Bùi phu nhân hỏi lại :
- Ta gạt lão làm chi, bây giờ lão cũng hiểu rồi. Giả tỷ vụ này đến tai trượng phu ta thì hậu quả khó mà lường được. Có đúng thế không?
Lục Nhất Điều đáp :
- Nếu vậy chúng ta phải nghĩ cách ngăn chận ngay đi.
Bùi phu nhân nói :
- Không có biện pháp nào hết. Chỉ còn một đường duy nhất là từ nay trở đi vĩnh viễn chúng ta đừng gặp mặt nhau nữa. Dĩ nhiên là ta nói về những cuộc hội diện thầm lén.
Lục Nhất Điều trầm ngâm một lúc rồi nói :
- Quả nhiên đó là một kế hoạch rất dễ nhưng phu nhân không hiểu cho ta phải đau khổ đến thế nào. Đó là lời nói chân thành của ta, phu nhân đừng cười.
Bùi phu nhân ngạc nhiên. Rõ ràng đối phương rất chân tình với mụ, nên mụ cảm thấy khó bề chống đỡ. Mụ lẳng lặng không nói gì, chăm chú nhìn Lục Nhất Điều.
Lục Nhất Điều buông tay ra lui lại ngồi xuống ghế, rồi thở dài nói :
- Chuyện tình ái nguyên là việc của bọn thiếu niên. Tình thực ta không ngờ chính mình còn đắm đuối vào biển ái sâu cay như vậy, nói ra lại hổ thẹn.
Bùi phu nhân hỏi :
- Phải chăng lão muốn nói những người đứng tuổi như chúng ta là không có quyền bàn đến chuyện tình ái?
Lục Nhất Điều đáp :
- Tuổi tác cố nhiên mới là một vấn đề. Ngoài ra chúng ta còn bị gia lụy, vấn đề này cũng chẳng có cách nào giải quyết được. Vì chúng ta có thể bỏ hết mọi việc nhưngÂ& Bùi phu nhân ngắt lời :
- Nhưng làm sao? Phải chăng có người không chịu buông tha?
Lục Nhất Điều gật đầu, trỏ vào xác chết dưới đất nói :
- Người này tuy chết rồi nhưng chưa phải là kết thúc mọi vấn đề có đúng thế không ?
Bùi phu nhân hỏi :
- Phải rồi ! Lão hãy đem hắn ra ngoài được không?
Vừa rồi mụ cản trở chuyện đưa xác chết ra ngoài, mà bây giờ mụ lại đề nghị như vậy, đủ tỏ tinh thần mụ biến đổi rất lớn.
Dĩ nhiên Lục Nhất Điều không phản đối. Hắn đem xác chết ra bỏ ngoại viện.
Lúc trở về phòng, hắn thấy Bùi phu nhân mặt buồn rười rượi. Trên mi mắt bao phủ một làn không khí ai oán.
Lục Nhất Điều lẩn quẩn nhẹ nhàng bước lui rồi lại bước tới.
Sau cùng hắn nhìn Bùi phu nhân hỏi :
- Trưóc kia phu nhân đã yêu ai chưa?
Bùi phu nhân gật đầu. Lục Nhất Điều lại hỏi :
- Bây giờ phu nhân còn nghĩ tới người đó không?
Bùi phu nhân đáp :
- Chẳng giấu gì lão, ta vẫn còn nghĩ đến y.
Lục Nhất Điều nói :
- Nếu vậy thì phu nhân còn sung sướng hơn ta nhiều.
Bùi phu nhân ngạc nhiên hỏi :
- Sung sướng hơn lão ư ? Tại sao vậy?
Lục Nhất Điều đáp :
- Vì trong lòng phu nhân còn nghĩ đến chỗ khác. Mối nghiệt duyên giữa chúng ta bất quá chỉ như đám bọt nước bị tiêu tan trong chốc lát. Nhưng đối với ta thì không phải vì thanh âm và nụ cười của phu nhân lúc nào cũng hiện diện đúng lúc khiến cho ta phải ngập đầu.
Bùi phu nhân sửng sốt :
- Lời ăn tiếng nói của lão thật là đa tình.
