Đâm Đổng Hoán bị thương dường như là còn muốn đau khổ hơn so với đâm bản thân mình bị thương, Đổng Nhã vốn đã được chiều chuộng từ nhỏ đến lớn, lần đầu tiên nếm được tư vị của sự sợ hãi. Nhìn máu đỏ tươi ở trong tay của mình, thậm chí ngay cả khóc mà nàng ta cũng không khóc được, ôm thân thể của Đổng Hoán phát run dữ dội, loại cảm giác này cũng chưa từng xuất hiện một giây nào khi phụ thân của nàng ta bị bệnh nặng.
"Ca, ca..." Giọng nói của Đổng Nhã run rẩy mang theo sự sợ hãi chưa từng có.
"Nhã, muội đừng sợ, huynh không sao đâu, sức lực của muội nhỏ như vậy, lúc nào luyện công cũng sợ hãi ánh nắng mặt trời mà len lén trốn đi uống nước đá. Muội vẫn luôn luôn nói có ta ở bên cạnh của muội là đủ rồi, muội không cần phải học võ, bây giờ suy nghĩ lại vẫn cảm thấy là rất đúng, nếu không thì chắc chắn là bây giờ ta không thể nói như vậy được rồi." Đổng Hoán mỉm cười an ủi nàng ta, căn bản là không hề quan tâm đến vết thương ở trên người mình, thời điểm này mà hắn ta lại còn có tâm tư để nói đùa vui vẻ với nàng ta.
Thích Mặc Thanh ôm Tiết Tịnh Kỳ ở trong ngực của mình, một cảm giác không thể diễn tả được đang bùng lên trong đôi mắt của chàng, ra lệnh cho Giả Sơn đưa bọn họ đến khách điếm, đồng thời tìm đại phu tốt nhất để trị liệu.
"Chàng sẽ giúp hắn ta có đúng không?" Tiết Tịnh Kỳ nói chắc chắn.
"Hắn ta chính là con nuôi của Thái Thú Ô Thành, bệnh tình của Thái Thú nguy kịch, trong thành đại loạn, chắc chắn là có người đang dòm ngó địa vị của Thái Thú mà muốn giết bọn hắn, hắn ta cũng là một người trọng tình trọng nghĩa, huống hồ gì hắn ta biết tung tích của Ôn Vương." Thích Mặc Thanh ôm lấy bả vai của Tiết Tịnh Kỳ thật chặt, nhìn bóng lưng của hai người bọn họ đi ra ngoài, còn có một nguyên nhân nữa mà chàng không hề nói.
Tình cảm của Đổng Hoán đối với Đổng Nhã giống như là tình cảm của chàng đối với Tiết Tịnh Kỳ.
Chỉ là Đổng Nhã chính là nỗi sợ hãi ở trong lòng của chàng, nàng ta vậy mà dám vọng tưởng làm tổn thương Tiết Tịnh Kỳ, nếu như không phải Đổng Hoán kịp thời ngăn cản một châm của nàng ta, một chưởng của chàng chắc chắn có thể khiến ngũ tạng của nàng ta nứt toạc ra, hôm sau nhất định phải đề phòng Đổng Nhã nhiều hơn mới được.
Rất nhanh, Đổng Hoán liền phái người nói với Thích Mặc Thanh biết tung tích của Ôn Vương.
Lúc hắn ta ở Ô Thành thì đã từng nhìn thấy Ôn Vương một lần, bởi vì hắn ta biết Minh Vương và Ôn Vương hay bất hòa với nhau, nên đã hạ hương mê dẫn ở trên người của Ôn Vương, quan sát động tĩnh của hắn ta, để lại cho bất cứ tình huống nào. Không ngờ đến cơ hội rất nhanh liền đến, kể từ ngày mà Gia Thành Đế ra lệnh cho Minh Vương phải tìm được Ôn Vương, hắn ta đã biết tầm quan trọng của canh bạc này.
Hắn ta đã cố ý nuôi dưỡng vài con chó có thể truy tìm được theo mùi hương, chỉ cần thuận theo hương mê dẫn mà đi tìm thì chắc chắn là có thể tìm được tung tích của Ôn Vương, lúc hắn ta đến kinh thành thì đã âm thầm phái người đi tìm, không ngờ đến rất nhanh liền tìm được.
"Ôn Vương đang ở thiên sơn làm cái gì chứ? Chẳng lẽ vì thật sự né tránh Doãn Tiêu La, nên mới đến Thiên Sơn sao?" Tiết Tịnh Kỳ rầu rĩ không thôi, Thiên Sơn ở cực Bắc, thời tiết rét lạnh ẩm ướt, nếu như không phải người dân đã sống ở khu vực băng thiên tuyết địa thì chắc chắn không có cách nào thích ứng được, vậy mà Ôn Vương lại ở địa phương đó lâu như vậy.
