Hai người cùng gật đầu, Hoàng Phủ tướng quân nói không sai, dính đến lợi ích của phái Lương Vương, đương nhiên sẽ không theo quy củ, Hoàng Phủ tướng quân đã có thể một bước thăng thiên, thì hai người bọn họ tăng lên làm Đô úy, cũng là hoàn toàn có thể, hai người lần nữa hưng phấn lên, hận không thể ngày mai xuất phát đi Sở Châu.
- Được rồi, hiện tại ta muốn gặp thủ hạ, lập tức triệu tập quân đội, ta muốn phát biểu một chút.
Lúc này, một ngàn tướng sĩ của tam quân nhất phủ đang tiến hành huấn luyện bắn tên, lập tức bị triệu tập lại, Đại Ninh quân chế kế thừa Võ Chu, dùng Phủ làm đơn vị cơ sở, biên chế một Phủ là ngàn người, một Phủ năm Doanh, hai trăm người là một Doanh, năm mươi người là một Đội, mười người là một Ngũ.
Nhân mã của quân đội Đại Ninh phân phối tỉ lệ ba một, nghĩa là cứ ba lính thì có một ngựa, nhưng Tú Y vệ cùng Mai Hoa vệ, bởi vì đều là nội vệ, cho nên mỗi người đều có chiến mã của riêng mình, chiến mã ở trong Mã trường phía sau, bình thường sẽ không sử dụng, nhưng khi có nhiệm vụ cần dùng ngựa, phải mặc vào cẩm bào màu đỏ thêu hình hoa mai, binh sĩ thường gọi là đề kỵ.
Binh sĩ của Mai Hoa vệ được huấn luyện rất nghiêm chỉnh, ra lệnh một tiếng, một ngàn binh sĩ ở trên sân huấn luyện nhanh chóng tập kết, chỉnh tề xếp thành hai mươi Đội, mỗi người đều đang mặc khôi giáp, uy phong lẫm lẫm.
Trước đội ngũ đã dùng rương gỗ, tạo thành một đài cao đơn giản, Trương Lũng cùng Trịnh Duyên Niên chắp tay đứng ở dưới đài, một bên đứng một người.
Các binh sĩ đều đã biết tin tức, Đô úy tân nhiệm của bọn hắn đã đến, trong mắt mỗi người tràn đầy chờ mong, bọn hắn không biết trưởng quan đến cùng là người như thế nào.
Vô Tấn cùng các binh sĩ bất đồng, hắn mặc trên người chính là quân phục chính quy của Mai Hoa vệ, quân bào màu đỏ, bên trên có thêu hoa mai màu trắng, eo có kim đai (đai lưng), quan quân từ Đô úy trở lên, bình thường đều phải mặc y phục chính quy, mà tướng sĩ từ Đô úy trở xuống, chỉ có khi chấp hành nhiệm vụ mới mặc vào.
Tuy quân phục đều đồng dạng, nhưng đai lưng thì bất đồng, Tướng quân trở lên là đai lưng bằng ngọc, Đô úy là kim mang (vàng), Quả Nghị Đô úy là ngân mang nạm vàng, Giáo úy là bạc, Đội trưởng là thanh đồng, dưới Đội trưởng toàn bộ là đai lưng bằng lụa đen, Tú Y vệ cũng giống như vậy, chỉ cần nhìn đai lưng là biết chức vị của người đó như thế nào.
Vô Tấn bước nhanh leo lên đài, hắn chậm rãi quét nhìn tất cả mọi người, lúc này mới đề cao thanh âm, không nhanh không chậm nói:
- Ta là Hoàng Phủ Vô Tấn, tước phong Lương Quốc công, từ hôm nay trở đi, ta sẽ đảm nhiệm Đô úy của tam quân nhất phủ Mai Hoa vệ, cũng chính là thống lĩnh của các ngươi, ta là người dễ nói chuyện, cũng rất yêu thương tướng sĩ, nhưng có một điều kiện tiên quyết, những mệnh lênh ta ban ra, tất cả đều phải tuân thủ chấp hành, như vậy mọi chuyện đều dễ nói, nếu như làm qua loa, không chịu trách nhiệm, không phục tùng mệnh lệnh, vậy thì ta không dễ nói chuyện rồi, ta sẽ nghiêm trị không tha.
Một ngàn binh sĩ cùng quan quân đều lặng ngắt như tờ, mà bốn phía thì vây đầy binh sĩ của hai quân khác, bọn hắn hiếu kỳ lắng nghe Đô úy tân nhậm của tam quân diễn thuyết, tiếng bàn luận xôn xao không ngừng.
