“Nguy rồi, có người đến! Mau, mau trốn đi!”

Vì vội vàng, cộng thêm bất đắc dĩ, Song Song vội vàng kéo Ngũ sư huynh trốn vào dưới sàn giường trong phòng, sau đó lại đi ngược về hướng phòng khách, lúc này, cửa đã mở ra, đi vào chính là Phi Lãnh Nghệ…

“Trang… trang chủ.” Kiều Song Song cố gắng bảo trì bình tĩnh, làm bộ như không chút để ý ngẩng đầu lên.

Phi Lãnh Nghệ từ từ đi tới, giọng điệu không nhanh không chậm: “Thì ra nàng ở đây sao, mẹ cùng San San không phải đã hẹn nàng đến ngoài đình cạnh bờ ao uống trà à?”

“Đúng, thiếp… thiếp đang định đi đây.” Song Song vội vàng nói, rồi muốn nhanh chóng rời đi, nhưng lúc đi ngang qua bên cạnh Phi Lãnh Nghệ, bỗng dưng lại bị hắn ôm lấy thắt lưng…

“Trang chủ?” 0_0?

Đôi mắt sâu không thấy đáy kia chậm rãi đánh giá gương mặt của nàng, thoạt nhìn như không chút để ý, nhưng lại ẩn chứa một cỗ uy nghi khiến kẻ khác phải sợ hãi…

“Nhìn nàng… giống như rất khẩn trương.”

“Không có a, tướng công đa tâm thôi.” Kiều Song Song cố gắng bày ra gương mặt tươi cười.

Phi Lãnh Nghệ vẫn không buông ra nàng, khoé môi giơ lên một tia tươi cười rất thần bí. Ngày thường nàng đều gọi hắn một tiếng trang chủ, lúc này đây lại đổi giọng gọi hắn tướng công, thật sự là đáng yêu nha… ^^=

Hơi thở của hắn lặng lẽ tiến đến gần, ý đồ rất rõ ràng, hắn muốn hôn nàng, lúc này… hắn… cư nhiên… định đối với nàng…

“Trang… trang chủ?” >0

“Ta thích nghe nàng gọi ta tướng công.”

Nhiệt năng nhanh nhẹn hoạt nhập vào miệng, dây dưa chiếc lưỡi thơm tho của nàng, hắn đem nàng ôm vào trong ngực, bề ngoài nhìn như một nam nhân nho nhã, nhưng thực tế động tác lại không hề nhã nhặn dù chỉ một chút, bàn tay ở trên người nàng dao động tràn ngập tính xâm lược, khiến cho hô hấp của nàng trở nên dồn dập, dưới sự làm càn đùa giỡn của hắn, Song Song thở dốc liên tục…

Nàng vừa thẹn vừa khiếp, nhưng lại không thể ngăn cản hành động làm càn của hắn, nàng cũng mơ hồ cảm giác được hắn dường như không giống lúc bình thường… từng động tác, nụ hôn của hắn đều tràn ngậm tính xâm lược, khẳng định nàng chỉ là của riêng hắn…

“Đừng như vậy… vạn nhất bị người nhìn thấy…”

“Khuê phòng của hai người chúng ta, ai sẽ vào chứ?”

Phi Lãnh Nghệ ôm lấy nàng, đặt lên bàn ngoài phòng khách, hành động của hắn khiến nàng vừa thẹn vừa sợ, hắn… hắn thế nhưng ở đây muốn nàng… >0”0_0< khiến cho ban ngày, nàng phải dùng mọi biện pháp để che lấp, nếu che không được thì đành phải dùng son phấn thoa lên mà giấu giếm…

Tất cả mọi người đều nghĩ rằng, nàng là cô dâu mới rất được trang chủ yêu thương, sủng ái, nhưng trên thực tế, từ đáy lòng nàng hiểu được, Phi Lãnh Nghệ chỉ là diễn cho người khác xem mà thôi.

“Ngươi… sẽ không là đối với hắn lâu ngày sinh tình chứ?”

“Sao cơ? Không có đâu sư tỷ.”

“Thật vậy chăng?”

Sư tỷ Ngọc Thiền đang nghi ngờ nàng… không được, nếu để sư tỷ biết thì nguy rồi. Vì thế, Kiều Song Song mặc kệ tất cả, nhấc tay lên thề: “Đương nhiên là thật, nếu muội yêu hắn, muội sẽ chết không được tử tế.”

Nàng son sắt thề, cũng giả vờ một bộ dáng kiên quyết, quả nhiên khiến cho sư tỷ Ngọc Thiền động dung…

“Được rồi, ngươi đã dám thề thì ta rút lại lời vừa nãy, xem như là ta hiểu lầm ngươi.”

Kiều Song Song vụng trộm thở ra một hơi, thật may mắn, nàng giấu diếm qua được ải khó này… >_0< oa………

“Sư tỷ~~ tỷ làm muội đau quá.”

Bàn tay của Ngọc Thiền lại một lần nữa bấu vào vai Song Song, bả vai lập tức truyền đến một cỗ đau đớn như đao cắt, cảm giác giống y hệt như một trăm cây kim đang đâm vào nàng…

“Nếu ngươi không thành thật, ta sẽ bóp nát xương cốt của ngươi.”

