Editor: Nhược Thủy Vong Tình

Beta: Nguyệt Dạ Mộng Ngọc

Vài ngày sau, đoàn người chúng ta tới Phong gia. Dọc đường đi ta cố gắng bảo trì khoảng cách với Dật Phong, mà Ngọc Tình do vẫn có khúc mắc trong lòng nên cũng không giống như bình thường kề cận hắn. Tuyệt Mị dường như rất để ý tới Lam Lệ, nhưng mà Lam Lệ vẫn lạnh lùng như cũ, một chút cảm giác cũng không có. Không cần phải nói, lấy kinh nghiệm tình trường của ta, Liễu Tuyệt Mị chính là có ý tứ đối với Lam Lệ. Kỳ thật mà nói bọn họ đều là người giang hồ, ở chung với nhau cũng không phải là không tốt, chỉ là Lam Lệ căn bản vốn không có cảm giác, ngoại trừ ta ra nàng cũng không có cười với ai khác nên chuyện này cũng khó khăn. Hơn nữa trong lòng Liễu Tuyệt Mị không phải còn có một Trịnh Diễm Oánh sao, bọn họ lại còn có đính ước với nhau.

Quan hệ của năm người trong lúc nhất thời trở nên rất lạ lùng, suốt đoạn đường đi dường như đều rất không tự nhiên.

Ta nói với Ngọc Tình rằng nàng nên quan tâm tới Dật Phong, nàng chỉ cười nhạt: “ Chúng ta vốn là hữu duyên vô phận, hắn không thích ta, ta cần gì phải như trước kia, trước kia ta không biết tâm ý của hắn, chỉ biết làm theo ý mình, hiện tại ta đã biết người hắn thích là ngươi, ta cần gì phải tiếp tục miễn cưỡng nữa”.

Ta hoàn toàn không còn lời nào để nói.

Ta biết mình rất nhiều chuyện, nhưng ta đã có người trong lòng, thế nên ta vĩnh viễn chỉ xem hắn là đại ca mà thôi. Ngọc Tình không tệ, là người xứng đôi với hắn. Hắn nói: “ Ta nói rồi, ta sẽ chờ nàng. Thương hải tang điền, tình này không thay đổi”.

Đau đầu a~, được người khác thích cũng không phải là chuyện tốt nha. ( Hồ ly: đúng là đc tiện nghi còn khoe mẽ a ~~~ >?<). Vốn định khuyên nhủ Lam Lệ, lại thấy chuyện Dật Phong và Ngọc Tình trắc trở, ta liền bỏ ý định này.

Tới phủ của Dật Phong cũng giống như lúc trong hoàng cung, ta lại bị an bài ở Lãnh Hiên, vừa khéo lại có Tiểu Linh chiếu cố cho ta.

Ăn xong điểm tâm, ta lại cùng Ngọc Tình, Lam Lệ tụ họp lại nói chuyện phiếm. Đã vào cuối mùa thu, ngoài cửa sổ thỉnh thoảng lại có vài chiếc lá bay bay vào. Trên không trung lại bay vào một chiếc lá, Ngọc Tình nhặt lên một chiếc lá cây rơi trên bàn cầm trên tay thưởng thức, lạnh nhạt cười một tiếng: “Ảnh Nhi nhìn xem, lá cây rơi xuống”.

“Đúng vậy, lá cây này héo úa rồi”

“ Lá cây này cũng giống như ta vậy, bắt đầu héo rũ…” Ngọc Tình nói nghe thật thê lương, vẫn còn nhớ đến lời kịch ta từng nói

“ Kỳ thật….Ngọc Tình, chúng ta phải nói rõ ràng mọi chuyện, ta cùng Dật Phong trước nay căn bản là không có gì, người ta thích chính là Tề Hạo. Trước kia chỉ thích hắn, bây giờ cũng chỉ có hắn. Thương hải tang điền, tình này không thay đổi”.

Ngọc Tình cười nói: “ Ta biết ngươi không thích hắn, nhưng trong lòng hắn duy nhất chỉ có mình ngươi, căn bản không có chỗ cho ta. Nếu trong lòng hắn đã không có ta, chi bằng ta buông tay thì hơn”.

