HOÀNG PHI NHẤT TIẾU KHUYNH THÀNH

Chương 153: Chôn cất ở lăng mộ tổ

Tay của nàng ta bị Đại phu nhân nắm thật chặt, không thả lỏng chút nào.

Hơi thở của Đại phu nhân có chút gấp gáp, suýt chút nữa cũng kéo nàng ta xuống giường.

"Ngươi nói đi, bên ngoài sao rồi? Tứ phu nhân, nàng ta ở đâu?" Đại phu nhân có chút kinh hãi.

Giọng nói dồn dập trong đêm tối của bà ta lộ ra vẻ vô cùng kinh dị, Kim Ngọc run lẩy bẩy nhưng không thể không cố gắng chống đỡ thân thể mình, lắc đầu như trống bỏi: "Không thế nào hết! Tứ phu nhân đã bỏ vào trong quan tài, không bao lâu nữa sẽ chôn cất. Đại phu nhân, ngài lo lắng điều gì vậy?”

Tại sao Đại phu nhân lo lắng cho chuyện của Tứ phu nhân như vậy nhưng lại không muốn ra khỏi phòng? Kim Ngọc vô cùng nghi ngờ, chẳng lẽ là do sợ hãi? Nhưng Doãn tam tiểu thư khi đó cũng chưa từng thấy bà ta sợ hãi như vậy!

"Chôn cất? Lúc nào chôn cất? Tại sao ngươi biết?" Tinh thần của Đại phu nhân có chút không đúng, từ tối đó khi trở về, bà ta mất ăn mất ngủ, trong lòng chỉ có hình ảnh Tứ phu nhân buổi tối hôm đó, còn có những lỗ thủng không ngừng chảy máu kia.

Những lỗ thủng kia giống như một con suối, máu không ngừng chảy ra từ bên trong, bà ta ngã xuống và trở về phòng, tự mình nhốt trong phòng một ngày một đêm.

"Nô tỳ, nô tỳ biết, tất cả những người trong phủ đều biết!” Kim Ngọc luôn cảm thấy Đại phu nhân khác so với lúc trước.

Đại phu nhân gật đầu, hai tay tiều tụy có chút thê lương ôm chặt lấy chăn mền trong lồng ngực: "Ra ngoài ra ngoài, không được nói chuyện này cho người khác biết, chỉ nói thân thể ta không được thoải mái nên muốn nằm trên giường nghỉ ngơi.”

Chỉ cần chôn cất là tốt, chôn cất là tốt rồi.

Chờ qua cơn sóng gió lần này, cuối cùng cũng không có kẻ nào tranh đoạt sự sủng ái của Doãn quốc công với bà ta nữa, bà ta có thể một mình độc chiếm vị trí đầu, ở trong Doãn phủ hô phong hoán vũ.

"Đại phu nhân, ngài có muốn ăn chút gì đó hay không, đã một buổi tối ngài không ăn gì rồi, ngài không đói bụng sao?” Trước khi ra cửa Kim Ngọc lại nhìn Đại phu nhân vui buồn thất thường, vẫn không nhịn được lắm lời hỏi thêm một câu.

Nhưng không có bất cứ âm thanh nào từ bên trong truyền đến.

"Ra ngoài."

Kim Ngọc không dám dừng lại lâu, vội vàng rời khỏi gian phòng quái dị này.

Đợi sau khi nàng ta đi ra ngoài, Đại phu nhân mới thò cái đầu tóc tai bù xù ra khỏi chăn, đôi mắt đầy nếp nhăn thăm dò hoàn cảnh xung quanh.

Đột nhiên, một bóng người từ ngoài cửa sổ đi qua, sau đó nhanh chóng biến mất ở một khúc quanh, chỉ một hành động rất nhỏ của người này đã khiến bà ta bị dọa sợ, vội vàng bò ra khỏi chăn, quỳ gối trên giường dập đầu.

"Ta không phải cố ý đẩy ngươi ra, chính là ngươi muốn đứng ở trước mặt ta, muốn tìm người cũng đừng tìm trên đầu ta, mau tránh ra đi ra!" Đại phu nhân vừ dập đầu vừa lẩm bẩm.

Chỉ chốc lát, phía ngoài không còn có bóng người đi qua, tất cả đều khôi phục lại trạng thái như ban đầu.

Sau ba ngày, Doãn Tứ phu nhân chính thức được chôn cất.

Gia Thành Đế bày tỏ sự chia buồn của mình để Thái tử và các vị hoàng tử đến Doãn phủ tiễn đưa Doãn Tứ phu nhân.

Thích Mặc Thanh và Tiết Tịnh Kỳ mặc lễ phục tang lễ màu trắng đứng ở hai bên chính viện Doãn phủ, sắc mặt hai người cũng không phải quá tốt, nhất là Tiết Tịnh Kỳ.

Cô vốn rất áy náy vì không có cách nào cứu được Doãn Tứ phu nhân, mà lúc này lựa chọn cách không nhìn quan tài đen nhanh đang bày ở đại điện nữa, cúi đầu nhìn tuyết trắng đầy trên đất không nói một lời.

