– Sao đột nhiên ngươi lại hỏi về Nhiếp phu nhân vậy? Ngươi có biết nếu chuyện về Nhiếp phu nhân lộ ra ngươi sẽ có kết cục thế nào không? – Triệu mama lo lắng.

– Triệu tỉ, muội chỉ tò mò chút thôi… Tỉ từng sống trong cung của Tiên đế hẳn tỉ biết chuyện về người đó đúng không? Kể cho muội nghe đi, tại sao Thái hậu lại nói muội là hồ ly tinh, đám phi tần kia coi muội là Nhiếp Tiểu Thiện…

– Nha đầu ngươi thật khó bảo a! Được rồi, nhưng phải giữ kín chuyện này đấy… Lộ ra nhất định ta và ngươi khó bảo toàn mạng sống…

… Câu chuyện về Nhiếp Tiểu Thiện giống như một thước phim giật lùi, từng hình ảnh hiện ra rõ mồn một trong đầu Hiểu Tuyết…

Trần Bá Tiên ( tức Trần Vũ Đế ) xuất thân nhà nghèo, ông trưởng thành dưới thời Lương Vũ Đế Tiêu Diễn. Cha của Vương Tần Lan ( tức Vương Thái hậu, mẹ của Trần Văn Đế Ngự Phong ) có con mắt tinh tường, nhận thấy Bá Tiên có vẻ ngoài khác thường, bèn gả con gái cho. Tần Lan đã phải chịu không ít khổ cực khi chồng gây dựng nhà Trần trên sự đổ vỡ của nhà Lương. Tuy nhiên, đối với một người phụ nữ như mà nói, điều đau khổ nhất chính là sau khi giành được thiên hạ, chồng bà lại đi ân sủng người phụ nữ khác và không đoái hoài tới mình nữa.

Vào những năm cuối đời, Vũ Đế đặc biệt yêu chiều Nhiếp phu nhân, tới bất cứ đâu cũng dẫn Nhiếp phu nhân đi theo, thậm chí ông còn dự định phế bỏ thái tử Ngự Phong để lập Trần Hi Di (con trai Nhiếp phu nhân) làm người thừa kế. Tuy nhiên thái tử lại là người sớm bộc lộ năng lực điều binh khiển tướng, lãnh đạo quốc gia nên các quan trong triều đều kịch liệt phản đối. Tuy nhiên, Vương hậu vẫn luôn giữ mối thù trong lòng và thể hiện sự bất mãn đó sau khi chồng mất. Trần Vũ Đế qua đời, thái tử Trần Ngự Phong lên ngôi, lấy hiệu là Trần Văn Đế. Thái hậu nhìn thấy thời cơ đã chín muồi bèn ra tay trả thù.

Thái hậu sai người chặt hết chân tay Nhiếp Phu nhân, chọc mù mắt, đâm thủng tai, bắt uống thuốc độc cho câm, sau đó quẳng kẻ tình địch trong tình trạng sống dở chết dở như thế vào một căn hầm tối, gọi là “Người lợn”. Văn Đế biết rõ tính mẹ, sợ đứa em cùng cha mới mười tuổi bị mẹ hãm hại nên ăn ngủ cùng nhau, không rời một bước. Nhưng dù được người anh tốt bụng che chở thì Triệu Vương Hi Di cũng không thoát khỏi tay người đàn bà hiểm độc được mãi. Một lần, nhân lúc Văn Đế đi dẹp loạn ở Định Châu. Thái hậu đã sai người bóp chết con trai của kẻ tình địch. Sau đó, Thái hậu đã dẫn theo hai tên tù nhân hung dữ vào trong đại lao và nói với NHiếp phu nhân rằng: “Con trai ngươi đã bị Diêm Vương triệu về âm gian rồi”. Nhiếp phu nhân nghe xong bèn khóc lớn: “Ngươi đã giết hại con trai ta thì giết luôn ta đi, ta và con trai ở âm phủ sẽ biến thành ma để báo thù ngươi… “. Nhiếp Phu Nhân bị vu cáo là hồ ly hãm hại tiên đế rồi bị đưa lên giàn hỏa thiêu. Từ đó, Thái hậu ban lệnh cấm mọi người trong cung không ai được nhắc tới phu nhân ấy nữa…

Hiểu Tuyết nghe một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng khiến nàng khẽ rùng mình… Người đàn bà đó quả thật không phải là người, từng nghe chốn thâm cung hiểm ác không ngờ hoàng cung lại có một con quỷ dữ như vậy… Hèn gì bà ta lại có thái độ đó với nàng… Nếu bà ta cho rằng nàng là hóa thân của tình địch vậy không phải nàng toi rồi sao?? Nàng thực sự không muốn có kết cục bi thảm như Nhiếp Phu Nhân kia đâu!

– Hiểu Tuyết, ta cho ngươi biết, Thái hậu đã coi ngươi như là Nhiếp Phu Nhân hiện thế, ngươi lại bị thất sủng như vậy e là…

– Triệu tỉ, tỉ mau nghĩ cách giúp muội đi, muội không muốn làm “người lợn” a!!!