“ Ngọc Tình, tình cảm thật sự là chuyện không thể nói rõ ràng. Nhưng ta phải nói cho ngươi, có lẽ hắn cũng thực sự có tình cảm với ngươi. Chỉ là bởi vì sự xuất hiện của ta cho nên hắn nhất thời mê muội không rõ mà thôi, đến một lúc nào đó hắn sẽ hiểu rõ..” Chắc chắn là như vậy, có lẽ bởi vì sự xuất hiện của một người hiện đại như ta có sức hấp dẫn quá lớn nên mới di tình biệt luyến mà thôi”.

Ngọc Tình cười khổ: “Đủ rồi, ta không muốn nghe nữa..”

Một mực vẫn lạnh lùng, Lam Lệ nói: “Ảnh Nhi, Dật Phong đối với ngươi rất tốt” Ta biết ý tứ của nàng, nhưng là không thể nói ra trước mặt Ngọc Tình như vậy.

Ta bất đắc dĩ lắc đầu: “ Hắn rất tốt với ta, ta biết. Nhưng vấn đề là người ta thích căn bản lại không phải là hắn”.

Lam Lệ khẽ nhíu mày: “Ảnh Nhi, hắn vì trị bệnh cho mặt của muội không tiếc nguy hiểm tính mạng xông vào Dược Vương Cốc, thậm chí lấy bản thân thử thuốc. Tình cảm của hắn đối với muội thế nào, ta biết rất rõ. Trên đời này, tìm được một người thật tâm yêu mình thật không dễ dàng, hy vọng muội sẽ không bỏ lỡ” Ngọc Tình hận chết ta, Lam Lệ độc ác quá nha.

Ngọc Tình cười thê lương: “ Lam cô nương nói đúng, trong lòng hắn vốn không có ta. Hắn vì ngươi có thể hy sinh tính mạng của mình, Ảnh Nhi, ngươi thật là may mắn, hai nam nhân tốt nhất thiên hạ đều có tình ý với ngươi, ta vĩnh viễn cũng không so được với ngươi”.  Nàng vừa nói vừa đứng lên: “ Ta phải về hoàng cung, ta ở đây cũng không có ý nghĩa gì nữa”.

“ Ngọc Tình, từ từ đã..” Ta đứng lên đi tới trước mặt nàng “ Ngọc Tình, nếu ngươi thích hắn thì phải dũng cảm theo đuổi, Ngọc Tình, ngươi hãy suy nghĩ cho tốt, đừng để sau này phải hối hận”

“ Ngọc Tình cô nương, Ảnh Nhi nói cũng rất có lý” Lam Lệ nhàn nhạt nói một câu.

“ Ta sẽ suy nghĩ..”

Lam Lệ cười khổ: “Ảnh Nhi, muội  gặp phiền phức lớn a~”

Ta cũng cười khổ: “ Lam tỷ tỷ, ta biết. Chính là hắn cứ cố chấp thích ta, ta cũng không có cách nào?”

“ Ai~, như công chúa đã nói, muội thật may mắn. Hai người xuất sắc nhất thiên hạ đều thích muội” May mắn như vậy ta không cần, người nào xuyên không qua tình cảm lúc nào cũng phức tạp a~.

“ May mắn, ta như vậy  gọi là may mắn? Tỷ tỷ, kỳ thật bên cạnh tỷ cũng có một người như vậy. Ta biết Tuyệt Mị đối với tỷ cũng có điểm ý tứ”.

Lam Lệ tùy ý cưới nói: “ Ta sẽ không yêu một sát thủ, tình yêu với sát thủ là một tối kỵ”. Một sát thủ khi đã động tình, chẳng khác nào đi vào chổ chết.

“ Tỷ tỷ, chúng ta đều thật không may a~, lại yêu người không nên yêu nhất trong thiên hạ” Mặc dù nàng không nói, ta biết nàng cũng có suy nghĩ như vậy. Một cái là yêu hoàng thượng, một cái là yêu sát thủ, bọn họ đều là những người không nên yêu nhất trong thiên hạ.

Lam Lệ nói: “ Ta muốn đi ra ngoài một chút, muội có muốn đi không?”

Ta lắc đầu: “ Tỷ đi một mình đi” Đi ra ngoài rất phiền phúc, ta lại không có việc gì phải ngoài.