"Tịnh Kỳ, nhìn về phía trước. Có rất nhiều chuyện có lẽ đều không được như ý, nhưng chúng ta phải lựa chọn đối mặt chứ không phải mù quáng tránh né, ta biết nàng không phải người như vậy!” Thích Mặc Thanh đưa tay ra từ trong chiếc áo nhung nặng nề cầm lấy tay cô.

Tiết Tịnh Kỳ từ từ ngẩng đầu lên, đối mắt trong veo nhìn chằm chằm vào Thích Mặc Thanh, đôi mắt này chính là điểm sáng lớn nhất trên người cô. Thuần khiết trong veo khiến cho người ta không có một tia nghi ngờ nào với cô, đồng thời khiến cho người ta có cảm giác muốn bảo vệ cô.

Đôi mắt như vậy thì chủ nhân của nó phải là một người thế nào! Trong lòng Thích Mặc Thanh Tâm cảm thán, không phải chính là người trước mắt mình hay sao?

"Tịnh Kỳ, chờ đến khi nàng học được cách làm thế nào khống chế được tâm trạng của mình, nàng sẽ không còn sợ hãi nữa!” Giọng nói kiên định và lạnh lẽo của Thích Mặc Thanh không ngừng vang lên bên tai cô.

Cô vẫn còn chưa đủ kiên cường, trái tim vẫn chưa đủ cứng rắn, cô vẫn chưa phủ lên một chiếc áo giáp sắc bén đánh đâu thắng đó, nhưng một ngày nào đó sẽ như vậy.

"Ta biết." Tiết Tịnh Kỳ hít sâu một hơi, đôi mắt trong suốt kia cuối cùng cũng nhìn vào chiếc quan tài mau đen đang ở đại sảnh.

Mà Thái tử đứng đối diện cô lại càng ngày càng lộ ra vẻ hăng hái, đôi mắt quét qua quét lại trên mặt Tiết Tịnh Kỳ không ngừng, trong đôi mắt kia càng lúc càng trở nên tà mị.

Doãn Tiêu La đứng ở trong cùng nhất, Doãn phủ liên tiếp xảy ra chuyển rõ ràng là khiến cho nàng ta không thể tiếp thu được, sắc mặt nàng ta vẫn tái nhợt như cũ, cho dù bên cạnh vẫn luôn có Doãn Vân Quảng bảo hộ nàng ta, nhưng nàng ta cũng không thể vui vẻ nổi.

Lúc này, pháp sư đã tụng kinh xong, cùng với một tiếng thuật ngữ tang lễ vang lên, đã có người nâng quan tài, theo tiếng trống bi thương từ từ hướng ra cửa chính.

Sau đó chính là lên núi chôn cất, lăng mộ tổ của Doãn phủ ở bên cạnh Hoàng Lăng, vì tổ tiên nhà họ Doãn và tổ tiên nhà họ Thích có mối quan hệ rất gần. Mà Doãn Tứ phu nhân là tiểu thiếp, theo lý mà nói thì không thể chôn cất ở lăng mộ tổ, nhưng Doãn quốc công rất sủng ái nàng ta, nên cố ý hướng Gia Thành Đế xin cho nàng chôn cất ở lăng mộ tổ, Gia Thành Đế không nói hai lời liền đồng ý.

Đợi sau khi bọn họ rời đi, những người đến đây tế bài đều ở trong phủ chỉ còn lại pháp sư thắp hương và nến, Thích Mặc Thanh không muốn đợi nhiều liền ôm Tiết Tịnh Kỳ ra khỏi cửa lớn Doãn phủ.

"Tứ đệ tại sao đã vội vàng rời đi như vậy?” Giọng nói của Thái tử đột nhiên vang lên phía sau hai người, chỉ một lúc sau đã đứng song song với bọn họ.

"Lễ nghi đã kết thúc, cũng không muốn chờ lâu, đại ca sao lại ra đây?” Thích Mặc Thanh hỏi ngược lại, đôi mày kiếm tuấn dật nhướn lên.

Hai người giương cung bạt kiếm.

"Gần đây vẫn luôn điều tra chuyện thích khách, tối hôm qua vừa có một chút manh mối, bây giờ phải trở về. Thật hâm mộ sự thanh nhàn của Tứ đệ và Tứ đệ muội nha!" Thái tử cười yếu ớt thản nhiên, vẻ mặt không có chút nào giống như người bận rộn ao ước được an nhàn.

"Con người không thể tự tạo cho mình áp lực quá lớn, người sắt thì cũng cần phải thả lỏng, Thái tử ngài cẩn thận nếu bận rộn quá mức rất dễ có nếp nhăn nha!” Tiết Tịnh Kỳ Tiếu cong cong mắt, đôi mắt trong veo sáng ngời có một tia nghịch ngơm, Thái tử nhìn thấy không khỏi có chút bối rối.

Tuyết trắng bay lả tả trên người cô, bây giờ cô giống như một linh hồn thuần khiết mờ ảo, chỉ cần nhúc nhích sẽ giống như bắt không được.

