Ngày đại hôn, Nhiếp Thanh
Lan ngồi ở trong xe ngựa từ cửa Tây Hoàng cung lên đường. Trên khắp đường đi
dân chúng đổ ra đường hoan hô chúc mừng nàng dọc theo đến phủ Thừa Tướng.
Đến cửa phủ nàng xuống xe đi vào trong nội đường. Cảm tạ trời đất là Lý Thừa
Dục không sắp đặt cho nàng phải bước qua chậu than hay là phải đạp viên
ngói...Thật sự từ trước đến giờ nàng cảm thấy những lễ tiết kia có chút rắc
rối.
Đang bước về phía trước thì bị một người chặn lại, tay hắn cầm bầu rượu cười
cười với nàng: “Tân nương tử gấp gáp như vậy là đi bái đường à? Uống trước ly
rượu để thêm can đảm, ta có tin tức tốt muốn thông báo cho ngài.”
Đó là người mà nàng không hề muốn thấy nhất – Thượng Quan Vinh.
Nàng nhíu nhíu mày, Thải Nhi đứng ở bên cạnh khuyên can: “Hầu gia, theo quy củ,
ly rượu thứ nhất tân nương tử phải cùng tân lang uống.”
“Cũng không phải là cùng nàng uống ly rượu giao bôi thì sợ cái gì?” Hắn không
vui đẩy Thải Nhi ra nở một nụ cười giả tạo nhỏ giọng nói: “Chuyện gì? Ngươi sợ
ta hạ độc vào rượu này cho nên không dám uống sao?”
“Ta thay nàng uống.” Lý Thừa Dục bỗng nhiên xuất hiện bên cạnh đưa tay nhận lấy
bình rượu.
Nhiếp Thanh Lan vội vàng ngăn: “Không được uống!”
“Hầu gia sẽ không trước mắt bao người mà độc chết ta.” Hắn mỉm cười, nụ cười ôn
tồn nho nhã nhưng dường như lại mang sức mạnh uy hiếp to lớn khiến Thượng Quan
Vinh phải lui một bước.
Mà Lý Thừa Dục rót hai chén rượu, tự mình cầm lấy một ly còn ly còn lại đưa cho
Thượng Quan Vinh.
“Ngày đại hỉ Hầu gia là người đầu tiên tới chúng mừng ta nên kính Hầu gia một
ly. Hầu gia, ta cạn chén trước.”
Hắn nâng chén lên chào trước rồi uống cạn ly rượu của mình.
Nàng khẩn trương nhìn hắn hơn nhìn chằm chằm Thượng Quan Vinh. Cuối cùng Thượng
Quan Vinh cũng uống rượu nàng mới có chút yên tâm.
Lý Thừa Dục kéo nàng đi thẳng vào trong.
Thượng Quan Vinh đột nhiên nói ở phía sau: “Các tướng sỹ ở biên quan đang sục
sôi khí huyết chiến đấu mà Thừa Tướng đại nhân hôm nay thành thân liệu có ổn
không?”
Nhiếp Thanh Lan sửng sốt. Sục sôi khí huyết chiến đấu? Đánh với ai?
Giọng nói của Thượng Quan Vinh như quỷ mỵ bám lấy nàng: “Thừa tướng phu nhân
không biết sao? Hôm qua Tư Không Triều đã tuyên chiến rồi, hai vạn quân đã tiến
sát biên giới. Thừa tướng đại nhân đã phái ta làm tướng tiên phong, lát nữa ta
sẽ khoác áo giáp xuất binh.”
Nàng kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Lý Thừa Dục thấy thần sắc hắn cứng nhắc nhìn
nàng, trong mắt tràn đầy âu lo.
“Chớ có trách ta, ta không muốn vì điều đó mà làm phiền nàng vào lúc này.” Hắn
nhỏ giọng giải thích.
Cắn cắn môi, nàng kéo tay hắn: “Giờ lành nhanh đến rồi, chúng ta đi bái
đường.”
Hai người ngẩng đầu, kiên định đi vào nội đường.
Chủ hôn cho bọn họ là Công Lãnh An, vì hai bên đều không có trưởng bối nên chỗ
cao đường Nhiếp Thanh Lan muốn mời Công Lãnh An ngồi.
Hắn liếc nhìn Lý Thừa Dục, cười khoát tay: “Ta không kham nổi vị trí này, sẽ
tổn thọ.”
Sau ba lạy là kết thúc lễ.