=.=  ~~~~~~~~~~~ =.= ~~~~~~~~~  =.=

“ Cái gì  ???????????” Ta đang tắm ở trong bồn nước kêu to, âm thanh như truyền ra xa mấy km nha~.

Tiểu Linh bị dọa cho hoảng sợ, rụt rè nói: “ Tiểu thư, nô tỳ nói là….Mẫn Huyên phu nhân muốn gặp người” Nữ nhân này tại sao lại muốn gặp ta? Thật bi thương nha, ta rất sợ nữ nhân lòng dạ ác độc này, nữ nhân này độc ác thế nào ta đã từng thấy qua, sẽ không phải là muốn giết bổn cô nương đi?

“ Nàng muốn gặp ta có chuyện gì?” Nhất định không đi, ta rất sợ nàng nha. Ta trước nay không sợ trời, không sợ đất chỉ sợ nàng a~. Nữ nhân này lần trước dám phái sát thủ giết ta, lần này có thể hay không dung phương pháp ác độc hơn đến chỉnh ta?

“ Hồi tiểu thư, phu nhân nói nếu người không đi thì tự nàng sẽ đến bái phỏng” Rất muốn thấy ta sao? Ta cũng không phải động vật quý hiếm, có gì đẹp mắt mà xem chứ.

“ Lam cô nương đi đâu rồi?” Có Lam Lệ đi theo sẽ an toàn hơn.

“ Hồi thiểu thư, Lam cô nương đã đi ra ngoài” Hajz, bùa hộ mệnh của ta lại không có ở đây.

“ Như vậy a, thay quần áo …” Đi thì đi nha, bằng không nàng còn tưởng ta sợ nàng.

Đi gặp nàng nhất định phải đổi y phục trên người, ta đây gọi là thua người nhưng không thua khí thế nha~. Kỳ thật không phải trong long ta sợ nàng, chủ yếu là trong long ta có điểm áy náy với nàng. Nàng hy sinh cả gia đình, hy sinh cả danh tiết của bản thân đổi lấy giang sơn cho Tề Hạo. Vừa nghĩ đến nàng trong long ta liền sinh ra không thoải mái. Một nữ nhân bất chấp tất cả hy sinh vì nam nhân như vậy, chắc chắn là yêu đến khắc cốt ghi tâm. Nhưng là hắn lại quay sang yêu thương ta như vậy….Cuối cùng ta cũng hiểu được, ta đối với nàng phi thường phi thường áy náy. Ta cũng hiểu được rằng có phải hay không vì nàng biết người Tề Hạo thích là ta  nên mới muốn tìm ta trả thù. Kỳ thật, trước giờ chuyện của Tề Hạo với Mẫn Huyên  như thế nào ta cũng chưa từng hỏi hắn. Hôm nào nhất định phải hỏi rõ rang, nếu không nó sẽ thành cái gai trong long ta.

Y phục của Dật Phong tặng tất nhiên sẽ là hàng thương đẳng do cao nhân làm ra. Đổi một y phục màu vàng nhiễm sắc đỏ vừa đẹp đẽ lại không thô tục.

Tiểu Linh khéo léo cài lên tóc ta một cây tram vàng cưới nói: “ Tiểu thư thật xinh đẹp”

Ta cười cười: “ Xinh đẹp có lợi ích gì ” Không mặt này nhất định sẽ gây chuyện, lần đầu tiên ta phát hiện ra trước kia làm một nữ nhân xấu cũng không phải không tốt, ít nhất sẽ không dẫn đến cho ta nhiều phiến toái như vậy.

“ Kỳ thật công tử đối với tiểu thư….” Nàng chỉ nói một nửa nhưng ta biết rõ ý tứ của nàng, lời này cũng không phải chỉ mình nàng nói ra…trong long ta cũng rất rõ rang.

“ Tiểu thư, kỳ thật công tử thật sự rất thích ngươi. Lần trước đột nhiên tiểu thư bỏ đi, công tử rất tức giận đi khắp nơi tìm ngươi, tiểu thư….” Hả? Đi khắp nơi tìm ta? Ta lại còn bỏ đi không từ biệt, thật là có lỗi với hắn.

