Hoàng Hậu Bỏ Trốn

Quyển 5 - Chương 5: Ta đi theo ngươi!

Editor: Dạ Hàn

Beta: Nguyệt Dạ Mộng Ngọc

“Phong đại ca?” Ta gần như là hét toáng lên, hắn như thế nào lại có thể ở đây. Ngọc Tình dẫn ta đi chính là gặp hắn? Nàng cũng quá là làm loạn rồi đi? Ta hiện tại đã lập gia đình, là Hoàng Hậu mà mọi người đều biết.

Hắn vốn dĩ đang thưởng trà, tay rung lên, cái chén rơi trên mặt đất. Ngẩng đầu lên nhìn ta, trên mặt mang chút ưu thương nhàn nhạt. Hắn luôn là một người vô cùng ưu nhã, ít nhất ta cho rằng như vậy, bây giờ cũng không ngoại lệ. Hắn u nhã cười nói: “Là ngươi?” Gặp ta là ngoài ý muốn sao?

“Đúng vậy.” Ngạo mạn chậm rãi đáp lời hắn.

“Chúc mừng.” Chúc mừng cái gì? Chúc mừng ta làm hoàng hậu sao? Ta thì lại chẳng hiếm lạ gì chuyện này, đối với ta mà nói, thì đó lại là một loại trói buộc.

Ta cười khổ: “Chúc mừng ta cái gì? Ta có cái gì đáng để ngươi chúc mừng?”

“Chúc mừng Hoàng Hậu nương nương.” Thanh âm của hắn thâm trầm mà thản nhiên ảm đạm, rõ ràng là đau lòng, cần gì phải che giấu. Xét cho cùng cũng là ta tổn thương hắn.

Ta ngẩng đầu, theo dõi khuôn mặt hắn: “Ngươi rất hy vọng ta làm Hoàng Hậu sao? Ngươi cho rằng làm Hoàng Hậu tốt lắm sao? Ngươi cho rằng làm Hoàng Hậu ta sẽ vui vẻ sao? Ngươi cho rằng ta thích làm Hoàng Hậu sao?”

Hắn cười: “Chính là ngươi lựa chọn làm Hoàng Hậu, không phải sao?” Thật đáng cười là tiếng cười của hắn càng nghe lại càng càm thấy châm chọc.

Ta mím môi, lắc đầu: “Không phải ta lựa chọn, nếu như có thể lựa chọn, ta muốn trời cao biển rộng.”

Hắn trầm mặc, ta cũng trầm mặc, cả hai nhìn nhau, không nói nên lời. Ta luôn muốn gặp hắn, bây giờ gặp được lại chẳng biết đối mặt thế nào.

“Cảm ơn.” Hai chữ này ta đã sớm muốn nói.

“Cảm ơn cái gì?”

“Cảm ơn tất cả những gì ngươi đã làm cho ta, cảm ơn ngươi đã yêu ta như vậy.” Trừ cảm ơn, ta không thể nào dùng cách khác bày tỏ cảm giác của mình. Không có ai thương thì quả là bi ai, có quá nhiều người yêu thương thì lại càng bi ai. Có hai nam tử ưu tú nhất thương yêu, thì lại chính là bi ai trong bi ai.

“Tất cả đều là ta cam tâm tình nguyện.”

“Ta vẫn muốn nói cảm ơn.” Ta vò khăn trong tay, mãnh liệt ngẩng đầu: “Ngươi đã nói sẽ chờ ta, bây giờ vẫn còn chờ ta sao?”

“Ý ngươi là sao?” Dật Phong vẻ mặt khiếp sợ.

Ta cười cười: “Xì, coi như ta chưa nói gì đi.”

“Ảnh nhi, ta nói rồi, nguyện ý chờ ngươi, vĩnh viễn.” Ta nhìn thấy trong mắt hắn một tia hy vọng. Ta không muốn tổn thương hắn lần nữa, có lẽ ta lại còn chẳng làm cho hắn được cái gì.

