Buổi tối ngày hôm sau, Trần Thiên Khanh vẫn đi theo Lục Chính Phi tới buổi gặp mặt.

Ngày hôm đó trời mưa nhỏ, Trần Thiên Khanh ngồi trên xe ngủ gà ngủ gật, cho tới khi đến nơi hẹn Lục Chính Phi mới đánh thức hắn dậy.

Lục Chính Phi nói: “Thiên Khanh, tỉnh tỉnh, đến nơi rồi….”

Trần Thiên Khanh mở mắt ra, ngáp một cái mới cùng Lục Chính Phi chậm rãi xuống xe.

Đã là bữa tiệc riêng tư cho nên được tổ chức ở biệt thự tư nhân của người kia. Lục Chính Phi cùng người nọ tất nhiên là rất quen thuộc, nhận sự tiếp đón của người gác cửa, hắn mang theo Trần Thiên Khanh đi vào.

“Lục Chính Phi, nhóc con, cuối cùng cậu cũng tới.” Lục Chính Phi vừa bước vào, ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung lên gã, nhưng hầu hết đều lên tiếng giả bộ trách cứ: “Nhìn cậu rõ ràng là trầm mê trong ôn nhu hương mà quên hết bạn bè, hôm nay rốt cuộc cũng mang tiểu tình nhân đến.”

Vị tiểu tình nhân này, tất nhiên ám chỉ Trần Thiên Khanh.

Bạn bè Lục Chính Phi đều nghĩ gã chẳng qua là muốn chơi đùa mà thôi, không một kẻ nào nghĩ gã sẽ sống chung cả đời với một người con trai, cho nên cách nói năng cũng có chút khinh thị, loại thái độ này không ảnh hưởng gì tới Trần Thiên Khanh lúc này, nhưng với “Trần Thiên Khanh thật sự” lại là một loại vũ nhục.

Khi mọi người đều nghĩ cậu chỉ là một món đồ chơi, cho dù muốn ngẩng cao đầu ưỡn ngực cũng không phải là chuyện dễ dàng.

Nghe được lời châm chọc này, Lục Chính Phi cau mày nói: “Nếu các cậu tiếp tục nói bậy thì tôi đi trước.”

Mọi người cười to một trận, nhưng cũng không dám nói thêm cái gì, bọn họ không muốn chỉ vì mồm miệng nhanh nhảu mà khiến gã tức giận.

“Lục Chính Phi, gần đây thân thể thế nào?” Bác sĩ tâm lí Từ Thiếu Nhân —- người mà Lục Chính Phi từng đi cố vấn về tâm lí của Trần Thiên Khanh cũng ở trong đám người này, nhìn thấy gã liền đi ra chào đón.

Lục Chính Phi sao không biết được ý tứ của người nọ, gã trừng mắt nhìn Từ Thiếu Nhân một cái: “Nhờ phúc của cậu, cũng không tệ lắm.”

Từ Thiếu Nhân cười ha ha, quan hệ của hai người không tồi, là bạn bè nhiều năm, nếu không vì thế thì Lục Chính Phi cũng sẽ không mang vấn đề của Trần Thiên Khanh nhờ anh ta, nhìn sắc mặt Lục Chính Phi khó coi, anh ta liền đoán được vấn đề kia còn chưa giải quyết.

Từ Thiếu Nhân cùng Lục Chính Phi quen thân, từ chỉ số EQ mà nói, tuyệt đối được cho là một tình thánh, anh ta liếc mắt nhìn Trần Thiên Khanh không thay đổi sắc mặt đang ăn hoa quả bên cạnh, nhỏ giọng nói với Lục Chính Phi: “Cậu có muốn thử một số loại thuốc trợ hứng hay không?”

Lục Chinh thật sự bất với về tưởng này, nghe lời này thì lập tức nổi giận, nhưng suy nghĩ lại chợt thấy có chút do dự. “Những cái đó có tổn hại tới thân thể không?”