Ta mạnh mẽ đứng dậy, nói: “ …”

Trong ấn tượng của ta, Mẫn Huyên phu nhân luôn là người long dạ độc ác, có thể ăn tươi nuốt sống người khác. Lúc này nhìn thấy nàng, ấn tượng lập tức có nhiều thay đổi. Nàng một thân y phục màu hồng thêu hoa mẫu đơn, mái tóc hai bên tùy ý thả trước ngực không có cài bất kì trang sức nào, son phấn nhàn nhạt, khuôn mặt tái nhợt không chút huyết sắc. Đối với nữ tử nhu nhược như vậy ta lập tức có hảo cảm.

Nàng ngồi ở cái đình trong hồ, trước mặt bày ra dụng cụ pha trà, trong đình tản ra một mùi hương  nhàn nhạt thơm ngát của trà. Trong tay cầm một ly trà bằng ngọc, từ từ nếm, từ từ thưởng thức. Nàng rất nhanh liền nhìn thấy ta từ xa, đối ta cười nói: “ Ngồi đi”  Vừa nói vừa chỉ ghế đá bên cạnh.

“ Cám ơn phu nhân” Ta cũng cười cười ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh nàng.

Nàng thuần thục rót trà vào chiếc ly tinh xảo trước mặt ta “ Trà ngon, ngươi thử xem” Đối với ta khách khí như vậy, ta nhất thời nói không ra lời, cười khan hai tiếng.

“ Nương nương, có phải hay không không quen với cuộc sống ở trong cung?” Đây là ý gì?

Ta ngẩn người hồi lâu, nói: “ Phu nhân có ý gì?”

“ Nương nương, hắn đối với ngươi có tốt không?” Ách, lời của nàng hỏi ta không biết trả lời thế nào.

“Phu nhân, ngươi có ý gì không bằng trực tiếp nói thẳng ra. Ta đầu óc mơ hồ cái gì cũng không rõ”.

“ Mai cô nương, ngươi là phi tử của hoàng thượng tại sao lại xuất hiện ở ngoài cung?” Xem ra nàng cái gì cũng biết mới tìm ta gây sự. Thật xui xẻo, gặp cái người biến thái như vậy.

“ Trong cung như cái nhà giam, có cài gì tốt. Ngoài cung trời cao biển rộng, bản thân ta thích như vậy hơn”. Đây là lời thật lòng, nếu như trong cung không có hắn, đánh chết ta cũng không về.

“ Nếu được ở cùng người mình thích, cho dù là ở trong nhà giam cũng cảm thấy hạnh phúc”  Trên mặt nàng lộ ra nụ cười nhàn nhạt xẹt qua trong ánh mắt.

Ta cúi đầu cười nói: “ Chính là…. người mình thích ở cùng nữ nhân khác trước mặt mình cũng sẽ hạnh phúc?”

Mẫn Huyên phu nhân sắc mặt không đổi: “ Ngươi biết ta là ai sao? Đã biết ta sao?”

“ Ta biết phu nhân gọi Mẫn Huyên, mặt khác….không biết” Ukm, lời này cũng không tính là giả đi.

“ Mai cô nương, nếu ngươi nguyện ý nghe ta có thể nói cho ngươi một chút” Nữ nhân này  ăn no không có việc gì làm a~, nhưng là ta vẫn gật đầu ý bảo nàng nói.

Nàng đứng lên đưa lung về phía ta, ánh mắt bình tĩnh nhìn hồ nước, từ từ hổi tưởng

Ta từ nhỏ trời sinh thong minh, nổi tiếng là tài nữ. Nhiều năm trước, khi ta 15 tuổi bị tiên đế triệu vào cung phong làm mỹ nhân. Ta tự nhỏ tự cho mình hơn người, quyết tâm muốn gả cho một lang quân như ý. Tiên đế bắt buộc ta vào cung nên ta đối với hắn vô cùng lạnh nhạt. Cho đến một ngày ta gặp được hoàng tử, chính là Hoàng thượng bây giờ. Từ một khắc kia thấy hắn, ta đã hoàn toàn yêu hắn. Ta tận lực đền gần hắn, hắn lại cố ý khước từ ta, né tránh ta. Những chuyện này đều bị Chiêu Nghi nương nương, tức Thái Hậu bây giờ nhìn thấy.

