Tòa phủ này gạch xanh ngói đỏ, trước cửa có hai con sư tử đá, trông rất khí phách, hiên ngang, chắc hẳn là thuộc về một gia đình giàu có trong thành Phù Lăng. Trên cặp đèn lồng đỏ treo trước cửa có viết một chữ “Lỗ” thật lớn. Nhật Khốc quỷ thường ngày hành sự bá đạo đã quen, chẳng buồn kêu người đi thông báo. Gã gia đinh coi cửa chỉ thấy hai mắt hoa lên, hóa ra Nhật Khốc quỷ đã thi triển thân pháp dẫn Tiểu Huyền xông thẳng vào. Kế đó, một đám gia đinh hầm hầm giận dữ, cầm gậy gộc đuổi theo bọn họ mà hô to gọi nhỏ, khiến Tiểu Huyền cất tiếng cười khanh khách.
Vừa đến giữa sân, một hán tử áo vàng có thân hình cao lớn như ngọn tháp sắt đã xông ra chặn bọn họ. Người này cầm một thanh kiếm màu xanh nhưng khuôn mặt còn xanh hơn màu của thanh kiếm đó mấy phần, vừa mở miệng đã nói ngay một câu tục tĩu: “Chó chết, kẻ nào dám tùy tiện xông vào Lỗ phủ?”
Nhật Khốc quỷ đột nhiên dừng bước. “Gọi Lỗ Tử Dương ra đây gặp ta!” Thấy hắn dừng lại, đám gia đinh đuổi theo phía sau cũng vội vàng dừng lại theo, nhưng những kẻ chạy sau cùng nhất thời không dừng kịp, cả một đám người liền va vào nhau ngã liểng xiểng.
Thì ra chủ nhân của tòa phủ đệ này tên gọi Lỗ Tử Dương, nhìn bề ngoài, thân phận chỉ là một phú hộ trong thành Phù Lăng, thực ra là một trong bốn vị hương chủ của Cầm Thiên bảo, chuyên phụ trách các sự vụ thuộc khu vực xung quanh thành Phù Lăng, nơi này trên thực tế cũng là một phân đà của Cầm Thiên bảo.
Hán tử áo vàng đó họ Phí, tên chỉ có một chữ Nguyên, vì vũ khí của hắn là một thanh bảo kiếm rèn bằng đồng thau có màu xanh biếc, do đó được người trên giang hồ tặng cho ngoại hiệu “Bích Uyên kiếm”. Ngoại hiệu nghe thì phong nhã nhưng con người hắn thực chẳng dính dáng tới sự phong nhã chút nào, thêm vào đó lại vừa đánh bạc với một đám huynh đệ, bị thua đến tối tăm mặt mũi, chợt nghe ngoài sân huyên náo thì nghĩ rằng có người đến gây sự, liền mang theo một bụng giận dữ ra ngoài. Nghe Nhật Khốc quỷ gọi thẳng tên của hương chủ, hắn cả giận, quát: “Lão quỷ ngươi chán sống rồi hay sao? Tên của Lỗ viên ngoại mà hạng như ngươi cũng tùy tiện gọi được à?”
Những năm nay, Nhật Khốc quỷ rất ít ra ngoài Cầm Thiên bảo, chỉ một vài người có địa vị rất cao trong bảo mới biết mặt hắn, vì vậy Phí Nguyên không biết hắn cũng là chuyện bình thường. Thường ngày hắn vẫn luôn tự xưng là quỷ, vậy nên nghe đối phương mắng mình là “lão quỷ” thì cũng không tức giận, chỉ hờ hững nói: “Ta sớm đã chán sống rồi đây, ngươi có cách gì giúp ta được không?”