Nhiếp Thanh Lan do Thải Nhi đưa vào tân phòng ở hậu viện, lúc gần đi nàng nhỏ
giọng căn dặn Lý Thừa Dục: “Thượng Quan Vinh, người này không thể tin, tướng
tiên phong không thể cho hắn ngồi được.”
“Ta hiểu rõ.” Hắn gật đầu một cái, nói với Thiết Hùng: “Ngươi đi tới hậu viện.”
Hiểu ý tứ của hắn là muốn cho Thiết Hùng bảo vệ mình, nàng lập tức cự tuyệt:
“Không được, Thiết Hùng ở lại bảo vệ chàng, hơn nữa ta cũng đã sai Quách Phi
chọn 20 người mai phục ở hậu viện Phủ thừa tướng. Tối nay bất kể kẻ nào đến
quấy rối cũng giết không tha.”
Lời của nàng khiến Lý Thừa Dục cảm động: “Thì ra là nàng cũng sớm có chuẩn bị.”
Nhiếp Thanh Lan cười một tiếng, cười đến khổ sở: “Làm sao có thể không chuẩn bị
chứ?”
Thường ngày nàng và hắn ít nói đến ngày này nhưng họ đều lo lắng giống nhau đó
là sẽ có kẻ địch khắp nơi nhân ngày này để hành động.
Tư Không Thần khai chiến tất nhiên nằm ngoài dự đoán của nàng nhưng nàng cũng
biết bây giờ không phải là lúc hỏi đến nguyên do.
Đêm nay nàng chỉ muốn mình đơn thuần trở thành thê tử của Lý Thừa Dục chứ không
phải làm Thanh Long Tướng quân.
Gần nửa đêm Lý Thừa Dục mới về tân phòng, bên ngoài đã yên tĩnh mà Nhiếp Thanh
Lan cũng đã tựa đầu vào giường mà ngủ thiếp đi.
Hắn đi tới bên giường ngắm nhìn dáng vẻ nàng ngủ thật lâu, trong mắt đều là
tràn ngập trìu mến.
Hắn khe khẽ thở dài một tiếng bế nàng lên đặt lên giường, thuận tay cởi giày
cho nàng và đắp chăn lại.
Đang muốn xoay người rời đi chợt nàng vươn tay ra nắm lấy tay áo hắn.
“Thừa Dục...” Nàng nhẹ giọng gọi, trong giọng có chút mệt mỏi.
“Nàng mệt mỏi nên ngủ trước đi!” Hắn dịu dàng nói: “Muốn ta ở cạnh nàng sao?”
“Chàng còn có việc vội?” Nàng mở đôi mắt đẹp tràn ngập sương mù lộ ra vẻ quyến
rũ khiến cho tim hắn đập thình thịch.
“Không có.” Hắn khắc chế mình: “Chuyện tiền tuyến ta đã sắp xếp thỏa đáng, tuy
Thượng Quan Vinh cầm đầu nhưng...”
“Tối nay ta không muốn nghe điều này.” Nàng cắt đứt lời của hắn, hai má ửng
hồng: “Đêm tân hôn chàng muốn ngủ ngoài tân phòng sao?”
Hắn nắm chặt tay mình: “Ta... sợ nàng vì chuyện kia sẽ phân tâm, tối nay sẽ là
quá miễn cưỡng...”
Nhiếp Thanh Lan nhẹ giọng cười một tiếng: “Đến bây giờ chàng còn không tin
quyết tâm của ta? Còn luôn nói là chàng tin ta, thật ra thì trong bụng chàng
đều là hoài nghi.” Nàng ngồi dậy níu lấy cổ hắn chủ động đem môi mình dán vào
môi hắn.
Đối với một nam nhân yêu nàng mà nói cho dù hắn có căng thẳng đi nữa thì cũng
không nên ở đêm tân hôn mà nhăn nhó kiểu cách. Nàng biết hắn khát vọng thật lâu
nhưng vì tôn trọng nàng nên phải kìm nén đến bây giờ. Người duy nhất khiến hắn
có thể buông thả chỉ có nàng.
Đôi môi đột nhiên đụng chạm, da thịt xa lạ đụng vào nhau, khiến cả hai đều phát
run có chút không thích ứng. Nhưng rất nhanh chóng nhiệt tình liệt hỏa như nước
lũ từ đáy liền từ đáy lòng theo đó tràn lan hết ra ngoài.