“Ngươi cũng đã đáp ứng ta, thử đón nhận Ngọc Tình, sẽ không quên chứ?”

Ánh mắt hắn dừng lại trên người ta khiến ta thấy đau lòng, ta cố ý cúi đầu sau khi từ biệt đi.

“Nếu như ngươi thật hy vọng chúng ta ở cùng một chỗ, ta đáp ứng ngươi.” Hắn chân thành đồng ý, có chút bối rối cùng bất đắc dĩ.

“Cảm ơn.” Ta quay lưng, kiên định bước ra ngoài. Không cần lại yêu ta, ta không xứng, không đáng. Cái ta có thể để lại cho ngươi chỉ là một cái bóng lưng mà thôi.

“Nhanh như vậy đã ra rồi sao?” Ngọc Tình chạy tới nhìn ta.

Ta gật đầu, yên lặng không nói. Ngọc Tình nhìn vào bên trong, “Các ngươi nói cái gì?”

“Ta hiện tại là Hoàng Hậu, là người đã có chồng, ngươi đang làm cái gì vậy?”

Ngọc Tình thản nhiên nói: “Ta biết hắn không quên được ngươi, cho nên để các ngươi gặp mặt, hoàn toàn không có ý tứ khác.”

Ta cười khổ: “Ngươi làm vậy làm gì, hắn là của ngươi, ngươi đã đáp ứng ta…”

“Ta biết ngươi muốn tốt cho chúng ta, nhưng mà trong lòng hắn không có ta, ta không muốn cưỡng cầu.” Nàng bộ dáng lạnh nhạt, chính là trong lòng nàng thật sự có thể buông tay sao?

“Được rồi, ta còn có việc quan trọng.” Ta đột nhiên nhớ ra chuyện Mỹ Ngọc.

Nhìn bộ dáng sốt ruột của ta, Ngọc Tình kéo ta hỏi, “Làm sao vậy?”

“Đi, ngươi đi theo ta, ta có chuyện quan trọng cần ngươi giúp.” Ta vừa nói vừa kéo nàng đi.

Ta kéo nàng tới Sương Hoa cung, Mỹ Ngọc đã mặc một bộ trang phục thái giám chờ ta từ lâu. Kế hoạch của ta là đem nàng giả trang thành thái giám đưa ra ngoài cung, rồi nói với bên ngoài nàng mắc bệnh mà qua đời. Bất quá ta hiện tại thay đổi kế hoạch, có Ngọc Tình võ lâm cao thủ ở đây, trực tiếp ‘bay’ ra ngoài luôn đi.

Khoảnh khắc đưa được Mỹ Ngọc ra ngoài, ta rốt cục thở dài motọ hơi. Nữ tử tinh xảo đặc sắc này, nữ tử tâm cao khí ngạo này, nữ tử thông minh tuyệt đỉnh này. Rốt cục có thể rời khỏi nhà giam, có trời cao biển rộng của mình. Ta chúc nàng có thể ở bên người mình thích, bạch đầu giai lão. Còn ta thì sao? Ta còn phải ở chỗ này bao lâu nữa. Cho dù ta có thể thoát ra ngoài, còn có thể yêu thương người khác sao? Còn có thể gặp may mắn như vạy sao? Rõ ràng là bầu trời trong xanh, ta lại như cảm thấy mây đen đang đến, ép ta tới không thở nổi. Ở trong hoàng cung này thật sự áp lực, không khí đều tràn ngập mùi vị máu tanh.

Ngọc Tình mang Mỹ Ngọc ra ngoài, ta không chờ nàng, một mình trở lại yến hội. Ta cần phải báo thù Tề Hạo muốn đưa Mỹ Ngọc ra ngoài, Thủy nỹ nhân cùng Chu tần được phong phi vị.

Đã là đầu xuân, cây cối bắt đầu đâm chồi nảy lộc, mưa mấy ngày trong vườn tràn ngập hương thơm của bùn đất cùng hoa cỏ cây cối. Hít thật sau, thanh lọc cơ thể, cũng là thanh lọc bi ai trong lòng.