Phí Nguyên nghe thấy thế liền ngẩn ra, hắn thân là cao thủ chỉ xếp sau Lỗ Tử Dương trong phân đà thành Phù Lăng của Cầm Thiên bảo, cũng coi như là từng trải việc đời, nhìn thấy Nhật Khốc quỷ có tướng mạo kỳ quái, tuy toàn thân ướt nhẹp nhưng lại không hề có vẻ nhếch nhác, vẫn tràn đầy khí thế, không những dám gọi thẳng tên của hương chủ, khẩu khí còn lớn đến mức có thể dọa người, thế là hắn cũng không dám đường đột, bèn cười giả lả, nói: “Tại hạ Bích Uyên kiếm Phí Nguyên, không biết phải xưng hô với các hạ thế nào? Tìm Lỗ viên ngoại có việc chi?” Hắn còn chưa biết đối phương có gốc gác thế nào, tất nhiên không thể tiết lộ thân phận của Lỗ Tử Dương, chỉ đành gọi là viên ngoại.
Tiểu Huyền thì lại biết rõ sự lợi hại của Nhật Khốc quỷ, thấy Phí Nguyên nói năng vô lễ thì sợ hắn rước họa vào thân, bèn cười hì hì rồi cung tay, nói: “Xin chào Phí huynh, mọi người đều là người một nhà cả, đừng nên làm tổn thương hòa khí!” Tuy nó chưa lần nào rời nhà đi xa nhưng trời sinh không sợ người lạ, lúc này học theo dáng vẻ của người lớn mà thi lễ trông cũng khá chững chạc, đường hoàng.
Phí Nguyên bị một tiếng “Phí huynh” làm cho lửa giận bùng lên, lập tức quát lớn: “Thằng tiểu quỷ ngươi ăn nói bậy bạ cái gì đấy, ai là người một nhà với ngươi?”
Tiểu Huyền vẫn tươi cười, nói: “Bây giờ có lẽ còn chưa phải, nhưng mấy ngày nữa e là sẽ khác rồi.” Nó nói vậy cũng không tính là dối trá, nếu thật sự được Long phán quan thu làm đồ đệ, vậy sau này nó cũng là người của Cầm Thiên bảo rồi.
Phí Nguyên “hừ” lạnh một tiếng. “Thằng tiểu quỷ ngươi chớ có bày trò lừa gạt, có tin ta cắt lưỡi của ngươi xuống nhắm rượu ngay bay giờ không?”
Lời còn chưa dứt, một giọng nói hùng hồn đột nhiên vang lên khiến cho tai Tiểu Huyền ong ong. “Thì ra là Khốc huynh đại giá quang lâm, Lỗ mỗ không nghênh đón từ xa, xin được thứ tội!” Một người ăn mặc theo lối thương nhân chừng hơn ba mươi tuổi chậm rãi đi ra, khom người vái một cái thật sâu với Nhật Khốc quỷ, tất nhiên chính là một trong bốn đại hương chủ của Cầm Thiên bảo, Lỗ Tử Dương.
Nhật Khốc quỷ khẽ gật đầu, cười hờ hững, nói: “Lỗ hương chủ bất tất phải đa lễ! Ta chẳng qua chỉ đi ngang qua thành Phù Lăng, tiện đường vào đây làm phiền ngài một chút.” Trong Cầm Thiên bảo, đẳng cấp được phân chia rõ ràng, hiệu lệnh cực nghiêm. Nhật Khốc quỷ tuy không có chức vị gì nhưng là người đứng đầu Cầm Thiên lục quỷ, xét kĩ ra thì có thể tính là nhân vật xếp hàng thứ ba trong Cầm Thiên bảo, chỉ dưới Long phán quan và sư gia Ninh Hồi Phong. Do đó, Lỗ Tử Dương tuy thân là một trong bốn đại hương chủ nhưng vẫn tỏ ra cực kỳ cung kính với hắn.
Lỗ Tử Dương cười rộ. “Khốc huynh khách sáo quá rồi! huynh là vị khách quý mà ta muốn mời còn không được ấy chứ!” Đoạn hắn trừng mắt nhìn Phí Nguyên. “Còn không mau nhận lỗi!”
Phí Nguyên nghe Lỗ Tử Dương gọi “lão quỷ” này là Khốc huynh, lại xem kĩ tướng mạo của đối phương thì làm gì có chuyện vẫn không biết hắn là ai! Nhật Khốc quỷ xưa nay vẫn luôn mừng giận thất thường, là nhân vật nổi tiếng khó dây trong Cầm Thiên bảo. Nghĩ đến việc vừa rồi mình nói năng vô lễ, nếu khiến tay ma đầu này oán hận thì thực chẳng phải chuyện chơi, hắn bèn vội vàng thu Bích Uyên kiếm, luôn miệng nói xin lỗi, trong lòng sợ hãi tới cực điểm.