Thích Mặc Thanh lại hừ lạnh một tiếng: "Tâm địa của hắn ta gian xảo biết bao nhiêu, cho dù có gặp được hắn ta thì cũng chưa chắc biết hắn ta đến đó để làm cái gì."
Sau khi bẩm báo việc này cho Gia Thành Đế thì liền phái người đến Thiên Sơn, chỉ là giống như Ôn Vương biết triều đình sẽ phái người đi tìm hắn ta, hắn ta liền rời khỏi Thiên Sơn sớm một ngày, phong trần mệt mỏi giục ngựa chạy thẳng đến hoàng cung.
Đã lâu rồi chưa được nhìn thấy mặt trời mọc lên ở phía đông lặn ở phía tây, chưa từng cảm nhận được cơ gió thu quét qua, không có cảm giác mặc được một bộ bộ quần áo mỏng nhẹ, Ôn Vương híp mắt lại để cảm nhận sự thoải mái mà hoàng thành mang đến cho hắn ta. Hắn ta thề, từ nay về sau sẽ không bởi vì bất cứ chuyện gì, bất cứ kẻ nào mà tránh né nữa.
Tiến vào hoàng cung, hắn ta cũng không đến ngự thư phòng, mà là đi đến khu phân biệt trong cung của thái hậu và Địch quý phi, dâng lên hai cành Thiên Sơn Tuyết Liên, cuối cùng mới đi đến ngự thư phòng.
"Phụ hoàng, nhi thần biết gần đây khi thân thể của phụ hoàng và mẫu phi không được tốt cho lắm, cho nên đã đi đến Thiên Sơn tự tay đào Thiên Sơn Tuyết Liên để dâng tặng cho mẫu phi, làm tròn đạo hiếu của mình." Trong giọng nói của Ôn Vương tràn đầy ngưỡng mộ và tưởng niệm: "Thiên Sơn là một nơi như thế nào chứ? Mấy ngày nay nhi thần thiếu chút nữa không sống nổi rồi, nếu như không phải lo lắng cho phụ hoàng và mẫu phi, chỉ sợ là nhi thần đã sớm bỏ mạng ở chỗ đó."
Trải qua nhiều ngày ở Thiên Sơn như vậy, gió tuyết ở phương Bắc đã để lại những vết sẹo trên gương mặt của hắn ta, hai bên gò má hiện ra màu sắc đỏ, thậm chí đôi mắt cũng có chút tang thương và trống rỗng. So sánh với đôi mắt thâm thúy như trước đây, bây giờ chúng hốc hác hơn sau sương gió và mưa tuyết.
Lời nói của hắn ta chân thành tha thiết, từng chữ đều mang theo run rẩy, Gia Thành Đế đã tin tưởng hắn ta thêm mấy phần, đắm chìm trong lòng hiếu thảo của hắn ta, hoàn toàn quên đi hắn ta là vì né tránh chuyện của Doãn Tiêu La cho nên mới rời khỏi kinh thành.
"Được rồi, hoàng nhi có lòng! Nếu như không còn chuyện gì khác thì về nghỉ ngơi sớm một chút đi, tỉnh dưỡng thân thể cho thật tốt." Gia Thành Đế ra lệnh cho An công công nhận lấy hộp Thiên Sơn Tuyết Liên kia.
Ôn Vương thở phào một hơi, lúc đang định lui đi ra ngoài, ở cửa có hai bóng người vội vã đi vào, vừa mới bước vào cửa liền cho Ôn Vương một đấm, khiến cho hắn ta ngã xuống đất. Doãn Quốc Công ở sau lưng nhìn thấy hắn ta làm càng ở trước mặt của Gia Thành Đế, trong lòng cảm thấy căng thẳng, vừa tức lại vừa gấp, níu lấy cổ áo của Doãn Vân Quảng rồi kéo hắn ta qua một bên.
"Ta để ngươi đến đây không phải là đến đây để làm chuyện xấu hổ mất mặt, đứng ở một bên cho ta đi." Doãn Quốc Công không hổ là Doãn Quốc Công, cho dù trong lòng đang tức giận, nhưng mà cũng vẫn còn tồn tại một tia lý trí.
Hắn ta biết dù sao Ôn Vương cũng là hoàng tử, cho dù phạm phải tội gì thì cũng có thể tránh thoát được, mà bọn họ ngoại trừ lão tổ tông nắm trong tay một vài điểm yếu, những cái khác không có cái gì cả. Nếu như mà Gia Thành Đế lại cố ý định tội, bọn họ căn bản cũng không có quyền để phản bác.
