Nghe lời nói lạnh như
băng như vậy nhưng Nhiếp Thanh Lan vẫn ngoan cường quỳ gối bên giường không
quay đầu lại, nàng chỉ nhìn Lý Thừa Dục và lạnh nhạt nói: “Quà tặng thì không
cần, chỉ mong bệ hạ không nên làm khó chúng ta, cũng đừng uổng công Thanh Lan
biết người vài chục năm.”
“Thanh Lan!” Tư Không Thần cơ hồ mất khống chế xông lại nắm lấy vai nàng:
“Ngươi đang ép ta!”
Nàng vẫn không quay đầu lại, chỉ nở nụ cười lạnh lẽo tiêu điều: “Bệ hạ... giờ
phút này người hoàn toàn trái ngược với Thần ca mà ta biết rồi.”
Lý Thừa Dục khẽ nhắm mắt lại nói: “Ta mệt mỏi, nàng cứ ra ngoài nói chuyện với
Tư Không bệ hạ đi, có Thiết Hùng ở đây với ta là được rồi.”
Nhiếp Thanh Lan đứng dậy, nhưng không lập tức rời đi, mà là nhìn chằm chằm nhất
cử nhất động của Tư Không Thần: “Bệ hạ, mời đi trước.”
Nàng không tín nhiệm hắn! Nàng đã không còn tín nhiệm nữa hắn! Tư Không Thần đã
nhìn thấy sự lạnh lùng xa cách từ trong đôi mắt nàng, đã hiểu ý nghĩ của nàng.
Hắn hung tợn nhìn chằm chằm Lý Thừa Dục: “Ngươi không thể giành được nàng! Một
tháng sao có thể sánh được vài chục năm?”
Lý Thừa Dục không nhìn hắn chỉ nhắm hờ hai rồi nhẹ nói: “Bệ hạ, ngài đã từng có
may mắn quen biết nàng vài chục năm nhưng ngài không biết quý trọng... Giờ ngài
nên rút lui đi.”
“Cuồng vọng!” Tư Không Thần khí thế hung hăng nắm lấy bả vai Nhiếp Thanh Lan
cứng rắn lôi nàng ra khỏi phòng.
Đứng ở cửa phòng, Thiết Hùng gắt gao nhìn chằm chằm vào tất cả những người Tư
Không Triều, giống như chỉ cần đám người bọn họ hành động thiếu suy nghĩ thì
hắn nhất định sẽ đập chết bọn họ như đập chết con ruồi.
“Thiết Hùng, Thừa Dục muốn ngươi đi vào giúp hắn.” Nhiếp Thanh Lan giao phó
hắn.
Hắn nhìn kỹ nàng lại nhìn sang Tư Không Thần một chút, ánh mắt vẫn lạnh như vậy
nhưng ánh mắt của hắn với nàng không còn oán hận như trước nữa. Tất cả như đổ
hết lên người Tư Không Thần. Sau đó hắn mới lĩnh mệnh đi vào trong.
Lúc này trong mắt Tư Không Thần trừ Nhiếp Thanh Lan không còn người nào khác.
“Tất cả lui hết ra!” Hắn đứng ở trong viện lớn tiếng quát.
Tất cả người của Tư Không Triều rối rít rời đi, nhưng người Huyết Nguyệt thì
không nghe theo lệnh của hắn.
Nhiếp Thanh Lan nhìn chúng thần Huyết Nguyệt một cái: “Mọi người nếu phải là
điều cấp bách thì không cần chờ nữa, Thừa tướng đã không còn gì đáng ngại nữa.”
Thần tử Huyết Nguyệt Quốc từ miệng đại phu đã biết Nhiếp Thanh Lan một tay giúp
đỡ Lý Thừa Dục, mặc dù chuyện bị đâm lén có nhiều hoài nghi nhưng lúc này đây
không có lệnh của Thừa tướng hai bên không thể lập tức trở mặt được. Cho nên
khi nàng thỉnh cầu mọi người lui thì mọi người nhìn nhau một lát quyết định nể
mặt nàng mà yên lặng lui ra ngoài.
Tiểu viện hoang vắng chỉ có hai bóng người đang trầm mặc với nhau.
Gió lạnh cuốn lá rụng từ trên trời rơi xuống là là giống như đã biết sự tình đã
xảy ra không ai có thể thay đổi được kết cục của nó.
“Thanh Lan, ta hối hận...” Câu này bao hàm cả ý nghĩ hối hận, đó là ranh giới
cuối cùng mà Tư Không Thần có thể nhịn được.
Chợt nghe mấy chữ này, Nhiếp Thanh Lan chỉ cảm thấy những lời này tựa như nghe
qua trong mộng, vừa quen thuộc lại xa xôi, không chân thật.
“Bệ hạ, người nên biết bốn chữ: hối thì đã muộn.” Nàng bình tĩnh hưởng ứng:
“Lúc người quyết định đưa ta đến Huyết Nguyệt người nên hối hận, lúc ở quán trà
Nghiễm Đức gặp lại thì ngài nên hối hận, người sai Dương Phàm mưu sát thì người
nên hối hận... Giờ người hối hận đã quá muộn rồi.”
Tư Không Thần bị lời của nàng đánh sụp hèn nhát và dịu dàng mới vừa rồi trong
nháy mắt. Hắn khiếp sợ nhìn chằm chằm nàng mà chất vấn: “Thanh Lan, ta không
hiểu, rốt cuộc là sức mạnh nào đã khiến nàng kiên quyết như vậy? Vì Lý Thừa Dục
sao?”
