Hai câu kinh thi đó phiên dịch thành tiếng Quan Thoại là:

- "Một chú ngựa nhỏ trắng trắng, vào sân nhà ta ăn lúa non. Ngừng lại đi ngừng lại đi, hãy kéo dài niềm vui hôm nay. Này người kia, này người kia hỡi, bây giờ hãy cùng tôi vui chơi ở đây. Chú ngựa nhỏ trắng trắng, hãy trở về thung lũng trong núi đi. Nhai một bó cỏ xanh. Người này đẹp như ngọc. Nhớ mang giùm tôi một lá thư nhé! Lòng tôi không còn yên tĩnh nữa rồi!" Nghe tiếng đàn, ý ca, Vân Tố Tố quả thật có tình ý với hắn rất sâu sắc, Trần Huyền Cơ thở dài:

- "Bạch mã của ta còn đang ở nhà nàng, chắc đang nhai cỏ tươi ngoài cửa. Hà, ta chỉ sợ không thể tới nhà nàng một lần nữa!", ngửng đầu ngóng trông:

- Ngọc không nhuốm bụi trần, bóng ngân hà chảy xiết, ánh trăng như nước, trời đêm xa xăm, trong lòng chỉ có một người không thể nào với tới giống như mai hoa nơi thâm sơn cùng cốc.

Ca thanh réo rắt, phiêu hốt bay bổng, Trần Huyền Cơ trong lòng mờ mịt, cơ hồ bước theo tiếng ca. Hình ảnh Vân Tố Tố hồn nhiên khả ái hiện ra trong đầu, tiếng cười hào sảng của Thượng Quan Thiên Dã vang vọng bên tai, "vì hai người này, ta có nên mạo hiểm bất chấp sanh mạng một lần nữa không?" Trần Huyền Cơ hạ quyết tâm, cuối cùng lại trở lên đỉnh núi. Tiếng đàn đột nhiên ngừng lại, không sơn trở lại tịch mịch vắng lặng. Trần Huyền Cơ chợt động tâm, dừng bước, chỉ nghe âm thanh cực nhỏ lướt qua, truyền vào tai. Nếu không phải Trần Huyền Cơ từ nhỏ đã luyện qua công phu thu phát ám khí thượng thừa, cũng không nhận ra được nơi phát xuất. Thanh âm càng lúc càng gần, Trần Huyền Cơ lúc này nghe được rõ ràng, không phải chỉ một người, trước mặt là một người cước bộ trầm ổn, phía sau lại có bước chân vài người nữa, cách nhau ước chừng mười trượng. Thoáng chốc đã đến ngay trước mặt Trần Huyền Cơ, thật là cực kỳ nhanh, tất cả đều là công phu khinh công "Đạp tuyết vô ngân", Trần Huyền Cơ cả kinh, vội vàng nấp sau gốc đại thụ.

Chỉ thấy trước mặt là một hắc y hán tử, dừng bước, thét lên một tiếng, lạnh lùng thốt:

- "Thạch mỗ đã niệm tình cố cựu nhiều năm, chư huynh hà cớ gì lại truy đuổi đến cùng? Chẳng lẽ quả thật muốn đuổi theo đến Vân gia, bức tiểu đệ phải đoạn tuyệt ân tình ư?" Lập tức có thanh âm như chuông vỡ đáp lại:

- "Thạch Thiên Đạc ngươi đừng quá tự thị vũ công, thiếu chủ đối với kim bài của ngươi còn chưa để vào mắt đâu! Ngươi đến Vân gia với mục đich gì?" Âm thanh lọt vào tai, Trần Huyền Cơ kinh ngạc ngẩn người, không ngờ hắc y hán tử lại là Thạch Thiên Đạc

- nhân vật danh chấn thiên hạ năm xưa, thanh danh trong võ lâm chỉ dưới Bành hòa thượng, còn đứng trên cả Vân Vũ Dương. Năm đó, sau khi Trương Sĩ Thành bị Chu Nguyên Chương bức tử, Bành hòa thượng tuẫn nạn, Thạch Thiên Đạc biến mất không thấy tông tích. Có người nói ông ta bảo hộ con trai Trương Sĩ Thành đào vong đến Mạc Bắc, không biết thật giả thế nào, không ngờ đêm nay lại xuất hiện trên Hạ Lan sơn, dường như là tới tìm Vân Vũ Dương.