Thực ra Nhật Khốc quỷ cũng chẳng để tâm đến Phí Nguyên, chỉ khẽ cất tiếng dặn dò Tiểu Huyền: “Ngươi cứ ở đây đợi ta là được, ta vào trong thương lượng chút chuyện với Lỗ hương chủ, một lát nữa sẽ ra.” Sau đó, hắn cùng Lỗ Tử Dương đi vào trong nhà. Đám gia đinh nhanh chóng tản đi, trong sân chỉ còn lại Tiểu Huyền và Phí Nguyên.
Phí Nguyên đổi sang vẻ mặt tươi tắn, cười nói với Tiểu Huyền: “Không biết tên họ của vị tiểu huynh đệ này là gì? Có phải là công tử của Khốc lão đại không?” Thân phận của Nhật Khốc quỷ trong Cầm Thiên bảo vốn là điều bí mật, chẳng ai biết hắn tên họ là gì, đều xưng hô là Khốc lão đại.
Tiểu Huyền buồn chán không việc gì làm, bèn ngó nghiêng khắp sân. Nó không giống Nhật Khốc quỷ suốt ngày tự xưng là quỷ, vừa rồi bị Phí Nguyên gọi liền hai tiếng tiểu quỷ thì cảm thấy rất tức giận, lúc này bèn hậm hực nói: “Lão quỷ đó có tư cách gì mà đòi làm cha ta! Ta họ Dương.”
Phí Nguyên bị nó bác lại một câu nhưng cũng không dám phát tác. Hắn thấy Tiểu Huyền không được khôi ngô cho lắm, thậm chí có thể nói là khá khó coi, vậy mà Nhật Khốc quỷ lại có vẻ vô cùng yêu quý nó, đoán chừng rất có lai lịch, vì vậy liền cố ý lấy lòng: “Thì ra là Dương huynh đệ! Ha ha, mọi người đều là người một nhà, Dương huynh đệ muốn chơi cái gì, ta sẽ sai người đi tìm về ngay.” Vừa rồi hắn tức giận vì bị Tiểu Huyền gọi là Phí huynh, bây giờ lại chủ động gọi nó là Dương huynh đệ, thực khiến người ta cảm thấy dở khóc dở cười.
Tiểu Huyền thấy Phí Nguyên trước ngạo mạn sau cung kính, trong lòng hết sức coi thường, vì vậy có ý trêu chọc hắn một phen: “Thanh kiếm đó của ngươi trông đẹp lắm, chi bằng hãy tặng cho ta chơi đi!”
Thanh Bích Uyên kiếm đó vốn là vũ khí thành danh của Phí Nguyên, hắn làm sao nỡ đưa cho Tiểu Huyền, đành cười gượng, nói: “Dương huynh đệ hãy còn nhỏ tuổi, không thích hợp chơi thứ đồ nguy hiểm như vậy, hay là để ta đi tìm cho Dương huynh đệ một chiếc nỏ nhé?”
Tiểu Huyền kỵ nhất là bị người ta nói mình vẫn còn nhỏ tuổi, tròng mắt liền đảo qua đảo lại, ra vẻ nghiêm túc, nói: “Thanh kiếm đó của ngươi cũng chẳng có gì đặc biệt, ta chẳng qua chỉ muốn xem xem nó có phải là thanh kiếm mà ta muốn tìm không thôi, như thế cũng coi như không phụ sự nhờ cậy của người ta.”
Phí Nguyên tò mò hỏi: “Dương huynh đệ muốn tìm thanh kiếm thế nào? Là việc mà ai nhờ cậy?”
Tiểu Huyền cố ý tỏ ra thần bí. “Ta đã đồng ý với người ta là không nói ra chuyện này rồi. Có điều... khéo thật, nói không chừng đây cũng là ý trời.”
Phí Nguyên bị lời của Tiểu Huyền khơi dậy sự tò mò. “Có gì mà khéo?”