“Có lẽ người không tin, một người có thể thay đổi một mảnh bầu trời, huống chi
là một lòng người nhỏ bé?” Nhiếp Thanh Lan ngẩng đầu nói: “Thật ra thì ở đây
tất cả không chỉ vì hắn, mà cũng bởi vì người. Chớ quên, là chính người đã một
tay đẩy ta cho hắn.”
“Thì ra là ngươi đang trả thù ta?” Tư Không Thần tuyệt vọng gầm thét: “Đây
chính là phương thức trả thù của ngươi với ta sao? Ngươi cảm thấy ta lợi dụng
ngươi, từ bỏ ngươi, cho nên ngươi dùng hắn đến báo thù ta?”
Nàng buồn cười liếc hắn một cái: “Bệ hạ, ta là gì mà muốn trả thù người? Con
đường này vốn là tự ta chọn. Mặc dù lúc đó ta nghĩ mình không còn con đường nào
khác. Chỉ là lúc ta đến Huyết Nguyệt lại nhận ra có thể vì con dân hai nước mà
mở ra một cục diện mới.”
“Ngươi thật sự cho là ngươi có thể lên làm nữ hoàng?” Hắn giễu cợt nói: “Tỉnh
lại đi, Lý Thừa Dục chỉ lợi dụng tính đơn thuần của người thôi, chỉ cần ngươi
gả cho hắn khiến hắn có thể nắm nhiều quyền lực hơn ở Huyết Nguyệt, ngươi chỉ
là con rối trong tay hắn mà thôi. Khi hắn không cần ngươi nữa thì kết quả người
sẽ có bao nhiêu thê thảm? Ngươi đã từng nghĩ chưa?”
Nàng nhẹ nhàng cười mà nói: “Thật thú vị, lời này tương tự lời hắn cũng từng đã
hỏi ta, nhưng lại không giống cách nói của người. Bệ hạ có biết hắn đã khiến ta
động lòng như thế nào không? Ở mỗi câu nói hắn đều vì ta mà suy nghĩ, hơn nữa
đều cố gắng dùng từ không làm tổn thương ta. Ngay cả nói chuyện cũng đã thế thì
hắn có thể dùng hành động làm tổn thương ta sao?”
“Cho nên hắn mới là kẻ ngụy quân tử nhất trong thiên hạ!”Tư Không Thần hung tợn
kêu lên.
Nhiếp Thanh Lan bình thản lắc đầu một cái: “Nếu hắn đúng như lời người vậy là
do mắt ta mù. Người có thể yên tâm, đến lúc đó Nhiếp Thanh Lan ta sẽ chết ở
Huyết Nguyệt, tuyệt đối không còn mặt dày mà trở về Tư Không Triều diện kiến
giang đông phụ lão.”
Tư Không Thần thở hổn hển nhìn chằm chằm nữ nhân đã cùng vui buồn với hắn vài
chục năm. Lần đầu tiên hắn phát hiện căn bản mình không có cách nào nắm được
lòng nàng, con người nàng.
Nàng không còn là người vẫn thường theo sát sau lưng hắn nữa, chỉ cần một ánh
mắt của hắn sẽ cam tâm tình nguyện chiến đấu anh dũng vì hắn, có thể vì hắn mà
đeo danh phản quốc.
Nàng sắp trở thành nữ nhân của kẻ khác...
Cho tới bây giờ chính hắn tự nhận là tâm địa sắt đá chợt cau mày, trong ngực
đau buồn thiêu đốt như cả lò lửa đốt lấy lồng ngực hắn khiến nhịp thở hắn thêm
dồn dập.
“Xem ra ngươi không chịu quay đầu lại?” Tư Không Thần nhìn nàng, cắn chặt răng
nảy sinh ý nghĩ ác độc nói: “Ngươi đã quyết định phải làm người Huyết Nguyệt
vậy thì những gì thuộc về Tư Không Triều trẫm sẽ không để lại cho ngươi. Dương
Phàm cùng mấy bộ hạ cũ của ngươi trẫm cũng sẽ mang về nước. Tư Không Triều
không có kẻ phản đồ bán mạng cho địch!”
Khuôn mặt tuyết trắng, con ngươi đen trầm tĩnh, Nhiếp Thanh Lan từ từ nở một nụ
cười nhưng ánh mắt căn bản không còn ở trên người hắn
“Tùy bệ hạ quyết định, ta Nhiếp Thanh Lan... kể từ hôm nay coi như là kẻ phản
quốc thôi.” Nàng chậm rãi cởi Hoa Đào Đao từ trên người xuống: “Đây là thanh
đao mà năm ta mười bảy tuổi người đã cho người làm cho ta. Hôm nay có người ở
đây coi như là trả sạch sẽ luôn.”
Thanh đao đưa đến trước mặt Tư Không Thần, hắn kinh ngạc nhìn, không biết là
quên hay là cố ý mà không đưa tay nhận.
Nhiếp Thanh Lan buông mười ngón tay, thanh đao liền rơi xuống đất, bụi bay lên
và tiếng rơi của thanh đao che mờ mắt hai người.
Mơ hồ lại rõ ràng chỉ còn lại bóng lưng hai người, bọn họ không thể như dĩ vãng
để lại cho nhau một nụ cười tôn trọng.