Từ trong cổ họng Lý Thừa Dục phát ra tiếng gầm nhẹ, bàn tay thăm dò vào trong
giá ý của nàng, khẽ run rẩy bỏ đi áo ngoài nặng nề. Khi bàn tay hắn áp vào
trước ngực mềm mại của nàng thì hắn ngừng lại nhìn nữ nhân ở phía dưới đang như
hoa đào sắp nở rộ.
“Thanh Lan!” Hắn khàn giọng mở miệng: “Thật sự không hối hận sao?”
Nàng nhìn hắn, mềm mại đáng yêu nắm lấy bàn tay hắn: “Đừng có ngừng.”
Câu nói này khích lệ rốt cuộc thiêu hủy toàn bộ căng thẳng của hắn. Bàn tay của
hắn xé toạc ra mọi thứ đem toàn bộ quần áo nặng nề bóc ra hết, đầu lưỡi nóng
bỏng thăm dò vào trong miệng nàng, bàn tay lần lượt mơn trớn thân thể lung linh
của nàng, mỗi phân mỗi tấc đều không chịu bỏ qua.
Dùng đầu gối đẩy hai chân thon dài ra, hắn cảm thấy nàng có chút chặt khít và
co rúm lại. Trước đó hắn vốn không xác định nàng đã từng hưởng cá nước thân mật
với Tư Không Thần hay chưa, nhưng giờ nhìn thấy phản ứng của nàng hắn biết nàng
vẫn còn là xử nữ chưa biết sự đời.
Nhiếp Thanh Lan cảm thấy hắn do dự, khẽ mở ra đôi mắt mi hoặc trấn an hắn:
“Chàng yên tâm, trong quân doanh ta đã từng gặp qua thuộc hạ của mình làm
chuyện hoang đường này rồi. Cũng không phải là ta không biết.”
Hắn thương tiếc cười một tiếng: “Chuyện này gặp qua và làm là hai chuyện khác
nhau. Đối với nữ nhân thì lần đầu tiên sẽ rất đau.”
“Đao thương kiếm vũ ta đều xông qua, sao lại sợ chút đau này?” Nàng khinh
thường nhíu mày thậm chí còn chủ quan.
“Nếu quá đau thì không cần nhịn cứ cắn vai ta, đừng cắn vào đầu lưỡi mình.”
Hắn liền dứt khoát đi vào, quả nhiên cảm giác đau xé rách khiến nàng theo bản
năng mà đưa tay đẩy hắn ra.
Hắn lập tức cúi người hôn lấy nàng, dùng lưỡi đẩy môi nàng ra không cho nàng tự
cắn mình.
Chôn sâu một hồi lâu cho đến khi nàng thích ứng với sự đau đớn, thích ứng với
sự ấm áp lẫn nhau, cảm thấy nàng đã thả lỏng hắn mới bắt đầu động.
Nàng thở gấp, hắn gầm nhẹ, mồ hôi hòa quyện vào nhau khiến bọn họ rất nhanh leo
lên đỉnh cao triều, thật lâu sau vẫn còn dây dưa, sóng tình khuấy đảo vây
quanh.
Một đêm này, chính mắt hắn thấy được nàng tại chính trong ngực mình nở rộ,
chính mắt thấy được nàng trầm luân ở trong bể dục không thể tự thoát ra được,
lúc ngượng ngùng lúc kiều mỵ. Hắn biết, từ đêm nay trở đi, hắn thật sự hoàn
toàn mà có được nàng.
Khi tia nắng ban mai hơi lộ ra, cuối cùng nàng vì quá mệt mỏi mà ngủ đến hôn mê
trong ngực hắn. Mà hắn thì ôm chặt lấy nàng, ngắm nhìn nàng mà như cảm thấy
mình đang ở trong mộng.
Mộng thì rất dễ vỡ, chỉ mong giấc mộng này sẽ vĩnh viễn không bao giờ tỉnh lại,
cho dù là hắn phải trả giá cao đến mức hắn phải lấy sinh mạng của mình ra trao
đổi.
Tư Không Triều đột nhiên khai chiến mà nguyên nhân gây ra thật ra thì rất đơn
giản, nghe nói là bởi vì có mấy tên đào binh chạy tới biên giới Huyết Nguyệt.
Bên Tư Không Triều phái binh đuổi bắt, hai bên ngôn ngữ bất đồng liền động thủ
tay chân, chuyện bé xé ra to. Tư Không Triều muốn Huyết Nguyệt giao ra đào phạm
và người gây họa mà Huyết Nguyệt cũng có uất ức vô hạn không cam lòng vô duyên
vô cớ gánh tội chứa chấp tội phạm mà còn phải theo sự định đoạt của Tư Không
Triều.
