Bệnh viện vô cùng náo nhiệt, hai người con trai nhà cô của Thịnh Thừa Quang là Thịnh Tề Quang và Triệu Tề Thụy đều có mặt ở đó. Tử Thời là con riêng của Triệu Hoài Chương, chồng của cô ruột Thịnh Thừa Quang, nên hai người đều là anh em cùng cha khác mẹ của Tử Thời.

Tề Quang lớn hơn Tử Thời chưa đầy một tuổi, quản lý một doanh nghiệp thời trang phát triển nhất trong Tập đoàn Thịnh Thị hiện nay, kiêm thiết kế cao cấp trong lĩnh vực thời trang trẻ em.

Tề Thụy chỉ lớn hơn Gấu Nhỏ một tuổi, rất xinh xắn. Cậu bé và Gấu Nhỏ hệt như an hem sinh đôi, vừa thấy Gấu Nhỏ đến đã kéo tay cô bé, nghiêm túc nói, “Mẹ cậu bảo cậu nói với cháu rằng, dù mẹ cháu sinh em trai hay em gái, thì mẹ cậu vẫn yêu quý cháu nhất!”.

Gấu Nhỏ dựa vào bên giường mẹ cười ngọt ngào.

Tử Thời tựa vào giường, sắc mặt có vẻ rất tốt, vừa trông thấy Phùng Nhất Nhất đi sau Gấu Nhỏ, đã vẫy tay, “Nhất Nhất, mau vào đây!”.

Người trong phòng bệnh ngày càng đông, Thịnh Thừa Quang cảm thấy không khí vẩn đục này không tốt cho phụ nữ mang thai, nên tiên phong đứng dậy, ôm con gái rồi nói, “Chúng ta ra ngoài đi, để chị em phụ nữ nói chuyện với nhau!”.

Tạ Gia Thụ vốn không có hứng thú với cái bụng của Tử Thời, cũng không phải là con của anh, anh đã không có ý định vào rồi. Nhưng vừa quay người lại thấy Thịnh Tề Quang từ bên ngoài đi vào, ôm lấy Phùng Nhất Nhất, hòa hoa phong nhã lại thân thiết cất lời, “Lâu rồi không gặp em”.

Tạ Gia Thụ đột nhiên cảm thấy khó chịu trong lòng, thấy cô không đẩy Thịnh Thừa Quang ran gay, anh theo bản năng dựng mày đi đến, được hai bước bỗng đứng khựng lại.

Tối qua, anh lấy Lương Dĩ Thanh ra thăm dò ý định của chị gái, sau đó đã quyết định như thế nào? Mới qua một đêm, chẳng lẽ lại dao động rồi sao?

Ấu trĩ, nổi máu ghen vô cớ, dục vọng chiếm hữu biến thái đến phát rồ thế này không phải là trạng thái mà anh nên có! Tạ Gia Thụ tự nhủ trong lòng.

Anh mặt không biểu cảm đứng đó.

Thịnh Thừa Quang dẫn đầu ra ngoài, bạn nhỏ Thịnh Gia Tịnh vẫn còn nhớ vừa rồi cha nuôi không vui, thấy anh đứng đó, dáng vẻ ngọt ngào đưa hai tay về phía anh, “Cha nuôi Gia Thụ ôm con”.

Thịnh Thừa Quang vỗ nhẹ vào cái mông cô con gái đứng núi này trông núi nọ, rồi giao cho Tạ Gia Thụ.

Anh thấy Tạ Gia Thụ thần sắc khác thường, hỏi, “Sao vậy?”.

Tạ Gia Thụ ôm Gấu Nhỏ trầm lặng không nói gì. Lúc này, Tề Quang dắt Tề Thụy ra ngoài, Tề Thụy vẫy tay với Gấu Nhỏ. Tạ Gia Thụ để bạn nhỏ xuống chơi với cậu của cô bé. Cùng Thịnh Thừa Quang đi về phía trước một đoạn, anh bỗng nói, “Anh, hồi ấy tại sao anh phải hủy bỏ hôn ước? Chị gái em sẽ không quản việc anh ở bên ngoài thế nào, Tử Thời cũng không đòi hỏi danh phận gì”.

