Hoàng Cung Kỳ Ngộ

Chương 3: Kẻ hentai là kẻ nguy hiểm

Nhất thời Hạ Vy vẫn chưa hiểu rõ vị thế của hoàng hậu Trần Lâm Nguyệt trong cung nên không biết phải hành động thế nào cho đúng.

Việc lộng quyền trong hậu cung tên hoàng đế kia có thể bỏ qua, nhưng bị hoàng hậu cắm sừng là một việc kinh thiên động địa, hắn có thể tha cho nàng sao? Quan hệ giữa Lê Nguyên Phong và Trần Lâm Nguyệt nhìn sao cũng không giống chị dâu em chồng thuần khiết. Tuy là Lê Nguyên Phong quyền cao chức trọng, nhưng cũng chưa chắc có thể bảo vệ được nàng nếu việc này bị mang ra tra xét. Chưa kể, lúc ấy hắn có thể sẽ tìm mọi cách đùn đẩy trách nhiệm cho nàng để giữ vững thanh danh.

Đi với hắn, sẽ khiến hậu cung dị nghị, tiếng xấu đồn xa đến tai hoàng đế. Không đi với hắn, hắn sẽ nói ra hết bí mật của nàng, à không, của Trần Lâm Nguyệt. Nàng không biết cái bí mật, hoặc là những bí mật mà hắn ám chỉ, khủng khiếp đến mức nào, nhưng có thể mang ra uy hiếp nàng, thì xem ra hắn đã tính giúp nàng bài toán thiệt hơn lần này rồi.

“Nếu vương gia đã có nhã ý, chúng ta có thể đến ngự hoa viên đàm đạo.”

Chọn nơi công khai một chút, ít ra có thể giảm tính sát thương của sự việc.

“Vậy, mời hoàng tẩu cùng thần đệ đến đình Phong Nguyệt.”

Hắn nháy mắt cười tình với nàng, khiến nàng chợt nổi da gà. Hình như lúc sáng cùng hoàng đế ra về, hắn cũng từng nháy mắt với nàng y như vậy. Nụ cười trai đẹp, lẽ ra nên làm nàng mê ly đắm đuối, nhưng tên này lại là ngoại lệ.

Đình Phong Nguyệt,

Chả biết vị tiên đế nào đặt tên cho cái đình này, khiến nó hiển nhiên mà trở thành nơi tình tự lý tưởng của Lê Nguyên Phong và Trần Lâm Nguyệt. Phong hoa tuyết nguyệt, nghe cái tên thôi cũng đủ thấy nó chuyên dành cho việc mờ ám rồi.

Đình Phong Nguyệt nằm giữa hồ. Từ đây, có thể nhìn thấy vầng trăng khuyết lơ lửng trên những rặng cây, lấp lánh soi bóng xuống mặt hồ. Trên mái đình, những nụ hoa tiêu nương tím lả rơi rũ xuống, càng làm cảnh vật thêm nét phong tình. Mưa phùn lất phất, lại mang theo hương dạ lai hương tràn ngập không trung.

Lãng mạn, khiến con tim nàng rung động. Ôi, nàng muốn làm thơ. Khổ nỗi, điểm văn của nàng chưa bao giờ leo lên nổi con số tám, nói chi đến làm thơ.

“Sao vương gia lại nhìn ta như thế?” Nàng cảm thấy toàn thân như bị kiến bò, đưa mắt nhìn sang thì thấy tên hentai kia đang chăm chăm dán mắt vào nàng. Nhìn chỗ nào thì nàng không tiện nói.

“Thần đệ chờ hoàng tẩu xuất khẩu thành thơ.” Hắn nhìn vào mắt nàng với vẻ ngây thơ vô tội.

Nàng ra dáng đài các tao nhã, đưa tay áo lên che ngang mặt, nhấp một ngụm trà. Miệng nàng lầm bầm rủa hắn, bụng thì cuống quýt tìm thơ để đạo.

“Vầng trăng tan nhanh/ Trong giọt mưa đọng/ Đó đây trên cành.” Nàng vừa đọc vừa nhìn trăng cho ra dáng thi nhân.

Tuy biết Lạc Việt không thuộc lịch sử Việt Nam, nhưng đất nước này có liên hệ với những nước khác trong lịch sử không thì nàng không chắc. Đạo thơ Đường – Tống của Trung Quốc hay Trần – Lê của Việt Nam đều có khả năng bị lộ tẩy cao. Vì vậy, nàng đạo một bài dễ thuộc dễ nhớ, dễ đọc, khó bị phanh phui.

“Hoàng tẩu, đây là thể thơ gì? Thần đệ chưa từng nghe qua.”

“Thơ Haiku của Phù Tang.” Nàng đáp. Nước Nhật xa xôi như thế, đạo văn rất an toàn.

Lê Nguyên Phong im lặng nghĩ ngợi một lát, đứng lên, tiến ra phía hồ, chậm rãi đọc.

“Tsuki hayashi / Kozue wa ame wo/ Mochinagara.” Hắn quay lại nhìn nàng với một nụ cười lãng tử. “Không biết thần đệ dịch ra có đúng ý hoàng tẩu không?”

“Cả tiếng Phù Tang mà vương gia cũng biết, bổn cung bái phục.”

Hừ, chả biết hắn mò đâu ra lại học được cả tiếng Nhật, làm kế hoạch của nàng tan tành mây khói.

“Hoàng tẩu, tiếng Phù Tang là hoàng tẩu dạy thần đệ, người bái phục thần đệ làm gì?” Hắn nhìn nàng có vẻ ngạc nhiên.

“Ý ta là khen vương gia học rất nhanh, mới đó đã có thể dịch thơ.” Nàng nỗ lực ‘chữa cháy’.