Ta ngắt một cành liễu, cầm ở trong tay thưởng thức, từ từ đi trở về.

Đi ngang qua Vũ Hoa các, thấy một nhóm lớn người đi vào. Ai cũng mang vẻ mặt lo lắng. Có tần phi, cung nữ, thái giám, con mẹ nó Tề Hạo cư nhiên lại ôm Chu Phượng Nhi. Bổn cô nương vì hắn làm việc, hắn lại đi ôm nữ nhân khác.

“Các ngươi làm gì vậy?” Ta hỏi cung nữ đi sau cùng.

Cung nữ nọ hành lễ, nói: “Bẩm Hoàng Hậu nương nương, Liên phi nương nương mang thai.” Mang thai?

“Liên phi?”

Tiểu cung nữ nói: “Bẩm nương nương, nương nương vừa rồi ngất xỉu ở tiệc mừng thọ, thái y chẩn ra là đã có mang hai tháng. Hoàng Thượng vui mừng, phong Chu nương nương làm phi, ban tên Liên.” Trong cung lại có một Liên phi. Hắn vui mừng, nàng mang thai được tấn phong, ta mang thai thì lại bị ngược đãi, đãi ngộ thật không giống nhau!

Ta nhẹ nhàng phun ra một hơi, vô lực phất tay, “Đi xuống đi.”

Đi dạo trong vườn, tâm trầm xuống một chút. Chu Phượng Nhi mang thai, Liên phi, nàng quả thật là điềm đạm đáng yêu.

Mãi đến hôm nay, ta mới có thể sâu sắc nhận ra, hắn không phải chỉ thuộc về mình ta, vĩnh viễn không thuộc vể một mình ta. Hắn là trượng phu của tần phi trong hậu cung, là phụ thân của đám hài tử. (hiện tại còn chưa có, tương lai sẽ có, không phải là sắp có một đứa rồi sao?) là vợ cả của hắn, chuyện như vậy xảy ra, ta phải vô cùng vui mừng, sau đó hết mực quan tâm Chu Phượng Nhi – cái nữ nhân muốn đẩy ta vào chỗ chết – đúng không? Nhưng mà ta làm không được, ta khẳng định là làm không được.

Đương nhiên, ta cũng sẽ không ngốc tới mức đi hại hài tử trong bụng nàng. Ta hận là hận Tề Hạo, hận Chu Phượng Nhi. Vì thứ tình yêu hèn mọn mà đi hại người, đây không phải là tác phong của ta. Cùng lắm thì, ta không yêu, ta vốn không muốn làm Hoàng Hậu. Chuyện này của Chu Phượng Nhi, càng làm ý muốn rời cung của ta thêm kiên định.

Hắn một mực nói chỉ yêu mình ta, chính là trong lòng hắn lại hai mặt giống nữ nhân, vừa rồi còn ôm Chu Phượng Nhi chính là minh chứng tốt nhất. Ở bên hắn lâu như vậy, hắn chưa từng ôm ta như thế. Kể cả khi ta bị đánh ngất xỉu, lần sinh khí kia, cũng chưa từng. (sau này lại nghe Ngâm Thu nói, là nàng cùng Thãi Hậu đỡ ta vào). Ta không khỏi để tay lên ngực tự hỏi, ta ở trong lòng hắn thật sự qun trọng như vậy sao? Có lẽ, địa vị của ta ở trong lòng hắn còn không bằng Chu Phượng Nhi.

Trong lòng ê ẩm, nước mắt lưng tròng, chính là thủy chung không rơi xuống. Vì cái loại nam nhân này mà rơi lệ, không đáng, vô cùng không đáng. Lúc bị đánh ta đã nói rồi, sẽ không vì hắn mà rơi lên lần nữa, sẽ không.