Trần Huyền Cơ hết sức nghi hoặc, nhớ lại Thạch Thiên Đạc nghĩa đảm trung can, năm đó bất chấp tính mạng; ngày Trương Sĩ Thành quốc phá gia vong, liều mình cứu con trai ông ta. Thạch Thiên Đạc là hạ thuộc của Trương Sĩ Thành, thúc bá của Trần Huyền Cơ mỗi lần nhắc đến đều vô cùng khâm phục. Sao người kia lại mắng ông ta tự thị vũ công, thiếu chủ đối với uy danh của ông ta còn chưa để vào mắt? Chẳng lẽ "thiếu chủ" không phải là thái tử vong quốc của Đại Chu (quốc hiệu của Trương Sĩ Thành)?

Thanh âm như chuông vỡ kia vừa đến tai, người đã tới gần, Trần Huyền Cơ sau gốc cây lén nhìn, thấy truy đuổi Thạch Thiên Đạc tổng cộng có ba người; người nào cũng trang phục cổ quái, một đạo sĩ, một người trang phục gần giống nông phu, tay dài quá gối, khuôn mặt vàng vọt không chút cảm xúc, còn có một võ sĩ trang phục theo lối Mông Cổ, giọng nói như chuông vỡ kia là do đạo sĩ phát ra.

Đạo sĩ ấy tướng mạo rất quen, chỉ nghe Thạch Thiên Đạc đáp:

- "Thất Tu đạo huynh, ngươi muốn biết tại sao ta đến Vân gia, trước hết hãy nói xem sao các ngươi lại đuổi theo ta như thế?" Trần Huyền Cơ chấn động, quả nhiên là hắn.

Thất Tu đạo sĩ năm đó được Trương Sĩ Thành mời làm khách khanh, dạy kiếm thuật cho trưởng tử của ông ta là Trương Phục Sơ. Trương Sĩ Thành đặc biệt coi trọng ba vị khách khanh, gồm một tăng, một đạo, một cái. "Tăng" là Bành hòa thượng Bành Oánh Ngọc, "cái" tức là bang chủ Cái bang Tất Lăng Hư, còn "đạo" chính là vị Thất Tu đạo trưởng này. Võ lâm đương thời tôn xưng Bành hòa thượng là thiên hạ đệ nhất vũ công, còn bọn Thạch Thiên Đạc, Vân Vũ Dương, Tất Lăng Hư, Thất Tu đạo nhân người nào cũng có sở trường riêng, khó mà phân định. Có điều Thạch, Vân hai người lúc đó là võ sĩ thân cận của Trương Sĩ Thành, cùng Bành Oánh Ngọc thường ở chung một chỗ, nên Thạch Vân hai người được xem ngang hàng với Bành hòa thượng, gọi là trung quân Trương Sĩ Thành "Long Hổ Phụng Tam Kiệt". Trần Huyền Cơ lúc nhỏ từng gặp qua Thất Tu đạo nhân một lần, bất quá lúc đó y mới bảy tuổi, cho nên nhất thời không nhớ ra được.