Kết quả hai bên giằng co ở biên giới, Tư Không Triều lại công khai thái độ xâm
chiếm dùng hai vạn đại quân vây khốn một tòa thành không những thế còn cắt hơn
một ngàn binh trấn giữ thành.
Lý Thừa Dục từng phái ra sứ giả đi trước thương lượng nhưng bên Tư Không Triều
căn bản không tiếp nhận chỉ yêu cầu Huyết Nguyệt giao người, bồi thường tiền,
chịu nhận lỗi.
Binh bộ Huyết Nguyệt là nam tử hán đại trượng phu từ trước đến giờ chưa bao giờ
chịu thua thiệt, lại được nhiều người ủng hộ nên đại chiến bắt đầu.
Nhiếp Thanh Lan hiểu rõ chân tướng xong nàng cảm giác sâu sắc chắc chắn trong
đó phải có ngụ ý khác.
Lý Thừa Dục phái Thượng Quan Vinh đi làm tiên phong hiển nhiên cũng không phải
bởi vì hắn thích hợp mà là có dụng ý khác. Ở bên cạnh hắn, có một vị tướng mà
Công Lãnh An nể trọng nhất làm phó tướng hộ tống xuất chinh.
Nhưng mà điều nàng vẫn không hiểu rõ là Tư Không Triều phái hai vạn binh đi mà
Lý Thừa Dục chỉ phái chín nghìn người đi nghênh địch là thế nào? Rõ ràng là
địch nhiều ta ít, muốn thắng được phải cực kỳ gian nan, chẳng lẽ hắn có cao
kiến gì sao?
Hỏi Lý Thừa Dục, hắn bất đắc dĩ nói: “Trong luật của Huyết Nguyệt quy định,
điều động một vạn đại quân trở lên phải do vua tự mình hạ chỉ, nhưng giờ trong
triều vô chủ, ta chỉ có thể phải 9990 người là cực hạn.”
Nhiếp Thanh Lan từng nghe Công Lãnh An đề cập tới pháp lệnh này, lúc này mới
chợt hiểu: “Khó trách chàng vội vã muốn củng cố ngôi vua.”
“Không có hoàng đế, lòng dân mất đi chỗ dựa, lòng quân cũng vậy. Cường địch tới
cũng sẽ không có ý chí nghênh địch.”
Lý Thừa Dục kiên định nhìn nàng: “Cho nên, nàng phải làm nữ hoàng.”
Mới vừa thành thân liền phải đối mặt với vẫn đề khó giải quyết thế này nàng chỉ
còn cách là trầm mặc không nói gì. Thật ra trong lòng nàng với chuyện làm Nữ
Hoàng thì sẽ vô cùng bài xích, cho dù là hiện tại nàng đã bị Tư Không Thần coi
là phản quốc và sống rất hạnh phúc với quân dân Huyết Nguyệt nhưng chỉ cần hai
nước khai chiến là nàng sẽ đặc biệt lúng túng. Nếu như làm Nữ Hoàng thì sẽ khó
tránh khỏi việc phải ra lệnh xâm phạm đến lợi ích của Tư Không Triều, thậm chí
là hạ lệnh cho thần dân mình hạ sát thuộc hạ cũ của nàng ở Tư Không Triều.
Đến lúc đó, thật sự là chỉ có thể hình dung ra bốn chữ “Làm sao mà chịu nổi” mà
thôi.
Có lẽ là bởi vì suy nghĩ đến tâm tình của nàng nên về cuộc chiến này Lý Thừa
Dục rất ít khi chủ động nói với nàng.
Mấy ngày nay hắn đi sớm về trễ, nàng biết hắn tất nhiên đang bận rộn chuyện
này. Mặc dù nàng muốn làm như không để ý đến chuyện bên ngoài nhưng ý nghĩ của
nàng như con chim nhỏ đang cất cánh, càng không muốn nghĩ thì lại suy nghĩ càng
nhiều.
Hôm nay nàng đến giáo trường như mọi ngày phụ giúp thao luyện binh sĩ lại phát
hiện trận pháp mình bày ra lúc trước hình như đã có người thay đổi. Nàng sững
sờ nhìn một hồi lâu, trận pháp mới so với cũ nghiêm cẩn hơn rất nhiều, hơn nữa
tính công mạnh hơn, lực sát thương lớn hơn.
Nàng có chút không vui, gọi tổng binh giáo trường lên hỏi: “Là ai tự tiện sửa
lại trận pháp?”