Ngẩng đầu lên, ba chữ Lung Yên các xuất hiện trước mắt ta, làm sao lại đi đến chỗ của Ngọc Tình rồi? Ta cười khổ một tiếng, xoay người muốn chạy. Chợt phía sau có người gọi: “Ảnh nhi.”

Ta quay đầu lại, Dật Phong đang nhìn ta, đứng cách đó không xa. Nghĩ đến hắn thâm tình với ta, Tề Hạo lại vô tình với ta. Ta xúc động chạy đến, ôm chặt hắn. Hắn bị hành động của ta dọa sợ ngây người: “Ảnh nhi? Ngươi làm sao vậy?”

“Ngươi nói ngươi vĩnh viễn chờ ta, không cần quan tâm gì cả? Có còn như vậy không?”

“Còn.”

Ta nén nước mắt, từ trong cổ họng nói: “Ta là tàn hoa bại liễu, ngươi sẽ ghét bỏ ta sao?”

Hắn nhẹ nhàng ôm ta, “Sẽ không, ta làm sao có thể ghét bỏ ngươi được.”

“Được, ngươi chờ ta, chờ ta, nhất định phải chờ ta. Tối đa một tháng, chờ ta làm xong mọi chuyện, ngươi đưa ta đi. Rời khỏi hoàng cung, lưu lạc thế gian, ngươi đi cùng ta.” Ta cắn môi, sợ chỉ cần chớp mắt, nước mắt sẽ rơi. Tình nguyện lựa chọn một người yêu ta, không chọn người ta yêu. Cuộc sống mà ta muốn, Tề Hạo không bao giờ có thể cho ta. Ở bên Dật Phong, ít nhất hắn thật sự yêu ta, che chở ta thật tốt.

Dật Phong tỉnh táo nói: “Ảnh nhi, tới cùng là xảy ra chuyện gì?”

Ta ôm càng chặt hơn: “Đừng hỏi, quan trọng là ta muốn đi theo ngươi. Dẫn ta đi, vĩnh viễn không trở lại, có được không?”

Đầu của ta tựa vào trong ngực Dật Phong, hắn nhẹ nhàng hôn lên tóc ta, “Được, mang ngươi đi.”

“Ta bây giờ muốn đi cùng ngươi, chính là chưa được. Bởi vì ta còn có chuyện phải làm, đó cũng là nguyên nhân ta làm Hoàng Hậu, chờ ta.”

“Được, ta chờ ngươi.”

Tâm tình cơ bản ổn định, ta từ trong lòng hắn chui ra, nói: “Phong đại ca, chờ ta.”

Ta muốn rời đi, vừa chuyện cử động liền thất thần. Ngọc Tình hai tay ôm trước ngực, hai mắt đong đầy lệ nhìn chúng ta. Ngọc Tình thích Dật Phong như vậy, lại nhìn thấy ta cùng ước hẹn lưu lạc thế gian, nàng sẽ thương tâm đến mức nào.

“Ô…” Ngọc Tình che miệng, một giọt nước mắt lớn rơi xuống, xoay người bỏ chạy.

Ta xoay người liếc mắt nhìn Dật Phong, “Phong đại ca, ta hiện tại là Hoàng Hậu, tạm thời không cần gặp lại ta. Nhưng mà, ta sẽ đi theo ngươi.” Nói xong đuổi theo Ngọc Tình.

“Ngọc Tình…” Ta ở phía sau đuổi theo, nàng căn bản không để ý tới ta, điên cuồng cắm đầu chạy.

“Ngọc Tình, ngươi chờ ta đã.” Ta thở hồng hộc chạy theo.

Ngọc Tình vừa khóc vừa nói: “Không cần đi theo ta, để ta một mình yên lặng một chút.”

Ta rốt cục dừng bước, ôm bụng thở. Nha đầu này muốn một mình yên lặng một chút, ta vẫn là thương tổn nàng. Bây giờ ta có nói gì nàng cũng không nghe, chờ nàng tỉnh táo lại rồi nói sau!