A… đau quá nha… võ công của nàng không bằng sư tỷ, vì thế Song Song không dám cãi lại Ngọc Thiền, sắc mặt nàng bây giờ càng lúc càng trắng, mồ hôi lạnh tuôn ra như mưa, ý thức đã bắt đầu hỗn loạn…

“Buông Song Song ra.”

Ngũ sư huynh vừa vào cửa, nhìn thấy tình cảnh như thế liền phẫn nộ mệnh lệnh.

“Sư huynh.” Trầm Ngọc Thiền vừa thấy Ngũ sư huynh trở về, nguyên bản thần sắc đang cực kỳ sắc bén nhanh chóng chuyển sang vui sướng, buông ra sư muội, chạy nhanh về phía Ngũ sư huynh: “Huynh đã đi đâu vậy? Từ chiều đến giờ không tìm thấy huynh, hại muội lo lắng muốn chết.”

Ngũ sư huynh trực tiếp lướt qua Ngọc Thiền, cầm tay Song Song, nhìn gương mặt tái nhợt của nàng mà đau lòng nói: “Muội có sao không?”

Kiều Song Song thẹn thùng rút bàn tay về: “Muội không sao.”

Ngoài miệng thì nói không có việc gì, nhưng biểu tình của nàng lại thập phần thống khổ, hơn nữa còn phải cố gắng bảo trì khoảng cách khiến lòng của Ngũ sư huynh khổ sở, hắn nhịn không được trừng về hướng Trầm Ngọc Thiền phẫn nộ.

“Tại sao muội lại làm như vậy với Song Song?”

“Muội nào có a.”

“Muội còn dám nói xạo.”

“Muội……”

Kiều Song Song vội vàng hoà giải: “Sư tỷ là bởi vì lo lắng sư huynh bị mất tích mới nhất thời kích động, không cẩn thận hơi quá tay mà thôi, huynh đừng trách sư tỷ.”

“Đúng vậy, sư huynh, muội cứ lo huynh gặp nguy hiểm nên mới tìm sư muội đến hỏi, đều là do muội quá lo lắng, không chú ý nên mới dùng lực hơi mạnh mà cầm tay sư muội má thôi.”

Đối mặt Ngũ sư huynh, Trầm Ngọc Thiền hoá thành một thiếu nữ ôn nhu động lòng người, thâm tình rất chân thành, nhưng dẫu sao nàng vẫn không thể lừa được mắt Ngũ sư huynh, hắn biết, Trầm Ngọc Thiền ở sau lưng hắn khi dễ tiểu sư muội, mà tiểu sư muội tâm địa vừa thiện lương lại vừa dễ mềm lòng, luôn luôn không bao giờ trách sư tỷ, chính bởi như thế hắn mới thích sư muội…

“Sư muội…”

“Trời cũng đã tối rồi, sư huynh bận rộn một ngày chắc đã mệt chết, huynh nghỉ ngơi đi, muội phải trở về phòng.” Kiều Song Song không dám trì hoãn nhiều, từ lần trước bị Ngũ sư huynh hôn, nàng luôn luôn cố gắng bảo trì khoảng cách, nhìn thấy gương mặt sư tỷ càng ngày càng khó xem, nàng vẫn là nhanh nhanh rời đi là tốt nhất… >_”

Hiện tại, cả thân trên của nàng đều trần như nhộng, ngay cả cái yếm cũng không có mặc, hắn đứng cạnh bên nhìn chằm chằm hại nàng thật mắc cỡ, xấu hổ muốn né tránh, kết quả không cẩn thận xả đau đến vết thương, bả vai truyền đến một cơn đau như đao cắt…

“Ôi… đau quá ~~~” Kiều Song Song đau đến nỗi nước mắt đều chảy ra…

Phi Lãnh Nghệ lập tức ôm lấy nàng, đưa nàng ngồi xuống ghế dài, ánh mắt lợi hại nghiêm túc nhìn chằm chằm vào vai của nàng, biểu tình của gương mặt thoạt nhìn không ra một cảm xúc, nhưng đôi mày kiếm lại nhíu chặt còn đáng sợ hơn cả Song Song…

Lúc này nàng đau đến mức không còn sức lực để che lấp bộ ngực còn đang trần của mình, cũng không hiểu được Phi Lãnh Nghệ rốt cuộc đang nhìn cái gì, trên vai bất quá chỉ là vài dấu tím đen, có cần nhìn chằm chằm như vậy không? >0

Bạc môi lạnh lùng hừ nhẹ: “Quỷ trảo công.”

Nàng vốn đang tính toán nghĩ ra cái lý do, định nói chính mình cưỡi ngựa không cẩn thận nên bị té ngã mới tạo ra dấu thương như vậy, không thể tưởng tượng được hắn liếc mắt nhìn một cái đã nhận ra được nàng là bị “Quỷ trảo công” của sư tỷ đánh thương…

Thật là…… =__=! Sao cái gì ngươi cũng biết vậy, cứ thế ta làm sao nói dối ngươi đây… >0”0””