Cho đến một ngày, Thái Hậu cho người triệu kiến ta. Hỏi ta có phải thật tâm thích hắn hay không, ta nói phải, nàng nói  rằng ta đã là phi tử của tiên hoàng, ta với hắn…hữu duyên vô phận. Nếu như ta vì hắn đoạt được ngôi vị hoàng đế,  có lẽ ta với hắn có thể ở bên nhau.

Từ lúc tiến cung, long của ta coi như đã chết, lời Thái Hậu nói lại mang đến cho ta chút hy vọng, ta mơ hồ đáp ứng. Sau đó, chính mình chạy tới tẩm cung của thái tử và bị bắt gian tại trận. Tiên đế giận dữ phế đi thái tử, ban cho ta một dảy lụa trắng, lấy cớ đó tru di cửu tộc ta. Lúc đó, ta đã tuyệt vọng, một long muốn chết. Nhưng lúc ta thắt cổ tự vẫn, đương kim hoàng thượng đã cứu ta. Hắn mang ta tới trốn trong tẩm cung của công chúa Ngọc Tình, hắn nói điều hắn có thể làm chỉ là chiếu cố ta thật tốt.

Lúc đó ta khóc hỏi hắn, có từng yêu ta hay không.

Hắn nói hắn không thương ta, sau này cũng sẽ không yêu ta. Hắn cảm kích vì những gì ta làm cho hắn, chỉ là những điều này đều là chủ ý của Thái Hậu, cùng hắn không có quan hệ gì..

Tại tẩm cung công chúa sống một cuộc sống không có ánh mặt trời, cho đến khi tiên đế chết, hắn giả truyền thánh chỉ phong ta làm công chúa gả cho Dật Phong. Sau đó, hắn đăng cơ làm hoàng đế, ta trở thành phu nhân của Dật Phong.

Đông phòng hoa chúc, Dật Phong nói cho ta biết hắn sẽ thay người kia chiếu cố ta thật tốt, xem ta như muội muội, cũng không thể yêu ta. Vì vậy ta chủ động muốn làm thiếp, nếu ta làm thiếp hắn có thể tìm một nữ nhân mình thích làm thê tử. Dật Phong nói được làm được, cho ta một cuộc sống tốt nhất, cũng xem ta là muội muội hắn.

Hắn là người ôn nhu, cũng rất thong minh, ta dần dần cũng cảm thấy tấm long thiện lương của hắn. Cho dù ta cùng hoàng thượng không có duyên phận, hắn cũng không phải là sự lựa chọn tốt nhất. Chính là, hắn chỉ xem ta là muội muội.

Nàng quay đầu lại, cười cười: “ Cuộc sống ăn sung mặc sướng cũng không đền bù được trái tim đã mất của ta, ta bắt đầu trở nên hung tàn thô bạo như Mẫn Huyên phu nhân hiện tại. Kỳ thật, ta làm như vậy cũng chỉ vì muốn hắn nhìn đến ta nhiều một chút, Vô luận ta nháo thế nào, vô luận ta làm ra nhiều chuyện xấu ra sao, hắn đều bao dung ta, chưa bao giờ so đo với ta, lại càng không ngăn cản ta, ta thất bại rồi sao? Ta làm sai sao?”  Ai, sau lung sự ác độc tàn bạo của nàng nguyên lai lại có một quá khứ thê lương như vậy. Mẫn Huyên phu nhân, so với ta nàng đáng thương hơn nhiều. Ít ra, ta còn có được tình yêu của bọn họ.

Ta thở dài một hơi nói: “ Phu nhân, đã có duyên không phận, nàng cần gì phải cưỡng cầu? Phu nhân, kỳ thật nàng cũng là một người rất đáng thương”

Nàng cười nói: “Đúng vậy, tất cả đều là do ta tự làm theo ý mình mà thôi. Mai cô nương, ngươi thật sự rất hạnh phúc, có thể đồng thời có được tâm của hai người bọn họ”.

“ Phu nhân, ta có cái gì tốt, chắc là do ánh mắt bọn họ có vấn đề…” Cái này… cần phải giải thích hợp lý nha~.