Tiểu Huyền cười hì hì, nói: “Khéo là khéo ở chỗ ngươi cũng họ Phí. Ừm, ngươi có từng nghe cha mẹ ngươi nói ngươi còn có sáu vị huynh đệ, thúc bá không?”
Phí Nguyên không hiểu căn nguyên, nghĩ bụng mình chỉ có hai người là đường huynh, lấy đâu ra tận sáu vị huynh đệ, thúc bá, bèn lắc đầu, nói: “Chắc Dương huynh đệ đã nhận nhầm người rồi.”
“Tiếc thật! Tiếc thật!” Tiểu Huyền thở dài một tiếng, không nói gì thêm.
Phí Nguyên truy hỏi: “Tiếc cái gì?”
Tiểu Huyền cười thần bí, nói: “Việc không liên quan tới ngươi, ta không thể nói ra được.”
Phí Nguyên bị lời của Tiểu Huyền làm cho ngứa ngáy trong lòng. “Hảo huynh đệ, ngươi hãy kể cho ta nghe đi, ta đảm bảo sẽ không nói với bất cứ người nào khác.”
“Không được, không được!” Tiểu Huyền vẫn ra sức lắc đầu. “Lần trước ta cũng nhận nhầm một người, rồi nói bí mật này cho hắn, kết quả là bị những người kia trách tội, hại ta phải tốn mất mười mấy lạng bạc mời bọn họ ăn một bữa cơm thịnh soạn mới xong việc.”
Phí Nguyên lại càng cảm thấy khó hiểu. “Nhận nhầm người thì làm sao mà phải mời cơm? Tính cách của những người này cũng thật cổ quái!”
Tiểu Huyền gật đầu, nói: “Không sai, bọn họ chính là những người có tính cách cổ quái nhất trong võ lâm đấy! Nhưng nếu nói tới “Thải Kiếm môn” Phí gia ở Giang Nam, ai mà không biết đó là một thế gia danh kiếm quán tuyệt võ lâm...” Nói tới đây, nó đột nhiên đưa tay lên che miệng, làm ra vẻ như vừa lỡ lời.
Phí Nguyên vắt óc suy nghĩ mà vẫn chẳng nghĩ ra ở Giang Nam có môn phái nào gọi là “Thải Kiếm môn” không, bèn nửa tin nửa ngờ, hỏi: “Có phải Dương huynh đệ đã nhớ nhầm rồi không, sao ta chưa từng nghe nói tới môn phái này?”
Tiểu Huyền thở phào một hơi, vẻ như vừa trút được gánh nặng trong lòng. “Đúng thế, đúng thế! Ta chỉ nói bừa thôi mà, ngươi đừng tin là thực.” Nó biết mình càng nói như vậy, người ta sẽ càng tin tưởng.
Phí Nguyên vốn nghĩ một thằng nhóc miệng còn hôi sữa thế này thì có thể biết được bí mật ghê gớm gì, nhưng thấy nó lúc đầu thì nói năng nghiêm túc, sau lại có vẻ đang giấu giấu giếm giếm điều gì đó, chỉ sợ chuyện này đúng là sự thực chẳng sai. Hắn đâu có biết rằng, Tiểu Huyền từ nhỏ đã hay kể chuyện cho lũ trẻ con trong vùng nghe, việc bịa chuyện đối với nó thực sự là dễ như lấy đồ trong túi. Hơn nữa, nó còn biết rõ tới chỗ nào thì nên dừng lại để khơi dậy sự tò mò của người ta, tới chỗ nào thì nên giấu sẵn phục bút cho sau này, do đó, ngay đến một tay giang hồ lão luyện như Phí Nguyên cũng không tránh được bị mắc bẫy của nó.
Phí Nguyên dằn lòng nói: “Dương huynh đệ hãy nói với ta đi mà! Ở đây ta có mười lạng bạc, Dương huynh đệ cứ nhận lấy trước đã, nếu sau này phải mời cơm thì cứ dùng tiền của ta.”
Tiểu Huyền có chút do dự. “Sao ta có thể nhận bạc của ngươi được? Hơn nữa, việc này chưa chắc đã liên quan tới ngươi.”