Ta không biết bản thân làm sao trở lại được Phượng Nghi cung, cũng không biết đang suy nghĩ gì. Cả ngày, ta đều là thất hồn lạc phách. Đứng giữa bọn họ, dù là chọn ai, đều có người thương tâm. Chọn Tề Hạo thì người thương tâm chính là ta, chọn Dật Phong thì người thương tâm chính là Ngọc Tình. Ta muốn rời khỏi hoàng cung, nhưng không thật sự muốn ở bên Dật Phong. Khi đó là do ta quá đau lòng, nhất thời xúc động. Ta thật không ngờ, xúc động nhất thời của ta lại làm thành chuyện này.

Việc mang thai hoặc tấn phong, Tề Hạo có phải hay không cần phải nói qua với Hoàng Hậu ta đây? Hắn coi như ta là không khí sao?

Mọi người trong cung của ta cũng rất ‘thức thời’, không ai nói chuyện này trước mặt ta. Muốn ta không biết sao? Thật có lỗi, làm bọn họ phải thất vọng rồi. Ta chẳng những biết, còn tận mắt thấy.

“Muội muội…” Diễm Oánh lo lắng chạy vào. Ta vốn còn đang ngẩn người liền như thức tỉnh, cười nói: “Tỷ tỷ làm sao vậy? Sao lại sốt ruột thế?”

Sắc mặt nàng ngưng trọng, nói: “Chu Phượng Nhi mang thai.” Người duy nhất nói ta ta việc này, lại là nàng.

Ta cũng không kinh ngạc, thản nhiên nói: “Ta đã biết từ lâu.”

“Ngươi biết? Lúc ấy ngươi cũng không có mặt ở đấy mà?”

Ta cười nhạt: “Lúc ấy ta đi dạo tại Vũ Hoa các, nhìn thấy Hoàng Thượng ôm nàng.”

“Muội muội…” Diễm Oánh thở dài, “Hoàng Thượng luôn ở bên nàng, ngươi dự định làm thế nào bây giờ?” Luôn ở bên nàng? Chẳng lẽ là ở bên Chu Phượng Nhi, không có cả thời gian đến chỗ ta sao? Không có cả thời gian đến hỏi chuyện của Mỹ Ngọc sao? Một câu thôi, ta ở trong lòng hắn không có địa vị.

“Tỷ tỷ muốn rời cung không?” Một khác kia, ta bắt đầu này sinh một ý niệm, mang theo Diễm Oánh cùng đào tẩu.

“Muốn thì thế nào?”

Ta tuyệt vọng nhắm mắt lại: “Tỷ tỷ, yêu thương hắn quá mệt mỏi, ta không muốn yêu.” Ta mệt mỏi, th sự là mệt mỏi rồi.

Sáng sớm hôm sau, đám phi tần tới thỉnh an. Ta vốn là cáo ốm không quản chuyện nào, bây giờ lại thỉnh an còn không phải là vì chuyện Chu Phượng Nhi mang thai đi.

“Hoàng Hậu nương nương giá lâm.” Thỉnh an cái gì, quấy rầy giấc ngủ của ta. Ta bị Ngâm Thu lôi dậy làm ra vẻ tốt lắm, miễn cưỡng tiêu sái bước ra ngoài.

Ngạo mạn chậm rãi bước ra tiền thính, phát hiện phi tần đều đã đứng lên, cung kính hành lễ với ta, “Khấu kiến Hoàng Hậu nương nương! Nương nương kim an.” Ta ngồi vào vị trí chính giữa trên cao, cười nói: “Các vị tỷ muội miễn lễ.”

Đám phi tần đều ngồi xuống, ta liếc mắt nhìn, Chu Phượng Nhi thế nhưng còn chưa đến. YY, mang thai liền không để lại mặt mũi cho bổn cung. Không đúng, không đúng, với tính tình nham hiểm, làm sao có thể không đến, ta mơ hồ cảm giác được bên trong có âm mưu.

“Các tỷ muội đợi đã lâu, bổn cung thật là không phải phép.” Ta cố gắng hết sức duy trì phong phạm bản thân.