Hai nước giữa về vấn đề đàm phán Kính Xuyên cũng theo đó mà chấm dứt như vậy.
Lý Thừa Dục bởi vì bị thương nên cắt Bộ Hộ Thượng Thư Chu Thượng đứng đầu tiếp
tục đàm phán. Trong vòng hai ngày Tư Không Thần đã mấy lần sửa lại quyết định
của mình. Lần này hắn cường ngạnh yêu cầu dân chúng Huyết Nguyệt ở Kính Xuyên
phải dời đi hơn nữa còn cho thời hạn chỉ còn ba tháng. Nếu đến ba tháng mà
không có người nào chịu đi thì sẽ dùng vũ lực đoạt lại đất của mình.
Lý Thừa Dục không lập tức hưởng ứng, Chu Thượng áp dụng chiến thuật trì hoãn,
hiển nhiên trong vài ba ngày sẽ không đạt được thỏa thuận chung. Do vậy Tư
Không Thần quyết định lên đường về nước để lại lão tướng quân Hành Kinh Đào
tiếp tục đàm phán.
Đem tay lạnh như băng ngâm ở trong nước ấm, vốn muốn mượn chút nước này để được
ấm áp nhưng thân thể lại không khỏi rùng mình.
Nhiếp Thanh Lan cắn răng nhìn bóng người trong chậu. Nước gợn lăn tăn khiến
nàng không nhìn rõ mặt mình, nhưng nghĩ lại vào giờ phút này mặt nàng có thể
đẹp sao nổi.
Ba ngày hôm nay nàng không ngủ nghỉ để chăm sóc Lý Thừa Dục, rốt cuộc nàng cũng
biết thân thể của mình cũng không phải làm bằng sắt nhưng nhìn vết thương của
hắn đã tốt hơn, không còn nguy hiểm nữa nàng mới có chút an tâm.
Cũng may mắn đao trong tay tên thích khách kia không có độc, nếu không dù có là
thần tiên cũng không thể giành cái mạng này về cho hắn.
“Thiết Hùng, hôm nay có thể bảo phòng bếp làm cho Thừa Dục một chút thức ăn là
thịt được rồi. Phải làm nhanh một chút mới có thể giúp hắn nhanh khôi phục thể
lực được.”
Nàng vừa dùng chiếc khăn đã giặt sạch lau trán cho Lý Thừa Dục vừa nhỏ giọng
phân phó.
Mấy ngày hôm nay thái độ của Thiết Hùng với nàng đã có biến chuyển lớn, không
hề nhìn nàng với ánh mắt lạnh lùng, thậm chí là nàng nói gì còn nghe nấy. Nàng
đoán là Lý Thừa Dục đã nói gì đó với hắn rồi.
Nàng thật khâm phục con người như Thiết Hùng, không nhiều lời, nhưng mỗi việc
làm luôn luôn cẩn trọng, đối với chủ nhân luôn luôn tuyệt đối trung thành.
Người như vậy thích hợp làm thuộc hạ và có thể làm bằng hữu cả đời.
Mà hắn và Lý Thừa Dục giống như loại thân tình huynh đệ gắn bó như chân với
tay, thứ tình cảm này nàng cũng đã từng có nên nàng biết rõ nó đáng trân trọng
như thế nào cho nên nàng càng thêm kính trọng Thiết Hùng.
Thiết Hùng bước tới chủ động giúp nàng đem chậu nước ấm đã dùng xong mang đi,
chợt hắn xoay người lại hỏi: “Ngươi ăn gì?”
“Hả?” Nàng sửng sốt.
“Ngươi muốn ăn cái gì?” Hắn đổi lại, hỏi rõ ràng hơn.
Nhiếp Thanh Lan chưa bao giờ nghĩ tới hắn sẽ nói ra lời quan tâm với mình như
vậy, chỉ mấy chữ đơn giản như vậy đã rõ Thiết Hùng đã xem nàng như người nhà
rồi.
Nàng vuốt vuốt mắt đang cay xè, nhỏ giọng nói: “Cũng không cần gì đặc biết đâu,
như hắn là được rồi, thật ra thì ta ăn cái gì cũng không vô.”
Thiết Hùng bước ra khóa cửa, rồi lại quay trở lại: “Có người tìm ngươi.”
Nàng quay cái cổ đã cứng ngắc, nheo mắt lại nhìn ra ngoài, hôm nay ánh mặt trời
có chút chói mắt. Dưới ánh mặt trời là một người râu tóc bạc trắng, mặc áo giáp
lóe sáng, nhìn cũng biết đó không phải là một vị tướng bình thường.
Nàng cười khổ, đi ra cửa phòng: “Hành Lão Tướng Quân.”
Hành Kinh Đào là bằng hữu tư giao rất tốt với phụ thân nàng cũng là cựu thần
hai đời phò tá bệ hạ Tư Không Triều và cũng là người được Tư Không Thần vô cùng
coi trọng. Từ trước đến giờ ông luôn coi nàng người thân nhưng hôm nay lại mặt
lạnh đứng đợi nàng trước cửa. Không cần nói cũng biết lý do đối phương đến.
Ông nhíu chặt mày rậm: “Bệ hạ nói ngươi phản quốc rồi sao? Ta muốn biết trong
đây có phải là có chút hiểu lầm cho nên mới đến hỏi ngươi. Nếu thật là hiểu lầm
ta sẽ thay ngươi cầu xin bệ hạ tha cho, vài chục năm giao tình không có hiểu
lầm gì là không giải được.”
