Một chiếc kiệu hoa lệ rơi xuống, chiếc kiệu đó đã chịu được va đập, bịch bịch lăn xuống núi, cuối cùng biến mất không thấy tung tích kèm theo một âm thanh chói tai.
“Mau đuổi theo, xem thử có người ở bên trong không?” Một nam tử cao lớn âm lãnh cầm đầu lập tức chỉ huy binh sĩ ở bên cạnh.
Từ góc độ của Minh Khê nhìn ra, chỉ có thể nhìn thấy mũ của mấy người đó, nhìn trông được chế tạo bằng sắt và vải nhung, không phải binh sĩ của nước Thích Diệp, những người này không phải là người của nước Thành Châu phái tới, muốn tập kích Thích Diệp của bọn họ?
Hắn rút ra một con dao găm từ trong đôi ủng, rồi lại lấy ra một thanh đao hơi dài nắm chặt trong tay, tư thế muốn xông ra, nhưng khoảnh khắc sắp xông ra, một bàn tay mềm mại giữ chặt cổ tay của hắn lại.
“Khoan đã, trước tiên đừng vội, xem thử tình hình rồi nói.” Tiết Tịnh Kỳ đứng ở bên cạnh Minh Khê, tảng đá trước mặt che giấu cơ thể của hai người bọn họ, thấp giọng nói với Minh Khê.
Minh Khê có hơi sững người nhìn Tiết Tịnh Kỳ đến đây, hắn không phải bảo cô đợi ở đó đừng đi lung tinh sao? Nếu như bởi vì chuyện này mà khiến cô xảy ra chuyện gì, vậy cả đời hắn cũng sẽ không tha thứ cho mình.
“Cô đến đây làm gì? Mau quay về.” Minh Khê nhíu mày cố để tay của cô buông tay của mình ra, nhưng bất luận hắn giãy giụa như thế nào cũng không có tác dụng.
“Đây là quân đội, nhìn cách ăn mặc của bọn họ không phải người của nước Thích Diệp, binh sĩ có thể từ con đường nhỏ này đến đây chắc chắn là binh sĩ của nước Thành Châu, chỉ là không biết bọn họ mất cái gì, phải vất vả ở đây tìm kiếm, thấy bọn họ hình như có dáng vẻ không tìm thấy sẽ không từ bỏ.” Tiết Tịnh Kỳ có khả năng quan sát ngôn ngữ sắc mặt rất mạnh, sau khi rời khỏi phủ Minh Vương, trở về chỗ thân thể này của cô, tất cả trở nên không giống như trước.
“Đúng vậy.” Minh Khê gật đầu.
“Minh Khê, nếu không liên quan đến chuyện của chúng ta, chúng ta vẫn là tiếp tục lên đường đi!” Tiết Tịnh Kỳ hít một hơi thật sâu, từ phía sau tảng đá đi ra, không tiếp tục quan sát động tác của bọn họ nữa, quay về sơn động thu dọn đồ đạc.
Minh Khê ở sau cô có hơi sững người, điều khiến hắn không ngờ nhất chính là cô vậy mà có loại tâm tư bình tĩnh này, có thể dùng ngôn ngữ mà bình tĩnh phân tích ra những binh sĩ đó muốn làm gì, cuối cùng cái gì cũng không làm, điềm nhiên muốn lên đường?
Nhưng Minh Khê cái gì cũng không hỏi, sải bước đi theo Minh Khê, thu dọn tay nải, mặc áo choàng, rời khỏi sơn động.
Hai người từ từ đi xuống núi, nhưng sự việc lại không có thuận lợi như trong kế hoạch, sau lưng, đã truyền đến tiếng bước chân dồn dập.
“Tiểu Hoa, mau, trốn đi.” Minh Khê ở sau kéo cổ tay của Tiết Tịnh Kỳ, kéo cô vào tảng đá lớn ở đầu sau, không lâu sau, hai người bèn nấp sau tảng đá đó.
“Có người đến rồi.” Minh Khê tiếp tục nói, lộ ra nửa cái đầu, lén lút nhìn tình hình bên ngoài.
Đầu tiên một nữ nhi mặc áo choàng đỏ đập vào mắt, cơ thể của nữ tử đó quyến rũ, trên đầu cài lưu ly phỉ thúy nặng nề, thoa son rất dày, đôi môi đỏ mọng nhìn trông quyến rũ động lòng người. Cả người lại vì chạy gấp mà có toát ít mồ hôi, không biết do mưa to hay mồ hôi chảy ra đã làm chảy lớp trang điểm trên mặt của nàng ta.
Nàng ta thở hổn hển, giống như đằng sau có thứ gì đó rất kinh khủng đuổi theo nàng ta, ánh mắt của nàng ta có chút thất thần và tuyệt vọng, dáng vẻ rõ ràng sắp không kiên trì được nữa.
Mà đằng sau nàng ta, tiếng bước chân dồn dập đuổi theo, nghe thấy tiếng va chạm của đao kiếm, chắc là đám binh sĩ lúc trước.