Tổng binh cười nói: “Ngày hôm qua Thừa tướng đại nhân tự mình đến xem và chỉ
điểm sau đó sửa lại.”
“Ai cho ngươi tự tiện thay đổi trận pháp như vây? Có biết nếu trên chiến trường
mà thay đổi như vậy là điều đại kỵ hay không?”
Không biết cơn giận dữ từ đâu bay tới đột nhiên bộc phát ra, nàng thở hồng hộc
từ giáo trường nhanh chóng đến Binh Bộ.
Nàng biết hôm nay Lý Thừa Dục cùng Binh Bộ nghiên cứu kế hoạch tác chiến, tất
nhiên hắn phải đang ở đó.
Quả nhiên người của Binh Bộ đã sớm quen biết nàng, lính canh cửa thấy nàng tới
cũng không cản lại mà chỉ cười nói: “Thừa tướng vừa tới một lúc.”
Nàng mặt lạnh đi thẳng vào.
Bên trong đại đường, Lý Thừa Dục ngồi ở giữa, vẻ mặt nghiêm túc nghe các tướng
lính phân tích tình hình chiến tranh. Thấy nàng bất chợt xông vào, tất cả mọi
người ngừng nói, vẻ mặt lúng túng nhìn nàng.
“Nhiếp Tướng quân sao lại tới đây?”
Có người nói giỡn: “Mới qua tân hôn nửa khắc cũng không phân ra nổi sao?”
Nhiếp Thanh Lan nhìn chằm chằm Lý Thừa Dục, gằn từng chữ hỏi: “Vì sao phải tự
tiện thay đổi trận pháp của ta? Nếu chàng cảm thấy trận pháp không đủ hoàn mỹ
thì có thể trực tiếp nói với ta. Chàng cứ vậy tùy ý thay đổi thì sau này ta
biết huấn luyện binh lính thế nào?”
Nghe trong giọng nói của nàng mang đầy thuốc súng khiến tất cả ngừng cười cùng
nhau đưa mắt nhìn về Lý Thừa Dục.
Hắn không đứng dậy, chỉ mỉm cười nhìn nàng: “Chuyện này về nhà nói được không?
Hiện tại ta đang bàn công sự với các tướng lĩnh.”
“Muốn sau lưng nói với ta sao?” Nàng trầm mặt: “Cho đến hôm nay ngươi sẽ không
phải đang sợ ta là gián điệp Tư Không Triều chứ?” Những lời nói nặng nề này
khiến cho không khí lập tức trở nên lúng túng.
Lý Thừa Dục chậm rãi đứng dậy, mi tâm cũng chầm chậm nhíu lại: “Xin tạ lỗi chư
vị, hôm nay ta có chút chuyện riêng phải xử lý, chuyện lương thảo thì Chu đại
nhân Bộ Hộ sẽ nói với các vị. Còn chỗ Thiệu Khinh Hầu phải nhanh chóng viết thư
lệnh cho hắn dừng quân lại chờ đại quân tới, ta đang lo kẻ địch đang cố ý trì
hoãn để giăng bẫy.”
Hắn bình tĩnh giao phó từng việc xong thì đến trước mặt Nhiếp Thanh Lan nắm tay
nàng lôi đi. Mặc dù cảm thấy tay nàng cứng nhắc không chịu phối hợp nhưng hắn
vẫn ngoan cường nắm chặt lấy tay nàng lôi ra khỏi cửa Binh Bộ.
Hai người cùng cưỡi ngựa về phủ, dọc đường đi không ai nói gì. Người đi đường
thấy họ đi cùng nhau cũng tươi cười chào hỏi: “Thừa Tướng đại nhân và phu nhân
đi cùng nhau mà không mua gì mang về sao?”
Lý Thừa Dục từ trước đến giờ đều là người tính tình hòa nhã sẽ luôn chào hỏi
mọi người nhưng hôm nay hắn vô cùng trầm mặc, ai cũng không thèm để ý thúc ngựa
xông lên trước thậm chí còn không thèm để ý đến Nhiếp Thanh Lan.
Sau khi vào phủ Thừa Tướng, Thiết Hùng đang muốn tiến lên nói chuyện đụng phải
bản mặt lạnh như băng kinh ngạc không nhịn được mà lùi lại một bước. Lý Thừa
Dục đứng tại chỗ chờ nàng xuống ngựa mới bước về phía trước.
