“Ông ta không chịu nhượng bộ, nhất định là có lý do của mình, mà việc chúng ta cần làm là để ông ta gạt bỏ lý do này sang một bên…” Mắt Thích Mặc Thanh sâu không thể dò, đột nhiên chàng trở nên lạnh lùng, giọng nói sắc bén: “Nghe nói người ông ta quan tâm nhất là vợ và con trai, đã lớn tuổi rồi mà con trai mới đầy tháng mấy ngày nay, nếu cướp đi thứ ông ta trân trọng nhất, để xem ông ta có chịu thoả hiệp hay không?!”
Giả Sơn cảm thấy ớn lạnh trong lòng, hắn không ngờ điều mà trước đây Thích Mặc Thanh khinh bỉ nhất lại có thể được nói ra từ miệng chàng.
“Vương gia, làm vậy chỉ có thể khiến ông ta khuất phục bề ngoài thôi, trên thực tế khả năng phản nghịch cũng rất cao.” Giả Sơn thấp giọng nói.
Mặc dù Thích Mặc Thanh hoàn toàn có thể kiểm soát được chuyện này và cũng rất hiểu về nó, nhưng chàng không thể tránh được sự phản bội và thù địch, dù người có tốt hơn nữa cũng vẫn có thể bị người gây thù hằn.
Thích Mặc Thanh lãnh đạm như một tảng băng ngàn năm, đôi môi mỏng khẽ mở: “Điều ta muốn là sự khuất phục.”
“Cạch” một tiếng, một âm thanh rất nhỏ từ bên ngoài truyền vào tai hai người, ánh mắt Thích Mặc Thanh lập tức trở nên lạnh lẽo như một tấm băng, chàng nhìn thẳng về phía cửa.
“Ai? Tự ra đi.”
Vừa nãy nghe quá chăm chú nên chân Tiết Tịnh Kỳ vô tình đá vào bức tường phía trước, mặc dù âm thanh rất nhỏ nhưng lại được khuếch đại gấp đôi truyền vào tai Thích Mặc Thanh.
Sắc mặt cô khẽ thay đổi, liên tục lùi lại hai bước.
Cô không biết nên giải quyết tình huống trước mắt thế nào, lúc này đối mặt với Thích Mặc Thanh, không biết chàng có coi mình thành gián điệp của người khác phái tới hay không. Tóm lại tình huống này không phải thời điểm thích hợp để gặp lại nhau.
Cô cắn môi, hơi lạnh trong không khí truyền đến người cô.
“Vương gia, là ta.”
Một giọng nữ bình tĩnh lọt vào tai Thích Mặc Thanh qua ô cửa sổ, đôi lông mày nhíu chặt của chàng không hề vì vậy mà giãn ra, ngược lại còn nhíu chặt hơn.
Giọng nói này là của Nhục Nghê, Tiết Tịnh Kỳ rất quen thuộc, không ngờ Nhục Nghê lại thay cô ngăn sự nghi ngờ của Thích Mặc Thanh.
Ở lối vào thư phòng góc bên, một bóng người mảnh mai xuất hiện dưới ánh nến mờ ảo, bóng dáng đó chính là Nhục Nghê, Tiết Tịnh Kỳ sẽ không bao giờ nhận nhầm.
“Vương gia, đây là súp nấm tuyết, muộn lắm rồi, người hãy uống một chút nuôi dạ dày đi ạ.” Nhục Nghê đẩy cửa thư phòng ra rồi bình tĩnh bước vào.
Từ sau khi Tiết Tịnh Kỳ rời đi, số lần nàng bước vào thư phòng có thể đếm trên đầu ngón tay.
Không phải nàng không muốn vào, cũng không phải Thích Mặc Thanh không cho nàng vào, mà là tự nàng vẫn chưa buông bỏ được. Mỗi lần nhìn thấy Thích Mặc Thanh, nàng sẽ lại nhớ đến lỗi lầm của mình, sự sai lầm ấy đã cắm sâu bén rễ trong lòng nàng.