“Minh Khê.” Tiết Tịnh Kỳ chạm vào cánh tay của Minh Khê, dùng ánh mắt ra hiệu hắn đi cứu nữ tử đó.
Minh khê lại xoay người liếc nhìn cô, ánh mắt kiên định lắc đầu.
Bây giờ bọn họ thân mình còn khó bảo vệ, sao có thể lo thêm một cái phiền phức nữa chứ?
Thấy hắn không chịu ra tay, Tiết Tịnh Kỳ nhíu mày, muốn xông ra, nhưng cơ thể trước khi rời khỏi tảng đá to, cánh tay đã bị một bàn tay to nắm chặt kéo lại, vừa cúi đầu, đối diện với ánh mắt bất lực của Minh Khê.
“Cô đợi ở đây đừng hành động lung tung, ta đi rồi sẽ về.” Minh Khê bất lực nói.
Nói rồi, cả người lấy tốc độ sấm sét lao ra, vùng tuyết bên ngoài đối với hắn mà nói không phải chuyện khó, hắn thuần thục chạy đến bên nữ tử, nữ tử đó bèn bị hắn ôm eo, xoet một cái, hai người đã nấp sau tảng đá lớn.
“Các ngươi là ai? Mau thả ta ra!” Nữ tử đó khàn khàn quát lên, lông mày được tô vẽ kỹ lưỡng nhíu lại, dung mạo lạnh lùng cao quý khiến nàng ta trông càng thêm lạnh lùng.
Minh Khê lập tức bịt miệng của nàng ta lại, sắc mặt tối lại: “Đừng nói chuyện, người đuổi theo ngươi sắp đến rồi.”
Câu nói này dường như chính là khắc tinh của nữ tử đó vậy, nàng ta lập tức im miệng, chỉ là ánh mắt bỗng phát sáng như ánh trăng, đánh giá Tiết Tịnh Kỳ và Minh Khê từ trên xuống dưới.
“Các người là ai? Tại sao muốn cứu ta?” Giọng của nữ tử đó có chút khí thế lăng lệ, trong giọng nói cũng không che đậy được sự mệt mỏi.
“Chúng ta không phải cứu ngươi, chỉ là không muốn việc của các ngươi cản đường xuống núi của chúng ta.” Tiết Tịnh Kỳ nhíu mày, khí thế cường đại nhìn sang nữ tử đó: “Ngươi tên gì? Những người đó tại sao lại đuổi theo ngươi?”
Chọc người chính là sở trường của Tiết Tịnh Kỳ, cô trước nay sẽ không khách khí với người có ngữ khí bất thiện, nhưng cô thật sự nghi hoặc thân phận của nữ tử này, có thể từ đây đi ra, lại bị binh sĩ truy sát, rốt cuộc có lai lịch gì.
“Tại sao phải nói cho các ngươi chứ?” Nữ tử đó hỏi ngược lại, vẻ mặt cao ngạo nhìn Tiết Tịnh Kỳ.
Ánh mắt của hai người va chạm tóe ra tia lửa, ánh mắt của nữ tử đó không tránh không né, nhìn thẳng vào Tiết Tịnh Kỳ, giống như đang chất vấn.
Nhưng Tiết Tịnh Kỳ lại chỉ liếc nhìn, rất nhanh thu hồi ánh mắt, khóe môi nhếch lên lộ ra nụ cười lạnh: “Không có tại sao. Minh Khê, chúng ta đi thôi, trời sắp tối rồi, chúng ta phải xuống núi trước khi trời tối.”
Tiết Tịnh Kỳ trước nay không thích kết giao với người có tính nghi ngờ, thấy nàng ta không tin mình, cũng không thích cùng nàng ta nói chuyện, đều là người qua đường, cũng không có gì để nói cả.
Nói xong thì xoay người rời khỏi, nữ tử đó cắn cắn môi, đằng sau lại truyền đến tiếng bước chân dồn dập, kèm theo tiếng chỉ huy trầm thấp: “Nhất định trốn ở đâu đó rồi, nơi có thể nấp ở gần đây tìm thử xem, trước khi trời tối nếu như không tìm thấy người, các người tự xử đi.”
Giọng nói kiên quyết như vậy, bất luận là ai cũng không thoát khỏi lòng bàn tay của bọn họ, huống chi một nữ tử ăn mặc phục sức chứ?
Nháy mắt sắp tìm thấy nơi này, nữ tử đó rốt cuộc không nhịn được, ở nơi hoang vắng này, trong núi rừng rộng lớn, người nàng ta có thể tin tưởng, có thể cứu nàng ta chỉ có hai người này.
“Ta là A Lạc Lan, là người của nước Thành Châu, phụ... phụ thân của ta vì kinh doanh trong nhà muốn gả ta đến nước Thích Diệp, phái những người đó giám sát ta, không để ta chạy trốn. Ta nhân lúc trời mưa to không dễ gì thoát được bọn họ, nhưng ta nghĩ ta không trốn thoát được lòng bàn tay của bọn họ rồi.”
A Lạc Lan siết chặt hai tay, móng tay dài từng chút từng chút đâm vào trong da thịt của nàng ta, sắc đỏ dần dần từ trong lòng bàn tay nàng ta chảy ra.