Nhiếp Thanh Lan mỉm cười nói: “Đa tạ Lão Tướng Quân thương cảm. Nhưng chuyện
này... Giống như bệ hạ đã nói, ta không muốn giải thích.”
Hành Kinh Đào cả kinh, ngay sau đó cả giận nói: “Ngươi sẽ không phải chấp nhận
chứ? Nếu nói là người khác phản quốc ta tin, chứ nói ngươi phản quốc ta không
tin! Nhớ năm đó trận chiến ở Hành Dương ngươi thay mặt phụ thân ngươi chỉ huy
cứu hai ngàn dân chúng chưa rút đi được, cả người bị thương nặng hôn mê bảy
ngày bảy đêm. Trận đánh Nguyệt Sơn ta bị vây ở Ưng Sầu Cốc, ngươi mang ba trăm
binh mã xuất trận lén vòng qua hông địch cứu ta thoát hiểm.
“Trận chiến Hàm Hà trời giá đất lạnh, bão tuyết đông cả một khúc sông. Ngươi dẫn
đầu phá băng, tự mình nhảy xuống nước đang đông thành đá để vớt cầu lên mới
thành công đoạt lại bờ sông trấn Thanh Tùng... Từng việc trên nếu bệ hạ quên ta
có thể nói lại cho bệ hạ!” Ông nói xong mà kích động, cả thân mình đều run lên.
Nàng cảm động nắm lấy tay ông cúi đầu: “Hành bá... cảm ơn bá bá đã nói những
lời này, ta sẽ vĩnh viễn ghi tạc trong tim.”
“Ta nói lời nói này không phải để cho ngươi nhớ mà là muốn khắp thiên hạ cũng
phải nhớ đến công lao của Nhiếp Thanh Lan với Tư Không Triều! Mặc kệ giờ ngươi
vì sao phải ở lại Huyết Nguyệt thì cũng chỉ là vì thánh chỉ của Bệ hạ. Sao có
thể trở mặt nói ngươi là phản quốc được?” Hành Kinh Đào kéo tay nàng: “Đi!
Chúng ta đi nói với bệ hạ, nói ngươi không muốn ở lại Huyết Nguyệt, hôm nay
chúng ta lên đường về nước luôn.”
“Hành bá bá!” Nhiếp Thanh Lan giữ tay ông lại: “Ta sẽ không về Tư Không Triều
nữa.”
Hắn sửng sốt: “Ngươi sợ bệ hạ vẫn còn giận ngươi?”
“Không, là chính ta không muốn về.” Nàng nhẹ nhàng nói: “Ta đã thề sẽ làm người
Huyết Nguyệt.”
Hành Kinh Đào nhìn nàng một hồi lâu, nhỏ giọng nói: “Không phải ngươi đang lừa
gạt ta, có phải ngươi và bệ hạ đang dùng khổ nhục kế? Trong triều có người sớm
suy đoán bệ hạ phái ngươi đến Huyết Nguyệt là muốn thâu tóm giang sơn cho Tư
Không triều?”
Nhiếp Thanh Lan thấy tim mình càng khổ sở: “Không, bá phụ, không dối gạt ngài,
là ta muốn ở đây. Ta... Đã quyết định gả cho Thừa Tướng Lý Thừa Dục của Huyết
Nguyệt, gả chồng theo chồng. Suốt đời suốt kiếp này ta sẽ là người Huyết
Nguyệt.”
Hắn giống như là nghe được một chuyện nực cười nhất thiên hạ, trố mắt lên nhìn
nàng nàng chằm chằm.
“Thanh Lan, ngươi có uất ức lớn bằng trời thì cũng có thể nói với ta nhưng
không thể tự giận mình mà chà đạp bản thân.”
“Đây không phải là tự giận mình, càng không phải là chà đạp bản thân.” Nhiếp
Thanh Lan biết mình nhất thời trong chốc lát không có cách nào để nói cho ông
hiểu cái chuyện phức tạp này nên chỉ đành nói: “Hành bá bá về đi. Thừa Dục bị
thương còn cần người chăm sóc, ta ra ngoài quá lâu mà bên cạnh hắn không có ai
ta thật sự không yên lòng.” Nàng theo lễ chắp tay cáo từ ông.
Ông không nhịn được hét to lên: “Thanh Lan! Thật sự ngươi muốn bỏ luôn mọi điều
ở Tư Không Triều sao?”
Bước chân của nàng hơi khựng lại nhưng nàng không quay đầu lại mà chỉ nói: “Đã
đoạn tuyệt thì không quay đầu, có loạn thì tự mình chịu. Bá bá đã biết mỗi khi
ta đã quyết định thì không thèm để ý đến ai nữa. Mà cuộc đời này không phải là
chuyện gì là không thể dứt bỏ được.”
Hành Kinh Đào rất chấn động, cả giận nói: “Nhiếp Thanh Lan, chẳng lẽ ta đã già
đến từng này rồi mà hai mắt mù nhìn lầm người sao?”
Nàng không trả lời, bước nhanh đi vào trong nhà thuận tay đóng cửa lại luôn.
Trên giường, Lý Thừa Dục đã thức, đôi mắt hắn chăm chú nhìn lên xà nhà, không
biết hắn đã nghe được những gì.