"Nếp nhăn? Ta không sợ thứ đó…” Ý cười ngoài miệng Thái tử vẫn dạt dào, còn đang muốn nói điều gì đó bỗng nhiên bị Thích Mặc Thanh ngắt lời.

"Nếu Thái tử đã có việc, vậy chúng ta không làm phiền nữa!” Sắc mặt Thích Mặc Thanh có chút âm trầm, nói thôi với hắn ta xong thì đã nắm kéo Tiết Tịnh Kỳ rời đi.

Đáng chết, vậy mà dùng ánh mắt như thế để nhìn Thái tử, không biết đối diện chính là một con sói sao? Lúc nào cũng có thể nuốt nàng xuống bụng mà không cần nhả xương.

Tay Tiết Tịnh Kỳ có một chút đau nhức, không biết sao mình sao lại chọc phải hắn, nếu không tại sao lại nắm chặt tay cô như vậy, chẳng lẽ là vì mình nói chuyện với Thái tử sao? Cũng quá hẹp hòi đi!

"Đã quên những gì ta nói với nàng rồi sao?” Ánh mắt Thích Mặc Thanh có chút lạnh lẽo, giọng nói cũng lạnh lùng, khiến cho thân thể Tiết Tịnh Kỳ chấn động.

"Không phải chỉ là một câu nói thôi sao?” Tiết Tịnh Kỳ bĩu môi.

Khuôn mặt Thích Mặc Thanh trở nên lạnh lùng, mày kiếm hơi nhíu lại, giống như lửa giận đang chuẩn bị bùng nổ.

Thấy dáng vẻ sắp nổi giận của Thích Mặc Thanh, Tiết Tịnh Kỳ thấy vậy rất nhanh thay đổi càn khôn, nắm thật chặt lấy cánh tay chàng, nhón chân lên trên mặt chàng nhẹ nhàng đặt một nụ hôn.

Tiết Tịnh Kỳ có thể cảm nhận rõ ràng sự chấn động trên thân thể chàng, toàn thân lập tức cứng ngắc, phản ứng này của chàng khiến cô có cảm giác vô cùng thành công.

"Đừng tức giận nha! Đừng tức giận!” Lông mày Tiết Tịnh Kỳ cong cong, đôi mắt sáng lấp lánh vô cùng xinh đẹp, giống như một ngôi sao mới trên trời.

Trái tim Thích Mặc Thanh gần như tan chảy, nếu như không phải đang ở trước cổng Doãn phủ, chàng nhất định phải hung hăng hôn cô.

"Lần này tạm thời bỏ qua cho nàng, không thể có lần sau." Thích Mặc Thanh hung hăng cảnh cáo.

Chàng khó có thể tưởng tượng nếu như không có cô, cuộc sống của chàng sau này phải tiếp tục thế nào.

Hai người bước đi trong tuyết, hai bên đường phố không có một ai, trông vô cùng vắng vẻ, trên tường cao tuyết trắng rơi xuống phủ kín những bức tường bằng gạch màu xanh.

"Tuyết này dày quá!” Tiết Tịnh Kỳ kéo cánh tay Thích Mặc Thanh, chậm rãi giẫm trên tuyết, bọn họ cùng nhau bước đi, phía sau có bốn dấu chân nông sâu khác nhau.

"Muốn ôm không?" Thích Mặc Thanh bỗng nhiên quay đầu lạnh lùng hỏi cô.

"Cái gì?" Trong lúc nhất thời Tiết Tịnh Kỳ nghe không rõ ràng, vừa dứt lời, một bàn tay lớn đang vòng qua eo cô, ngay lúc đó cô được chàng ôm ngang người.

Hóa ra là chàng nói muốn ôm sao?

Tiết Tịnh Kỳ rất muốn che mặt trốn đi, may là ở đây không có người nào.

Nhưng cái ôm này thật sự rất ấm áp, cô chậm rãi vòng tay qua ôm lấy cổ chàng, đầu vùi trong lồng ngực chàng, hơi thở có chút không ổn định, gương mặt hồng hồng.

"Đừng nhúc nhích." Hơi thở Thích Mặc Thanh bình ổn, hoàn toàn không nhận ra điều bất bình thường nào.

Cô quả thật là đang chơi đùa với lửa!

Tiết Tịnh Kỳ gật đầu một cái, vùi trong lông ngực chàng không hề ngẩng đầu lên, nghe tiếng hít thở của chàng cô cảm thấy vô cùng an toàn.

Giống như nhớ ra điều gì đó, bỗng nhiên cô ngẩnng đầu lên, hỏi: "Mau mau thả ta xuống, chân của chàng không sao chứ?”

Vốn là một cảnh tuyết vô cùng yên tĩnh và đẹp đẽ, bị cô nói như vậy, sắc mặt Thích Mặc Thanh lập tức đen lại.

"Chân của ta vẫn tốt! Vương phi của bản vương chẳng lẽ còn ôm không nổi sao!” Thích Mặc Thanh thâm trầm nói.