“Không dám, là chúng thần thiếp đến sớm.” Diễm Oánh cười cười với ta.

“Chu tần sao chưa đến?” Ta cố ý nói Chu tần, làm như ta không biết chuyện nàng đã là Liên phi. Thật buồn cười, mọi người đều biết, Hoàng Hậu ta đây lại không biết.

Lâm Tĩnh kinh ngạc, “Nương nương, Chu tần mang thai, liền được phong Liên phi.”

“Sao, mang thai, thì có gì khác.” Sắc mặt mỹ nhân lập tức mất tự nhiên.

Một mỹ nhân cung trang tức giận nói: “Mang thai thì không đem Hoàng Hậu tỷ tỷ để vào mắt, tương lai nếu sinh hoàng tử còn không biết ra làm sao.” Làm sao, muốn ta đối phó với đứa trẻ trong bụng nàng sao? Ta sẽ không ngốc đến mức đấy.

Ta tùy ý cười nói: “Không quan hệ, ta cùng Liên phi muội muội xưa nay giao tình tốt, nàng mang thai ta cũng mừng, không đến thì thôi.”

Lại một mỹ nhân nói: “Hoàng Hậu tỷ tỷ khoan hồng độ lượng, nhưng mà Liên phi cũng quá là quá phận đi.”

Lâm Tĩnh thở dài một tiếng: “Đến cả Hoàng Hậu muội muội mà nàng cũng không để vào mắt, sau này không biết còn phải nuông chiều đến mức nào.” Những lời này nói thật hay, ta đang không biết làm sao khiến mọi người hận nàng đây.

Ta bất đắc dĩ nói: “Ai bảo Hoàng Thượng chiều nàng như vậy? Bổn cung cũng không có cách, mọi người giải tán đi.” Ta tận lực ngụy trang thành một Hoàng Hậu yếu đuối vô năng cam chịu, để những người đáng chết muốn mượn tay ta đối phó với Chu Phượng Nhi phải tự động thủ.

Không lâu sau, Tiểu Hỉ Tử lại truyền chỉ, Chu Phượng Nhi mang thai, phong làm Liên phi, Thủy Vô Hương ở trong cung nhiều năm, phong làm Hương phi. Ta mặt không đổi nghe hắn đọc thánh chỉ, yên lặng đón nhận.

Đọc xong thánh chỉ, Tiểu Hỉ Tử lo lắng nói: “Nương nương, ngài không sao chứ?”

Ta thản nhiên nói: “Không có việc gì.” Sớm muộn gì cũng phải đi, không muốn lại vì hắn vô tình mà thương tâm. Tiểu Hỉ Tử cũng biết quan tâm ta, hắn thì ngược lại, coi ta như không khí.

Tiểu Hỉ Tử vừa mới đi, ta chuẩn bị hai phần lễ vật, sai Ngâm Thu cùng Thọ công công đưa cho Chu Phượng Nhi cùng Thủy Vô Hương. Theo đạo lý, ta cần phải tự mình đi thăm Chu Phượng Nhi, tặng thuốc dưỡng thai này nọ, chính là ta không có tinh thần. Ta cũng sợ nữ nhân này xảy ra chuyện lại đổ lên đầu ta, vì an toàn, lễ vật ta tặng nàng là trang sức để xem nàng hại ta thế nào. Ở chốn hoàng cung dơ dáy này, thời gian ta luôn phải cẩn thận, thận trọng như vậy là đủ rồi, ta mệt mỏi rồi, không muốn làm nữa. Lạc lão huynh a, bao giờ ngươi mới có thể đem tin tức đến cho ta?

Sau giờ gọ, ta vốn định ngủ trưa, Chu Phượng Nhi phái nha hoàn tới mời ta qua. Không biết nàng có ý đồ gì? Khoe khoang sao? Nữ nhân đáng chết này, lúc trước nàng bị hãm hại, là ta giúp nàng tìm ra hung th, bây giờ lại dám đối đầu với ta.