Phí Nguyên nghe nó nói như vậy thì lại càng tin tưởng, nghĩ bụng dù gì hôm nay cũng đã thua mất mấy chục lạng bạc, lần này cứ coi như lại thua thêm một ván lớn là xong, nhân tiện còn có thể lấy lòng Nhật Khốc quỷ. Hắn bèn kìm nén nỗi đau tiếc tiền, móc ra thêm mười lạng bạc, tổng cộng là hai mươi lạng nhét cả vào tay Tiểu Huyền, nói: “Không giấu gì Dương huynh đệ, gia phụ từng nói thân thế của ta khá kỳ lạ, chỉ là lão nhân gia qua đời sớm nên ta không thể hỏi kĩ. Hôm nay, nếu có thể nghe được chút tin tức gì từ chỗ huynh đệ, nói không chừng tâm nguyện kia của ta sẽ được giải quyết, và ta cũng có thể buông bỏ một tảng đá lớn trong lòng.”
Tiểu Huyền cười thầm trong bụng, sau khi thoái thác mấy lần rốt cuộc đã không cự lại được “thành ý” của Phí Nguyên, đành miễn cưỡng nhận bạc. “Được rồi, ta sẽ nói cho ngươi biết. Có điều, ngươi phải đồng ý với ta là bất kể việc này có liên quan tới ngươi hay không, ngươi cũng không được nói với người nào khác.”
Phí Nguyên vội vàng gật đầu đồng ý.
Tiểu Huyền hắng giọng, nói: “Thải Kiếm môn là một gia tộc thần bí ở Giang Nam, võ công cực kỳ quỷ dị, xưa nay không truyền cho người ngoài, đã mấy chục năm không xuất hiện trên võ lâm, những người còn ít tuổi vốn không thể nào biết được, còn những người cao tuổi thì tuy có biết nhưng lại không dám nhắc đến.” Nó thấy trên khuôn mặt Phí Nguyên thoáng hiện vẻ nghi ngờ, liền bổ sung: “Chỉ vì Thải Kiếm môn này hành sự cổ quái, kỵ nhất là bị người ta tiết lộ hành tung, hơn nữa, một khi đã kết thù với người nào thì sẽ giống như oan hồn bám lấy người đó, chưa chết chưa thôi, do đó nếu có thể không nhắc tới bọn họ thì tốt nhất là không nhắc tới. Ngươi thử nghĩ xem, có ai lại muốn vì sướng miệng nhất thời mà rước phải một kẻ thù như vậy chứ! Ta chẳng qua vì có chút giao tình với mấy đệ tử của nhà họ Phí nên lần trước chỉ tốn mất ít bạc là xong việc. Thêm vào đó ta vẫn còn là trẻ con, bọn họ cũng không làm khó ta quá...”
Phí Nguyên cất tiếng tâng bốc: “Dương huynh đệ tuy còn nhỏ tuổi nhưng hành sự lão luyện, tất nhiên là có mối quan hệ tốt với rất nhiều người.”
Tiểu Huyền nghe thấy lời tâng bốc của Phí Nguyên thì không khỏi cảm thấy lâng lâng, bèn cười hà hà một tiếng, nói tiếp: “Thải Kiếm môn này không cầu dương danh, vì vậy tuy được công nhận là có kiếm thuật lợi hại nhất giang hồ nhưng ít khi làm những chuyện kinh thiên động địa. Để ta nói cho ngươi một bí mật nữa...” Nó thấy Phí Nguyên có vẻ hoảng hốt, vội vàng bổ sung thêm một câu: “Bí mật này là tặng kèm, không thu bạc.”
Sắc mặt thoáng dịu đi, Phí Nguyên nở một nụ cười ngượng ngập. Tiểu Huyền thì lại nghiêm túc nói: “Ngươi có biết Trùng đại sư không?” Từ nhỏ nó đã được cha kể cho nghe nghĩa cử của Trùng đại sư, mà đêm đó Nhật Khốc quỷ cũng nhắc tới nhân vật này nên không kìm được muốn bịa một câu chuyện về ông ta.