Lục Nhất Điều nói :
- Ta đã nghĩ kỹ thì bất luận về phương diện đạo nghĩa, lương tâm, hoặc thực tiễn chúng ta đều không có thể gần gụi nhau nữa. Đêm nay là đêm cuối cùng của đôi ta.
Bộ mặt thanh tú của hắn thoáng lộ vẻ u buồn nuối tiếc. Hắn nói tiếp :
- Ta đã bao nhiêu sách điều uống hết, lại quá nửa đời người bôn tẩu giang hồ mà vẫn chưa thoát khỏi lưới tình, tưởng chừng không rút chân ra được nữa. Hỡi ôiÂ& Hắn từ từ vươn hai tay ra bá vai Bùi phu nhân.
Bùi phu nhân, cặp mắt lờ đờ, bỗng gieo mình vào lòng đối phương. Cao Thanh Vân lo xét nghiệm xác chết, lúc này y lại ngó thấy động tác của Bùi phu nhân, bất giác lắc đầu tự hỏi :
- Mối gian tình của hai người này có chỗ khác thường, không phải chỉ hoàn toàn về nhục dục mà còn thấy ra mối ân ái rất sâu xa rất chân thành, ta có nên trách họ không?
Nên biết Cao Thanh Vân xuất thân từ chốn danh môn. Học vấn cùng kinh nghiệm của y khác hẳn với những nhân vật giang hồ tầm thường. Vì thế mà y bị hai chữ Âtình lýÂ làm cho bối rối.
Vự tư thông giữa Lục Nhất Điều và Bùi phu nhân hiển nhiên là điều phi lễ và phản bội đạo đức. Nhưng cả hai người đều có mối đau khổ hối hận, lương tâm cắn rứt, cái đó là nguyên nhân khiến cho Cao Thanh Vân ngần ngừ trong việc phán đoán thị phi thiện ác.
Y tự nhủ :
- Họ cũng định một lần lầm lỡ không phạm đến lần thứ hai, quyết từ nay trở đi chặt đứt mối quan hệ. Trường hợp này dĩ nhiên có thể tha thứ. Trong đời người ta ai là giữ được chung thân trong trắng không bị một vết nhơ hoen ố. Còn như chồng của Bùi phu nhân và vợ của Lục Nhất Điều có tha thứ cho họ hay không, thì đó là việc của người ta, không liên quan gì đến mình.
Cao Thanh Vân kết luận như thế rồi lùi ra xa hơn. Trong phòng đèn lửa đã tắt hết, bên ngoài mưa gió sụt sùi, y không muốn nghe nữa.. Vào khoảng quá canh ba, cửa phòng kẹt mở, Bùi phu nhân lững thững đi ra. Người mụ lả lướt, búi tóc hơi rối tỏ ra vừa say sưa một giấc xuân tình.
Lục Nhất Điều cũng ra theo. Bùi phu nhân nắm lấy tay hắn, kề má vào mặt hắn ra chiều quyến luyến vô cùng.
Hai người lặng lẽ đứng trong đêm tối. Hồi lâu Lục Nhất Điều mới lên tiếng :
- Hay là chúng ta vĩnh viễn ở với nhau một nơi.
Bùi phu nhân đáp :
- Lão đừng nói thế. Chúng ta tuy chia tay, nhưng ta vĩnh viễn vẫn nhớ đến lão.
Lực Nhất Điều ngắt lời :
-Hỡi ơi ! Ta cũng hiểu rằng vĩnh viễn không thể ở với nhau được, bất quá ta nói vậy mà thôi.
Hắn đưa tay lên vuốt ve hai tay Bùi phu nhân hỏi :
- Mọi việc đều như giấc mộng xuân không để lại vết tích gì, có đúng thế không? Nhưng sự thật chẳng phải là không vết tích.
Bùi phu nhân đáp :
- Giả tỷ ánh thiều quang có thể chạy ngược lại và ta chưa lấy chồng thì ta nhất định theo lão vĩnh viễn, chứ không lấy Bùi Khôn Lượng.
Lục Nhất Điều hỏi :
- Nghe nói hắn là người trung hậu kia mà?