Ánh trăng chiếu xuống, chỉ thấy Thất Tu đạo nhân dương cao một mảnh kim bài, hô lớn:

- "Ta phụng mệnh thiếu chủ bắt ngươi về. Về tình hay lý ta đều không thể buông tha cho tên bán chủ cầu vinh như ngươi được!" Thạch Thiên Đạc cười lạnh:

- "Ta nếu muốn bán chủ cầu vinh, bất tất phải đợi tới hôm nay. Nhớ năm xưa chúa thượng bại binh ở Trường Giang, ta một mình một ngựa hộ tống tiên thái tử vượt sông, trốn sang Tây Vực, trên đường liên tiếp giết chết mười tám tên võ sĩ nổi danh của Chu Nguyên Chương. Nếu ta muốn cầu phú quý, thì cái chức tổng chỉ huy Cẩm y vệ kia đâu đến lượt La Kim Phong ngồi!" Thất Tu đạo nhân nói:

- "Ta và ngươi đều thọ ân sâu của tiên đế, xả thân báo đáp, đó là việc nên làm. Ngươi vì tiên đế bảo tồn huyết mạch, ta rất khâm phục. Chỉ có điều đại trượng phu phải có thủy có chung, ngươi đã cứu tiên thái tử rồi, hà cớ gì bây giờ lại bỏ rơi di cô của người? Huống hồ thiếu chủ tuổi trẻ tài năng, chúng ta nên hiệp lực đồng tâm, trợ giúp người phục quốc! Ngươi một mình đào tẩu, còn đến đây tìm Vân Vũ Dương, xin hỏi ngươi làm vậy là có ý gì?" Trần Huyền Cơ lúc này mới biết "Thái tử" mà các vị thúc bá phò tá đã chết nơi dị vực, "thiếu chủ" được Thạch Thiên Đạc và Thất Tu đạo nhân đề cập nãy giờ là tôn nhi của Trương Sĩ Thành, nghĩ thầm:

- "Chu Trương hai nhà tranh đoạt giang sơn, phong ba kéo dài đã ba mươi năm, không biết đến khi nào mới kết thúc? Vân Vũ Dương muốn mãi hữu cầu vinh, quả là kẻ bất nghĩa. Nhưng y nói việc nhất gia nhất tính tranh đoạt giang sơn hết sức vô vị, không phải là không có lí." Nhất thời tâm tư hỗn loạn, nghĩ đến mình cũng đã bị lôi vào dòng xoáy, kết quả không biết đúng sai thế nào, y cảm thấy vô cùng hoang mang.

Chỉ nghe Thạch Thiên Đạc trầm giọng:

- "Chính vì thiếu chủ tuổi trẻ tài cao, ta càng không muốn các ngươi hủy hoại người. Nhớ năm đó tiên thái tử đặt tên thiếu chủ là "Tôn Châu", chính là muốn người kế thừa tiên đế, không quên cố quốc, không phải nói người theo Ngõa Thích, phò tá vua man di!" Trần Huyền Cơ rùng mình, cái gì "Ngõa Thích"? Cái gì "vua man di"? Sự việc này thật ra là thế nào? Lúc đó Ngõa Thích là một bộ lạc ở Mông Cổ, tự kiến lập quốc gia, cái tên này đại đa số người Trung Quốc lúc ấy còn chưa biết đến.

Thất Tu đạo nhân "hừ" một tiếng, chưa kịp nói, Thạch Thiên Đạc đã tiếp:

- "Ta cùng Vũ Dương huynh cách biệt một lần đã hai mươi năm, không biết tâm ý của y như thế nào? Ta chỉ muốn tận lực khuyên nhủ y, dù y không đồng ý cũng không đến nỗi hãm hại chúng ta!" Lão hán kia đột nhiên quát:

- "Thạch Thiên Đạc ngươi phản rồi, tội bỏ trốn không nhẹ, ngươi còn muốn phá hỏng đại sự của bọn ta à?" Gã võ sĩ Mông Cổ đột ngột rút trường tiên, nhằm Thạch Thiên Đạc quét tới một tiên, gầm lên:

- "Chúng ta nói nhiều với y làm gì? Quốc chủ có lệnh, nếu y không khuất phục, giết chết không tha!" Trường tiên lướt qua, lá cây rụng ào ào, cát bay đá chạy, Trần Huyền Cơ nấp bên gốc đại thụ, thấy cành cây bị trường tiên cắt làm hai to như cánh tay người, kình lực thật là kinh nhân.