“Nhìn cách ăn mặc của những người đó, không phải thị vệ bình thường, mà là binh sĩ.” Ánh mắt của Tiết Tịnh Kỳ lóe lên, sau đó từng bước ép sát A Lạc Lan.
“Những người đó là cha ta thuê từ trong quân đội, thúc phụ của ta là quan nhỏ trong quân đội, cho nên có thể làm như vậy.” Từ trên mặt của nàng ta căn bản không nhìn ra nàng ta đang nói dối, ngược lại có loại cảm giác bất lực.
“Các người có cách cứu ta không? Ta không muốn gả xa đến Thích Diệp, ta muốn về nhà.” Một câu cuối cùng của A Lạc Lan đã khiến nàng ta bật khóc, đả động đến Tiết Tịnh Kỳ.
Ở cùng Tiết Tịnh Kỳ cũng được mấy ngày, Minh Khê sao có thể không biết trong lòng cô đang nghĩ gì chứ, trước khi cô lên tiếng thì nắm chặt cổ tay của cô, lắc đầu với cô: “Chúng ta vẫn nên mau chóng xuống núi, vẫn còn có chuyện quan trọng phải làm.”
Anh nghiêm túc từ chối khiến A Lạc Lan ngạc nhiên trong lòng, quả thật, nàng ta biết không thể gặp được bất cứ ai có thể không một lý do mà giúp đỡ nàng ta. Nhưng đây là cơ hội duy nhất của nàng ta ở ngọn núi này, xuống núi rồi, vào kinh, nàng ta không có sự lựa chọn vào nữa.
A Lạc Lan trong lòng căng thẳng, ánh mắt lo lắng nhìn sang Tiết Tịnh Kỳ, sợ cô sẽ từ chối giúp đỡ mình, nếu như là như thế, nàng ta ngay cả lý do cuối cùng cũng không có.
“Ta biết các người sẽ không dễ dàng tin tưởng ta, nhưng ta thật sự không muốn gả đến nước Thích Diệp, nơi này không có bạn bè và người thân của ta. Nếu như ta bị bọn họ bắt, kết cục cuối cùng chỉ có thể là chết...” A Lạc Lan lông mi cong dài run lên, dần dần cụp xuống.
Tiết Tịnh Kỳ mềm lòng, cô phát hiện bản thân vẫn không đủ nhẫn tâm không đủ lạnh lùng, nhưng cô thật sự không thể thấy chết mà không cứu, cô không thể vì bản thân mà thấy chết không cứu, mà khiến một cô gái còn xuân sắc đi vào tuyệt cảnh.
Trong lòng cô đã có một kế hoạch.
Minh Khê cau mày ánh mắt nhìn Tiết Tịnh Kỳ giống như một vũng nước chết, hắn đã biết lời của mình căn bản không có tác dụng, cũng không định khuyên Tiết Tịnh Kỳ nữa, chỉ đành làm lá chắn của cô.
“Ta có cách rồi. A Lạc Lan, lát nữa ta giả trang thành dáng vẻ của cô chạy về phía đông, thu hút sự chú ý của đám binh sĩ đó, mà cô chạy thẳng về phía tây, phía tây là phương hướng của nước Thành Châu, từ nói đó cô có thể về đến nhà của mình, nhớ đừng quay đầu.” Tiết Tịnh Kỳ vừa nói, vừa cởi áo choàng của mình ra, thấy A Lạc Lan không có bất cứ động tác gì thì thúc giục: “Mau chóng đổi quần áo.”
A Lan Lạc lúc này mới phản ứng kịp, vội vàng cởi quần áo trên người mình xuống, mặc quần áo của Tiết Tịnh Kỳ, mà quần áo của nàng ta được Tiết Tịnh Kỳ mặc lên người. Áo choàng ngoài mang sắc đỏ làm từ chất liệu quý giá được Tiết Tịnh Kỳ mặc lên, lại cho ra một vẻ đẹp khác.
“Mau đi đi.” Tiết Tịnh Kỳ cuối cùng buộc chặt dây thắt eo, lộ ra vòng eo tinh tế.
“Ngươi, ngươi tên gì? Sau này, sau này ta sẽ cảm tạ hai người?” A Lạc Lan đã xoay người rời khỏi thì quay lại, nhìn Tiết Tịnh Kỳ hỏi.
“Ở đây, ta tìm thấy rồi!” Đằng sau đột nhiên phát ra một tiếng kêu khàn khàn chói tai.
Thị vệ khác giống như bạo phát, giống như ong bu lấy mật.
“Ta tên Tiểu Hoa, hắn tên Minh Khê, chúng ta là sư huynh muội.” Tiết Tịnh Kỳ trong lúc cấp bạch mau chóng nói ra, sau đó đẩy A Lạc Lan từ sau tảng đá lớn ra ngoài.
Minh Khê nhắt một viên sỏi trên mặt đất, đột nhiên bắt về đám binh sĩ khí thế bừng bừng xông đến, kéo tay của Tiết Tịnh Kỳ chạy ra khỏi tảng đá.