“Đã kinh động đến ngươi sao?” Nàng cố gắng giữ mình bình tĩnh trở lại rồi ngồi
ở bên giường xem xét kỹ sắc mặt của hắn: “Hình như so với hôm qua có chút huyết
sắc rồi, nhưng da ngươi còn trắng hơn da nữ nhân nên nhìn qua thần thái vẫn
chưa tốt lắm.”
Tay hắn thò từ trong chăn ra nắm lấy tay nàng, đôi mắt hoàng kim sáng long lánh
vẫn không chớp mắt rất bình tĩnh nhìn nàng: “Thanh Lan, ta không muốn làm khó
nàng, càng không muốn nàng sau này phải sống trong hối tiếc và thống khổ.”
“Ta nói rồi, con đường do ta chọn thì tuyệt đối sẽ không bao giờ hối hận.” Nàng
bình tĩnh và kiên định trấn an hắn: “Ngươi không phải cố an ủi ta, ta không
thích nghe người ta nói những điều vô ích. Hiện tại việc cấp bách là phải giúp
ngươi khôi phục thân thể; hai là sẽ ứng phó với âm mưu của Tư Không Thần đây.”
“Ta và nàng đều hiểu hắn, lần này bị ta phá hỏng chuyện chắc chắn sẽ không nhắm
mắt bỏ qua. Hạ cố mang người đến đây thì đã là gì, chuyện Kính Xuyên có lẽ cũng
chỉ là mới bắt đầu mà thôi. Điều nàng nên sợ là ta sẽ biến thành hồng nhan họa
thủy, sau này sẽ làm phiền đến sự yên bình của nàng. Đến lúc đó người hối hận
sẽ là nàng.”
Nàng nghe giống như là chuyện đùa, nhưng Lý Thừa Dục biết tâm tình của nàng
không thể nào nhẹ nhõm được.
Mấy ngày nay, bàn tay của nàng đều lạnh như băng, có lúc nửa đêm hắn tỉnh lại
vì quá đau lại thấy nàng nằm gục bên cạnh giường giữa trời lạnh như vậy, trên
trán nàng còn toát ra cả một tầng mồ hôi lạnh như người bị trọng thương đau đớn
khó nhịn chính là nàng.
Đây không phải là tại thân thể mà là tổn thương trong lòng. Vết thương trên
người có thể trị được nhưng vết thương lòng thì khó mà chữa được.
Hắn không nói bất kỳ lời nào trấn an nàng mà chỉ nhẹ giọng: “Ta muốn uống một
ly trà, nàng giúp ta rót một ly được không?”
Nhiếp Thanh Lan bước tới cạnh bình trà, lắc lắc thấy trong bình chỉ còn dư lại
chút nước tối hôm qua để lại.
“Nước trà lạnh, uống không tốt đối với dạ dày, ta đi lấy chút nước nóng.” Nàng
bưng bình trà ra khỏi cửa phòng đi vòng qua cửa bên chợt nghe giọng khàn khàn
gọi nàng.
“Tướng quân! Cẩn thận bảo trọng... Thuộc hạ phải từ biệt ngài ở đây.”
Nàng chậm rãi ngẩng đầu, chỉ thấy Dương Phàm đứng im như tượng ngoài cửa, đầu
cúi xuống như muốn rạp xuống đất.
“Ngươi... phải cùng bệ hạ về nước?” Nàng có gắng nở nụ cười: “Dọc đường đi nhớ
bảo vệ an toàn cho bệ hạ.”
“Thuộc hạ thật xin lỗi tướng quân.” Dương Phàm đột nhiên quỳ cả hai đầu gối
xuống, nước mắt giàn dụa: “Là thuộc hạ đã khiến tướng quân và bệ hạ xa cách...
Tướng quân, thuộc hạ nguyện lấy cái chết để tạ tội, chỉ cầu mong tướng quân có
thể trở về Tư Không Triều.”
“Không thể trở về nữa rồi, thật không thể.” Nhiếp Thanh Lan lẩm bẩm nói rồi nói
với hắn: “Dương Phàm, ta sẽ vĩnh viễn nhớ Tư Không Triều, nhưng ta sẽ không trở
về, cũng không muốn về. Thay ta thăm hỏi các tướng sĩ trong triều, hi vọng bọn
họ sẽ không hận ta...”
Nàng cho là mình có thể bình tĩnh mà nói, nhưng nước mắt từng giọt từng giọt
lại rơi xuống như từng chuỗi hạt trân châu...
Nàng không phải là người thích khóc, ban nhiêu năm chưa từng rơi lệ mà giờ đây
nước mắt chảy ra là vì ai? Vì sự lựa chọn cố chấp của nàng hay là vì nàng đã cô
phụ những huynh đệ đã bao năm gắn bó sống chết như chân tay với mình?
Dương Phàm đi, đi theo Tư Không Thần mang theo hơn hai mươi năm ký ức của nàng
như lấy đi lòng của nàng và con người nàng.
Không biết là ai cố ý mà khi bọn họ đi có người hát những hành khúc của Tư
Không Triều, ban đầu chỉ là mấy người nho nhỏ hát, dần dần bài hát lan ra từ
mười mấy đến mấy trăm người, giọng hát hào sảng mà nặng nề, cảm giác vô cùng bi
ai mà đau khổ...
Sinh
ra ta nuôi ta là cha mẹ của ta; nam nhi dựng chí này là vì vương triều của ta.
Về
quê đường xa, xa xôi ngàn dặm; người ở phương nào có thể nương tựa chỉ có cùng
đồng bào.