Thạch Thiên Đạc hô lớn:

- "Niệm tình chúng ta ở chung đã nhiều năm, lại có giao tình chủ khách, ta nhường ngươi ba chiêu!" "Soạt, soạt, soạt" ba chiêu đã qua, Thạch Thiên Đạc sau đợt tiên ảnh, một thân "Yến tử toản vân", đột ngột hét dài một tiếng, đã nhảy lên không hai trượng, lăng không kích xuống. Tên võ sĩ Mông Cổ trường tiên dựng thẳng lên, chỉ nghe "bịch", bả vai đã trúng một chưởng! Thạch Thiên Đạc sử dụng thiết chưởng thần bút, mệnh danh võ lâm song tuyệt, một chưởng đó tất nhiên không nhẹ, nhưng gã võ sĩ Mông Cổ này lại có thể gắng gượng trụ lại được, còn dụng thân pháp "Quái mãng phiên thân", cả người và tiên nhanh chóng lùi lại, nhắm hướng Thạch Thiên Đạc quét tới.

Một tiên này nhanh như chớp giật, cơ hồ đoạt mạng, trong sát na ấy, chỉ thấy Thạch Thiên Đạc thân pháp cực nhanh, trường tiên xoay tít đuổi theo sau lưng. Nói thì chậm, thực ra rất nhanh, Thạch Thiên Đạc nhân lúc tên võ sĩ Mông Cổ kình lực yếu đi, tận lực phát chưởng, một tay kéo trường tiên. Võ sĩ Mông Cổ còn chưa kịp rút tay, cả người lẫn trường tiên, bị y từ trên không kéo một cái. Nhìn lại thấy Thạch Thiên Đạc đứng trên mặt đất, tên võ sĩ Mông Cổ thân treo lơ lửng trên không, vô phương dụng lực. Thạch Thiên Đạc huy động trường tiên, như gió chớp mưa giông, làm tên võ sĩ Mông Cổ không dám bỏ tiên nhảy xuống, đầu váng mắt hoa, quát tháo ầm ĩ.

Thất Tu đạo nhân kêu lên:

- "Thiên Đạc, chúng ta ăn nhờ ở đậu người ta, ngươi đối với dũng sĩ tấn phong của Ngõa Thích Ba Đồ Lỗ như vậy là vô lễ!" Thạch Thiên Đạc nói:

- "Được lắm, ta không khuyên các ngươi, các ngươi cũng đừng khuyên ta trở về, chúng ta đường ai nấy đi, các ngươi cấp tốc rời khỏi đây, ta lập tức tha mạng hắn." Lão già ăn mặc giống nông phu thét:

- "Thạch Thiên Đạc ngươi tự thị vũ công dám chống lại mệnh lệnh, phá hỏng đại kế phục quốc, vũ nhục quốc chủ, bất kể Thất Tu đạo nhân huynh thế nào, ta trước tiên không tha cho ngươi!" nói rồi phi thân tới, song chưởng nhập làm một. Trần Huyền Cơ ở sau gốc cây cũng không khỏi giật mình, lão già này hai tay dài một cách quái dị, nhưng, cái này cũng còn không đến nỗi cổ quái, mười ngón tay như vuốt chim, móng tay dài cả tấc, phát quang đen sì, chỉ thấy tiếng phát ra thì người đến, mười đầu ngón tay đã chạm đến sau ót Thạch Thiên Đạc.

Thạch Thiên Đạc hừ lạnh:

- "Bồ Kiên, chúng ta tình như thủ túc đã nhiều năm, ngươi nhẫn tâm hạ độc thủ như vậy, đừng trách ta vô lễ!" không thèm quay đầu lại, "vù" một tiếng lật tay đánh ra một chưởng, Bồ Kiên thân pháp cực nhanh, mười ngón tay co lại, đã lùi ra ngoài một trượng, hai tay giương ra, mười ngón tay chụm vào giống như một con chim lớn.