Bùi phu nhân đáp :
- Đúng thế ! Ta đã bị vết thương lòng, nên phải kiếm người trung hậu mà nương tựa.
Hai người cùng lộ mối cảm tình, cùng bàn những việc quá khứ nhưng không thể đi đôi với nhau được, vì họ đã đủ kinh nghiệm trong tâm hứng lấy những mối cảm thụ bất điều hòa.
Sau hết Bùi phu nhân nói :
- Lão đi trước đi! Để ta xử trí xác chết này cho.
Lục Nhất Điều theo lời ra đi trước. Chỉ còn lại một mình Bùi phu nhân. Bây giờ trời đã tới khuya, mụ ngửng đầu ngó mấy chòm sao trên trời. Đêm khuya tịch mịch, gió thổi vi vu, mụ nhẹ buông tiếng thở dài.
Tiếng thở dài vừa dứt. Bùi phu nhân đột nhiên cảnh giác đứng lên nhìn ra thì thấy một người áo đen đứng trên hành lang cách đó hơn trượng về mé hữu. Mụ vừa ngó thấy đã nhận ra ngay là Bạch nhật thích khách Cao Thanh Vân, tiếng tăm lừng lẫy trên chốn giang hồ.
Nay y xuất hiện vào lúc này khiến cho người ta cảm thấy y thần bí khôn lường.
Bùi phu nhân kinh hãi nghĩ thầm :
- Nhất định hắn đã nhìn thấy Lục Nhất Điều và biết rõ những chuyện của đôi ta. Thật là con người rất lợi hại.
Cao Thanh Vân lạnh lùng hỏi :
- Bùi phu nhân! Phu nhân giữ địa vị cao quí là vợ của chưởng môn một phái lại mình mang tuyệt nghệ. Chẳng lẽ còn điều chi bất như ý khiến cho phu nhân phải thở dài ?
Bùi phu nhân lạnh lùng đáp :
- Mỗi người có một tâm sự riêng. Các hạ chẳng nên hỏi làm chi!
Cao Thanh Vân nổi lên tràng cười the thé nói :
- Đúng thế ! Nhà nào cũng có bản kính khó nuốt. Nhưng bản kính của phu nhân lại càng thối tha. Phu nhân nên biết giữa Bùi đại hiệp và tại hạ đã có cơ duyên hội ngộ một lần.
Bùi phu nhân hỏi :
- Vậy mà chưa từng thấy y đề cập tới các hạ.
Cao Thanh Vân đáp :
- Cái đó là vì tại hạ dùng bộ mặt của người khác đến gặp y.
Bùi phu nhân hỏi :
- Phải chăng các hạ định đem việc riêng của ta cáo tố với y?
Cao Thanh Vân mắt chiếu ra những tia sáng nghiêm khắc nhìn mụ chằm chặp một lúc rồi đáp :
- Không ! Ta không cáo tố đâu.
Bùi phu nhân ngạc nhiên hỏi :
- Tại sao vậy ?
Cao Thanh Vân đáp :
- Vì phu nhân là một người đàn bà tâm kế thâm trầm, thủ đoạn độc ác. Tại hạ có đcm tin tức này cáo tố với y chỉ tổ làm cho y táng mạng mà chẳng được ích gì.
Bùi phu nhân lắc đầu hỏi :
- Các hạ cho ta là người đáng sợ đến thế ư ?
Cao Thanh Vân đáp :
- Không phải thế mà còn trái lại. Phu nhân rất ôn nhu lại hiểu thấu nhân tình thế sự, cứ đem tâm thân mềm mại mà dán vào tình nhân là đủ khiến cho người đàn ông phải điên đảo thần hồn.
Bùi phu nhân chỉ cười ruồi.
Cao Thanh Vân lại nói :
- Giả tỷ người tình của phu nhân lại được phu nhân thực lòng luyến ái thì càng nhớ đến những giấc phong lưu say sưa ngây ngất. Nhưng giữa chúng ta không có mối quan hệ như vậy nên tại hạ chỉ coi phu nhân là người có nọc độc.
Lời nói của Cao Thanh Vân rất rõ ràng, cách nhận xét lại tinh vi, khiến cho con người đã từng trải bể dâu như Bùi phu nhân cũng chẳng thể không tin là y nói thật.