Nắm
giáo giục ngựa chí khí tung bay; chém đầu quân địch rượu uống thơm nồng.
Sống
làm Giao Long chết cũng làm vương; máu rơi vãi chiến trường muôn thuở lưu danh.
Bài hát này là mỗi lần tới giờ ra trận nàng sẽ cùng
anh em tướng sỹ cùng nhau hát. Nhưng lúc đó lớn tiếng hát lên vô cùng sảng
khoái đầy phóng khoáng và kiêu ngạo. Mà bây giờ, mỗi lời ca, từng câu từng chữ
như chiếc búa sắt lạnh băng nện trong lồng ngực nàng khiến cho nàng đau đến mức
không thể cầm nổi bình trà, cuối cùng để tuột nó rơi tan tành trên đường lát
đá.
Cả đời này, nàng chưa bao giờ cảm thấy cô độc một mảng thê lương như bây giờ.
Đã từng là Thanh Long tướng quân thống lĩnh mười vạn binh, đã từng là nữ tướng
truyền kỳ ở Tư Không triều hôm nay bị Tư Không Triều vứt bỏ mang trên lưng tội
danh phản quốc, vứt ở nơi đất khách quên người.
Nàng thật sự không thể trở về nữa... Vĩnh viễn không thể về được...
Buổi tối, nàng vẫn bình thường ăn cơm với Lý Thừa Dục, thần sắc bình thản, trên
mặt đã không còn nước mắt.
Khóe mắt Lý Thừa Dục lặng lẽ quan sát nàng, trầm mặc không biết bao lâu sau hắn
chợt để đũa xuống, lục lọi ở đầu giường.
Nhiếp Thanh Lan nhận thấy hành động của hắn vội vàng buông bát đũa xuống hỏi:
“Ngươi muốn làm gì vậy? Ta giúp ngươi làm, cẩn thận vết thương.”
Hắn xoay người lại, trong tay nắm Minh Nguyệt kiếm: “Nàng không còn Hoa Đào Đao
thì cũng phải cần đồ phòng thân, thanh kiếm này trả lại cho nàng.”
Nàng ngẩn ngơ nhận lấy thanh kiếm, trên đó còn lưu lại hơi ấm của hắn.
“Không ngờ vẫn còn thứ để giữ lại...”Nàng khẽ than rồi rút kiếm ra, thanh kiếm
vẫn sáng loáng như vậy, sáng như ánh trăng mùa thu mang theo khí lạnh bức
người.
“Thứ lưu lại há chỉ có mỗi thanh kiếm này?” Lý Thừa Dục cười nhẹ: “Không cần vì
mất đi một ít thứ mà bi thương, ngẩng đầu lên nàng có thể thấy nàng vẫn còn
nhiều thứ mà nàng không để ý.” Hắn chỉ tay ra ngoài: “Bên ngoài hình như có người
đang đợi nàng.”
Còn ai sẽ đợi nàng? Nàng đã không còn bất kỳ cố nhân nào ở đây nữa.
Nàng mờ mịt đứng lên, đi tới cửa rồi mở cửa ra suýt chút nữa thì ngã xuống.
nàng nghĩ mình hoa mắt mất rồi bởi vì dưới ánh trăng có hơn trăm tướng sĩ Tư
Không Triều đang đứng thật chỉnh tề, không biết đã đến từ lúc nào cứ yên lặng
chờ đợi nàng.
“Quách... Tướng quân?” Nàng nhìn kỹ người kia mới rõ là Quách Phi: “Sao ngươi
không về nước với bệ hạ?”
Hắn tiến lên một bước quỳ xuống nói: “Tướng quân, chúng thuộc hạ đã suy nghĩ
rồi, nguyện sẽ cả đời ở lại bảo vệ tướng quân. Không quan tâm tướng quân đang ở
đâu, là người Huyết Nguyệt hay là người Tư Không Triều thì chúng thuộc hạ cũng
chỉ nguyện trung thành với một mình Tướng Quân.”
“Nhưng Quách tướng quân... Giờ ta đang bị bệ hạ xem như kẻ phản quốc...” Nàng
há hốc mồm, cứng lưỡi không nói nên lời: “Ta... Không thể dính líu các ngươi.”
Quách Phi ngẩng đầu lên, dưới ánh trăng trên khuôn mặt đen như than lại lộ ra
vẻ tươi cười như hài tử: “Chúng thuộc hạ đã chết một lần, người Tư Không Triều
đã sớm quên chúng thuộc hạ rồi, có trở về cũng không biết đi đâu.” Hắn lại cúi
đầu: “Quách Phi vẫn còn nhớ câu nói trước đây “xem nhau như chân tay,
cùng sinh cùng tử”, tướng quân đã nói với ta những lời này thì Quách
Phi ta vĩnh viễn nhớ kỹ không bao giờ quên và cam nguyện liều chết theo đến
cùng. Đây còn lại hơn một trăm huynh đệ đều một lòng với Quách Phi, tướng quân
có thể yên tâm.”
Vốn tưởng rằng nước mắt đã khô cạn giờ đây lại ứa ra, cổ họng nàng hình như mắc
thứ gì đó không thể nào nói được lời nào chỉ có thể tiến về phía trước nắm chặt
lấy tay Quách Phi đỡ hắn dậy.