“Đặt xuống đi.” Thích Mặc Thanh vẫn chưa buông bỏ được hoài nghi, từ vị trí của chàng nhìn thì âm thanh đó không phát ra từ hướng cửa chính.
“Ngươi tới từ lúc nào?” Thích Mặc Thanh nhìn bát súp nấm tuyết đang bốc hơi nghi ngút thì nhướn mày hỏi.
“Ta vừa tới thì người đã phát hiện rồi.” Nhục Nghê nói đúng sự thật.
Không ngờ nội lực của Thích Mặc Thanh càng ngày càng sâu, nàng vừa dừng lại bên ngoài, khi định gõ cửa thì bên trong đã vọng ra giọng nói lạnh lùng hỏi ai.
“Không đúng, chắc chắn bên ngoài còn có người, Giả Sơn, ngươi ra ngoài xem đi.” Đầu Thích Mặc Thanh nhanh chóng hoạt động lại, nhìn về phía cửa sổ bên trái.
Hai người lập tức theo bước chân chàng, vị trí chính giữa cửa sổ phía Tây bị chọc một lỗ nhỏ, nếu đứng bên ngoài thì chắc chắn có thể nhìn thấy toàn bộ thư phòng.
Nếu đúng là như vậy thì những người đó chắc chắn hiểu biết về Minh Vương phủ không kém những người đã ở Minh Vương phủ thời gian dài.
Thích Mặc Thanh đưa tay chạm vào lỗ nhỏ trên cửa sổ, ngón trỏ của chàng chậm rãi đặt trùng lên lỗ nhỏ trên đó, nhưng không nhét vào được.
“Là con gái, vào cửa Minh Vương phủ ta thì đừng mong ra được ngoài.” Thích Mặc Thanh thấp giọng cười khẩy.
Dựa vào trực giác, Nhục Nghê và Giả Sơn biết có người lạ đột nhập vào Minh Vương phủ, đều trách họ canh chừng lỏng lẻo, để cho người ngoài đột nhập vào phủ. Vì thế hai người nhanh chóng lần theo dấu chân trên mặt đất để đuổi theo.
Người nọ chạy trốn khá lòng vòng, hoàn toàn không có sự mong chờ như khi tới, Tiết Tịnh Kỳ chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Nếu cô đoán không nhầm thì lúc này Thích Mặc Thanh đã phát hiện ra mọi chuyện và đuổi theo cô.
Cô không ngừng chạy về phía cửa sau, phía trước chính là cửa sau rồi, chỉ cần kéo chốt cửa ra là Minh Khê ở bên ngoài sẽ tiếp ứng được cho cô.
“Đứng lại, ngươi từ đâu tới mà lại dám nửa đêm đột nhập vào Minh Vương phủ? Chán sống rồi hả?” Giọng nói lạnh lùng của Nhục Nghê xuyên qua màn đêm, nàng ấy rút thanh kiếm trong tay ra, âm thanh kiếm rút khỏi bao kiếm nghe vô cùng chói tai, vang vọng cả bầu trời.
Ngay khi thanh kiếm rời khỏi tay, nàng ấy nhanh chóng chĩa về phía cánh cửa bằng gỗ hình quả lê trước mặt Tiết Tịnh Kỳ, kiếm cắm vào cửa gỗ sâu ba phân.
Từ bao giờ mà công lực của Nhục Nghê lại trở nên lợi hại như thế, âm thanh của thanh kiếm giống như một cơn gió thoảng qua tai Tiết Tịnh Kỳ, cực kỳ sửng sốt.
“Ta nói dừng lại, ngươi không nghe thấy à?” Giọng nói lạnh lùng và trong trẻo của Nhục Nghê không giống của nàng ấy, nếu là ở thời hiện đại, Tiết Tịnh Kỳ sẽ nghĩ có người đang lồng tiếng cho nàng ấy.
Tiết Tịnh Kỳ dần dừng bước nhưng không quay đầu lại.