Tuyệt đối không thể để cho nàng đem ra so sánh, ta mặc trang phục, đem phong phạm vô cùng nhuần nhuyễn mà một Hoàng Hậu cần có biểu hiện hết ra bên ngoài. Ngồi trên kiệu phượng đi đến Vũ Hoa các, Chu Phượng Nhi cũng đã đứng chờ ở cửa từ lâu. Rốt cục là muốn diễn trò gì a?

“Thần thiếp thỉnh an Hoàng Hậu nương nương.” Giỏi một câu Hoàng Hậu nương nương, chính là muốn đem khoảng cách giữa chúng ta khi ấy kéo ra thật xa.

Ta không mặn không nhạt nói: “Đứng lên đi, mang bầu đừng nhiều lễ nghi như vậy.”

Ta nói xong hồi lâu, nàng vẫn còn quỳ ở đấy. Ta lại nói: “Muội uội đứng lên đi.” Thân thể nàng vẫn không nhúc nhích nói: “Sáng nay thần thiếp thân thể không khỏe, chưa thỉnh an Hoàng Hậu nương nương được, xin nương nương thứ lỗi.” Làm cái gì a? Trước mặt mọi người muốn xin lỗi ta?

Nàng mang thai cũng không thể để nàng quỳ dối dưới mặt trời đi? Ta đỡ lấy cánh tay của nàng, cười nói: “Tỷ tỷ sao lại trách ngươi được? Đứng lên đi.” Nàng từ từ đứng lên, đang lúc còn thân thể còn đang nửa ngồi, ta đột nhiên cảm giác được nàng ngả trọng tâm về phía sau, ta đột nhiên hiểu được trò diễn của nàng. Trong nháy mắt ta hiểu ra, cánh tay của nàng đã rời khỏi lòng bàn tay ta mà buông về phía sau. Ta nhanh tay lẹ mắt túm lấy cánh tay nàng, dùng sức kéo, cười nói: “Muội muội cẩn thận a.” Tiện nhân, bổn cung luyện võ công cũng không phải để làm cảnh. Cư nhiên mời ta tới, muốn ở trước mặt mọi người vu oan ta đẩy ngã nàng. Chúng ta xưa nay có thù hận gì sao? Đáng để nàng mạo hiểm một xác hai mạng hãm hại ta?

Chu Phượng Nhi đứng trước mặt ta, cười nói: “Cảm ơn tỷ tỷ.”

Ta khoát khoát tay, “Đều là tỷ muội, khách khí cái gì? Vẫn nôn nghén sao? Hạ nhân hầu hạ có tốt không?”

“Cảm ơn tỷ tỷ quan tâm, tất cả mạnh khỏe.”

“Ai nha…” Ta cố ý day day thái dương, không được tự nhiên nói: “Bổn cung đau đầu không quấy rầy muội muội.” Mới lên sân khấu đã bày kế dựng bẫy rập chờ ta sa xuống, đi vào Vũ Hoa các của nàng, còn không biết có cái gì cổ quái. Không khéo ta có mạng đi vào, đi ra lại mất mạng. Sáng nay nàng cố ý không đi, nhất định muốn mọi người biết giữa chúng ta có hiềm khích. Hơn nữa nàng mang thai, ta hại nàng là rất hợp lý. Khá lắm Chu Phượng Nhi, liên hoàn kế hay lắm. Nếu không phải ta từng luyện võ công, bây giờ đã bị tống vào thiên lao hoặc là bị cấm chân rồi. Tội danh rất đơn giản, Hoàng Hậu ghen ghét, mưu hại tần phi hoàng tự.

Chu Phượng Nhi, ta biết ngươi hận, chỉ là không ngờ ngươi động thủ nhanh như vậy. Ta làm sao có thể ngồi chờ chết, ta muốn ngươi biết hậu quả của việc lấy oán trả ơn, biết chữ ‘chết’ viết như thế nào!