Bùi phu nhân hỏi :
- Các hạ còn nhỏ tuổi mà đã hiểu nhân rất nhiều. Ta nghĩ rằng các hạ không đến nỗi ngớ ngẩn là muốn dùng vụ này để hiếp chế ta khiến ta phải gieo vào lòng cho các hạ Ôm lấy.
Cao Thanh Vân đáp :
- Tình thật mà nói thì ý nghĩ của phu nhân không đến nỗi hoang đường. Nhưng tại hạ còn có dã tâm lớn hơn thế, nên đành phải bỏ cơ hội này. Bùi phu nhân hỏi :
- Vậy thì các hạ muốn sao?
Cao Thanh Vân lạnh lùng đáp:
- Tại hạ muốn lấy tính mạng của phu nhân.
Bùi phu nhân sắc mặt lợt lạt. Trong lòng nổi lên cảm giác khiếp sợ.
Nên biết Bùi phu nhân đã hiểu rõ tay chức nghiệp hung thủ này thật ghê gớm, mụ khó mà sánh kịp.
Bùi phu nhân cố sức bình tĩnh lại, lạnh lùng nói :
- Nếu ta mà chết ở dưới lưỡi đao của các hạ thì e rằng các hạ cũng khó lòng được chết tử tế.
Cao Thanh Vân đáp :
- Cái đó chưa chắc.
Bùi phu nhân hỏi :
- Chẳng lẽ Thần Câu môn lại để cho các hạ sống yên ổn trên thế gian ?
Mụ vừa dứt lời bỗng cảm thấy một luồng không khí cực kỳ lạnh lẽo xô tới. Mụ chớp mắt ngó lại phát giác ra đối phương tựa hồ đã biến hình. Y không còn là người mà là một tử thần. Toàn thân mụ bị làn không khí tử vong khủng khiếp hăm dọa.
Bất giác mụ rút ngân câu ra, đồng thời nghĩ bụng :
- Đây nhất định là một công phu để trấn áp địch nhân của gã. Ta phải vững tâm đừng sơ sótÂ& Nhưng khí thế của con ngưòi mạnh hay yếu có liên quan đến nhiều nhân tố, không phải chỉ nghĩ rằng mình không sợ mà được.
Bùi phu nhân quả nhiên vẫn bị làn sát khí khủng khiếp của Cao Thanh Vân làm cho bở vía. Mụ không tự chủ được từ từ lui lại phía sau. Mụ vẫn cảm thấy bên mình lạnh toát tưởng chừng kình lực ngưng kết lại.
Cao Thanh Vân tay cầm chuôi đao đứng sững như núi, cất giọng nghiêm khắc nói :
- Bùi phu nhân! Phu nhân đã phạm rất nhiều tử tội. Nhất là tội gian dâm càng không thể tha thứ được, bữa nay tại hạ thay trời hành đạo phải giết phu nhân mới xong.
Bùi phu nhân miễn cưỡng hỏi :
- Các hạ không phải là trượng phu ta mà muốn ngăn cấm ta được ư ?
Cao Thanh Vân đáp :
- Tội phản nghịch thiên luân của phu nhân thì bất cứ ai cũng có quyền tru diệt.
Lại thấy y vung tay một cái. Thanh bảo đao đã rút ra khỏi vỏ bật lên tiếng Âchoang ánh tinh quang lóe mắt.
Tuy Bùi phu nhân dáng cách khá xa cũng cảm thấy như bị một đòn mãnh liệt. Mụ khiếp sợ, khí huyết trồi ngược lên.
Cao Thanh Vân nói :
- Bản lãnh của phu nhân thực đã đến mức siêu quần, đáng tiếc là đi làm vào đường lầm để hại cho võ lâm. Tại hạ nói thật là rất nhiều người vừa thấy tại hạ rút đao khỏi vỏ đã ngã quay ra.
Cho đến bây giờ Cao Thanh Vân vẫn chưa tấn công mà còn nói nhiều. Theo lẽ thì khí thế của y đương nhiên giảm sút. Nhưng sự thực trái lại, khí thế của y mỗi lúc một tăng thêm.