Nàng đi tới trước mặt ta, ánh mắt gắt gao chăm chú nhìn ta,nụ cười bỗng trở nên cứng ngắt,  âm lãnh nói: “ Mai cô nương, ta thật sự rất ghen tỵ với ngươi. Tại sao hai nam nhân ta yêu đều yêu ngươi, tới cùng so với ngươi ta kém ở điểm nào?”  Ánh mắt thật đáng sợ a~, sẽ không giết ta đi?

“ Ngươi hiểu lầm, Dật Phong thích ta là thật, nhưng Hoàng thượng căn bản không thích ta, nếu hắn thích ta, ta làm sao có thể trốn khỏi hoàng cung?” Bày ra bộ dáng với nàng, dù thích Tề Hạo nhiều một chút cũng phải phủ nhận tình cảm của hắn.

“ Hừ, Mai cô nương, nếu hắn không thích ngươi, có thể nào cho ngươi tùy tiện ra vào hoàng  cung? Mới vừa rồi ngươi nói nhìn người mình thích ở cạnh người khác là có ý tứ gì? Nói như vậy còn không thừa nhận ngươi thích Hoàng thượng?” Lấy lời ta đáp trả ta, đúng là nữ nhân âm hiểm.

Ta hung hổ đứng lên chống lại ánh mắt của nàng, thản nhiên nói: “Đúng vậy, là ta thích hắn, người ta thích là hắn không phải Dật Phong”  Nếu bị nhìn thấu ta cũng thẳn thắng thừa nhận, thích một người cũng không phải là chuyện gì mất mặt.

Mẫn Huyên cười lạnh một tiếng: “ Trả lời thật dứt khoát a~?”

Ta gật đầu: “Đúng vậy, thích một người cũng không phải chuyện gì mất mặt”.

“Đúng vậy, không  mất mặt. Chính là, ngươi không nên thích cả hai người bọn họ. Ta không được bọn họ yêu, ngươi cũng phải không được” Có ý gì? Có ý gì a~? Muốn giết ta?

“ Phu nhân, ta đi trước nha” Nói xong liền xoay người chạy. Đi vài bước bắt đầu bủn rủn, toàn thân vô lực. Ta dù ngốc cũng biết mình trúng độc nha. Chính là vừa rồi ta cố ý quan sát, trà cũng không có dung. Như thế nào trúng mê dược. Hương? Chẳng lẽ vấn đề là ở mùi hương? Tâm lý Mẫn Huyên phu nhân này đúng là biến thái mà. Không kịp nghĩ nhiều, hai mắt ta liền tối sầm lại ngã trên mặt đất.

Khi ta tỉnh lại thấy xung quanh một mảnh tối đen ta còn chưa kịp nhận ra chuyện gì, tỉ mỉ nhớ lại một hồi ta mới nhớ ra mình bị Mẫn Huyên phu nhân ở sau lung hạ dược sau đó bất tỉnh.

Nhìn lại mình lại thấy toàn thân bị trói vào một cây cột, nhìn xung quanh thì có lẽ là đang ở một ngôi miếu hoang nào đó. Khắp nơi đều là mạng nhện, tượng phật đổ bát, phòng ốc như một cái tháp cũ. Con mẹ nó, nữ nhân này đủ biến thái, lại bắt cóc ta tới loại địa phương này, ngay cả đèn cũng không thắp lên. Nhìn những tượng phật này trong long ta liền phiền não, nơi này…..sẽ không có quỷ đi? Rùng mình một cái, lạnh toát từ đầu đến chân.

“Meo meo….” Một cái gì long xù nhảy lên chân ta.

“ A…..” Ta thét to gào khóc thảm thiết vang vọng khắp nơi. Địa phương quái quỷ này cũng có mèo hoang a~, ta sớm muộn gì cũng bị hù chết.

“ Con mèo chết tiệt, ngươi hù chết bổn cô nươn..” Ta cắn rang mắng con mèo hoang kia.

“ Ha ha…” Một tiếng cười âm lãnh vang lên, ta sợ đến không dám mở mắt.

Tiếp theo, một nữ nhân từ cửa lượn lờ đi tới. Trong đêm, gió đêm thổi qua tóc nàng phiêu tán, y phục trong gió bay phấp phới. Ta nhắm chặt mặt lại cố không nhìn đến nàng.

