Lý Tiểu Noãn đi theo sau Ngụy ma ma, đi qua một gian phòng đất nhỏ bé, tiến vào một cái viện thật lớn đầu phía đông của thôn được bao quanh tường đất cao hơn đầu người, cửa viện nhỏ bằng trúc bị lệch qua một bên. Trong viện, mặt trước là nhà chính gồm có năm gian lớn, phía dưới được lát bằng đá tảng xếp thành hàng, mái nhà được lót thành hình ngói bướm, hai bên trái phải có ba gian phòng, trong viện một đám gà kêu xì xào đang bước đi thong thả trong sân.

Một bà lão khoảng hơn năm mươi dẫn theo hai cô con dâu trẻ tuổi, xoa xoa tay, có chút khẩn trương đi ra đón. Nhìn thấy Lý Tiểu Noãn, bà lão rơi lệ đầy mặt đưa tay kéo nàng lại ôm vào trong lòng,

"Tiểu Noãn, tiểu Ninh sô khổ!"

Bà lõa ôm Lý Tiểu Noãn khóc thành một đoàn, hai cô con dâu đi theo cũng lau nước mắt tiến lên khuyên bà, Trịnh ma ma cẩn thận đánh giá bà lão và con dâu đang khóc không thành tiếng thì thấy mấy đứa nhỏ từ nhà trước và nhà sau chạy ra.

Đông Mạt nhìn tay bà tử đen đui thô tháp mơn trớn lên hai gò má non mềm của Lý Tiểu Noãn, nhẹ nhàng nhíu mày.

Ngụy ma ma khóc đến đỏ mắt, nghẹn ngào tiến lên khuyên.

Bà lão miễn cưỡng dừng khóc, đứng dậy nắm Tiểu Noãn, xoay người phân phó hai cô con dâu,

"Bắt hai con gà đem đi giết, trước làm vài cái trứng ốp lếp cho Tiểu Noãn bưng ra đây, tiểu Ninh lúc trước mập bao nhiêu giờ lại gầy thành như vậy!"

"Giết cái gì mà giết!"

Từ cửa viên truyền đến một tiếng hét to :

"Cái đồ phá gia nhà bà ! Trứng gà kia dùng để bán lấy tiền, còn phải mua sách vở cho hai đứa nhỏ đấy! Cái đồ phá gia nhà bà!"

Bà tử trợn mắt há hốc mồm nhìn ông lão đứng ở cửa, ngạc nhiên một lúc lâu, mới chỉ vào ông lão mà mắng:

"Cái đồ lão già, ông phát điên à ? ! Tiểu Noãn! Đây là Tiểu Noãn nhà a Mạt!"

"Câm miệng! Cút đi! Đều cút đi!"

Trên trán và cổ ông lão nổi gân xanh, hai tay đập mạnh múa loạn xạ, bà tử trừng mắt, ngây ngốc kinh ngạc nhìn ông lão nói không ra lời.

Ngụy ma ma tiến lên một phen ôm lấy Tiểu Noãn, vội vàng an ủi nàng:

"Tiểu Noãn đừng sợ, đừng sợ, có ma ma ở đây, Tiểu Noãn đừng sợ!"

Lý Tiểu Noãn dựa vào lòng Ngụy ma ma, híp mắt cẩn thận nhìn ông lão nổi trận lôi đình. Tôn ma ma tức giận đến mức lông mày dựng thẳng, khinh thường liếc nhìn ông lão và bà con xóm giềng đang tụ tập ở cửa viện, xoay người phân phó Đông Mạt,

"Hầu hạ biểu tiểu thư trở về trên thuyền nghỉ ngơi, nơi này còn không sạch sẽ bằng trên thuyền! Ta còn sợ ủy khuất biểu tiểu thư đấy!"

Đông Mạt thần trí hoảng loạn hướng về phía ông lão oán hận giậm chân, xoay người đi đến bên người Ngụy ma ma, nhìn Lý Tiểu Noãn nói:

"Cô nương, chúng ta trở về trên thuyền nghỉ ngơi, ngày mai đưa lão gia phu nhân an nghỉ dưới đất xong, chúng ta liền lập tức quay trở về! Không cần để ý tới bọn họ!"

Ngụy ma ma ôm chặt Lý Tiểu Noãn rơi lệ hung hăng nhìn ông lão, lại quay đầu, vẻ mặt cầu xin nhìn bà lão, bà lão lau nước mắt tiến lên hai bước, chỉnh đốn y phục của Lý Tiểu Noãn, thấp giọng nói:

"Ngươi trước dẫn Tiểu Noãn tránh một chút, lão già ấy hôm nay đị điên rồi."

Ngụy ma ma miễn cưỡng gật đầu ôm Lý Tiểu Noãn cùng Đông Mạt, Tôn ma ma cùng nhau quay lại trên thuyền.

Lưu quản sự dàn xếp quan tài ổn thỏa, mang theo hai cái gã sai vặt trở về. Tôn ma ma cầm chút tiền phân phó thuyền nương lên bờ tìm người mua chút đồ ăn tạm, rồi làm mấy phần cơm, vài người trên thuyền ở phòng kho được phép tùy tiện nằm ngủ.

Bên trong viện phía đông đầu thôn là một bầu không khí xám xịt. Tại cửa chính đông sương phòng, ngọn lửa lay lắt lúc sáng lúc tối chớp động, ông lão đang ngồi xổm ở cửa phòng rầu rĩ lấy ra thuốc lá rời, bà lão thì ngồi tựa trên ghế trúc đang không ngừng lau nước mắt.