"Rầm", tên võ sĩ Mông Cổ đã té nhào xuống đất, nguyên lai Thạch Thiên Đạc bận ứng phó với thế công của Bồ Kiên, không thể không buông trường tiên ra. Tên võ sĩ Mông Cổ này cũng không tồi, bị Thạch Thiên Đạc quay lơ lửng trên không hồi lâu, nhưng vừa rơi xuống đất đã dùng thế "Lý ngư đả đĩnh" nhảy bật lên, nhấc trường tiên, nhằm Thạch Thiên Đạc quét mạnh. Thạch Thiên Đạc song chưởng chia ra, tả chưởng lựa theo tiên thế, dẫn dụ trường tiên, hữu chưởng ra chiêu "Câu hổ quy sơn", phút chốc đã biến thế "Kim bằng triển sí", đẩy ra phía ngoài, lại hóa giải thế công của Bồ Kiên. Chỉ thấy y dáng như mãnh hổ vồ mồi, chưởng phong sấm sét, một mình địch lại hai người nhưng công nhiều thủ ít. Bất quá, y đối với mười ngón tay nhọn của Bồ Kiên có chút cố kị, không dám chạm vào thân hắn nên dùng chưởng lực chấn khai. Nhân cơ hội đó, tên võ sĩ Mông Cổ kia lập tức huy động trường tiên, cuộn ngang quét dọc, liên thủ với Bồ Kiên, nhất thời khiến Thạch Thiên Đạc khó mà giải quyết được.

Trần Huyền Cơ đã nghe thúc bá nói về Bồ Kiên. Y theo một dị nhân trong núi Tây Lương học nghệ, luyện thành Ngũ Cầm chưởng pháp, mười ngón tay chứa đầy kịch độc, nếu bị chạm vào da thịt, trong vòng mười hai canh giờ xuất huyết mà chết. Năm đó Trương Sĩ Thành thu nạp y, có phần trọng dụng. Chỉ là võ công của y không phải chính phái, tên tuổi không vang dội bằng bọn Bành hòa thượng, Thạch Thiên Đạc nên ít người biết đến.

Bồ Kiên tự thị vào tuyệt kĩ độc môn, ở dưới trướng Trương Sĩ Thành, vốn không phục bọn Thạch Thiên Đạc, hôm nay giáp mặt động thủ, rắp tâm phân rõ mạnh yếu, chiêu nào chiêu nấy ra tay hết sức tàn độc, ác liệt phi thường.

Thạch Thiên Đạc đối với mười trảo tấn công, trường tiên bay lượn phía sau, không mảy may lo sợ, chưởng lực phát ra cùng với tiếng sấm sét ẩn hiện. Bồ Kiên nếu không né tránh kịp thời, suýt nữa đã bị chưởng lực chấn thương. Vả lại tuy Bồ Kiên thân pháp quái dị, xuất chiêu nhanh như quỉ dị, Thạch Thiên Đạc toàn thân như có mắt, bất luận Bồ Kiên công vào phía nào, y đều ung dung phá giải, khiến Bồ Kiên không sao đến gần. Bồ Kiên không khỏi hít một ngụm lương khí, thầm bội phục y:

