử Thanh.

Diệp Tử Thanh quay lại nghiêng đầu, đôi mày thanh tú hơi nhíu lại, đôi mắt xanh biếc như biển cả nhìn thẳng tắp người vừa chạm mình.

Diêu Ngọc thảng thốt quên cả nói, không nhìn thì thôi, đã nhìn thật khiến người khó quên, đẹp đến mức làm cô hô hấp không thông. Diêu Ngọc vội giấu biểu tình mỉm cười hỏi cậu đang ghi chép cái gì, xích lại gần hơn.

Mùi nước hoa đắt tiền tương thoảng làm Diệp Tử Thanh ngượng ngùng, cậu rất ít khi tiếp xúc với ai ở khoảng cách gần như thế. Diệp Tử Thanh ngồi cách ra, lịch sự trả lời.

Thiên Văn nhìn một màng trước mắt nuốt không trôi, toàn thân tỏa sát khí bốn phương, hắn cứ ngỡ Diêu Ngọc cố tình khó dễ cậu nào có ai ngờ lại thành ve vãn cậu.

Biểu cảm ngượng ngùng kia là sao đây, nói chuyện đến bất diệc nhạc hồ, cô ta làm cậu vui đến vậy à. Nghĩ nghĩ càng thêm tức, Thiên Văn cũng không muốn mất mặt mà làm phiền, triệt để quay lưng rời đi, bảo với Phương Tần xin nghỉ cho hắn.

Trong lòng một cỗ nóng nảy, chỉ sợ ở đây lại khiến bản thân làm ra chuyện không thể vãn hồi, Ma vương phát hiện sự nhẫn nhịn cảm xúc của hắn bây giờ rất thấp.

Bước chân vang dội gõ trên hành lang không làm hắn bình tĩnh. Phương Tần khổ sở giải thích tìm đại lý do cho thầy Phong hiểu, thầm chửi rủa tổ tông chết tiệt muốn đi là đi, báo hại hắn gián tiếp tìm đường lui, quả này, đắng thật đắng nha.

Thiên Văn trực tiếp chạy bộ trở về nhà giam mình trong phòng, cả điện thoại của Thiên Ngôn cũng chẳng thèm quan tâm. Bất đắc dĩ lái xe không về, Thiên Ngôn buồn bực nghĩ tiền lương tháng này chắc lại bị trừ đi.

Mà khi ấy Tuệ Lân đang chóng mặt bận rộn xử lí công việc ở bệnh viện. Đến khi y trở về mới được thông báo Thiên Văn đã về từ sớm.

Tuệ Lân ngờ ngợ hỏi lại, quản gia  xác định thiếu gia về rất sớm càng thêm nghi hoặc. Sợ con trai bệnh, Tuệ Lân vội vã đến phòng hắn.

Đèn không mở, Tuệ Lân nhẹ nhàng đi vào. Thiết kế phòng ngủ của Thiên Văn rất tinh xảo, bên ngoài là gian phòng khách, bên trái là phòng trà và bàn đọc sách, gỗ sơn màu bạc tinh tế âm tường tạo nên thư viện nhỏ, phong cách Tây phối hợp không làm mất vẻ đẹp truyền thống còn hài hòa đến lạ.

Bước đến phòng ngủ mới chợt nhận ra khác thường, không khí lạnh buốt từ máy lạnh phả xuống làm Tuệ Lân giật mình. Y nhìn nhiệt kế phòng kinh hoảng phát hiện nhiệt độ ấy thế mà rớt xuống 17°C.

Thiên Văn mơ màng bị đánh thức, ngọ nguậy khó chịu, thân thể nóng lợi hại, mồ hôi cơ hồ thấm ướt cả chăn nệm. Hắn thều thào gọi

"Papa".

Tuệ Lân nâng con trai dậy sờ trán hắn, nhiệt độ trong phòng lạnh lẽo trái ngược thân thể trong lòng nóng đến phỏng tay càng thêm gấp gáp.

"Quản gia Trần, gọi Từ Khiêm đến nhà ngay".