Bùi phu nhân đột nhiên hiểu rõ đạo lý lớn tiếng :
- Cao Thanh Vân ! Nhà ngươi dùng võ công chân thực cùng ta giao thủ một phen thì ta có chết cũng không oán hận.
Cao Thanh Vân hỏi :
- Theo nhận xét của phu nhân thì khí thế của tại hạ không thuộc vào võ công hay sao ? Phu nhân lầm rồi ! Đây chỉ là một phương thức quyết đấu vào hạng thượng tướng. Đến trình độ này, chúng ta chỉ ra tay một cái là có kẻ sống người chết.
Bùi phu nhân nói :
- Nhưng có hạng người tính tính mềm yếu, có người thiên tính cương cường là bởi thiên phú bất đồng. Hễ nhu nhược dĩ nhiên phải thất bại. Cái đó có phải là sự quyết đấu công bằng không ?
Cao Thanh Vân đáp :
- Phu nhân lầm rồi. Từ xưa đến nay biết bao nhiêu trung thần liệt sĩ đâu có phải đều là những tay sức lực muôn người khôn địch như Sở Bá Vương cả. Trái lại những thảo hiền, liệt sĩ không chịu khuất phục uy võ, đa số lại là những bậc quân tử nhún nhường, tánh nết ôn hóa. Như vậy đủ biết khí thế của con người do công phu tu dưỡng mà ra không có liên quan gì đến thiên tính cương hay nhu.
Y vẫn cầm đao không cử động. Luồng mục quang sắc bén nhìn chầm chập vào đối phương mà không lộ vẻ thương hại hay khinh bỉ.
Đó là luồng mục quang đại biểu cho lý trí chứ không chứa đựng tình cảm.
Cao Thanh Vân dừng lại một chút rồi nói :
- Sách Mạnh Tử đã có câu :
Tự phân nhi xúc, tuy thiên vạn nhân, ngô vãng hỹ. Chắc phu nhân hiểu mấy chữ này rồi ? Bùi phu nhân ngắt lời :
- Bản nhân không hiểu.
Cao Thanh Vân nói :
- Thầy Mạnh Tử muốn nói :
mình hãy tự hỏi mình nếu quả là hợp với nhân nghĩa thì dù bên đối phương có cả hàng ngàn hàng vạn người, ta cũng mạnh dạn đi tới.
Bùi phu nhân không nói gì được nữa. Cao Thanh Vân đường hoàng bước tới. Tiếng bước chân đi trên nền lát gạch phát ra những tiếng Âkình kịchÂ.
Tuy tiếng bước chân nhỏ bé mà đối với Bùi phu nhân tựa tiếng chuông trống vang rền, muôn lượt dồn dập, làm cho mụ kinh tâm động phách, đến nỗi chí phấn đấu cũng bạc nhược.
Cao Thanh Vân đi chừng mười bưóc, Bùi phu nhân không tự chủ được bất giác lùi lại cho đến khi lưng chạm vào tường mới đứng lại. Nhưng đối phương vẫn tiếp tục sấn tới uy hiếp.
Lúc này Cao Thanh Vân chỉ còn cách mụ chừng , thước, mụ cảm thấy mục quang của đối phương đại biểu cho chân lý.
Bất giác mụ nghĩ tới tội lỗi của mình. Đó quả là không tha thứ được đáng chịu nhát đao của Cao Thanh Vân chặt đứt làm hai đoạn.
Cao Thanh Vân ngó thấy ngân câu ở trong tay Bùi phu nhân đã thành bất lực rũ xuống. Hiển nhiên chí phấn đấu của mụ hoàn toàn mất hết, đành chịu khuất phục dưới khí thế sấm sét của đối phương.
Mũi đao của Cao Thanh Vân chênh chếch trỏ vào trước ngực Bùi phu nhân. Đao quang lạnh lẽo rùng rợn khiến cho mụ run lên.
Cao Thanh Vân mặt lạnh như băng. Thanh đao trong tay y dường như chẳng nể nang gì từ từ đâm tới.
Bùi phu nhân đột nhiên rút đôi song câu ra ngăn chặn thế đao.