- "Thạch Thiên Đạc năm đó danh tiếng chỉ thua Bành hòa thượng, quả nhiên không phải chỉ có hư danh!" Cuộc chiến đến hồi gay cấn, chợt nghe Thạch Thiên Đạc hét lớn, "ầm" một tiếng phát chưởng, một gốc tùng đã bị bẻ gẫy, lá bay đầy trời làm người hoa mắt. Đột nhiên hiện ra một cái chân, thì ra tên võ sĩ Mông Cổ bị té lộn nhào. Bồ Kiên vội vàng né tránh, Thạch Thiên Đạc huy chưởng phản kích, chưởng phong đập vào đầu vai Bồ Kiên, y cảm thấy như một cái lò lửa, đau nhức và nóng hừng hực, lảo đảo lùi lại hơn mười bước. Thạch Thiên Đạc định cất tiếng, thanh quang lóe lên, Thất Tu đạo nhân đã bạt xuất trường kiếm, nhảy vào vòng chiến, Thạch Thiên Đạc buồn rầu nói:

- "Thất Tu đạo huynh, huynh cũng tham gia sao?" Thất Tu đạo nhân nói:

- "Thiếu chủ đã phát kim bài, sự việc đến thế này, ta cũng chỉ đành cùng ngươi liều mạng!" soạt một tiếng, đã đâm tới bảy đại huyệt trên người Thạch Thiên Đạc.

Thạch Thiên Đạc thân hình thấp xuống, đồng thời phát chỉ, liền đó nhảy lên, chỉ nghe một tiếng "coong", trường kiếm của Thất Tu đạo nhân đã bị chỉ lực chấn khai, cũng giống như Bồ Kiên, bị chưởng lực của y đẩy lui, Thạch Thiên Đạc ra chiêu này hết sức nguy hiểm, Trần Huyền Cơ nấp sau gốc cây nhìn trộm cũng không khỏi lạnh người.

Thất Tu đạo nhân khen:

- "Hảo công phu, xem kiếm!" cán kiếm nhấc lên, tức thì một luồng hàn quang tỏa ra, kiếm hoa chằng chịt, chẳng khác nào sao giữa trời đêm, hàng nghìn hàng vạn điểm rơi xuống. Thất Tu đạo nhân năm xưa tề danh cùng Bành hòa thượng, Tất Lăng Hư hai người, rất được trọng dụng. Một chiêu này chỉ là kiến diện, mặc dù bị Thạch Thiên Đạc tiện tay hóa giải, nhưng chỉ là song phương thử chiêu, lúc này mới thi triển tuyệt kĩ bình sinh, kiếm pháp thật kinh nhân; mỗi chiều đều tàng trữ bảy loại biến hóa khác nhau, y là nhờ vào kiếm pháp này mà thành danh. Năm đó Bành hòa thượng từng đàm luận về Thất Tu kiếm pháp này, tuy không so được với Đạt Ma kiếm pháp thần diệu của Vũ Đương Mưu Độc Dật nhưng lại có phần hơn về mức độ kì dị, ngoại trừ Mưu Độc Dật, y chính là giang hồ đệ nhất kiếm khách vậy.

Thạch Thiên Đạc chỉ bằng một đôi nhục chưởng, đối phó với Thất Tu đạo nhân không khỏi cảm thấy có điểm cật lực, hà huống còn có Bồ Kiên thân pháp quỉ mị trợ công, lại thêm võ sĩ Mông Cổ bị té ở phía sau, hắn da dày thịt chắc, không bị nội thương, nghỉ ngơi một lúc, đã phát động trường tiên, bất ngờ đột kích. Thạch Thiên Đạc bị ba cường địch liên thủ giáp công, rơi vào khổ chiến, ứng phó hết sức vất vả. Trần Huyền Cơ xem thấy một trường ác chiến, kinh tâm động phách, theo lý bọn họ là đồng liêu ngày trước của phụ thân y, chỉ là y không biết ai phải ai trái, không sao phân giải, lại càng không dám lên tiếng.

Đột nhiên Thạch Thiên Đạc hét một tiếng, lăng không nhảy lên, tức khắc lại hạ xuống đất, trong tay đã có thêm một đôi phán quan bút, kêu lên:

- "Thất Tu đạo huynh, là ngươi bức ta liều mạng!" giọng nói pha chút thê lương, có phần phẫn uất.