“Ngươi là ai? Vì sao nửa đêm lại muốn đột nhập vào Minh Vương phủ? Nói ra ta sẽ tha cho ngươi tội chết.” Nhục Nghê lạnh lùng nói.
Không biết nàng ấy học được những chiêu trò đe doạ này từ đâu.
“Liên quan gì đến ngươi? Ta muốn đi, ngươi cũng không cản được.” Tiết Tịnh Kỳ cố gắng khiến giọng mình trở nên trầm thấp, khàn khàn, tránh cho về sau gặp mặt sẽ thấy quen tai.
“Giọng điệu ngông cuồng đấy, có bản lĩnh thì quay lại đi, nghe được nhiều bí mật của Minh Vương phủ như vậy, không thể sống sót ra khỏi đây.” Nhục Nghê hừ lạnh một tiếng, thanh kiếm trong tay bị nàng ấy lặng lẽ nhìn chằm chằm đột nhiên phát ra ánh sáng chói loà khiến Tiết Tịnh Kỳ phải khẽ nheo mắt.
Đây là ngưng tụ nội lực vào kiếm, Tiết Tịnh Kỳ đã thấy rất nhiều người làm vậy, mặc dù thực lực lớn nhưng rủi ro cũng lớn.
“Nếu không nói, đừng trách kiếm ta vô tình.” Nhục Nghê vẫn chưa dùng tuyệt chiêu cao nhất nhưng cũng sắp rồi, một chưởng này mấy ai đánh bại được nàng?
Dùng chiêu thức này để đối phó với mình liệu có phải quá đề cao cô rồi không? Trước giờ cô chưa từng luyện võ công.
“Vậy ngươi cứ thử đi.” Tiết Tịnh Kỳ không dám quay người lại, cô sợ sau lưng mình sẽ có bóng dáng Thích Mặc Thanh, cô sợ nhìn thấy chàng nên vẫn không nhúc nhích.
“Ha.” Một tiếng cười mỉa cắt ngang bầu trời, Nhục Nghê nhấc tay lên, thanh kiếm rơi xuống.
Nàng ấy dùng công lực cấp sáu nhưng vẫn chưa phát huy hết sức mạnh của kiếm thuật, nàng vẫn muốn Tiết Tịnh Kỳ được sống để truy hỏi danh tính cô.
Nhìn thanh kiếm hung hãn của nàng ấy, Tiết Tịnh Kỳ đang định xoay người né tránh, mặc dù tránh đi cũng không có tác dụng gì nhiều nhưng ít nhất cô có thể lướt qua thanh kiếm mà không bị thương quá nặng.
Nhưng một bóng đen từ hư không chợt bay tới trước mặt cô khiến người khác hoa mắt, trong lúc không nhìn rõ thì bóng đen ấy đã chắn trước mặt Tiết Tịnh Kỳ.
“Phập” một tiếng, Minh Khê ngã khuỵu xuống đất, một tay chống trên nền tuyết, năm ngón tay nằm sâu dưới nền tuyết trắng, trông rất thê lương mà lạnh lẽo.
“Minh Khê!” Tiết Tịnh Kỳ thấy hắn đột nhiên chặn thanh kiếm cho mình, toàn thân bắt đầu run lên, nhất là sau khi hắn phun ra một ngụm máu.
Ngoài Thích Mặc Thanh, chưa có ai vì cô mà ngăn lại bất kỳ tổn thương nào, thế nhưng Minh Khê lại không nói một lời đột nhiên chắn trước mặt cô một cách can đảm như vậy… phải có ý định bảo vệ lớn nhường nào mới có thể chống cự được như thế.
“Ta, ta không sao, mau đi đi.” Minh Khê ngồi xổm nửa người, ôm chặt ngực mình.
“Muốn đi thì cùng nhau đi, ta sẽ không để ai làm tổn thương huynh.” Tiết Tịnh Kỳ nói xong, một tay đưa lên sờ vào cây châm bạc được giấu trước ngực, trong lúc vô tình cô sờ thấy cây châm bạc không được tẩm thuốc.