Cao Thanh Vân cảm thấy kinh dị trước một cử động khác thường của Bùi phu nhân trong lúc ấy, mặc dù võ công của mụ có thể cùng y gây cuộc ác đấu chứ không phải kém cỏi.
Sự thực đây chỉ là trạng trái thông thường của con người. Khi chí phấn đấu đã tan vở thì dù võ công có cao thâm đến đâu cũng chỉ còn đường vươn cổ ra chịu chém.
Một ý nghĩ lóe lên trong đầu óc, Cao Thanh Vân tự nhủ :
- Đây nhất định là một nguyên nhân đặc biệt đối phương mới có phản ứng đột ngột này. Ta phải tìm hiểu cho rõ mới được. Hỡi ơi! Võ đạo thật là mầu nhiệm vô cùng.
Y không giết mụ vội, cất tiếng lạnh như băng hỏi :
- Phải chăng phu nhân nhận thấy mình chưa đáng chết ?
Bùi phu nhân lớn tiếng đáp :
- Dĩ nhiên bản nhân không đáng chết, vì nhất thiết mọi chuyện bữa nay là bản nhân nghĩ tới một người.
Cao Thanh Vân hỏi :
- Phu nhân nghĩ tới ai ?
Bùi phu nhân đáp :
- Bản nhân có nói cũng không hề chi. Người đó là Tra đại công tử.
Cao Thanh Vân hỏi :
- Ủa! Phu nhân vì Tra Nhược Vân ư ?
Bùi phu nhân đáp :
- Phải rồi! Mọi điều đều vì y.
Cao Thanh Vân trong lòng tỉnh ngộ nghĩ thầm :
- Té ra chân lý cùng ái tình của con người cần phải cân nhắc, chứ chẳng phải không địch nổi mà chịu buông tay.
Giả tỷ Cao Thanh Vân không thừa nhận đến đạo lý này thì đột nhiên y đã tăng gia sức mạnh để chiếm lấy ưu thế và ra tay tấn công. Theo tình thế lúc này, nếu y vận động toàn lực thì nhất định kết liễu tính mạng Bùi phu nhân một cách dễ dàng. Nhưng khí thế của y lúc này lại kém đi rồi, vì y thừa nhận tình ái là một việc có thể khiến người ta vượt ra ngoài đường lối thông thường.
Y lùi lại một bước ưu thế vừa rồi tiêu tan hết sạch. Y nói:
- Được rồi! Tưởng chúng ta không phải tranh luận nữa. Nếu phu nhân chết về chiêu thức của tại hạ mới chịu khâm phục, thì chúng ta ra ngoài kia đấu nhau một trận. Tại hạ có chết dưới chiêu thức của phu nhân cũng vẫn tâm phục. Chúng ta ra ngoài viện phóng tay tỷ đấu một phen.
Bùi phu nhân hít mạnh một hơi. Thái độ của mụ khôi phục lại vẻ bình thường, mụ nói :
- Ta rất cảm kích đạo công bằng của các hạ. Hay lắm! Như không địch nổi mà chết thì cái chết đó không có gì đáng tiếc.
Hai người ra ngoài viện đứng thành thế đối lập.
Sát khí dàn dụa bao phủ không trường.
Bùi phu nhân đã biết rõ tình thế bất lợi liền định bụng tranh thủ tiên cơ, vung câu đánh trước.
Câu quang lấp loáng. Người mụ như một con chim nhỏ nhảy xổ thẳng vào người Cao Thanh Vân.
Cao Thanh Vân vung đao lên đón đánh Âchoang một tiếng.
Bùi phu nhân như mớ bông trước gió bay ra xa mấy thước.
Chiêu đao của Cao Thanh vân đã khiến cho cổ tay bé nhỏ của Bùi phu nhân phải tê chồn.
Bùi phu nhân nghiền răng, lại xông vào tấn công. Mụ thi triển tâm pháp tuyệt nghệ của Thần Câu Môn. Người mụ nhảy xổ lại.
Cặp song câu như đôi rắn độc thè lưỡi ra.
Mụ đã bỏ cách tấn công vào chính diện mà chuyển sang hai bên rồi lượn quanh mình Cao Thanh Vân, thân pháp của mụ mau lẹ tuyệt luân.