Thật ra thì lúc đang trên đường trở về, nàng đã hối hận, âm thầm trách cứ mình
không nên ở trước mặt mọi người nói nặng lời không để mặt mũi cho hắn. Hắn
không phải là chưa từng phát giận với nàng nhưng trước đây tất cả chỉ vì lo
lắng cho nàng, đó là xuất phát từ thương yêu, nhưng giờ hắn đã giận thật sự
rồi.
Đang giận mình nàng lại từ từ cảm thấy bất an, không dám nói thêm lời nào theo
sát hắn vào trong phòng.
Lý Thừa Dục đi trước vào phòng rút ra một quyển sách, trong sách có một trang
giấy đang kẹp sẵn.
Hắn đem tờ giấy kia trải trên mặt bàn chỉ cho nàng xem: “Trận pháp của nàng
chính là bát quái kỳ môn độn giáp biến hóa thành, theo phương vị thì các cửa
bao gồm kinh, khai, đỗ, sinh, tử, cảnh, hưu, thương có tám cửa mới đúng cửa
kinh và cửa tử ở đâu cũng không thấy ngược lại cửa sinh lại mở đến ba cửa. Nếu ta
không đổi thì các tướng sỹ dùng trận pháp này là đánh địch thì chỉ có thể là
chết chứ không còn đường về.”
“Thanh Lan, ta hiểu rõ lòng nàng còn lưu luyến Tư Không Triều nên lúc nàng
nghiên cứu trận pháp mới cho Huyết Nguyệt thì lén giữ lại đường sống cho binh
sỹ Tư Không Triều. Nhưng nàng nên biết đao kiếm không có mắt, sống chết chỉ là
chuyện trong chốc lát, nhường kẻ địch một đường sống chính là đẩy mình vào cửa
tử. Ta cảm tạ nàng thời gian này đã vất vả vì Huyết Nguyệt nhưng ta không thể
bỏ mặc cho binh lính dùng trận pháp này để chống địch, thậm chí có thể họ sẽ
mất mạng vì điều này! Mạng người Tư Không Triều quý nhưng chẳng lẽ mạng người
Huyết Nguyệt là hèn hạ sao?”
Lời nói của hắn nặng nề nhưng là lời nghiêm khắc cảnh báo khiến nàng đổi sắc
mặt, áy náy trong lòng lập tức dâng lên. Nàng không thể không thừa nhận mỗi lời
nói của hắn hoàn toàn đúng, bởi chính xác trận pháp của nàng có rất nhiều chỗ
sơ hở.
Nàng ngập ngừng suy nghĩ để giải thích với hắn nhưng hắn không có ý định muốn
tranh cãi với nàng xoay người đi luôn.
Mà lần này hắn đi thật lâu.
Đây là lần đầu tiên sau khi thành hôn Nhiếp Thanh Lan phải ở một mình trong
phòng, cũng là lần đầu tiên hiểu vì sao những nữ nhân trong cung kia vì sao lại
phải vì tranh thủ tình cảm mà dùng hết tâm cơ không tiếc tranh giành đến mức
ngươi chết ta sống.
Bởi vì việc chờ đợi tĩnh mịch đau khổ đến mức không thể nào chịu nổi.
Sau đêm tân hôn, Lý Thừa Dục thường trở lại phòng rất sớm. Đêm đêm hắn sẽ lôi
nàng ra viện nhìn trăng sáng. Sau khi nàng biết về mắt hắn thì đã không còn
muốn miễn cưỡng hắn nữa nhưng hắn luôn thích thú.
Hắn sẽ thường xuyên nói về truyền thuyết dân gian Huyết Nguyệt khiến nàng nghe
đến say sưa. Thỉnh thoảng hắn sẽ đổi phong thái khiêm tốn thường ngày thành cố
tình kể chuyện ma quỷ rợn tóc gáy, nàng liền biểu hiện là không thèm để ý vừa
cười nhạo hắn xem thường lá gan nàng nhưng thật ra thì nàng đang âm thầm túm
lấy tay áo hắn.
Bất kể ở trên chiến trường có uy phong cỡ nào thì nàng vẫn có chút sợ hãi của
nữ nhân thường tình.
Sau đó nàng ý thức được hắn đang cố ý hù dọa nàng, nàng liền tức giận không
thèm để ý tới hắn ép hắn phải xin lỗi nàng.
Bây giờ nghĩ lại từng ly từng tý đều là ngọt ngào.
Mà chút ngọt ngào này so với sự cô độc lạnh lẽo tối nay càng đáng quý hơn.
Nàng cực kỳ hối hận, vốn là mình là người có lỗi trước mà lại còn đi dạy dỗ
người ta, lại còn trước mặt thuộc hạ hắn không nể mặt mũi hắn, cũng khó thể
trách hắn tức giận.