Chỉ thấy y "vù vù" phát chưởng, phán quan bút tại đáy chưởng xuyên ra, Thất Tu đạo nhân trường kiếm bị phong kín, đầu phán quan bút chuyển một cái, đã điểm tới mi tâm Bồ Kiên. Bồ Kiên kinh hãi thét lên, lùi lại một bước, gã võ sĩ Mông Cổ xông lên, bị đầu bút điểm trúng chính giữa cổ tay, lập tức huyết tuôn như suối. Thạch Thiên Đạc chỉ phát một chiêu, liên tiếp kích tới ba người, đả thương võ sĩ Mông Cổ, khiến Trần Huyền Cơ vừa ngạc nhiên, vừa bội phục. Thất Tu đạo nhân thấy y dụng cả chưởng lẫn bút, liền ngưng thần ứng phó, trường kiếm phiêu hốt như gió, chỉ đông đánh tây, chỉ nam đánh bắc; khi thì nhảy lên cao, tựa như chim ưng bay vút lên trời; lúc thì hạ thấp, tựa như mưa hoa điệp ảnh, công như sấm sét, thủ như sóng biển ngưng đọng, thực là thần diệu vô cùng, biến hóa vạn trạng, khó mà đoán định.

Thạch Thiên Đạc xưng "Thiết chưởng thần bút" quả danh bất hư truyền. Trong võ lâm sử dụng phán quan bút đều là những người có thể hai tay hợp nhất, một tay chặn binh khí địch nhân, tay kia điểm huyệt đạo đối phương. Thạch Thiên Đạc lúc nãy chỉ mới dùng một bút nhưng y thiết chưởng lại thắng bất kì loại binh khí nào, oai chấn địch nhân, lúc đó phán quan bút mới lập tức thừa thế tiến lên. Nguyên những người tinh dụng phán quan bút đại bộ phận nội lực không mạnh, nên mới dùng trường bỏ đoản, luận võ công nói chung, thuộc về phương diện âm nhu. Nhưng Thạch Thiên Đạc lại hợp nhất dương âm cương nhu, chưởng lực hùng mạnh, hãn thế tuyệt luân, thủ pháp điểm huyệt xuất thần nhập quỷ, tuy Thất Tu đạo nhân kiếm pháp kì ảo, lại có hai cao thủ tương trợ, cũng đành chịu, đánh nhau đã nửa canh giờ, vẫn không phân định thắng thua.

Đang lúc kịch chiến, nghe tiếng kim loại bể, dội vào tai người nghe như tiếng vo vo. Trần Huyền Cơ từ nhỏ đã luyện thuật "Thính phong biện khí", việc thẩm âm cực kì linh mẫn, dù tiếng vang liên tục bất đoạn, y vẫn nghe được là tiếng binh khí va chạm, trong thoáng chốc, tựa như đã chạm nhau bảy lần, trong lòng kinh hãi. Thất Tu đạo nhân một chiêu kiếm pháp này đã xuất ra bảy thức biến hóa khác nhau, võ công thật không thể tưởng tượng; nhưng Thạch Thiên Đạc cùng lúc đó cũng liên tiếp chặn từng chiêu từng thức, âm thanh kia là do bút kiếm va chạm, tựa hồ Thạch Thiên Đạc thắng thế.

Thất Tu đạo nhân liên tiếp phát "Liên hoàn tam kiếm" truy hồn đoạt mệnh, ba chiêu hai mươi mốt thức, đều bị Thạch Thiên Đạc một cây thần bút đẩy lùi, cũng ngầm thán phục y. Chỉ nghe Thạch Thiên Đạc cười:

- "Thất Tu đạo huynh, còn không nhường lối cho ta?" Thất Tu đạo nhân nghiến răng quát:

- "Tiếp ta hai chiêu nữa!" trường kiếm huơ một vòng, tả hữu biến chiêu, tả phát chiêu "Long môn cấp lãng", hữu phát "Đại mạc phi sa", Thất Tu đạo nhân liên tiếp dùng chính là hai chiêu sát thủ trong Thất Tu kiếm pháp, hai chiêu mười bốn thức, nhằm vào mười bốn đại huyệt trên người Thạch Thiên Đạc.