“Có hại gì chứ!” Từ Thiếu Nhân cười tủm tỉm nhìn gã: “Nếu không dùng lâu dài, chỉ là trợ hứng ngẫu nhiên mà thôi… Có điều nói đi phải nói lại, cái vấn đề lúc trước của cậu, vẫn chưa rõ ràng sao?”

Lúc ấy Lục Chính Phi hỏi ý kiến của anh ta về chuyện của Trần Thiên Khanh, từng đề cập tới một vấn đề —- Trần Thiên Khanh rốt cuộc chỉ không “lên” được với gã, hay là không “lên” được trước cả người khác.

Thật sự Lục Chính Phi cũng muốn biết, nhưng cũng sợ đáp án.

Từ Thiếu Nhân nói: “Hôm nay không phải là thời cơ tốt hay sao? Tôi giúp cậu đi thử xem….”

Lục Chính Phi trừng mắt nhìn anh ta: “Cút xa một chút.” Từ Thiếu Nhân, tên này còn tưởng gã không biết sao, nam nữ đều ăn, yêu cầu như vậy chắc là 80% có hứng thú với Trần Thiên Khanh.

Từ Thiếu Nhân nói: “Ai, đừng vô tình như thế, đâu cần che chở đến mức đó chứ.”

Lục Chính Phi quay đầu lại nhìn Trần Thiên Khanh, ánh mắt nhu hòa dần: “Tôi thật sự nghiêm túc.”

Từ Thiếu Nhân không nói, anh ta đã hơn ba mươi, sớm qua cái tuổi tin vào tình yêu, nhìn bộ dạng này của gã chỉ cười nhạo… Nghiêm túc? Hai người bọn họ, sao có thể là nghiêm túc.

Trần Thiên Khanh sau khi đi vào thì vẫn ngồi ở cái bàn bên cạnh chơi di động, thỉnh thoảng ăn chút hoa quả, tuyệt không quan tâm cuộc nói chuyện của Lục Chính Phi và Từ Thiếu Nhân.

Kỳ thật cũng không có chút liên quan nào với hắn, hai người kia nói chuyện gì, hắn cũng từng nói qua, đơn giản chỉ là nói chuyện phiếm một chút, sau đó trao đổi ít tin tức mà thôi.

Mọi người vô cùng tò mò về hắn, nhưng cũng không muốn trêu chọc vào Lục Chính Phi nóng nảy, nếu động vào tiểu tình nhân của gã không chừng gã sẽ nháo hết lên, đến lúc đó mặt mũi ai mà chẳng khó coi, chỉ đáng tiếc cho cả trai lẫn gái trong cái vòng luẩn quẩn này mong chờ Lục Chính Phi lâu như vậy, thế mà không một ai nắm giữ được Lục Chính Phi.

Trần Thiên Khanh biết lúc này Lục Chính Phi ở đây sẽ không có ai gây phiền phức cho hắn, cho nên cũng rất nhàn rỗi, nhìn bộ dạng hệt như đang muốn ngủ.

Từ Thiếu Nhân rủ Lục Chính Phi đi chơi bi-a, nhưng Lục Chính Phi nhìn bộ dạng ngủ gà ngủ gật của Trần Thiên Khanh, vẫn là từ chối.

Từ Thiếu Nhân cười như không cười: “Lục Chính Phi…. Cậu không phải là vui đùa rồi thành thật đấy chứ?”

Lục Chính Phi biết Từ Thiếu Nhân không tin tưởng mình, chỉ trầm mặc một lát mới nói: “Tết âm lịch, tôi định công khai với gia đình.”

Từ Thiếu Nhân sửng sốt: “Cậu điên rồi?”

Lục Chính Phi nói: “Tôi muốn cho em ấy một danh phận… Không để em ấy tiếp tục bị bắt nạt.”