“Cô ấy có muốn hay không thì anh cũng muốn cho cô ấy. Người chung sống với mình cả đời sao có thể là người khác.được?”, hôm nay, tâm tình của Thịnh Thừa Quang vô cùng tốt, cười hỏi vặn lại, “Phùng Nhất Nhất không có gan đồi cậu danh phận, lẽ nào cậu cũng sẽ không cho cô ấy?”.

Thật ra, Thịnh Thừa Quang đã nghe được ít phong thanh trước đó, lúc này cũng có ý thăm dò. Thấy Tạ Gia Thụ không nói gì, anh đã hiểu.

“Quay về nói với chị của cậu, con cá lớn Trịnh gia cô ấy nuốt không trôi đâu, coi chừng lại bị đuôi cá quật vào mặt.”

Tạ Gia Thụ chau mày, “Không liên quan đến chuyện của chị em!”.

Thịnh Thừa Quang chẳng tin chút nào.

“Sao vậy? Chẳng lẽ cậu muốn làm em rể Trịnh Phiên Nhiên?”, cả thành phố G này đều biết Trịnh Phiên Nhiên che chở người nhà mình thế nào, cưới em gái gã, thuận theo gã, từ nay về sau, Tạ gia ắt sẽ mưa thuận gió hòa. Nhưng nếu có bất trắc, tên biến thái Trịnh Phiên Nhiên kia sẽ chẳng để tâm đến chuyện lương bại câu thương1 đâu.

1Lưỡng bại câu thương: Nghĩa là hai bên cùng thiệt hại.

Tạ Gia Thụ chẳng buồn phí lời giải thích với Thịnh Thừa Quang, mặt mày ủ rũ chán chường, bắt bẻ, “Chi bằng anh gả Gấu Nhỏ cho em đi. Em làm con rể anh, anh sẽ không thu thiệt đâu”.

Thịnh Thừa Quang cười ha hả, “Cậu cứ gọi một tiếng ‘cha’ cho tôi nghe trước đã”.

“Cút!”.

Tạ Ma Vương bị ăn đòn sải bước dài chạy như điên, trốn trong hành lang thoát hiểm mới tránh được Tổng giám đốc Thịnh. Ai ngờ lại trùng hợp đến thế, vừa từ hành lang thoát hiểm đi ra, cách một chỗ ngoặt, anh vừa vặn nghe được tiếng nói chuyện của Phùng Nhất Nhất và Thẩm Hiên.

Gần đây, Thẩm Hiên bận mấy ca phẫu thuật lớn liên tiếp, nên không có nhiều thời gian để tập trung vào Phùng Nhất Nhất, khó khăn lắm tối qua mới có thời gian rảnh để gọi điện cho cô thì lại bị Tạ Gia Thụ quấy rối. Mặc dù Viện trưởng Thẩm kiên trì với phương châm tác chiến “thuận theo tự nhiên”, nhưng vẫn cảm thấy không được thoải mái.

Cho nên, vừa gặp Phùng Nhất Nhất trong phòng bệnh, anh liền gọi cô ra hỏi, “Tối qua em và Tạ Gia Thụ ở bên cạnh nhau à?”.

Phùng Nhất Nhất gật đầu.

Thẩm Hiên muốn hỏi thêm nhưng lại sợ mất phong độ, cũng sợ cô sẽ chán anh.

“Là cậu ta tắt nguồn điện thoại của em? Nhất Phàm không tìm thấy em nên gọi điện cho anh, nó rất lo lắng cho em”, Thẩm Hiên dừng một lát, “Anh nói với nó, đừng ép em”.

Phùng Nhất Nhất quả thật không có lời nào đáp lại, chỉ khẽ giọng nói, “Cám ơn!”.