"Ông nó, ông hôm nay nhất định phải nói cho rõ ràng, Tiểu Noãn, rốt cuộc sự tình của Tiểu Noãn phải làm sao đây!"

Ông lão nhíu mày trầm mặc, qua hơn nữa ngày, mới thương tâm thở dài một hơi, quay đầu nhìn bà tử, thấp giọng nói:

"Cái bà già nhà bà, tính toán dùng đầu óc cho tốt vào!"

Bà lão vỗ thật mạnh vào vai ông lão :

"Còn muốn dùng đầu óc thế nào? ! Đó là Tiểu Noãn, Tiểu Noãn! Tiểu Ninh là đứa con duy nhất của a Mạt, còn muốn nghĩ gì? !"

Ông lão bị bà lão đẩy mình chớp mắt trở tay đẩy tay bà ra, thanh âm nặng nề nói:

"Cái bà già nhà bà, một chút kiến thức cũng không có! Bà mở to mắt ra mà nhìn, Tiểu Noãn thường ngày tốt lành như vậy, tướng mạo lại có phúc khí thế kia, có giống người đi theo chúng ta làm ruộng ở nông thôn hay không? Bà yêu thương nó thì phải thay nó mà suy tính ."

Bà lão có chút sợ run nhìn ông lão đang gõ tẩu thuốc thở dài một hơi :

"Chúng ta đã ngoài năm mươi, sự tình còn không xoay xở được thì sao có thể nuôi dưỡng Tiểu Noãn đây? Đưa cho hai nhi tử dưỡng? Nhi tử hoàn hảo còn liếc mắt một cái, nhưng con dâu thì sao? Vậy mà bà còn nói yêu thương Tiểu Noãn ? Bà nói bà có nông cạn hay không?"

Ông lão lại tiếp tục than thở, bà lão lun sợ một lúc lâu rồi vỗ đùi thật mạnh :

"Cũng không thể mặc kệ Tiểu Noãn, cứ cho là đuổi nó ra khỏi cửa đi! Ông nói Tiểu Noãn làm sao sống?"

Ông lão lại nhét lá thuốc xong, lấy dao đánh lửa châm thuốc, hít sâu hai ngụm, mới buông tẩu thuốc, thấp giọng nói:

"Tôi đã cẩn thận hỏi qua người quản sự kia, lần này mang Tiểu Noãn và vợ chồng a Mạt trở về là vị cô nãi nãi kia thuộc chi Khánh Phong trấn trên gả đến Cổ gia trấn trên."

Bà lão trở nên kinh ngạc :

"Chính là vị cô nãi nãi chi Khánh phong một mình mang đi toàn bộ gia sản, của hồi môn ? Nhi tử của bà ta có phải hay không ở kinh thành trúng Trạng Nguyên ?"

"Chính là bà ấy, thời điểm nhi tử bà ấy mất cùng với a Mạt cũng không sai biệt lắm, bà ấy gặp được Tiểu Noãn liền mang con bé cùng nhau quay về."

Ông lão thở dài thương cảm thấp giọng nói:

"Vị cô nãi nãi này có tiếng là người khôn khéo, năng lực, vừa có lòng thương xót người ngèo đáng thương, Cổ gia lại là phủ giàu có nhất Việt Châu."

" Không hẳn vậy! Năm đó phụ thân của bà ấy chính là nhà giàu có nhất Việt Châu chúng ta, toàn bộ gia sản một phần không thiếu đều làm của hồi môn cho đứa con gái duy nhất, Cổ gia kia có thể không giàu có sao? !"

Bà lão bĩu môi nói, ông lão quay đầu trừng mắt nhìn bà liếc mắt một cái, thấp giọng khiển trách:

"Nói mấy cái vô nghĩa này làm gì? !"

Bà lão lập tức rụt lui không dám nói nữa chữ, ông lão chậm rãi hút mấy điếu thuốc, mới nói tiếp:

"Mấy năm nay, vị cô nãi nãi kia vẫn luôn giúp đỡ các thư sinh Lý gia chúng ta đọc sách đi thi, bây giờ  như vậy thì có khả năng sẽ thu lưu Tiểu Noãn , gia chủ bà a, để Tiểu Noãn đi theo bà ấy đi.Tướng mạo, phẩm cách của Tiểu Noãn so với phu nhân tiểu thư nhà giàu không khác là bao, tương lai, vị cô nãi nãi kia bỏ ra chút công sức tìm cho Tiểu Noãn một hộ trong sạch, chẳng qua phụ chút đồ cưới đối với bọn họ cũng không là gì. Bây giờ Tiểu Noãn so với việc đi theo hộ nông dân chúng ta thì đi theo người ta còn tốt hơn gấp trăm lần đúng không? !"

Bà lão kinh ngạc nghe ông lão nói , sau một lúc lâu mới gật đầu :

"Vẫn là ông nghĩ chu đáo, aizz, hôm nay ông cũng không nên làm loạn như vậy dọa đến Tiểu Noãn, lại nói, ông khiến tôi không còn lòng dạ nào làm đồ ăn ngon Tiểu Noãn ha ha!"

"Aizz, cái bà già khờ khạo! Bà yêu thương Tiểu Noãn thì tôi cũng yêu thương Tiểu Noãn, lúc ấy nhà người ta còn chưa thu lưu Tiểu Noãn đúng không? Tôi làm người xấu, làm con bé sợ hãi thì mới khiến người ta đau lòng nó, không thể không thu lưu nó."

Ông lão thương tâm thở dài nói, bà lão rơi lệ chùi nước mắt, lại cúi đầu khóc lên.