“Giả Sơn, ngươi trói hai người này lại rồi tra khảo cẩn thận.” Thích Mặc Thanh chắp tay sau lưng, đứng cách đó không xa nhìn bọn họ.
Thân phận của hai người này chắc chắn không đơn giản, mà dường như chàng đã từng thấy ánh mắt của người đàn ông kia, chỉ là bây giờ không nhớ ra thôi.
Tiết Tịnh Kỳ đột nhiên quay đầu, dùng tốc độ cực nhanh cắm cây châm bạc trong tay vào huyệt Ma Chỉ của Giả Sơn, hai cây châm còn lại bay về phía Thích Mặc Thanh và Nhục Nghê, chỉ là đã có vết xe đổ của Giả Sơn nên hai người họ đều có đề phòng.
Hai người vụt đi, né được hai cây châm bạc.
“Vương gia, người không sao chứ?” Nhục Nghê nhìn Vương gia, sau khi thấy chàng lắc đầu mới vội vàng chạy tới đỡ Giả Sơn trên nền tuyết.
Hai hàng lông mày nhíu chặt nhưng không thể nhúc nhích, toàn thân tê dại, chỉ cần ai đó chạm nhẹ vào sẽ giống như có hàng ngàn con kiến đang bò.
Nhục Nghê nhìn cây châm bạc trên huyệt Ma Chỉ của Giả Sơn, trong lòng biết người đó không muốn hại hắn bèn đưa tay rút cây kim ra.
“Xem ra nàng ta không muốn mạng ngươi.” Nhục Nghê thản nhiên nói.
Cảm giác tê dại toàn thân dần tan biến, tứ chi Giả Sơn lại bắt đầu có thể cử động lại, hắn giẫm lên nền tuyết vài bước, tức giận nhìn về phía hai người rời đi.
Lần đầu tiên trong đời, hắn bị thua trong tay một người phụ nữ.
“Đều tại ta bất cẩn nên mới để họ đạt được mục đích.” Trong lời của Giả Sơn mang theo vẻ hối hận sâu sắc, khi nhìn Thích Mặc Thanh thì phát hiện chàng cau chặt lông mày, mắt nhìn chằm chằm một chỗ, không hề nhúc nhích.
“Vương gia, người sao vậy?” Giả Sơn nghi ngờ hỏi Thích Mặc Thanh.
Trong trường hợp này hắn không biết có nên tiếp tục đuổi theo hay không.
Bông tuyết từ từ rơi xuống, đôi môi Thích Mặc Thanh phút chốc trở nên trắng bệch, sắc mặt cũng không giống như lúc bình thường.
Thật lâu sau, chàng mới từ từ mấp máy môi: “Không sao, đừng đuổi theo nữa.”
Chàng mờ mịt quay người lại, đầu óc trống rỗng.
Động tác phi kim của người phụ nữ áo đen vừa nãy, tốc độ và lực độ không khác gì Tiết Tịnh Kỳ, như thể được tạc ra từ một khuôn.
Không biết là trùng hợp ngẫu nhiên hay là có chuyện gì, trái tim chàng đã sống lại.
Chàng luôn có dự cảm, lần này ông trời sẽ trả lại tất cả những gì mà chàng đã mất, cho dù thế nào đi nữa.
Một nụ cười không tự chủ được nở trên môi chàng, ý cười rạng rỡ ấy khiến người khác không thể hiểu được.
Giả Sơn và Nhục Nghê phía sau theo sát bước chân chàng.
Mặc dù không biết vì sao Thích Mặc Thanh lại bỏ qua cho hai người áo đen, nhưng từ trước đến nay họ đã quen nghe theo lệnh chàng, không có bất kỳ lý do gì để nghi ngờ.
Trong số họ không có ai bị thương, người áo đen đó cũng không có ý định giết họ, chỉ là đoạn đối thoại giữa hắn và Thích Mặc Thanh đã bị nàng ta nghe lén, không biết hành động tiếp theo của nàng ta sẽ là gì.
Sẽ có lợi hay có hại?