Nữ nhân kia đi đến trước mặt ta, cười nói: “ Ngươi cũng biết sợ?”

Ta đã biết nàng là ai, nàng chính là Mẫn Huyên phu nhân, cũng chính là kẻ biến thái đã bắt cóc ta. Bắt cóc bổn tiểu thư lại còn một mình đến nơi này…

Nơi đi là vùng hoang vu tối lửa tắt đèn, nếu nàng muốn giết ta ở nơi này cũng không có ai biết a~.

Ta lấy lại bình tĩnh nói: “ Ngươi muốn làm gì? sợ? Ta là ai chứ?” Không sợ mới là lạ a~, nhưng mà ta thua người chứ không thua khí thế nha.

“ Mai cô nương thật không giống người thường”  Nàng cười rất đẹp, nhưng giờ phút này trong long của ta lại thấy  giống ma quỷ.

Ta ngẩng đầu nói: “ Vậy sao? Phu nhân, cho dù ngươi giết ta cũng vậy thôi, vĩnh viễn ngươi cũng không sánh được với ta” Nói vời long, nàng cũng thật sự kém hơn ta.

“À, ta kém hơn ngươi, ta không có xinh đẹp bằng ngươi..” Nói thừa, nàng xem ta là loại nữ nhân chỉ có gương mặt mà không có đầu óc sao?

Ta lạnh lung nhìn nàng: “ Hừ, phu nhân rất đẹp. Nói thật cho ngươi biết, trước kia ta rất xấu, nhưng là bọn họ vẫn thích ta. Bởi vì trên người ta có loại khí chất mà ngươi không có”.

“ Khí chất?” Nàng cười lạnh một tiếng rồi tát mạnh một cái vào má  trái của ta. Nữ nhân đều thích dung tay đánh ngươi sao, thật là… Ta cười cười, đưa má phải ra: “ Lại a~, đánh nữa đi, đánh cho tới khi ngươi mỏi tai thì thôi” Nàng cười lạnh, lại tát ta một cái. Ta lại đưa má trái ra “Đánh tiếp a”

Nàng hung hang trơ mắt nhìn ta: “ Ngươi…..xem như ngươi lợi hại”

Ta cười nói: “ Phu nhân, ngươi thả ta đi a, bọn họ không thích ta, giết ta cũng vô dụng”

“ Thả ngươi? Không có khả năng”

“Phu nhân, thả ta đi, chúng ta có thể khiến tranh thành hòa bình, cừu nhân thành bạn hữu a~” Nữ nhân hèn hạ này không chừng sẽ giết ta nha, nhận thua trước đã..

“ Cáp, Mai cô nương, ngươi xem ta là con nít ba tuổi sao?” Không phải, chừng 20 tuổi đi..

Ta trịnh trọng nhìn nàng: “ Không phải, phu nhân thong minh tuyệt đỉnh, lẽ nào lại không biết tình yêu không thể miễn cưỡng” Ta cũng biết được sự bi thương trong long nàng, nên tạm thời cũng không có hận nàng.

“ Mai cô nương quá khen, bất quá thả ngươi là không có khả năng” Nàng kéo dây lung trên y phục tùy ý thưởng thức nói: “ Mai cô nương, nơi này là ngôi miếu đổ nạt ngoài ngoại ô, sống hay chết liền xem vận khí của ngươi” Không phải đem nhốt ta ở nơi này chờ chết chứ?

“ Ngươi có ý gì?” Ta có điểm sợ hãi.

“ Không có ý gì, ta đi, ngươi ở đây từ từ chờ chết” Nói xong quay người lại, cười lạnh lung nghênh ngang rời đi.

“ Phu nhân, nếu như ta đây không chết nhất định tìm ngươi tính sổ”

Mai Ảnh ta cư nhiên lại bị cột ở ngôi miếu hoang chờ chết, ta nằm mơ cũng không dám nghĩ tới a~. Mẫn Huyên, chúng ta xem như kết thù. Hai cái nam nhân này, ăn hơn nhiều chống, bổn cô nương bị các ngươi hại rồi.

“ Meo meo….” Một cái móng vuốt mèo đột nhiên nhào tới chân ta.

“ Aaaaaaaaa………” Ta gào khóc thảm thiết, âm thanh muốn phá tan trời đêm.