Doãn Quốc Công đưa tay ra đỡ Ôn Vương ở trên đất đứng dậy, vỗ vỗ cổ áo của hắn ta, cười cười làm lành: "Ôn Vương đừng tức giận, tính tình của nhi tử nóng nảy, sau khi trở về thì lão phu chắc chắn sẽ trừng phạt nó nặng nề, để hoàng tử được hả giận."
Ôn Vương đoán Doãn Quốc Công đến đây là vì chuyện của Doãn Tiêu La, Doãn Vân Quảng mới vừa đánh hắn ta một quyền cũng là vì Doãn Tiêu La.
Ôn Vương cũng hiểu rõ ràng bản thân mình đang trong hoàn cảnh nước sôi lửa bỏng, vội vàng cười nói: "Không sao không sao, chắc có lẽ là Doãn nhị công tử đã đánh nhầm người rồi, vậy thì ta đi trước đây."
Lúc mà hắn ta đang muốn ra ngoài, sắc mặt của Doãn Quốc Công đột nhiên thay đổi, đưa tay kéo lại cổ áo của hắn ta: "Ôn Vương không ngại ở lại đây nghe lão phu nói mấy câu chứ nhỉ."
Bầu không khí trong ngự thư phòng có chút quái dị, một người thì nổi giận đùng đùng, một người khác thì giấu dao trong nụ cười, một người khác thì chẳng thèm ngó ngàng gì tới, nhưng mà Gia Thành Đế có giận cũng không dám nói, tùy ý để Doãn Quốc Công lộng hành trong ngự thư phòng.
Nhưng mà nếu bàn về chuyện đó thì thật sự là người trong hoàng thất của bọn họ đã làm tổn thương người nhà họ Doãn, nếu như không phải Ôn Vương cố gắng tiếp cận Doãn Tiêu La, thì cũng sẽ không khiến chuyện này dẫn đến tình trạng như hiện tại.
"Hoàng thượng, Ôn Vương cũng đã xuất hiện rồi, vậy thì vi thần sẽ nói mấy câu vậy. Ôn Vương, mặc kệ là khi đó người đã dùng thủ đoạn gì để mê hoặc La Nhi, khiến cho con bé không phải người thì không chịu gả, hiện tại ta cũng hi vọng là người đừng gặp mặt nó một lần nào nữa. Chuyện này không chỉ là vì La Nhi, càng là vì danh dự hoàng gia của các người. Lão phu nói đến đây thôi, hi vọng là người có thể suy nghĩ một chút." Doãn Quốc Công giận dữ hất râu trừng mắt, mấy câu nói này thật sự đã đánh vào trái tim của Gia Thành Đế.
Dù sao thì bách tính trên thiên hạ cũng đều biết chuyện này, nếu như mà bọn họ đã biết rồi thì chắc chắn sẽ bàn tán ầm ĩ, đến lúc đó mặt mũi của hoàng gia sẽ được giữ gìn như thế nào?
Ôn Vương cố gắng duy trì một hình tượng hiền lành, giả vờ mang dáng vẻ hoàn toàn không biết gì cả: "Doãn Quốc Công, ông nói cái gì vậy? Doãn tam tiểu thư không phải ta thì không gả à, ông nói đùa đó hả? Ta làm gì có mị lực lớn như vậy chứ, Doãn tam tiểu thư chính là thái tử phi tương lai, hẳn nên gả cho thái tử mới đúng."
Vừa mới dứt lời, một nắm đấm mạnh mẽ liền đánh vào trên mặt của hắn ta một lần nữa, một vết bầm tím rơi xuống bên gò má bên kia của hắn ta, Doãn Vân Quảng giống như là một con sư tử đang nổi giận, nếu như không phải do Doãn Quốc Công ngăn lại thì chắc chắn đã cởi ở trên người của Ôn Vương rồi.
Ôn Vương bị một quyền bất ngờ đánh lùi lại hai bước, cho dù giả vờ có tốt đi nữa, sau khi chịu phải hai quyền không hiểu rõ này, nụ cười gì cũng đều biến mất lau vết máu trên khóe miệng, vội vàng cáo biệt với Gia Thành Đế liền rời khỏi ngự thư phòng
Cuộc nói chuyện này cũng tan rã trong không khí không vui vẻ.
Doãn Quốc Công bỗng nhiên đánh một bạt tay lên trên mặt của Doãn Vân Quảng, tức giận nói: "Cái tên nghiệt tử này, Ô Thành thật sự thành sự không có bại sự có thừa."
Doãn Vân Quảng có chút ấm ức mà che bên mặt bị đánh của mình, trầm giọng nói: "Con tức giận vì tam muội là sai hả?"
Doãn Quốc Công nhìn Gia Thành Đế ngồi ở phía trên một chút, ông ta cố gắn duy trì phong thái của bậc đế vương, nhưng mà vẫn không thể ngăn cản được sự phẫn nộ trên gương mặt.