Nhìn sắc trời đã tối đen rốt cuộc nàng cũng đã quyết định không muốn vô ích
nữa, thay vì cứ ngồi chờ đợi làm khổ sở trái tim mình chi bằng trực tiếp đi tìm
hắn xin lỗi, nói không chừng có thể hóa giải được tất cả.
Nàng đứng dậy mới vừa vọt tới cửa viện đã thấy Lý Thừa Dục xiêu vẹo bám vào
tường đi vào.
Nàng bước nhanh tới đỡ lấy hắn vừa dịu dàng trách: “Sao Thiết Hùng không đỡ
chàng? Tối như vậy ngộ nhỡ ngã thì...”
Lời nàng còn chưa dứt thì đột nhiên đã bị hắn ôm chặt vào ngực, cái loại trói
buộc chặt chẽ từ lồng ngực ấm áp khiến nàng không khỏi sững sờ, định bụng nói
lời xin lỗi nhưng không biết mở miệng thế nào.
“Thanh Lan, thật xin lỗi...” Kết quả lại là hắn nhận lỗi trước: “Ta không nên
phát giận với nàng.” Hắn dịu dàng phả bên tai nàng: “Chớ ghi hận ta.”
“Làm sao sẽ... Nhưng thật ra là lỗi của ta.” Nàng nhanh tiếp lời hắn, còn chưa
kịp nói tiếp đã bị hắn dùng miệng chặn lại rồi. Chẳng phải tình nhân hiểu lầm
nhau chỉ cần một nụ hôn nóng bỏng là có thể hóa giải được hết sao?”
Một hồi hôn kích động tưởng chạm đến cả linh hồn khiến nàng đỏ mặt nói: “Thật
là càng lúc càng lớn mật rồi, ở viện mà cũng dám... Bọn hạ nhân sẽ thường xuyên
đi qua, bị ai đó thấy hết thì còn uy nghiêm của Thừa Tướng sao?”
Ngón tay hắn vuốt ve cánh môi nàng cười khẽ nói: “Ta đã sai bọn chúng đợi ngoài
viện rồi, không có lệnh của ta sẽ không ai vào đây quấy rầy.”
Lý Thừa Dục bế lấy nàng khiến nàng kêu lên một tiếng: “A! Chàng đến đi bộ cũng
không đi được...”
“Đường về phòng ta nhắm hai mắt cũng về được.”
Quả thật hắn nhắm hai mắt hơn nữa bước vô cùng vững vàng ôm nàng trở về phòng.
“Trời à, cái bản lĩnh này chàng học từ đâu?” Nàng không khỏi kêu lên.
Lý Thừa Dục cười nói: “Chỉ cần trong đêm tối nhắm mắt tự đi bộ sẽ không tự giác
mà đếm mỗi bức tường, mỗi cây, thậm chí vị trí mỗi bồn hoa cũng đếm được.”
Lời của hắn khiến cho lòng nàng không khỏi thương tiếc. Nhắm hai mắt đi trong
đêm mà như đi ở ban ngày nghe qua thì có vẻ thú vị nhưng phải trải qua bao
nhiêu va chạm đau đớn mới thành được. Nếu không phải vạn bất đắc dĩ thì ai
nguyện chịu khổ như vậy?”
“Chàng không tìm đại phu xem mắt mình sao? Có lẽ sẽ trị được.” Nhiếp Thanh Lan
vuốt ve khóe mắt hắn, một đôi mắt hoàng kim ở giữa ban ngày sáng chói như vậy
khiến cho người ta không thể rời đi được, nếu mà ban đêm cũng dáng như vậy thì
ánh trăng sáng cũng phải chịu nhường mà thôi.
“Khi còn bé nhà nghèo, không để ý đến mắt.” Hắn nói nhẹ bẫng, đôi môi đã hôn
lên cổ nàng.
Có lẽ bởi vì trong lòng đang áy náy lẫn nhau cho nên tối nay cử chỉ thân mật
của hai người cũng cực kỳ dịu dàng. Hắn thể hiện là một vị trượng phu có thể
mang lại cho thê tử tất cả những hưởng thụ ngọt ngào nhất, tận tâm che chở; còn
nàng là một vị thê tử uyển chuyển hùa theo hắn đáp lại ôn tình của hắn.
Triền miên say lòng người cháy sạch thành nóng bỏng, dung nạp lẫn nhau đã trở
nên quen thuộc, đến hô hấp cũng quyện vào nhau.