Từ Thiếu Nhân gần như trợn mắt há mồm nhìn gã, anh ta nói: “Lục Chính Phi… Cậu thật sự yêu cậu ta? Hay muốn hại chết cậu ta?”

Lúc này đời trước, Lục Chính Phi cũng không có cơ hội nói chuyện này với Từ Thiếu Nhân, bởi vì khi ấy Trần Thiên Khanh kia có thể “lên” được, cho nên Lục Chính Phi tự nhiên cũng không cần phải đi hỏi bạn của mình về vấn đề này, mà đời này mọi chuyện biến đổi, khiến Lục Chính Phi đem ý nghĩ của mình nói cho Từ Thiếu Nhân.

Lục Chính Phi nói: “Từ Thiếu Nhân, ý của cậu là gì? Tôi không thích em ấy thì sao lại muốn come out với gia đình chứ?”

Từ Thiếu Nhân dở khóc dở cười, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của gã: “Lục Chính Phi… Cậu lại có thể nghiêm túc…..”

Lục Chính Phi cau mày trả lời: “Tôi biết khi nói ra chắc chắn sẽ có áp lực, nhưng tôi sẽ bảo vệ em ấy thật tốt.”

Quá hồn nhiên, cũng quá ngây thơ rồi, Từ Thiếu Nhân thật sự không hiểu được, Lục Chính Phi bình thường là một người khôn khéo, trong chuyện này sao lại thành một kẻ hồ đồ như vậy, Trần Thiên Khanh chỉ là một sinh viên bình thường, Lục Chính Phi sau khi công khai sẽ phải gặp áp lực của cả gia tộc, đến lúc ấy gã lấy cái gì bảo vệ Trần Thiên Khanh?

Từ Thiếu Nhân thở dài: “Lục Chính Phi, có phải dính vào tình yêu thì chỉ số IQ đều thành số âm hết?”

Lục Chính Phi hỏi lại: “Cậu có ý gì?”

Từ Thiếu Nhân vỗ vỗ vai gã: “Cậu đừng sốt sắng nói với người trong nhà, cứ thử nói với anh họ cậu đi đã, nhìn xem anh ta chỉnh hai người thế nào đi?”

Lời này của anh ta, làm gã chợt nhớ đến chuyện Nguyễn Ôn Hoành cố ý tìm người lưu lại vết son trên cổ áo mình.

Từ Thiếu Nhân tiếp tục: “Ý tôi là người trong nhà cậu, nếu khi cậu come out, cậu thật sự không nghĩ tới việc Trần Thiên Khanh sẽ bị chỉnh?”

Lục Chính Phi không đáp, nhìn dáng vẻ thì thật sự đang lo lắng.

Từ Thiếu Nhân tiếp tục nói: “Hơn nữa, nhìn tình trạng của hai người, cậu ta không giống như tự nguyện? Vậy khiến cậu ta rời đi lại càng dễ dàng, giữ cậu trong nhà, rồi uy hiếp cậu ta, cậu thật sự có cách ư?”

Lục Chính Phi không ngốc, nguyên do gã một lòng muốn công khai với gia đình, chính là muốn chứng tỏ cho Trần Thiên Khanh thấy, mình thích hắn, cho nên tự nguyện cho hắn một thân phận, gã nghĩ mình đã đủ lớn mạnh, cho dù nói ra, cũng có thể bảo vệ Trần Thiên Khanh thật tốt, nhưng nghe Từ Thiếu Nhân khuyên giải một hồi, lại đánh thức gã khỏi mơ mộng tốt đẹp này.

Từ Thiếu Nhân lại nói: “Lục Chính Phi… Cậu thật sự hù dọa tôi, đây không phải là phim thần tượng, không phải ai cũng chúc phúc cho tình cảm của cậu và Trần Thiên Khanh.”

Lục Chính Phi đáp lời: “Từ Thiếu Nhân, tôi thật sự thích em ấy.”