Ban đầu đây vốn là một trận đàm phán đã chuẩn bị sẵn, Đổng Nhã là người trung gian, Doãn Quốc Công là người xấu để Ôn Vương hết hy vọng với Doãn Tiêu La, thế nhưng lại bị sự xúc động của Doãn Vân Quảng đảo loạn hết toàn cục.
Có điều cũng không cần phải gấp, bọn họ cũng đã biết Ôn Vương không có ý định muốn cưới Doãn Tiêu La, trận phong ba này rốt cuộc cũng đã có một kết cục viên mãn.
Trong thư phòng của Minh Vương phủ, chỉ đốt hai ngọn nến ở bên hai trụ, tia sáng có chút mờ ảo, ánh trăng mông lung ở bên ngoài chiếu vào, phối hợp với ánh sáng của ngọn nến phản chiếu ra khung cảnh đẹp đẽ.
"Vương gia, sau khi Ôn Vương hồi cung thì đi thẳng một đường đến hoàng cung, sau khi dâng tặng Thiên Sơn Tuyết Liên thì liền rời khỏi." Giọng nói của Lãnh Tước trầm thấp vang lên trong thư phòng.
Thích Mặc Thanh gật gật đầu, ánh mắt bỗng nhiên liếc nhìn về phía cửa sổ, hai mắt thâm trầm sắc bén liền trở nên bình tĩnh trong thoáng chốc, vuốt ve con dấu Ngọc Phỉ Thúy tuyệt thế thần y ở trên bàn, đặt cùng một chỗ với Vương tử của mình.
"Chuyện của Ôn Vương thì không cần phải quan tâm tới, ta muốn ngươi giúp ta điều tra một người có tên là Lý Thiện. Tuy là bề ngoài hắn ta không có liên quan gì với tướng quân Địch Thiên Bác, nhưng mà hắn ta lại lén lút làm việc cho Địch tướng quân, ngươi phái người theo dõi sát sao mọi hành tung của hắn ta, để xem hắn ta gặp Địch tướng quân ở đâu." Giọng nói trầm thấp của Thích Mặc Thanh vang lên ở bên tai của Lãnh Tước.
Mi tâm của Lãnh Tước khẽ động, mặc dù là rất muốn hỏi tại sao đang êm đang đẹp mà lại muốn điều tra Địch tướng quân, thế lực của Địch tướng quân trên triều đình phức tạp đến mức khó gỡ, rất khó phân thắng bại, nhưng mà từ đầu đến cuối đều không hỏi ra khỏi miệng, chuyện Thích Mặc Thanh cần làm không cho người khác chất vấn.
"Vâng, thuộc hạ sẽ đi ngay." Lãnh Tước lớn tiếng dứt lời, đang muốn rời đi thì lại nghe thấy Thích Mặc Thanh thản nhiên nói: "Nghe lâu như vậy rồi, cũng nên vào đi."
Trong lòng của hắn ta siết chặt, mình với Thích Mặc Thanh nói lâu như vậy, vậy mà lại không phát hiện ở cửa có người. Bỗng nhiên toàn thân phòng bị, chậm rãi rút thanh kiếm ở sau lưng ra, khi cửa được đẩy ra thì đã nhìn thấy Tiết Tịnh Kỳ bước vào từ cửa, cơ bắp toàn thân của hắn ta thả lỏng, cũng may là cũng chỉ có một mình Tiết Tịnh Kỳ mới có thể nghe lâu như vậy ở cửa ra vào.
"Chàng đã sớm phát hiện ra ta rồi à, ta còn tưởng là mình trốn rất kỹ đó. Lãnh Tước, ngươi hẳn là không phát hiện ra ta chứ nhỉ?" Lúc Tiết Tịnh Kỳ đi ngang qua người của Lãnh Tước thì cố ý hỏi hắn ta.
Sắc mặt của Lãnh Tước bị nghẹn đến trắng bệch, một câu cũng không nói liền đi ra khỏi cửa.
"Hắn ta bị làm sao vậy?" Tiết Tịnh Kỳ thầm nghĩ nhìn bóng lưng rời đi của Lãnh Tước, đi đến bên cạnh của Thích Mặc Thanh, đưa tay cầm lấy con dấu ở trên bàn, bàn tay ấm áp của cô cầm lấy con dấu lạnh buốt, thật lâu cũng không thấy nó ấm lên.
Sáng nay An công công đích thân đến đây ban phát, ở thời hiện đại thì cô cũng chỉ là một bác sĩ bình thường nhận tiền lương mà thôi, không ngờ là ở đây cô lại được trở thành "Tuyệt thế thần y".
"Ta để cho hắn ta thăm dò một chuyện." Thích Mặc Thanh thản nhiên nói.