Sau tiếng thở gấp là mồ hôi tiết ra, Nhiếp Thanh Lan buông thả mình theo cảm
giác của thể, theo động tác của mình mà tiêu hồn thực cốt thở gấp rên rỉ liên
tục.
Một lớp cao triều xoáy qua, hắn ôm lấy nàng thấp thở gấp cười nói: “Ta thật may
mắn, ngoại trừ ta ra không nam nhân nào có thể nhìn thấy dáng vẻ xinh đẹp này
của nàng.”
Nàng đỏ bừng cả mặt, cuộn tròn ở trong ngực hắn. Mỗi lần kích tình đi qua nàng
đều mắc cỡ không dám nhìn vào mắt hắn.
Trước kia nàng cũng không thể tưởng tượng vì sao những quân kỹ lại có thể
phóng đãng đến như vậy, cùng với thuộc hạ của nàng rên rỉ thở dốc như làm cái
chuyện gì đó vừa sung sướng vừa thống khổ.
Hiện tại nàng biết chuyện nam nữ cùng giường là thứ bí ẩn có thể đem người ta
biến thành một người khác.
Suốt cả đêm hoan ái khiến cho cả xương cốt của nàng muốn rời ra từng mảnh, toàn
thân không còn chút lực nào đành bỏ đi tôn nghiêm cứng nhắc của mình mà nhỏ
giọng cầu xin hắn “chú ý thân thể”. Kết quả lại khiến cho hắn cười nhạo nàng.
Rốt cuộc bình yên trở lại hắn ôm lấy nàng, hai người không nói một lời nào chỉ
nhìn vào nhau lặng lặng nằm.
Nàng chợt cười.
“Cười cái gì?” Hắn nhướng mày lên, đuôi mày nâng lên một đường cong rất đẹp.
“Ta đang suy nghĩ, chúng ta phóng đãng như thế... Ban ngày có phải là chúng ta
đã ra vẻ quá đạo mạo?” Nàng đỏ mặt mở miệng trêu chọc, nhìn dáng vẻ của nàng
khiến hắn cũng cười theo.
“Đây không phải là phóng đãng, đây là bản tính. Giữa phu thê nếu không thân
thiết như vậy thì nhất định là không yêu thương nhau.” Hắn ngửi hương tóc nàng
than nhẹ: “Chỉ có lúc này đây ta mới cảm thấy có được nàng hoàn toàn.”
Trong lời nói của hắn lộ ra sự bất an, nàng trầm tư chốc lát rồi cười: “Thừa
Dục, chúng ta làm ước định nha. Nếu sau này có cãi nhau thì bên nào vô lý phải
bị phạt uống rượu múa kiếm dưới trăng.”
“Đây mà gọi là ước định?” Hắn muốn cười cù vào nách nàng: “Bên nào được coi là
vô lý? Ngộ nhỡ lúc đó ai cũng xem là mình có lý thì sao? Dưới trăng uống rượu
thì ta có thể nhưng bảo ta múa kiếm dưới trăng thì có phải là túy kiếm không,
vậy nàng cũng muốn nhìn?”
Nàng ở dưới chăn tránh né hắn trêu chọc: “Không phải chàng nói nữ nhân nên được
nam nhân cưng chiều? Nếu đã được cưng chiều thì nam nhân nên tự động gánh tội
mới phải. Về phần múa túy kiếm dĩ nhiên là ta vô cùng vui lòng mà xem, chỉ cần
chàng không đâm nhầm phải ta là được.”
Lý Thừa Dục cố làm kinh ngạc mở to mắt: “Nàng học ở đâu lời lẽ lươn lẹo này?
Xem ra ta đã làm hư nàng rồi.” Tiếp đó là cánh môi quấn lấy nàng thật lâu không
muốn tách ra.
Vừa hôn mới ngừng, hắn nhìn nàng: “Là chính ta làm bẫy rồi tự mình nhảy vào,
rồi không muốn ra nữa.” Hắn lộ ra một nụ cười xấu xa: “Nhưng không phải ta lúc
nào cũng thua thiệt chứ? Nhận sai rồi sau đó thì sao?”
“Chỗ nào tốt cho chàng thì sẽ đưa cho chàng, huống chi, nơi nào đó của chàng...
nhịn không được?” Nàng đang trêu chọc lại bị hắn lật người áp đảo. Tận tình,
tận hứng, quay đi rồi quay lại, điên đảo sớm chiều ai còn nhớ nổi kiếp trước mà
lo lắng cho ngày mai?