Hoàng Phủ Vô Tấn, cái tên này rất nhiều người đều nghe nói qua, cũng không phải hắn được phong làm Lương Quốc công, mà là nghe nói hắn bắn cung vô địch thiên hạ, mỗi người đều mong có thể tận mắt nhìn thấy kỹ thuật bắn cung của hắn.
Điểm này, trong nội tâm Vô Tấn cũng biết, hắn năm nay mới mười tám tuổi, hắn đứng trên mộc đài chậm rãi nói chuyện, thanh âm tuy uy nghiêm, nhưng các tướng sĩ chưa hẳn phục hắn, trong quân đội, muốn người khác phục mình, một là danh khí cao ngất, hai là dũng mãnh hơn người, bằng vào mồm mép lợi hại là không bao giờ được tôn trọng.
Vô Tấn nghiêm nghị nói xong một phen, tay chỉ hướng Trương Lũng, Trương Lũng lập tức đem tới một hộp nỏ, hai tay dâng lên, Vô Tấn cầm nỏ trong tay, hắn lập tức cảm thấy tất cả binh sĩ tinh thần chấn động, con mắt mỗi người đều mở to.
Vô Tấn không khỏi âm thầm cảm thán, hắn biết hoàng tộc của Đại Ninh vương triều có một quy củ, là tất cả đệ tử hoàng tộc vừa tròn mười tám tuổi, đều phải nhập ngũ ba năm, bình thường đều đảm nhiệm chức vụ Giáo úy, như Hoàng Phủ Anh Tuấn chẳng hạn, nhưng đệ tử hoàng tộc ở trong quân đội, thanh danh không tốt, cơ hồ là đồng cấp với ăn chơi thiếu gia.
Đoán chừng thời điểm hắn nói cho mọi người biết, mình là họ Hoàng Phủ, chỉ sợ suy nghĩ của chín thành binh sĩ, nghĩ đây là một thiếu gia ăn chơi, muốn thoát khỏi ấn tượng bất lương này, hắn chỉ có thể bộc lộ tài năng, để cho mọi người tâm phục khẩu phục.
Vô Tấn nhanh chóng kiểm tra số tên trong hộp, tổng cộng có hai mươi mũi, hắn đề nỏ nhìn qua bốn phía, lúc này, ánh mắt của hắn rơi vào cột cờ của nhị quân, cột cờ ước chừng bằng chén ăn cơm, cách hắn vừa vặn trăm bước.
Ngón tay Vô Tấn chỉ cột cờ, hắn bỗng nhiên kéo nỏ, dùng xu thế sét đánh không kịp bưng tai phóng ra, mũi tên lao nhanh, thời gian chỉ vẻn vẹn uống cạn một chun trà, hai mươi mũi tên giống như mưa rào trong gió bão bắn ra, đưa tới là từng đợt hoan hô như sấm động của các binh sĩ, tiếng vỗ tay vang trời, sau khi đợi hắn bắn hết, tiếng ủng hộ của mấy ngàn tướng sĩ trên sân huấn luyện vang lên đinh tai nhức óc.
Chỉ thấy hai mươi mũi tên cắm lên cột cờ từ trên xuống dưới, xếp thành một hàng chỉnh tề, khoảng cách mỗi mũi tên đều y hệt như nhau, ngay cả một ngàn binh sĩ là thủ hạ của Vô Tấn cũng nhịn không được lớn tiếng hoan hô lên, Vô Tấn ở trước mặt mấy ngàn binh sĩ lộ ra chiêu thức ấy, làm cho mỗi người bọn hắn đều cảm thấy rất có mặt mũi, đây là bổn sự của Đô úy bọn hắn, lúc này, ánh mắt của bọn hắn không giống như lúc trước, mới vừa rồi là một loại ánh mắt bình thản, mà bây giờ, trong mắt mỗi người đều tràn ngập hưng phấn cùng kính nể, bọn hắn đã thấy được thiên hạ đệ nhất xạ tiễn.
Vô Tấn đem hộp nỏ giao cho Trương Lũng, hắn đưa tay lên cao, một ngàn binh sĩ lập tức an tĩnh lại, hắn cười nhẹ một tiếng, hướng mọi người cao giọng tuyên bố:
- Hôm nay là lần thứ nhất ta cùng các huynh đệ gặp mặt, tiệc rượu tối hôm nay, ta bỏ tiền khao thưởng mọi người, mỗi người được thưởng mười cân thịt cùng một bình rượu.