Gà gáy trời tháng ba, hoàng cung, tiểu thái giám này tuy nói là làm công việc quét dọn, nhưng miệng lưỡi hắn ngọt, động tác mau, thường được hoàng thân quốc thích khen thưởng ngân lượng cho hắn, cũng hoàn thành toàn bộ số công việc lão thái giám giao cho. Nếu có công việc, nhất định xung phong nhận việc, thường vì công việc đã giao mà chạy đông chạy tây thật khiến cho lão thái giám hài lòng.

Vừa bắt đầu, tiểu thái giám đối với nàng vẫn chưa yên tâm, cho nên tự mình dẫn nàng đi mấy lần. Nhưng nhìn nàng gọn gàng sạch sẽ, cũng một phần hài lòng, đem lời cấp trên nhắn nhủ chuyển giao toàn bộ công việc cho nàng làm.

Cho nên, thời gian không đến hai tháng, trong hoàng cung từ trên xuống dưới, trừ việc chưa nhìn thấy Hoàng Thượng, thì nàng toàn bộ đều đã thân quen.

Nhưng đối với bản thân mà nói, Hoàng thượng mới là mục tiêu của “nàng” lần này vào cung!

Cũng may, trải qua nửa tháng cố gắng, nàng cuối cùng có thể nhích tới gần cung Càn thanh.

Đi dưới ánh mặt trời, Tô Yên Nhi thừa dịp giả trang tiểu thái giám vừa đi vừa đánh giá cung điện xanh vàng rực rỡ này, nghĩ ngợi muốn làm sao để cho Hoàng thượng đối với nàng lưu lại ấn tượng?

Nàng cúi đầu nhìn tới điểm tâm ngự thiện phòng. Cái này tối đa cũng chỉ có thể giao cho thái giám tổng quản Lý Đại Duy đích tay dâng cho hoàng thượng. Nàng là không thể vào tới bên trong điện, tự nhiên cũng là nhìn không thấy được Hoàng thượng. Nàng phải làm thế nào vượt qua cửa ải này?

Nàng khẽ cắn môi dưới, đột nhiên dừng bước, đưa mắt nhìn xung quanh một lần. Kỳ quái, nàng cảm thấy có một loại cảm giác đang bị nhìn chằm chằm? Nhưng bốn phía rõ ràng không có ai a!

Nàng nghi ngờ?

Nàng mím môi, tiếp tục sải bước đi lên bậc thang, ngửa đầu nhìn về phía trước ba chữ “Càn Thanh cung”. Một nổi lo lắng mãnh liệt dâng lên. Nàng tuy không có công phu nhưng tính nhạy cảm cực mạnh, sư phụ nói đây là trời sinh—— hơn nữa lại có một gương mặt mỹ nhân, nhu nhược mảnh khảnh, khí chất trời phú mê người. Nàng chính là vì sư phụ thay đổi hình dạng. Nhìn khuôn mặt bây giờ cũng không phải mình thật là hù dọa bản thân.

Có người đang nhìn chăm chú nàng, là ai? Đang ở nơi đâu?

Nàng không thể ngẩng đầu lần nữa, chỉ là cẩn thận quan sát chung quanh, nhưng lại nhìn không thấy bất luận kẻ nào.

Trên thực tế, ở cung điện phía bên phải có một cái khe hẹp Liễu Đạo, trên cửa điêu khắc tinh tế, Chu Hạo Hi cùng với Đường Thiệu Tổ đang đồng thời ngó chừng hành động đứng lại của nàng.

Đó là Trương Bình, khuôn mặt người này làm cho người ta sẽ không lưu lại bất kỳ ấn tượng nào, vì thiếu người mà được an bài vào cung.

Đi qua, sau khi an bày tần phi mỹ nhân, hắn để cho toàn bộ trục xuất khỏi cung. Ngay cả nghĩa nữ của hoàng thúc là người thân cũng không trừ, bởi vì hậu cung tần phi cũng bị hắn hạ lệnh không cho phép tiến cung nữa. Vốn cho là hoàng thúc sẽ hết hy vọng, không nghĩ tới, hắn lần này nhưng lại ngoài dự tính của tìm đến một gã tiểu thái giám.

Bất quá, tên tiểu thái giám này đúng là có chỗ hơn người. Chu Hạo Hi vừa thấy nhưng cũng không để vào trong mắt, không nghĩ tới mới hơn hai tháng ngắn ngủn, hắn có thể dựa vào đám lão nô kia mới đến gần Càn Thanh cung!

“Có muốn hay không đi do thám hắn?” Đường Thiệu Tổ nhíu lại mày rậm hỏi.

Chu Hạo Hi hiểu bạn có ý tốt, nghe tiếng bước chân của tiểu thái giám. Nếu không phải hắn là người hoàn toàn không biết võ công, thì chính là võ công đã đạt đến hàng cao thủ…

Hắn gật đầu.

Đường Thiệu Tổ đi trước ra ngoài, hắn thì ở lại bên trong phòng.