Thấy bộ dạng chưa va phải tường chưa lùi bước này của cô, Thẩm Hiên có chút khó hiểu. Quả thật, anh không thể giống như các chàng trai hơn hai mươi tuổi, vui giận đều thể hiện ra mặt, cuối cùng cũng chỉ đành thở dài, “ Tinh thần bất chấp làm kẻ địch với toàn thế giới này của em thật là… Thời kỳ dậy thì, nổi loạn của em đến muộn thế này cơ à? Thật khiến người ta phải ưu sầu!”.

Phùng Nhất Nhất không nhịn được cười. Cô cười rồi ngẩng đầu nhìn Thẩm Hiên. Thẩm Hiên cũng cười, hai tay đút vào túi áo blouse trắng, bên trong là chiếc áo blouse xanh, cổ áo tròn lộ ra cái cổ thon dài quyến rũ.

“Thẩm Hiên”, Phùng Nhất Nhất nghiêm túc nói, “Anh hãy kiên nhẫn đợi thêm một thời gian đi, chắc chắn anh cũng sẽ gặp được tình yêu đích thực của đời mình”.

Viện trưởng Thẩm chau mày, “Một mình em anh đã chịu hết nổi rồi, thêm một tình yêu đích thực nữa không biết sẽ phiền muộn đến mức nào? Anh không đợi tình yêu đích thực gì hết, anh đợi lần này em bị tổn thương rồi quay trở về vòng tay ấm áp của anh”.

Tạ Gia Thụ vốn cũng muốn có chút phong độ của người đàn ông đĩnh đạc, để cặp đôi vừa không có duyên lại không có phận này nói chuyện với nhau thêm lúc nữa, nhưng nghe tới đây quả thật anh không nhịn nổi nữa, toàn thân nổi da gà.

Ạm từ chỗ rẽ đi ra, Thẩm Hiên quay về phía anh, ngước mắt cười.

Tạ Gia Thụ nổi cáu, cố gắng nhẫn nhịn, vẻ mặt bình tĩnh đi đến bên Phùng Nhất Nhất. Anh nhìn cô, dùng ánh mắt ra hiệu cho cô tựa gần vào mình.

Phùng Nhất Nhất nghe thấy tiếng bước chân, quay đầu lại nhìn, Tạ Ma Vương đang trừng mắt với cô.

Cô vội vàng lẳng lặng lùi một bước.

Đôi mắt của Tạ Gia Thụ sắp phun tia lửa!

Thẩm Hiên nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng bỗng sinh ra cảm giác “trời sinh một cặp”, thầm thở dài một tiếng rồi quay người bỏ đi.

Đứng ở phòng bệnh cảu Tử Thời, Tạ Gia Thụ không tiện nổi cáu trước mặt mọi người, chỉ gí ngón trỏ vào giữa hai hàng lông mày Phùng Nhất Nhất, quăng cho cô ánh mắt dữ dằn, để xe em xử lý cô thế nào.

Ra khỏi bệnh viện đã là hơn bảy giờ tối, Phùng Nhất Nhất bụng đói meo, hỏi, “Tạ Gia Thụ, chúng ta đi ăn cơm nhé!”.

Tạ Gia Thụ lái xe, ánh đèn hai bên đường chiếu vào khuôn mặt anh, không rõ biểu cảm lúc này, chỉ nghe anh “ừm” một tiếng nặng nề.

Phùng Nhất Nhất phát hiện ra, vừa ra khỏi bệnh viện anh đã không vui, không phải buồn bực vì Gấu Nhỏ không nể mặt, mà là tâm tình không vui của người đàn ông trưởng thành, chín chắn, cô cảm thấy xa lạ.

Đúng vậy, cô phải thừa nhận rằng, Tạ Gia Thụ đã là một người đàn ông chín chắn.

“Anh muốn ăn gì nào?”, cô cố gắng để giọng nói của mình được thoải mái.

Tạ Gia Thụ không nói gì, lái thẳng xe đến một nhà hàng.