Từ Thiếu Nhân quả thực muốn đỡ trán, anh ta cũng bắt đầu tò mò, Trần Thiên Khanh rốt cuộc có mị lực đến đâu, mà có thể khiến Lục Chính Phi mê muội đến mức này, anh ta nói: “Lục Chính Phi, cậu nhìn những người xung quanh, có mấy kẻ tôn trọng Trần Thiên Khanh? Cho dù những người đó nhìn Trần Thiên Khanh như vây, cậu có cách nào để bảo vệ cậu ta? Tôi cũng từng thích nam nhân, nhưng tôi biết đó chỉ là chơi đùa.”

Lục Chính Phi trầm mặc.

Từ Thiếu Nhân: “Hơn nữa, tôi nói thật, cậu ta không có phản ứng với cậu, không phải là nói thẳng với cậu, trong lòng cậu ta chỉ có ám ảnh với cậu, một chút ý tưởng khác đều không có hay sao?”

Lục Chính Phi trả lời: “Chính là gần đây em ấy không cãi cọ với tôi, thái độ cũng dịu đi rất nhiều… Từ Thiếu Nhân, đây không phải biểu hiện buông lỏng hay sao?”

Từ Thiến Nhân đáp: “Không, chỉ là cậu ta thông minh lên.”

Sắc mặt Lục Chính Phi khó coi cực kì: “Thích tôi, thật sự khó như vậy ư?”

Từ Thiếu Nhân nghiêm túc suy nghĩ:”Nếu như là thẳng, muốn thích cậu cũng rất khó đi.”

Khi hai người đang bận rộn trò chuyện, thì có một người tiến về phía Trần Thiên Khanh: “Anh tên là Trần Thiên Khanh đúng không?” Người kia trông thật trẻ, chỉ tầm mười bảy mười tám tuổi, ngoại hình cũng thanh tú, cười rộ lên thật ngọt ngào: “Chào anh, tôi tên là Đàm Vũ Kiều.”

Trần Thiên Khanh tạm thời đặt điện thoại xuống, ngẩng đầu nhìn cậu một cái: “Có việc gì?”

Đàm Vũ Kiều cười tủm tỉm: “Anh trông có vẻ rất buồn chán nha… Tôi cũng chỉ muốn tìm bạn nói chuyện.”

Trần Thiên Khanh trên dưới đánh giá cái người tên Đàm Vũ Kiều có chút ấn tượng mơ hồ này, hình như là một minh tinh được Tôn Bách Kỳ bao dưỡng, hắn chỉ thản nhiên nói: “Được.”

Đàm Vũ Kiều mở lời: “Anh thật sự lạnh lùng quá… Có thể cho tôi số điện thoại không? Về sau tôi có thể tìm anh chơi.”

Trần Thiên Khanh trả lời: “Cậu từ trước đến này đều làm quen với người khác như vậy sao?”

Đàm Vũ Kiều nghe xong cũng không tức giận, chỉ tủm tỉm cười: “Tôi trước nay làm quen với đàn ông đẹp trai đều như vậy.”

“Người kia là ai?” Lục Chính Phi thấy có người tiếp cận Trần Thiên Khanh liền hỏi Từ Thiếu Nhân.

Anh ta nhìn thoáng qua bên Trần Thiên Khanh nói: “Hình như là đồ chơi nhỏ Tôn Bách Kỳ mang theo…. Sao vậy?”

“Không có việc gì?” Lục Chính Phi thu hồi ánh mắt: “Sợ em ấy một mình không được tự nhiên.”

Từ Thiếu Nhân chậc chậc thấy kỳ lạ: “Lục thiếu gia, sao trước kia tôi không nhận ra cậu săn sóc như vậy nhỉ?”

Lục Chính Phi nói: “Bởi vì cậu lớn lên quá xấu xí.”

Từ Thiếu Nhân: “…….”