Hắn cười cười nhỏ giọng nói: “Lần đầu tiên thuộc hạ mới thấy Tướng Quân khóc,
giờ đây tướng quân cũng có vẻ giống nữ nhân rồi, khó trách Bệ hạ và Lý Thừa
tướng lại thích tướng quân như vậy.”
Lời của hắn khiến Nhiếp Thanh Lan dở khóc dở cười, không khỏi trách cứ: “Ngươi
nói như vậy là ý gì?”
Quách Phi nhỏ giọng nói: “Tướng quân, ta nghe nói là bởi vì ngài phải gả Lý
thừa tướng nên mới chọc giận tới bệ hạ. Lý thừa tướng mặc dù ta biết không
nhiều nhưng nhìn qua cũng không phải là người xấu. Vì chuyện về nước của chúng
thuộc hạ mà hắn đã tự mình tìm đến chúng thuộc hạ để bàn bạc. Nếu ngài gả cho
hắn thật sự có thể bảo vệ yên bình giữa Huyết Nguyệt và Tư Không Triều thì gả đi!
Về sau sinh tiểu tướng quân, cả nhà Quách Phi ta sẽ phục vụ tiểu tướng quân cả
đời.”
“Bên cạnh bệ hạ có vô mỹ nhân, sớm muộn gì cũng sẽ nghĩ thông, nhưng nếu tướng
quân theo bệ hạ về hậu cung tranh giành đấu đá với những mỹ nhân kia thì thật
quá ủy khuất cho ngài. Còn làm Phu nhân thừa tướng thì oai hùng hơn.” Đa số
tướng sĩ đều là người thô lỗ cho nên lời nói của Quách Phi cực kỳ bộc trực.
Những ngày tâm tình tối tăm của nàng đã bị những câu nói đó hóa giải hết. Nghe
hắn nói xong mà nàng vừa lúng túng vừa ngượng ngùng, đã không còn nghĩ đến bi
thương triền miên, ai oán cũng bay hết. Nàng cũng mong Tư Không Thần như lời
Quách Phi nói, trái phải ôm mỹ nhân xong sẽ không còn canh cánh chuyện nàng
trong lòng nữa. Nhưng có khả năng sao?
Sau khi Tư Không Thần rời đi được ba ngày thì Lý Thừa Dục và Nhiếp Thanh Lan
cũng lên đường trở về kinh thành Huyết Nguyệt.
Lần này hai người ngồi chung một chiếc xe ngựa, đi ngang qua quán trà Nghiễm
Đức thì nàng vô ý thấy trên cửa quán trà đã bị dán dấu niêm phong, trước cửa
còn có quan binh canh giữ.
Nàng không khỏi hỏi: “Lão bản ở đây bị bắt rồi sao?”
“Hình Bộ đã tới, chuyện này cứ giao cho bọn họ làm.” Lý Thừa Dục nhìn ra bên
ngoài một chút.
“Qua điều tra thì chủ quán này là quan nhị phẩm của Tư Không Triều cho nên Tư
Không Thần mới có thể lựa chọn gặp nàng ở đây và cũng có thể sắp xếp thích
khách được.”
Nàng chấn động, nhỏ giọng nói: “Ngươi cũng biết...”
Hắn cầm lấy tay nàng: “Ta biết rõ, nhưng không muốn hỏi.”
“Vì sao?”
Lý Thừa Dục hít sâu một hơi: “Ta tin nàng.”
Ta tin nàng, ba chữ tuy đơn giản nhưng làm được là một vấn đề khó.
Nàng nhìn chăm chú vào hắn: “Thượng Quan Vinh đã từng hỏi ngươi muốn tìm bằng
chứng trên người ta để chứng minh thân phận ta. Bằng chứng đó là gì?”
Hắn ngẫm nghĩ rồi chậm rãi nói: “Đó chỉ là những điều mà ta dùng để thuyết phục
và lừa gạt chúng mà thôi.”
“Cái gì?” Nhiếp Thanh Lan ngây người: “Ý của ngươi là... Ngươi cũng không thể
xác định thân phận thật của ta là hậu duệ hoàng tộc Huyết Nguyệt?”
Lý Thừa Dục lắc đầu một cái: “Thân phận của nàng thật ra thì không khó xác
định, năm đó tổ tiên của nàng từng là một vị công chúa thất lạc của Huyết
Nguyệt, điều này trong sử ký còn ghi lại chính xác kể cả chuyện công chúa Linh
Nguyệt tổ tiên của nàng. Nàng đó chính là người được phong làm Vãn Hoa công
chúa từng quen biết với Nữ Hoàng Đương nhiệm ở biên giới, cùng quen thân với
nhau, một tháng sau tỷ muội mới lưu luyến không rời mà chia tay nhau đem tặng
tín vật của mình làm bảo vật gia truyền.”
“Tín vật là gì?”
“Vãn Hoa đưa cho Nữ Hoàng là một mảng ngọc bội lưu ly giờ vẫn còn lưu lại trong
hoàng cung Huyết Nguyệt mà Nữ Hoàng đưa cho Vãn Hoa...” Tầm mắt hắn nhìn xuống
vào vật đang đeo ngang hông nàng: “Chính là Minh Nguyệt kiếm này.”
Nhiếp Thanh Lan kinh ngạc xem kỹ chuôi kiếm đã theo mình bao nhiêu năm trên
chiến trường. Nàng chỉ biết nó là do Phụ thân để lại cho nàng chứ không hề biết
lai lịch của nó.