“À, thần đệ có chút nhầm lẫn, hoàng tẩu không phải dạy thần đệ tiếng Phù Tang, mà là tiếng Cao Ly.” Hắn gõ gõ nhẹ cây quạt lên trán mình, từ từ tiến về phía nàng.

Nàng im lặng không đáp, cảm thấy có gì đó không ổn.

“À không, là tiếng Phồn Lư, không phải tiếng Cao Ly. Thần đệ học nhiều quá, đầu óc mụ mị cả lên.” Hắn tiến mỗi lúc một gần tới chỗ nàng đang đứng. Theo bản năng, nàng cũng từ từ lùi về phía mép hồ.

Lê Nguyên Phong, thật ra là hắn nhầm, hay là muốn thử nàng đây?

Xem ra, tên này không những hentai, mà còn nguy hiểm.

“Hoàng tẩu, người có tò mò bí mật mà thần đệ đề cập lúc nãy là gì không?” Hắn mỉm cười ngây thơ, nhưng ánh mắt đầy quỷ dị.

Nàng liếc nhìn hồ Vọng Nguyệt. Nước ở đây có lẽ cũng không sâu lắm. Nếu nàng muốn tìm một cái cớ để mất trí nhớ, thì đây quả là một cơ hội tốt.

“Hộ giá! Hộ giá! Hoàng hậu ngã xuống hồ rồi!”

Sau tiếng kêu thất thanh của một cung nữ đứng cách đó không xa, cả ngự hoa viên như náo động.

“Đó là, cô quá ngốc so với Trần Lâm Nguyệt.” Lê Nguyên Phong bình thản đứng giữa đám đông nhốn nháo.

Xoay xoay cây quạt trong tay vài vòng, hắn mỉm cười, nhảy xuống hồ Vọng Nguyệt.

******

Hạ Vy nằm trên giường, mắt nhắm nghiền, nhưng trong lòng hận thù cuồn cuộn.

Tên hentai chết tiệt kia, ban đầu nàng còn tưởng hắn động lòng trắc ẩn muốn cứu nàng, ai ngờ hắn dám thừa cơ nàng vùng vẫy mà thò tay sờ soạng. Sống trên cõi đời này mười chín năm trời, chưa có ai dám đối xử với nàng như vậy. Lúc nãy, nàng đạp đầu hắn mấy cái, không biết giờ này hắn đã xuống gặp vua Thuỷ Tề chưa.

Mà, nàng chỉ vờ chết đuối thôi, sao tự dưng lại thấy ngột ngạt khó thở thế này?

“Hoàng tẩu…”

Nghe đến cái giọng quen thuộc ấy, tóc gáy nàng dựng đứng cả lên.

Đồ hentai đáng ghét! Không ngờ hắn vẫn còn sức mò vào đây khủng bố nàng. Kiếp trước nàng nợ nần gì hắn chứ?

Mặc kệ hắn muốn giở trò gì, nàng cứ vào vai của mình trước đã.

“Đây là đâu? Tại sao tôi lại ở đây?” Nàng mệt mỏi mở mắt ra, bắt đầu bằng một câu nói kinh điển của các nhân vật xuyên không giả vờ mất trí.

“Nương nương chẳng may rơi xuống hồ Vọng Nguyệt, là Tĩnh Quốc vương đã cứu người.” Trường Đông nhanh nhảu lên tiếng.

“Tĩnh Quốc vương… là ai?” Nàng ôm đầu nhăn nhó. “Tôi…tôi thấy choáng váng quá.”

Người trong phòng ai nấy đều sửng sốt. Vị thái y già đưa tay quệt mồ hôi, vội vàng chạy đến bắt mạch cho nàng.

“Phụng thể nương nương không có vấn đề gì, có lẽ lúc rơi xuống nước hoảng hốt quá độ, nên tinh thần lúc này chưa ổn định.” Thái y kết luận.

“Vương gia, y phục của người còn ướt, sẽ rất dễ bị cảm lạnh.” Trường Đông lễ phép cúi đầu trước Lê Nguyên Phong, nhắc khéo.

“Chúc hoàng tẩu nhanh chóng bình phục. Thần đệ xin lui.”

Không phải tại hắn, nàng ra nông nỗi này sao? Lại còn bày đặt chúc này chúc nọ. Nàng thì nàng chỉ mong hắn bước ra ngoài giẫm phải vỏ chuối, ngã sấp, gãy mất hàng răng cửa.

Lê Nguyên Phong vừa bước ra ngoài đã hắt hơi liên tục. Nàng nghe thấy âm thanh đó, trong lòng hả hê còn hơn lượm được vàng.

Cung Hưng Long,

Lê Ứng Thiên đặt quân cờ xuống bàn, mắt ánh lên một tia nhìn đắc thắng.

“Nguyên Phong, đêm nay ngươi nhiều tâm sự như vậy, chắc chắn không phải đối thủ của trẫm rồi.”

“Hoàng huynh, sao anh không nhường em? Cả ngôi hoàng đế em cũng đã nhường anh.” Lê Nguyên Phong giận dỗi, nhét cả thanh kẹo mè to tướng vào mồm.

“Lúc sáng ngươi muốn gặp Trần Lâm Nguyệt, trẫm cũng đã đưa ngươi đến.” Lê Ứng Thiên tựa người vào ghế, nghiêm khắc nhìn Lê Nguyên Phong. “Dù sao hai người cũng mang danh nghĩa chị dâu em chồng, không nên để người trong cung dị nghị.”

“Biết rồi.”

Hôm sau, Lê Ứng Thiên thuận theo khẩn cầu từ cung Trường Lạc, cho phép hoàng hậu Trần Lâm Nguyệt xuất cung một ngày, về Trần phủ thăm người bà đang bệnh nặng.