Thạch Thiên Đạc hô lớn:

- "Đạo huynh bức bách ta như thế, ta chỉ đành xá mệnh bồi quân tử!" cùng lúc phát chưởng, phán quan bút hướng lên, trong chưởng phong kiếm ảnh, chỉ nghe đinh đinh đang đang mấy tiếng liên tiếp, Thất Tu đạo nhân phi thân bật lại, cúi đầu nhìn thấy trường kiếm đã bị mẻ một miếng. Thất Tu đạo nhân định lên tiếng, đột nhiên nghe Bồ Kiên cười gằn, cánh tay vươn dài, âm thanh ghê rợn. Nguyên lai y nhân lúc Thạch Thiên Đạc toàn thần chống lại hai chiêu sát thủ của Thất Tu đạo nhân, đột ngột tập kích, năm đầu ngón tay tả đã xuyên qua đầu vai Thạch Thiên Đạc, cắt đứt y phục của y.

Bồ Kiên cười lớn:

- "Thạch Thiên Đạc, ngày này năm sau chính là ngày giỗ của ngươi. Thất Tu huynh, chúng ta liên thủ lấy mạng y!" Thất Tu đạo nhân thu kiếm, khàn giọng:

- "Chúng ta trong võ lâm cũng được xem là nhân vật có tiếng tăm, thắng y như thế, tuy thắng nhưng không phục chúng, Bồ Kiên lão đệ, chúng ta đi thôi!" lời còn chưa dứt, đột nhiên Thạch Thiên Đạc hú dài, âm thanh vang dội, hiển lộ nội công cực kì thâm hậu, không có vẻ gì là bị nội thương. Bồ Kiên vừa mới đột kích thành công, nghe tiếng hú, cả kinh thất sắc, chỉ nghe Thạch Thiên Đạc cười to:

- "Độc trảo của ngươi sao đả thương ta được!" Lật tay đánh lại một chưởng, bình một tiếng đẩy Bồ Kiên văng ra xa ba trượng, gã võ sĩ Mông Cổ không biết sống chết, đang lúc đó, đột ngột quét một tiên, Thạch Thiên Đạc quát:

- "Ta niệm tình cố cựu, tha cho Bồ Kiên. Riêng gã này thì không tha được." Nói chưa dứt, võ sĩ Mông Cổ đã huy động trường tiên chộp tới, tiếp đó hàn quan lóe lên, phán quan bút đã cắm vào ngực gã võ sĩ Mông Cổ.

Thất Tu đạo nhân kêu thất thanh:

- "Thôi rồi, thôi rồi. Ngươi giết người này, thiếu chủ khó mà vãn hồi tâm ý được, tình huynh đệ chúng ta hôm nay đoạn tuyệt!" nói rồi nắm tay Bồ Kiên phi thân xuống núi. Thạch Thiên Đạc thở dài ảo não:

- "Sự tình đã đến thế này, ta cũng không thể nói gì, chỉ đành làm theo ý mình thôi!" Một trường ác chiến đã qua, hoang sơn vắng lặng trở lại. Trần Huyền Cơ nội tâm dao động không ngớt. Dưới ánh trăng, chỉ thấy Thạch Thiên Đạc ngẩng đầu nhìn lên núi, lẩm bẩm:

- "Ai tin được cả đời này ta lại bước vào Vân gia một lần nữa, hà, đi hay không đi đây?" Trần Huyền Cơ nghe được cảm thấy kì quái, nghĩ:

- "Ngươi bất chấp sinh tử, không cho người khác cản trở, bây giờ cường địch đã thối lui, sao lại trù trừ không quyết?"