Xe vừa dừng, Phùng Nhất Nhất đã thò đầu liếc nhìn nhà hàng với ánh đèn rực rỡ, nói, “Đừng ăn ở đây được không? Em muốn ăn mỳ, chúng ta đi tới quán mỳ ngày trước nhé! Quán anh từng đưa em đến ấy!”.

Tạ Gia Thụ có vẻ rất bực mình, dừng xe ở đó, cau mày không lên tiếng. Nhân viên nhà hàng đứng bên cạnh xe để chuẩn bị mở cửa giúp anh bất cứ lúc nào. Kỳ thực, trong lòng Phùng Nhất Nhất vô cùng thấp thỏm, nhưng cô vẫn kìm nén không thu lại lời nói vừa rồi.

Một lát sau, Tạ Gia Thụ bỗng đưa tay nhấn cửa xe, nói với nhân viên kia, “Nói với giám đốc của cậu là tôi đến rồi, bảo anh ta mang rượu vào đây”.

Mất một buổi chiều kêu người trang trí nhà hàng, thực đơn đều do đích thân anh thiết kế, cuối cùng lại đến cửa nhưng không vào.

Nhưng Tạ Gia Thụ không nói gì, lúc này, anh không muốn nói chuyện.

Giám đốc đích thân mang rượu vang ra, Tạ Gia Thụ thò tay ra ngoài cửa xe cầm lấy, rồi ném lên đùi Phùng Nhất Nhất.

Phùng Nhất Nhất không hiểu gì, chỉ cảm thấy lúc anh quay xe, tâm trạng càng tệ hơn.

Quán mỳ mà cô nói cách đây không xa, lái xe một lát đã tới, nhưng lại ở trong con hẻm nhỏ, xe chỉ có thể đỗ bên đường, sau khi xuống xe còn phải đi bộ một đoạn dài dài nữa.

Ngõ nhỏ chật hẹp không một ngọn đèn, xa xa phía trước có chút ánh sáng le lói, còn lại chỉ có bầu trời sao trên đỉnh đầu.

Đường tối mù, Tạ Gia Thụ đưa tay ra nắm lấy tay Phùng Nhất Nhất.

Hai bên tường cao khiesn con hẻm nhỏ chật hẹp này cách biệt hẳn với thế giới bên ngoài. Hai người nắm tay nhau lặng lẽ bước đi. Ngoài tiếng bước chân ra thì chỉ nghe thấy hơi thở nhè nhẹ. Trong giây phút này, trái tim con người trở nên dịu dàng hơn bao giờ hết.

Phùng Nhất Nhất bước vội vài bước, khẽ nép vào người anh.

Có vẻ như Tạ Gia Thụ đã quay đầu nhìn cô, bước chân sau đó rõ ràng chậm lại.

Cuối cùng cũng ra khỏi con hẻm, không hiểu sao trong lòng Phùng Nhất Nhất lại bịn rịn không nỡ. Cô lẳng lặng nhìn Tạ Gia Thụ, nương theo ánh sáng tỏa ra từ ngọn đèn dầu kiểu cũ trước quán mỳ, sắc mặt anh có vẻ đã tốt hơn nhiều.

Tiến vào tứ hợp viện1 nhỏ, bốn phía bên trong vẫn giống như trước kia, ngay cả hoa cỏ dọc hành lang cũng vẫn là mấy loại ngày trước. Cảnh tượng này khiến người ta bỗng sinh ra cảm giác thời gian như ngưng lại tại khoảnh khắc này.

1Tứ hợp viện: Là một kiểu kiến trúc nhà cổ của người Trung Quốc, xuất hiện phổ biến ở thủ đô Bắc Kinh. Kiểu kiến trúc này đặc trưng bởi một khoảng sân rộng, hình vuông, bao quanh bốn cạnh của hình vuông là bốn dãy nhà, tạo thành một kiến trúc khép kín, nguy nga, hoành tráng mà cổ kính.

Đối với hai người mà nói, cảm giác này rất tuyệt, rất tuyệt.