“Trên lưỡi kiếm có hoa văn hoàng tộc Huyết Nguyệt khắc chìm, vì khắc cực kỳ kín
đáo nên đương nhiên nàng sẽ không để ý đến.” Lý Thừa Dục rút lưỡi kiếm ra chỉ
cho nàng: “Cho nên thanh kiếm này không phải là do phụ thân nàng để lại cho
nàng mà là do mẫu thân nàng. Chỉ là do mẹ nàng qua đời sớm nên bảo phụ thân
nàng đưa hộ thôi.”
Hắn nói chuyện nhà nàng như thuộc trong lòng bàn tay, so với nàng còn hiểu rõ
hơn khiến nàng không khỏi sợ run.
“Nhưng có thanh kiếm này cũng không hoàn toàn có thể chứng minh thân phận của
nàng. Dù sao kiếm cũng không thể nói chuyện nên theo sử ký ghi lại ta nói láo
nàng là huyết mạch hoàng tộc, trên người nàng còn có một ấn ký. Thật ra thì
không phải nữ hoàng nào cũng phải nhất định có cái này nhưng nếu nàng không có
thì Thượng Quan Vinh sẽ dám khăng khăng rằng nàng không phải là người có huyết
mạch hoàng tộc Huyết Nguyệt.”
Nhiếp Thanh Lan tò mò hỏi: “Ấn ký như thế nào?”
“Nghe nói... Là bảy nốt ruồi đen sắp xếp hình thất tinh bắc đẩu nhưng không cố
định xuất hiện ở nơi nào cả. Nàng là một cô nương, ta sao có thể... vừa mang
nàng về cung lại bắt nàng cởi đồ ra kiểm tra chứ? Hai người nhìn thẳng vào mắt
nhau: “Huống chi ta đã sớm quyết định dù nàng có ấn ký như vậy hay không thì ta
vẫn sẽ lập nàng lên làm nữ hoàng.”
“Bảy nốt ruồi đen?” Nàng nhăn mày suy nghĩ sâu xa: “Thừa Dục, ngươi luôn nói là
ngươi tin ta nhưng nếu ta muốn hỏi một điều để xác định có phải ngươi tin ta thật
hay không, ngươi đồng ý không?”
“Nàng cứ hỏi.” Hắn thản nhiên.
Nàng nghi ngờ nhìn hắn: “Ngươi biết ta đã bao lâu?”
Đổi lại là vẻ khó hiểu của hắn: “Điều này là có ý gì?”
“Ta biết ngươi chưa đến một tháng, ta không dối gạt ngươi, ta quyết định gả cho
ngươi một nửa là thuận theo lòng mình, một nửa là thuận theo thời thế. Hơn nữa
tình thế vội vã khiến ta không thể quyết định khác được. Vậy còn ngươi? Vì sao
ngươi lại đồng ý lấy ta?”
Con ngươi đen nhánh hết sức chăm chú nhìn vào hắn, nghi vấn này đã thấp thỏm ở
trong lòng nàng khá lâu, nàng không muốn mình sắp sửa xuất giá mà vẫn còn mơ
hồ.
Nàng có thể không hỏi tới hắn đã phá trận Thất Tinh của nàng như thế nào, có
thể không tò mò về việc hắn có còn lén lút thương nghị gì với đám người Thượng
Quan Vinh về nàng hay không. Nhưng nàng chỉ muốn biết nam nhân nàng mới gặp gỡ
mới được một tháng mà đã có tấm lòng kiên định chung tình với nàng rốt cuộc là
từ đâu?
Chỉ là vài chục ngày ngắn ngủi thôi sao?
Nàng chờ câu trả lời của hắn, mỗi khắc hắn trầm mặc nàng liền lo âu một phần,
nhưng hôm nay nàng không muốn trì hoãn đề tài này nữa, nàng phải biết đáp án,
nhất định!
Rốt cuộc, Lý Thừa Dục chậm rãi ngẩng đầu, một cánh tay giơ lên nắm lây trâm cài
tóc trên đầu rút ra, mái tóc đen theo đó mà tán xuống.
Tóc đen, mặt như ngọc, mắt hoàng kin, nụ cười của hắn chói mắt hơn cả ắnh mặt
trời bên ngoài xe.
“Nếu ta nói, đây là số phận đã định thì có phải là nàng sẽ cười ta?” Hắn đưa
chiếc trâm đến trước mặt nàng: “Nàng còn nhận ra sao? Có lẽ là nàng đã sớm
quên.”
Nhiếp Thanh Lan khốn hoặc nhìn chiếc trâm. Đây chính là chiếc trâm cài tóc bình
thường của nam tử, được làm bằng sắt, nói chưa đến một văn tiền thì có chút
ngoa nhưng nếu bày bán ở ven đường chắc không ai muốn liếc nhìn nó một cái.
Chiếc trâm này có gì sao?
Ánh mắt chuyên chú kia nói cho nàng biết đây không phải là một cây trâm bình
thường. Vì vậy nàng quan sát lên đuôi chiếc trâm, thấy đuôi của nó được làm
bằng một chiếc nhẫn bằng sắt, cũng không thấy có gì kỳ lạ.
Chợt, cánh cửa trí nhớ như có người bên trong đẩy ra khiến nàng cầm tiếp cây
trâm lên quan sát kỹ mới không khỏi kêu lên: “A! Đây... Đây là chiếc nhẫn của
ta?”
Lý Thừa Dục cười yếu ớt: “Đây chính là đáp án nàng muốn.”