Đây là một tuyệt nghệ rất kỳ diệu của Thần Câu môn tên gọi ÂHồi hoàn thất câuÂ, quả nhiên lợi hại phi thường.
Cao Thanh Vân vội vạch bảo đao thành một bức tường ánh sáng. Bất luận Bùi phu nhân chạy về phía nào cũng bị bức tượng đao quang ngăn cản không đánh vào đưọc. Những tiếng sắt thép đụng nhau choang choảng phá tan bầu không khí tịch mịch lúc đêm khuya.
Cao Thanh Vân sợ có người nghe tiếng chạy ra thì khó bề hạ thủ để hạ sát Bùi phu nhân. Vì thế y vận dụng toàn lực lại để ỷ ngó câu pháp của địch nhân, hy vọng tìm ra một chút sơ hở để đánh tới cho mụ chết ngay lập tức dưới lưỡi đao của mình.
Bùi phu nhân vẫn thi triển ÂHồi hoàn thất câu theo đúng phương pháp. Mụ phát huy luồng nội lực cao thâm phối hợp với chiêu thức tinh diệu. Mụ đưa ra tuyệt nghệ trấn sơn này một cách rất đắc dụng.
Cao Thanh Vân chẳng những không có những chỗ sơ hở nào để tập kích mà còn cảm thấy bi đối phương uy hiếp. Nếu không cẩn thận có thể mất mạng như chơi.
Cao Thanh Vân càng đánh lâu càng thấy không ổn. Y còn sợ lỡ mất thời cơ thì khó bề hạ thủ.
Y nghĩ ngay đến thi triền tuyệt nghệ bản thân tức là ÂTam tài thất thức một tuyệt kỹ đánh liều mạng đã được Tiêu Dao lão nhân truyền thụ cho. Đây là ba đại tuyệt chiêu Thiên, Địa, Nhân của phái Thiên Thai. Sau y được Tiêu Dao lão nhân chỉ điểm hợp lại thành một chiêu.
Ngày trước khi Cao Thanh Vân đấu với Lục Minh Vũ y không dám thi triển chiêu này vì nếu dùng nó mà không giết được bên địch thì chính mình lại bị đối phương hạ sát. Nói một cách khác là không sử chiêu này thì thôi, một khi đã sử dụng nó, thì một trong hai bên phải mất mạng. Công lực của Bùi phu nhân còn kém Lục Minh Vũ nên y chẳng úy kỵ gì hết.
Đột nhiên đao quang của y lạnh toát, sát khí dàn dụa. Nó vừa có thể trấn áp nhân tâm, lại có oai làm cho bên địch phải vỡ mật. Bất cứ ai cũng cảm thấy y đã quyết tâm đánh một đòn thí mạng.
Bùi phu nhân bỗng nhảy vọt ra xa bước. Lúc mụ hạ mình xuống quay đầu nhìn lại thấy Cao Thanh Vân hãy còn đứng nguyên chỗ. Trong lòng xoay chuyển ý nghĩ, mụ muốn trốn chạy, nhưng không hiểu tại sao mụ lại không dám trốn. Kể ra chiếu theo quãng cách thì nhất định mụ có thể trốn khỏi chỗ này. Dù Cao Thanh Vân khinh công có cao thâm hơn mự thì y cũng còn phải rượt theo một đoạn đường mới kịp. Nói một cách khác là mụ có cơ hội chạy trốn được.
Có lẽ hai chân mụ đã nhũn ra và trong lòng sợ hãi, nếu không thì sao mụ bỏ lỡ mất cơ hội này?
Giả tỷ Cao Thanh Vân thi triển chiêu ÂTam tài nhất thức thì trước khi động thủ đã có một khí thế rất lợi hại bao phủ đối phương.
Bao nhiêu ý chí cùng lực lượng trong người Cao Thanh Vân đều tụ tập cả vào thanh đao khiến cho nó sắc bén đến độ bất cứ vật gì cứng rắn đến đâu cũng phải tan vỡ.
Bỗng thấy Cao Thanh Vân chống đao từ từ bước tới. Tiếng bước chân trầm trọng của y càng tăng gia uy thế kiên cường.